Tử Vong Cấm Chú

Chương 37: Chương 37




Bạch Thập Tam dẫn mọi người vào thạch phòng Địa Tạng Vương đặc biệt chuẩn bị cho họ rồi biến mất, chuyện địa phủ bị mất Thập Ác chi hồn có thể nói là không nhỏ, gần đây Bạch Thập Tam cũng bận đến gà bay chó sủa.

Sửa sang mọi thứ xong, sau khi mang ‘vũ khí’ cần thiết bên người, bốn người định nghiên cứu một chút trước.

Mã Duyệt chưa ngồi vững ghế đã không chờ kịp nói: “A Khải, sao cậu từ chối đề nghị của Địa Tạng Vương?”

Mã Nguyên và Mã Thần liếc nhìn nhau, cũng tỏ vẻ không hiểu chuyện lần này, bây giờ tất cả bọn họ đều biết tầm quan trọng của Hàn Khải, nhưng dù sao bọn họ cũng là người, dù có hợp hết sức bảo vệ Hàn Khải thì cũng khó tránh khỏi xảy ra việc ngoài ý muốn. Tuy bây giờ Địa Tạng Vương chưa thành Phật, nhưng đã có sức mạnh của Phật, quan trọng hơn hết là trong phạm vi địa phủ, nếu ông ấy muốn điều người bảo vệ Hàn Khải thì cũng dễ như trở bàn tay.

Hàn Khải suy nghĩ một chút, đáp: “Mọi người nắm chắc bao nhiêu phần thành công để trong vòng một tháng tìm được người trộm Thập Ác chi hồn và tiêu diệt được hắn ta?”

Ba người kia chẳng nói gì, đúng vậy, bọn họ chưa quen thuộc nơi này, cho dù Địa Tạng Vương đã cho Bạch Thập Tam đưa tới tất cả bản đồ ngoại trừ Luân Hồi Điện và Luyện Ngục gian, và cả bản đồ của những ngọn núi hẻo lánh, thì bọn họ vẫn không nắm chắc phần thắng.

Hàn Khải tiếp tục nói: “Tôi chấp nhận Địa Tạng Vương bảo hộ, như vậy là phương pháp an toàn nhất, nhưng người đó đã có gan trộm Thập Ác chi hồn thì nhất định không kém hơn Địa Tạng Vương bao nhiêu, nếu như tôi cứ mãi nấp sau lưng Địa Tạng Vương, chờ qua khoảng thời gian hắn ta thi chú, tôi sẽ an toàn. Nhưng mà… Ai dám cam đoan rằng trước khi hắn hồn phi phách tán, hắn có làm thêm chuyện gì hay không? Đến lúc đó có lẽ tất cả địa phủ đều sẽ gặp hoạ, và ảnh hưởng đến cả nhân gian. Còn nếu không chấp nhận Địa Tạng Vương bảo hộ, thì với hắn mà nói, lấy mạng tôi khá dễ dàng, nhưng hắn cũng sẽ không sễ dàng mất kiềm chế, chỉ cần sắp xếp thích hợp, tôi nghĩ trong thời gian ngắn, tôi sẽ là mồi nhử để mọi người tìm được hắn một cách thuận lợi.”

“Nhưng thế này khá nguy hiểm.” Mã Duyệt nhíu mày.

“Tôi tin mọi người.” Hàn Khải mỉm cười cầm tay Mã Duyệt.

Mã Duyệt kinh ngạc nhìn cậu, mấy tháng nay sớm chiều sống chung, Hàn Khải luôn đứng sau lưng hắn, hắn đã quen lấy việc bảo vệ người này làm nhiệm vụ quan trọng nhất. Bản năng đó khiến hắn gần như quên mất Hàn Khải là người có văn phòng thám tử, là người đàn ông có văn phòng thám tử của riêng mình, ngoại trừ năng lực về những chuyện kỳ quái, thì cậu nhất định không kém hắn bao nhiêu. Đương nhiên Hàn Khải biết rõ chuyện này, nhưng cậu chưa bao giờ nổi giận, ngược lại luôn toàn tâm tin tưởng Mã Duyệt.

Người như vậy, sao mình có thể không tin tưởng cậu ấy giống như thế?

Mã Duyệt thở dài: “Cứ theo ý cậu, nhưng cậu phải đồng ý với tôi, cậu tuyệt đối không được khiến mình có chuyện.”

Hàn Khải mỉm cười gật đầu: “Không phải cậu sẽ bảo vệ tôi sao?”

Một khi ý kiến đã được nhất trí, thì việc còn lại chính là làm cách nào để dẫn dụ người kia, còn cả việc làm sao mới có thể bao vây hắn, thậm chí là tiêu diệt hắn.

Mã Thần căng thẳng, hầu như ông đã có một ít manh mối nhận ra một số chuyện, nhưng lại không thể nắm bắt hoàn toàn. Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Tới địa phủ đã hai tuần, ngoại trừ mỗi một ngày đều bôn ba tới những nơi khác nhau tìm kiếm người đánh cắp Thập Ác chi hồn, mọi người gần như không trao đổi gì với nhau, Địa Tạng Vương cũng không keo kiệt, sau khi biết bọn họ chia làm hai tổ hành động, ông lập tức giao cho mỗi người mười tên quỷ sai, dùng để sai khiến và liên lạc.

Thời gian trôi qua mỗi ngày, mắt thấy kì hạn một tháng sắp đến, thẻ bài pháp lực của Địa Tạng Vương chỉ hiệu nghiệm trong một tháng, đến thời gian bọn họ phải trở về trần gian, muốn dùng thẻ bài đó tiến vào địa phủ thì phải cúng 49 ngày. Mọi người đều hiểu, cuộc sống như thế dù có kéo dài một ngày cũng khiến người ta chờ đợi, huống chi là hơn một tháng, cho nên bốn người phải tìm ra được kết quả trong vòng một tháng.

Tính toán thời gian, người thi chú còn phải vài năm mới có thể hồn phi phách tán, nếu trong thời gian này hắn ta ẩn nấp, đợi đến khi bọn họ sức cùng lực kiệt mới xuất hiện, vậy kết quả… sẽ là gì?

“Duyệt, ngày mai tôi phải đến chỗ Địa Tạng Vương một chuyến, ông ấy nói tìm tôi có việc, không thể ra ngoài với cậu.” Hàn Khải nằm bên Mã Duyệt, khẽ nói.

“Ừm, tôi đưa cậu đi.” Mã Duyệt nghiêng người khoát tay lên hông Hàn Khải, khẽ hôn lên cổ cậu.

Hàn Khải không nhịn được nở nụ cười: “Nhột, đừng lộn xộn… Thời gian rất gấp gáp, chỗ này cách chỗ Địa Tạng Vương không xa, tự tôi đi là được, đừng quên là còn có mười quỷ sai đi theo tôi.”

“Nhưng…”

“Được rồi, tôi đã quyết định, ngày mai phải đi sớm, ngủ đi.”

Mã Duyệt nhìn Hàn Khải hiếm khi cương quyết, tăng sức tay, nhưng không nói gì.

Rất nhanh, bên trong chỉ còn lại tiếng hít thở yên ổn…

Sáng hôm sau, khi Hàn Khải tỉnh lại, người bên cạnh đã đi mất. Rửa mặt xong, Hàn Khải dùng chú ngữ Địa Tạng Vương đã dạy cậu để gọi quỷ sai đến, đến chỗ Địa Tạng Vương dưới sự bảo vệ của họ.

Đường đi cũng không quá xa, chỉ cần đi qua một con phố là tới, từ đầu tới cuối trong đầu Hàn Khải vừa suy nghĩ chuyện này, vừa nắm mảnh thạch anh trong tay thật chặt, đây là thứ tối qua Mã Duyệt giao cho cậu, nói là chỉ cần bóp vỡ nó khi gặp nguy hiểm thì người Mã gia đều sẽ cảm nhận được.

Hàn Khải như đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, quỷ sai bên cạnh đến gần khẽ nói: “Hàn tiên sinh, hình như có cái gì đó… không ổn.”

“Hửm?” Hàn Khải hồi thần, nhìn quanh thấy không có gì thay đổi, “Cái gì không ổn?”

“Chúng tôi đã từng đi qua con đường này không chỉ một lần, theo lý mà nói, đáng lẽ năm phút trước đã đến chỗ Địa Tạng Vương đại nhân, nhưng bây giờ… Hơn nữa, những ngôi nhà đá xung quanh hình như không ngừng xuất hiệp lặp lại.”

Hàn Khải nhíu mày: “Là kết giới sao?”

“Không rõ lắm, cũng có thể là chúng ta không cẩn thận đi vào ảo cảnh.”

Hàn Khải đang định nói gì đó, đột nhiên xung quanh nổi lên một cơn gió lớn, Hàn Khải giơ tay che mắt mình theo bản năng, gió không có dấu hiệu dừng lại mà ngược lại càng ngày càng mạnh, Hàn Khải miễn cưỡng nhìn quanh, cảm thấy xung quanh dần dần biến thành màu đen, suy nghĩ của cậu như cũng càng ngày càng không rõ ràng.

Nháy mắt trước khi hoàn toàn chìm torng bóng tối, cậu bóp nát mảnh thạch anh trong tay.

Sau khi gió lặng, mười tên quỷ sai đưa mắt nhìn nhau.

Còn Hàn Khải cứ biến mất như không khí…

Mà mấy tên quỷ sai lại nhận ra, chỗ bọn họ đang đứng là nơi cách rừng không xa.

Không đến một phút, Mã Duyệt cũng chạy tới, nhìn mấy tên quỷ sai đứng sững tại chỗ, cảm giác không ổn bắt đầu dâng lên.

“Hàn Khải đâu?”

“Không… biết.”

Mã Duyệt lập tức chạy đến chỗ Địa Tạng Vương…

Sau khi Hàn Khải tỉnh lại, bên tai truyền tới tiếng nước, cậu miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng cảm thấy như cả người không có sức lực.

Xem ra, hình như là đang ở trong sơn động.

Không gian không lớn, chỉ có một mình Hàn Khải đang ngồi trên giường đá, tiếng nước là từ đỉnh sơn động nhỏ xuống, trên vách đá cách Hàn Khải không xa, có một cái cửa động không lớn.

Hàn Khải cố chống đỡ cơ thể đứng lên, định xem cánh cửa đó có thể đi ra ngoài hay không, tuy là… không có khả năng.

“Cậu tỉnh rồi à, tôi nghĩ trước hết cậu đừng cử động thì tốt hơn.”

Khi Hàn Khải sắp mò đến cửa động, một người đàn ông mặc sơ mi trắng bước vào từ cửa trên vách hang, Hàn Khải vừa nhìn thấy liền ngây người.

Người đàn ông vung tay lên, bắt lấy Hàn Khải ‘đưa’ về giường.

Hàn Khải ngồi trên giường đá nhìn người đàn ông trước mắt, rồi lại chuyển mắt nhìn xuống hai chân hắn.

“Không cần phải nhìn, tôi là linh hồn, nhưng những phù chú trong túi cậu đều không thể tổn hại tôi, nên không cần phải uổng sức.” Sắc mặt người đàn ông dịu dàng, cười nói với Hàn Khải.

Hàn Khải nhìn ‘người’ đang ‘bay’ tới gần mình, chân mày từ từ nhíu lại: “Hình như tôi… đã gặp anh ở đâu rồi…”

Người đàn ông bay tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Khải, tay vuốt cằm như đang suy tư gì đó, nói: “Cậu đã từng đến Mã gia lão trạch?”

Hàn Khải gật đầu.

“Ánh mắt của Duyệt không tồi.” Người đàn ông dừng một chút, nói tiếp: “Nếu cậu cảm thấy đã gặp tôi, thì chắc là do trong Mã gia lão trạch còn mấy tấm ảnh của tôi đặt ở phòng sách của Mã Thần.”

Hàn Khải nhìn người đàn ông như đang xác nhận gì đó.

“Anh là Mã Thiên!”

Mã Thiên không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, cười nói với Hàn Khải: “Còn ba ngày nữa là phá nhật, giờ Tí ba ngày sau tôi sẽ biến cậu thành người mạnh nhất.”

Hàn Khải không nói đúng, cũng không nói sai: “Nhưng linh hồn trong thân thể đổi thành anh, đúng không?”

“Xem ra, các người biết nhiều hơn so với tôi tưởng tượng.” Mã Thiên vẫn cười, “Nhưng cậu không cần nghĩ đến chuyện Mã Duyệt có thể tìm ra cậu, chỗ này là nơi tiếp nối giữa địa phủ và nhân gian – Hang Địa Ngục, chỗ của chúng ta đương nhiên là nằm giữa dãy núi Hang Ngục, chỗ này, chỉ có thể dùng pháp lực mới có thể mở, xung quanh đều bị đá bao vây, cho dù có người tới nơi này tìm thì bằng kết giới do tôi bố trí, không có cách nào đào ngọn núi này tìm ra vị trí của cậu.”

Tuy trong lòng Hàn Khải gấp gáp, nhưng biểu hiện vẫn thản nhiên: “Nếu tôi đã là vật trong tay của anh, vậy trước khi chết, có thể cho tôi biết kết quả được không?”

Mã Thiên nói: “Hôm nay tôi còn có việc phải xử lý, cậu cứ ngủ trước, nếu trước khi ngày đó đến, tôi có thời gian thì nhất định sẽ làm thoả mãn lòng hiếu kỳ của cậu.”

Nói xong, Mã Thiên vung tay lên, Hàn Khải lần nữa chìm vào bóng tối.

Sau khi bạch quang loé lên, bên trong thạch thất chỉ còn lại tiếng nước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.