Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 71: Chương 71: Tàn Nguyệt tới




Tay nhẹ nhàng gõ bàn, thái tử không nổi trận lôi đình, trong lòng chỉ ngày càng vội vàng xao động. Chuyện này, có lẽ thật sự nên nói cho phụ hoàng một tiếng, hắn chỉ cần tân nương của hắn -- Liễu Tàn Nguyệt! Về phần tàn cuộc, cứ giao cho phụ hoàng xử trí!

"Thái tử, là lão thần quản giáo không nghiêm, lão thần nên mang nữ nhi bất hiếu này trở về quản giáo..."

Trừng mắt nhìn Hạo Nguyệt một cái, Liễu Tương trầm mặt xuống, nghĩ đến sự dị thường hôm qua của Cúc Văn, nước trà buổi sáng nàng cho mình uống, sự bất an của nàng sau khi nữ nhi xuất giá, hắn biết người hiệp trợ Hạo Nguyệt hoàn thành chiêu treo đầu dê bán thịt chó này chính là Cúc Văn, hắn bây giờ hận không thể lập tức trở về hung hăng mà trừng trị người đàn bà kia một chút!

"Được, chuyện này ta không có ý kiến, nhưng tân nương của ta đâu? Tân nương hoàng thượng chỉ hôn cho ta đâu?"

Oán hận đứng lên, thái tử hừ lạnh nói:

"Ngươi sao? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi cũng xứng? Ta muốn chính là Hoàng thượng chỉ hôn cho ta, ta không muốn tiện phụ như ngươi!"

Nói như vậy, nói ra trước mặt phụ thân Hạo Nguyệt, trên mặt Liễu Tương tự nhiên cảm thấy khôn có ánh sáng. Hắn bực mình mặt nhăn mày nhíu, nữ nhi của mình, cho dù không phải cả người đều ưu tú, nhưng cũng là thiên kim tiểu thư chân chính, thế nào cũng không thể dính đến hai chữ kia chứ. Nhưng hôm nay thái tử mắng như vậy, cảm giác rõ ràng không phải đang mắng nữ nhi, mà là đang mắng người làm cha như hắn rồi.

"Thái tử..."

"Ngươi, câm miệng! Ngươi biết cái gì? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi cũng nói thật đi, thuốc đó là ai đưa cho ngươi? Ngươi cho bổn vương uống là thuốc gì?"

Hai mắt đỏ bừng, ánh mắt như đuốc, Liễu Tương bất an nhìn về phía Hạo Nguyệt, chỉ thấy vết máu chưa khô trên mặt Hạo Nguyệt, quần áo trên người mặc dù chỉnh tề, nhưng cổ, cổ tay, vẫn có thể thấy nhứng dấu vết xanh xanh tím tím --

Hắn cũng là người từng trải, tự nhiên cũng rõ ràng những xanh tím đó chứng tỏ cái gì.

"Hạo Nguyệt, ngươi còn làm cái gì?"

Trong lòng càng bất an hơn, nhưng cái gì Hạo Nguyệt cũng không nói, chỉ lo cúi đầu rơi lệ, thái tử cười lạnh nói:

"Làm sao vậy? Dám làm lại không dám nói ra miệng?"

Một thái giám đi đến, kề đến bên tai thái tử nói vài câu, thân thể thái tử cứng đờ, tiếng nói lạnh lùng:

"Bọn họ cùng đi?"

Thái giám gật đầu nói vâng, thái tử khoát tay, trên mặt chợt lộ ra ý cười ôn hòa:

"Để cho bọn họ vào đi!"

Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt của hắn tới. Chỉ là, đi bên cạnh nàng, lại là nam nhân khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.