Mọi người thường nói, tốt không linh xấu lại linh, những lời này đúng là
chân lý thiên cổ lưu truyền tới nay. Hạo Nguyệt lo lắng ba ngày, Tàn
Nguyệt cũng cầu khẩn ba ngày, cuối cùng tướng phủ nhận được thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng , Tàn Nguyệt được gả cho thái tử, hôn kỳ được định vào một tháng sau.
Công công tuyên hết thánh chỉ, mặt Tàn Nguyệt đã sớm đã đen đi một mảng, Hạo Nguyệt lúc này thì bất tỉnh, Liễu phu
nhân lo sợ vội vàng đỡ Hạo Nguyệt dậy, nước mắt liền như mưa rơi xuống.
Tâm tư nữ nhi, bà như thế nào lại không biết? Oán hận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, Liễu phu nhân giận dữ nói:
"Tàn Nguyệt, ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi biết rõ Hạo Nguyệt thích
thái tử, ngươi như thế nào có thể quyến rũ thái tử? Không biết hổ thẹn!"
Tàn Nguyệt giương lên mắt to, lạnh lùng cười:
"Đối với ta không tệ? Phu nhân, ta như thế nào sao lại không cảm nhận thấy
vậy? Hơn nữa, đây là thánh chỉ tứ hôn, ta khi nào quyến rũ thái tử? Phu
nhân, công công vẫn còn đang ở đây, Phu nhân có nên chú ý tới nói cách
chuyện một chút không?"
"Lý công công, để cho ngài chê cười, đây chỉ là một chút lòng thành, mong công công nhận lấy..."
Liễu Tương tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nổi giận trừng mắt nhìn Liễu phu nhân, lúc quay đầu nhìn về phía Lý công công, mắt đã sớm nổi lên ý cười khiến người ta ghê tởm. Tàn Nguyệt cúi đầu, khoé miệng có chút cong
lên: Đây là muốn bịt miệng? Phu nhân luống cuống như vậy, nếu bị truyền
ra ngoài đối với tướng phủ mà nói, không phải là chuyện tốt. Liễu phu
nhân cũng thật là, ai cũng biết bà thương nữ nhi, nhưng có cần trước mặt công công biểu hiện như vậy không?
"Liễu đại nhân, đây là..."
Lý công công nhìn ngân phiếu trong tay Liễu Tương, ánh mắt tỏ rõ ý thèm
thuồng. Liễu Tương tranh thủ nhét ngân phiếu vào trong tay của công
công, cười cười nói:
"Công công chớ ghét bỏ, chỉ là..."
Hai người cùng đi ra phía ngoài, thanh âm càng ngày càng nhỏ, dần dần cái
gì cũng nghe không được nữa. Mấy nha hoàn tiến lên đỡ Hạo Nguyệt dậy,
Liễu phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt:
"Hừ, đồ tiện nhân! Hạo Nguyệt đối với ngươi như thế nào, ngươi có thể nào..."
Càng nói càng tức, tay bà đột nhiên vung lên, một tiếng “ba” rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt của Tàn Nguyệt...
Đại sảnh bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người bị tiếng tát rõ ràng như vậy
làm cho cả kinh, không ai dám động dậy. Tàn Nguyệt giơ tay lên nhẹ vuốt
gương mặt đang đau rát, ánh mắt nhìn về phía Liễu phu nhân, lạnh lùng
nói:
"Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta?"
Từ nhỏ đến lớn,
kể cả khi nương không còn, mặc dù không được sủng ái, không được phụ
thân yêu thích, nhưng chưa từng có ai đánh nàng. Mà hôm nay thánh chỉ tứ hôn cũng không phải do nàng, bà ta tại sao lại oán hận nàng, tại sao
lại đánh nàng?
"Ba..."
Âm thanh cái tát vang lên một
tiếng, không để ý tới ánh mắt mọi người còn đang kinh ngạc không thôi,
Tàn Nguyệt vỗ về mặt chạy nhanh ra ngoài. Cửa vừa mở, chỉ nghe trong
phòng truyền đến tiếng khóc cuồng loạn:
"Con tiện nhân, ngươi
cũng dám đánh ta? Ta không sống... Không muốn sống nữa... Con nha đầu
chết tiệt kia, nha đầu lòng lang dạ sói chết tiệt kia..."
Nước
mắt, từ trên rơi xuống, lặng lẽ rơi xuống nền nhà bằng đá, rơi xuống
những cánh hoa ở hai bên, chạy tới chạy lui, xoay vòng vo một hồi, liền
rơi thẳng xuống đất, biến mất không còn chút dấu vết...
"Tàn Nguyệt, tại sao khóc..."
Tiễn Lý công công đi, Liễu Tương quay lại vừa lúc chứng kiến gương mặt đầy
nước mắt của Tàn Nguyệt, lo lắng kéo tay áo nàng, âm thanh mang theo
chút run rẩy.
"Cha đi hỏi phu nhân của người đi!"
Giữ chặt tay áo nàng không buông, Liễu Tương hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, thở dài nói:
"Một hồi ta qua nhìn con!"
Phi tử được chỉ định cho thái tử, đó là chuyện rất nhiều đại thần cầu còn
không được, mặc dù không có chỉ rõ là thái tử phi, nhưng có hắn hỗ trợ,
đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Đây là việc vui, việc vui rất lớn,
tuyệt đối không thể có nửa điểm sai lầm.