Tử Vong Cấm Chú

Chương 39: Chương 39




Tuy mọi người đều nhất trí nghĩ cách làm thế nào để ngăncản Mã Thiên, nhưng cách thức áp dụng cụ thể lại rất khó khăn.

Cơ thể Mã Duyệt vẫn đang suy yếu, không thể thi triển bất cứ pháp thuật hay chú ngữ nào, nếu còn tiếp tục đánh nhau một trận, Mã Thần và Mã Nguyên cũng cảm thấy có hơi lực bất tòng tâm, để giữ vững kết giới họ đã phải dùng hết tất cả sức lực, chỉ còn lại một mình Bạch Thập Tam đơn độc tấn công, những quỷ sai khác đã sớm bị định thân, không thể di chuyển.

Xem ra hơn mười năm nay, Mã Thiên không hề trốn tránh vào ai, chỉ dựa vào linh lực hồn phách mà lấy một địch trăm, nếu thật sự thi triển thành công tử vong cấm chú…

Mã Duyệt tựa vào tảng đá sau lưng Mã Thần và Mã Nguyên, quan sát mọi người chiến đấu.

“Cha, chú Nguyên, hình như Mã Thiên đang kéo dài thời gian.” Mã Duyệt nhíu mày nói.

Mã Thần gật đầu: “Cha cũng nhận ra, khi nãy có hỏi Bạch Thập Tam, qua vài canh giờ nữa chính là giờ Tí, Mã Thiên đang chờ giờ Tí của phá nhật.”

“Phá nhật, Hàn Khải cũng sinh ra vào phá nhật.” Mã Duyệt nói.

“Chẳng trách, nhưng cha tin rằng Mã Thiên chọn Hàn Khải không chỉ vì việc này, hoặc nói là không phải vì việc này.” Mã Thần gật đầu.

Mã Thiên lơ lửng giữa không trung như đang không hề lo nghĩ gì về tình hình trước mắt. Mã Thiên cười một cái rồi nói: “Hình như mọi người còn rất nhiều chỗ chưa rõ ràng lắm?”

“Tại sao là Hàn Khải?”

Mã Duyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi, những chuyện khác gần như đều có thể có đáp án ngay khi Mã Thiên xuất hiện, nhưng vấn đề này hắn có làm thế nào cũng không nghĩ ra, nếu Mã Thiên vì đạt được linh lực mạnh hơn, thì tại sao không tìm người có linh lực uyên thâm để thi triển cấm chú mà lại tìm Hàn Khải?

Mã Thiên: “Em trai của anh, chuyện này em sẽ biết ngay thôi.”

Đầu óc Mã Duyệt nhanh chóng xoay chuyển, nhưng hắn cũng biết bây giờ mình chưa đủ tỉnh táo, vẫn không bắt được bất kì điểm then chốt nào.

“Xem ra, lời tiên đoán Mã gia sẽ diệt vong của tổ tiên có lẽ là ám chỉ anh, nếu anh đạt được cấm chú, thì e rằng không chỉ Mã gia, mà cả nhân gian cũng sẽ biến thành địa ngục.” Mã Duyệt cố gắng phân tán lực chú ý của Mã Thiên, Mã Thiên cũng biết ý hắn, nhưng lại không lưu tâm.

Hai tay Mã Thiên vừa bấm ấn quyết nhốt Bạch Thập Tam lại, vừa nói: “Em sai rồi, Mã gia sẽ không diệt vong vì anh, mà ngược lại, vì anh, Mã gia sẽ trở thành gia tộc vĩ đại nhất từ Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay.”

“Buồn cười,” Mã Duyệt hừ lạnh, “Anh cho rằng Mã gia sẽ thần phục loại người đầy dã tâm như anh?”

“Không có sự thật tuyệt đối, dù gì cũng có biện pháp.”

Mặt Mã Duyệt hơi biến sắc, nhìn về phía Mã Thần và Mã Nguyên, chỉ nhìn thấy hai người cũng chau mày.

Chẳng lẽ Mã Thiên thật sự đã học hết tất cả cấm chú, bao gồm cả thuật khống chế nhân tâm?

Phải nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc này mới được.

Mã Duyệt ngồi xuống, kiểm tra linh lực của mình còn lại bao nhiêu.

Sau một hồi kiểm tra, Mã Duyệt cảm thấy rất kỳ quái, luồng linh lực cần phải áp chế không còn đâu nữa, làm thế nào cũng không tìm được. Có chuyện gì xảy ra?

“Hình như đã gần đến giờ rồi, nếu các người muốn gặp Hàn Khải, vậy con sẽ thoả mãn mọi người.” Mã Thiên cười nói.

Vừa dứt lời, một luồng bạch quang dần xuất hiện từ vách núi sau lưng Mã Nguyên, vách đá từ từ chia thành hai nửa, bạch quang từ từ nâng một người lên, di chuyển lên trên đỉnh đầu Mã Thiên.

“A Khải.” Mã Duyệt đứng lên hét to một tiếng, Hàn Khải như đang ngủ say, không nghe thấy gì.

“Không phải mọi người vẫn luôn muốn biết vì sao con chọn Hàn Khải làm ‘lọ’ hay sao?” Mã Thiên lấy ra một cái la bàn, vừa quan sát kim chỉ phía trên, vừa tính giờ, “Mọi người sẽ biết ngay thôi.”

Mã Thiên ném la bàn trong tay, hai tay kết thành một thủ ấn mà ba người của Mã gia đều không hiểu, trong miệng thì thào niệm: “Huýnh hài khởi tử. Trường sinh đại quân, đan giới thiên tôn, Chu Lăng độ mệnh…”

Mã Duyệt nhìn thấy một luồng hồng quang từ từ vây lấy Mã Thiên và Hàn Khải, tâm trạng hoảng loạn, vội vàng triệu hồi nguồn linh lực bị phong ấn trong cơ thể, nhưng không có bất kì phản ứng nào, cơ thể rỗng tuếch.

Chú ngữ rất dài, chú ngữ càng đến gần cuối, sắc trời trong Hang Ngục càng đỏ hơn, lần này ngay cả kết giới xung quanh do bọn Mã Duyệt thi triển cũng từ từ bị hồng quang bao vây.

“Cấp cấp như luật lệnh!”

Mã Duyệt nóng lòng, không ngừng dùng Ngũ Lôi chú bổ về phía Mã Thiên, nhưng hắn cũng hiểu, dưới kết giới phòng ngự của Mã Thiên, những thứ này đều vô dụng.

Đột nhiên, hồng quang bao vây Mã Thiên và Hàn Khải chợt loé sáng, chỉ còn nghe thấy Mã Thiên nhanh chóng niệm lên vài câu chú ngữ cuối cùng, biến thành một luồng bạch quang đánh lên đầu Hàn Khải.

“Không!” Mã Duyệt hét to, hắn biết rõ, một khi linh hồn Mã Thiên nhập vào khống chế thân thể Hàn Khải, thì xem như cấm chú đã hoàn thành.

Nhưng ngoài ý liệu của mọi người, bạch quang đánh về phía Hàn Khải bị một luồng hồng quang cản lại.

Cấm chú… thất bại?

Mã Thiên hoá thành hồn phách, ngơ ngác nhìn tất cả quang mang đều tán hết khỏi người Hàn Khải.

Hàn Khải đã tỉnh lại.

“A Khải…”

Nhìn Hàn Khải đứng lơ lửng trước mặt Mã Thiên, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, đột nhiên Mã Duyệt cảm thấy, người này… không phải Hàn Khải.

“Đến cuối cùng, ông vẫn giữ lại thủ đoạn.” Mã Thiên ôm ngực chậm rãi chống chân quỳ xuống đất.

“Ngươi vốn có thể trở thành người xuất sắc nhất Mã gia, nhưng vẫn chọn cho mình một con đường sai lầm.” Xung quanh Hàn Khải hiện lên hồng quang, thản nhiên nói.

“Tại sao? Rõ ràng tôi điều tra ông đã sớm chuyển kiếp, rõ ràng ông tự nguyện từ bỏ toàn bộ năng lực để làm một người bình thường sau khi chuyển kiếp, sao lại như thế này? Đến chết ông vẫn quyết bảo vệ Mã gia!” Mã Thiên như không cam lòng đến thời khắc cuối cùng vẫn là chuyện sắp thành lại bại, cuồng loạn hét lên với người trước mắt.

“Lẽ nào ngươi không nghĩ tới, Địa Tạng Vương đương nhiệm và sư phụ ông ấy đều có giao tình với ta sao? Mà những thứ ngươi điều tra được, chẳng qua chỉ là việc mà Địa Tạng Vương đương nhiệm muốn cho Cố Diệc Thành nhìn thấy mà thôi.”

Mã Thiên ngẩn ra, nở nụ cười khổ: “Tôi cho rằng nghiên cứu lâu như vậy là tôi đã trở thành người hiểu rõ mọi chuyện nhất, không ngờ, chẳng qua chỉ là một con cờ.”

‘Hàn Khải’ lạnh lùng nhìn Mã Thiên: “Ngươi sai rồi, ngươi không phải là con cờ, bởi vì nếu chính bản thân ngươi không đi bước này, ta sẽ vĩnh viễn ngủ say trong cơ thể Mã Duyệt cho đến khi nó chết đi.”

“Chuyện đã đến bước này, còn có cái gì để nói, ra tay đi.”

“Ngươi vẫn không muốn từ bỏ, đúng không?” Như có chút bất đắc dĩ.

Mã Thiên ha ha mỉm cười: “Sắp xếp lâu như vậy đến khi sắp thành lại bại, nếu tôi có thể sống, nhất định sẽ trả lại gấp bội.”

“Nếu đã như vậy, giữ lại ngươi nhất định sẽ là tai hoạ.” ‘Hàn Khải’ vươn ngón trỏ phải ra, sau khi niệm chú liền điểm lên trán Mã Thiên.

Hồn phách Mã Thiên dần dần trong suốt, chậm rãi tan biến, mãi đến khi biến mất.

Vung tay phá kết giới, sau khi xuống đất, trong thân thể Hàn Khải nảy ra một luồng hồng quang, cơ thể Hàn Khải lại lần nữa mềm nhũn ngã xuống đất.

Mã Duyệt nhanh chóng tiến lên ôm lấy Hàn Khải.

Hồng quang nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, một chàng trai trẻ tuổi mặc trang phục Vu sư màu đỏ hoa lệ xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ta là Mã Lâm.”

Mọi người sửng sốt.

Cái tên này, là Vu sư cung đình đời đầu tiên… Mã Lâm?

Như nghe được lời nói trong lòng mọi người, Mã Lâm khẽ gật đầu.

“Vậy chắc hẳn các ngươi có rất nhiều thắc mắc, trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi biết.”

Mã Lâm vung tay, mọi người được một luồng hồng quang bao lấy, khi quan mang tan biến, tất cả đã trở lại chỗ ở của Địa Tạng Vương.

“Rốt cuộc đây là sao, ngài…” Tuy Mã Nguyên muốn kêu một tiếng ông tổ, nhưng đối mặt với linh hồn mang hình dáng của một thiếu niên, thật sự là không kêu được.

Mã Lâm nói: “Khoảng hơn 1000 năm trước, ta vẫn là Vu sư cung đình, Hoàng Thượng đối xử rất trọng hậu với gia tộc Mã thị, chúng ta đảm nhiệm tất cả những việc liên quan đến lễ tế và cầu phúc. Là Vu sư duy nhất có thể dự đoán tương lai của thời đó, đương nhiên ta cũng đã tiên đoán cho tương lai của Mã gia, nhưng không thể đoán thẳng lời tiên đoán có liên quan đến mình, cho nên ta chỉ có thể đoán gần đoán xa lời tiên đoán, vào khoảng thời kỳ này Mã gia sẽ có một kiếp nạn lớn, hơn nữa còn có liên quan đến ta. Ta bắt đầu tìm cách phá giải, Hoàng Thượng thấy ta lo lắng như thế liền để ta làm lễ tế, mục đích là muốn hoá giải kiếp nạn của Mã gia. Nhưng không ngờ Hoàng Thượng bị kẻ gian lừa gạt, mời đến một gã Hắc Vu sư của nước đối địch, hắn dùng tà chú làm cho mấy ngàn tướng sĩ mất mạng uổng phí, nhưng việc này không thể để lộ ra ngoài nên chỉ có thể chôn cất các tướng sĩ, do ta trông coi và niệm chú, hoá giải được oán khí mà Hắc Vu sư tụ hội. Nơi chôn cất các tướng sĩ chính là sơn động mà các ngươi tìm được hộp gấm.”

Mọi người gật đầu, hoá ra những thứ được phá giải từ kiến thức mơ hồ đều chêch lệch rất xa so với thực tế.

Mã Lâm dừng một chút rồi nói tiếp: “Sinh mệnh con người dù sao cũng có hạn, khi sinh thời ta không thể hoá giải hoàn toàn luồng óan khí đó, nên ta giữ lại một phần linh lực của mình trong sơn động kia, biến thành một gốc cây tiếp tục phá giải. Mà một phần linh lực kia cũng bị làm phép phong ấn, hơn nữa chú ngữ sẽ được truyền lại tiếp nối cho hậu nhân của Mã gia đời đời kiếp kiếp, còn hồn phách của ta từ bỏ tất cả linh lực bước vào Luân Hồi Điện. Khi đó ta đã dự đoán đại khái được Mã gia sẽ phải đối mặt với kiếp số gì, cho nên chỉ hy vọng việc phân tán linh lực và cơ thể của ta có thể khiến cho những người khác không thể thông qua linh lực mà điều tra ra nơi chuyển kiếp của ta. Cứ như thế an an ổn ổn qua rất nhiều năm, nhưng ngươi lại gặp cậu ấy.”

Mã Lâm nhìn Hàn Khải vẫn đang ngủ say, nói tiếp: “Nếu như nói trước đó bọn họ chọn Hàn Khải tất cả chỉ vì tiến hành thăm dò những ai sinh ra trong phá nhật, thì kể từ khi ngươi và cậu ấy gặp nhau, Mã Thiên đã xác nhận Hàn Khải chính là người mà mình mong muốn, bởi vì thân thể sau chuyển thế sẽ sinh ra cộng hưởng khi gặp phải linh lực kiếp trước, Mã Thiên không chỉ quan sát tình hình hai người bên nhau một lần, Mã Thiên không chỉ muốn thân thể sau khi linh hồn chuyển kiếp, mà còn muốn cả linh lực của ta. Sau khi chiến đấu với Cố Diệc Thành, phong ấn trong người Mã Duyệt được phá giải, khi ấy Mã Thiên cũng ở đó và nhìn thấy luồng linh lực này. Vì vậy gấp gáp muốn có được nó, lập tức tăng nhanh tốc độ hành động. Trên người ngươi có một phần linh lực bị phong ấn, cho nên ngươi rất dễ dàng tìm được một nửa linh lực còn lại, đây cũng là lý do vì sao Mã Thiên không ngừng ra tay với các ngươi. Khi ngươi mở hộp gấm, tất cả linh lực đã dung hợp vào người ngươi, sau đó ta chỉ có thể nhờ cậy Địa Tạng Vương hỗ trợ ta mang một chút linh thức của mình đặt vào người Hàn Khải, có nó dẫn dắt, ta có thể thuận tiện ngăn cản đúng lúc Mã Thiên cướp cơ thể Hàn Khải.”

Mã Duyệt không thoải mái nghe Mã Lâm nói xong, vội vàng hỏi: “Vậy Hàn Khải thì sao? Bây giờ cậu ấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.