"Không thể nào? Đêm hôm khuya khoắt , trong phòng của ngươi, thậm chí có nam nhân....."
Địch lão phu nhân kinh ngạc miệng mở lớn, Địch lão tướng quân cả giận nói:
"Tố Vân, không được nói bậy!"
Trong phòng có nam nhân?
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, chẳng lẽ ở trong mắt Địch lão phu nhân nàng chính là nữ nhân không chịu được cô quả sao?
"Nương, ta nói, ta cũng không biết, trong phòng của ta không có nam nhân, bọn họ cũng không biết từ đâu xuất hiện . . . . . ."
"Tàn Nguyệt, ngươi không biết? Vậy hắn tại sao muốn cứu ngươi?"
Địch lão phu nhân không im miệng, khí thế bức người hỏi.
"Ta. . . . . . Ta không biết hắn, ta chưa từng gặp qua hắn. . . . . ."
Hữu lý nói không nên lời, Địch lão phu nhân nói không sai, không biết, không quen thuộc, hắn làm sao có thể cứu mình đâu?
Ngẩng đầu nhìn Địch lão tướng quân, chỉ thấy hắn dùng bữa, nhưng cũng không
ngăn cản Tố Vân nói chuyện, Tàn Nguyệt ủy khuất chớp mắt mấy cái, chẳng
lẽ ngay cả hắn cũng không tin tưởng nàng sao?
"Cha, nương, ta ăn no, đi về trước. . . . . ."
"Đứng lại! Tàn Nguyệt, ngươi phải giải thích xem người nam nhân kia là ai?"
Tàn Nguyệt đứng lên chưa kịp cất bước thì Địch lão phu nhân liền nghiêm khắc hỏi.
"Ta. . . . . . Ta nói rồi, ta không biết, ta không biết người kia. . . . . ."
Tàn Nguyệt quay đầu lại, chăm chú nhìn hai người bọn họ, tiếp tục nói:
"Cha, nương, cho tới bây giờ ta đều không nói dối, ta không biết, chính là
thật sự không biết. Các người nếu không tin, ta cũng không có cách nào. . . . . ."
Giơ chân lên, Tàn Nguyệt ngửa đầu rời đi, trời biết, nếu nàng không ngửa đầu, nước mắt đã sớm tràn ra .
"Vĩnh Hào. . . . . . Ngươi xem. . . . . . Ngươi xem nàng có thái độ gì đây. . . . . ."
Tố Vân vỗ cái bàn, vài nha đầu chung quanh sợ tới mức run run. Địch lão tướng quân hít một hơi:
"Tàn Nguyệt là một đứa nhỏ như thế nào ngươi còn không biết sao? Nàng sẽ
không nói dối , cũng sẽ không làm việc gì có lỗi với Địch Mân . . . . .
."
"Nhưng là, Vĩnh Hào, nàng còn trẻ, nàng mới. . . . . ."
Nước mắt chảy nhẹ, Địch lão phu nhân khóc:
"Nếu lưu lại đứa bé cũng tốt, nhưng ông trời sao lại không có mắt như vậy.
Ngay cả đứa bé cũng không có lưu lại, để cho ta về sau xuống cửu tuyền
biết ăn nói thế nào đây. . . . . ."