Ngày hôm sau, Mã Duyệt dậy thật sớm.
Nếu tài liệu không sai, vậy chỗ của người kia cũng cách nơi mình ở không xa.
Xuống xe taxi, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự trước mắt, Mã Duyệtcó chút nhíu mày, không cần vào cửa mà hắn vẫn có thể ngửi thấy được không khí đang phiêu tán bên trong, là mùi bùn đất trộnlẫn với máu tanh.
Đây là một khu biệt thự gần núi, so với căn nhà ở ngoại thành của mình xa hơn một chút, căn biệt thự chỉ đứng một mình, bởi vì đa số biệt thự đều thuộc về những người có tiền dùng để nghỉ mát, cho nên một năm bốn mùa không có mấy ai đến ở, vì thế cũng lộ ra sự quạnh quẽ khác thường.
Mã Duyệt bước tới cửa, nhấn chuông, không có động tĩnh. Có lẽ đã lâu không ai dùng nên bị hỏng, vì thế hắn đành nhẹ nhàng gõ cửa.
“Két…” một tiếng, cánh cửa gỗ của biệt thự tự mở ra.
Mã Duyệt nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn bên trong, không giống lắm vớinhững gì hắn tưởng tượng. Dù rèm cửa xung quanh đã được kéo lại, bên trong có vẻ u ám nhưng vẫn có thể tính là rộng rãi sạch sẽ. Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon phòng khách, hắn ước chừng người đó khoảng hai mươi lăm tuổi, mặt mày vẫn còn trẻ trung, chỉ có điều cặp mắt toát ra sự thâm thuý và nụ cười có lệ trên khoé miệng khiến cho dáng vẻ của hắn tatrông lạnh lùng không ít, và cũng chín chắn hơn không ít.
Mã Duyệt không nói gì, đi thẳng đến ghế salon đối diện rồi ngồi xuống.
“Mã Duyệt.” Trong giọng điệu cũa người đàn ông kia không hề có chút nghi vấn, giống như là rất chắc chắn thân phận của hắn.
Mã Duyệt đáp: “Nếu cậu đã biết tên tôi, vậy không cảm thấy hẳn là nên có qua có lại sao?”
“Tôi không tin cậu không biết.”
“Hạ Quân Hàng? Không, tôi hỏi…” Mã Duyệt nghiêng người về trước, nhìn thẳng vào mắt của người phía trước, đáng tiếc là không nhìn thấy gì bên trong, “Tôi muốn biết, tên thật của cậu.”
“Biết quá nhiều chuyện không tốt cho cậu đâu.” Vẫn là nụ cười nhất thành bất biến(1) ấy, Hạ Quân Hàng trước mắt này, ngay cả sắc mặt cũng không có một tia hoảng sợ nào.
Có lẽ cũng là do Mã gia tuy không còn huy hoàng như năm đó nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa nên Mã Duyệt không hề bất ngờ khi người kia biết lai lịch của mình, vậy mà bản thân mình vẫn không thể điều tra ra hắn, thật sự là có hơi kỳ quái.
Một giờ trước, lúc chú Nguyên gọi điện tới có chút ấp úng, khiến Mã Duyệt có hơi để ý, nhưng nếu chú đã không muốn nói, vậy thì cũng không cần phải hỏi.
“Những chuyện kia là do cậu làm?” Mã Duyệt lộ ra vẻ mặt có chút không vui.
Hạ Quân Hàng chỉ mỉm cười, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?” Mã Duyệt có chút không nhịn được nữa, hắn không thích dính líu đến người này, cả thân âm khí ấy khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi tưởng…cậu đã biết rồi.”
“Tôi đoán được vài điều, nhưng mỗi một điềutôi đều không hi vọng là thật.”
“Vậy cứ đoán là điều cậu không hi vọng nhất.”
Mặc dù vẫn chưa xác định rõ, nhưng vẫn được tám chín phần mười. Vẻ mặt Mã Duyệt khó chịu: “Cậu, muốn dùng cái đó…để triệu hồi ai?”
“Cậu sẽ không muốn biết đâu.” Hạ Quân Hàng đứng lên, “Tôi chỉ nói như thế, còn những thứ khác, thứ cho tôi không tiện tiết lộ, mời.”
“Không được ra tay với Hàn Khải.” Mã Duyệt đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Quân Hàng.
“Việc này…không phải do tôi làm chủ, nếu được lựa chọn, tôi cũng không muốn chống lại người của Mã gia.”
“Cậu muốndùng nó, nhất định sẽ chống lại Mã gia.”
“Thật ra, có cần phải động vào Hàn Khải hay không, bây giờ vẫn chưa thể biết được.” Hạ Quân Hàng lạnh nhạt nói.
“Trên thực tế, mặc kệ các người có động vào Hàn Khải hay không thì việc chống lại Mã gia cũng là đương nhiên. Chỉ khác nhau ở chỗ có tôi tham gia vào hay không mà thôi.” Mã Duyệt vươn tay kéo tấm rèm cửa đang chặn ánh sáng mặt trời.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho căn phòng bỗng trở nên sáng sủa, chỉ còn có một mình Mã Duyệt đứng bên cửa sổ.
Cơ thể của hắn ta bắt đầu nhạt dần, càng ngày càng nhạt cho đến khi trong suốt.
“Tôi biết,” Mã Duyệt nhìn người trước mắt đã biến mất, lẩm bẩm nói, “đã sớm đoán được cậu không dùng chân thân đến gặp tôi, nhưng mà, nghi ngờ của tôi hình như ngày càng nhiều.”
Ở chỗ ‘Hạ Quân Hàng’ biến mất có một là bùa chậm rãi rơi xuống…
Mã Duyệt nhìn tờ giấy dưới đất, suy nghĩ, sau đó kết một thủ ấn triệu hồi thức thần của mình.
Người của Mã gia sau khi 18 tuổi đều có thể thu nhận được thức thần bằng bản lĩnh cùa mình, năm đó Mã Duyệt phải trải qua tầng tầng lớp lớp gian nan hiểm trở mới qua được thử thách Chu Tước, nhưng ai lại ngờ thức thần nhận được này lại vô cùng…… Mỗi khi triệu hồi ra nó đều không dùng cùng một hình dạng, có lúc là ngựa, có khi là chim, chỉ rất ít khi mới hiện ra nguyên hình Hoả Phượng Hoàng. Sau khi bên nhau đã lâu Mã Duyệt mới hiểu, hình dạng Hoả Phượng Hoàng này càng ít thấy càng tốt, chỉ cần nó hiện ra với cái hình dạng ấy thì y như rằng có nghĩa là đối thủ rất khó xơi, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Qua ít năm như thế, tổng số lần nhìn thấy chân thân của nó chỉ có hai lần mà thôi.
Tên của nó là Liệt, Liệt Hoả Liệt.
Lúc này lại hiện ra một con vẹt màu trắng, xem ra Chu Tước cũng đoán được ý của mình.
“Theo dõi.” Mã Duyệt chỉ lá bùa trên mặt đất, nói với nó.
Liệt hình như có chút bất mãn, liếc mắt nhìn Mã Duyệt: “Chuyện nhỏ này mà cậu cũng tìm tôi.”
“Nếu như tôi đoán không sai, lần này mà làm không xong cậu sẽ phải hiện chân thân.”
Liệt không nói gìthêm, bay đến chỗ là bùa nhìn: “Hai ngày sau, tám giờ triệu hồi tôi.”
“…”
Thức thần này cũng thật lười, còn muốn mình dùng thuật triệu hồi mới tới, ngay cả tự mình bay đến cũng không chịu.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là tìm được thân phận thật của Hạ Quân Hàng, nên Mã Duyệt cũng không tính toán những chuyện đó, sau khi nhìn Liệt rời đi, Mã Duyệt lại dạo một vòng quanh biệt thự, mùi máu khi nãy đã biến mất. Thật sự không sai, tất cả những thứ này đều là ảo tưởng do Hạ Quân Hàng tạo ra, bao gồm cả ảo ảnh của ‘Hạ Quân Hàng’.
Mã Duyệt nhất định phải tìm được gã, xác nhận thực lực của gã, nếu thật sự giống như mình đoán, vậy rất có thể còn có những người khác trợ giúp sau lưng gã, nếu như hắn ta muốn làm thứ đó…Mã Duyệt hơi nhíu mày, nếu thật sự là như vậy, e rằng mình không thể nào chống lại.
Lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số quen thuộc: “Chú Nguyên.”
“À, là con à, phải rồi, bên chú đã có chút manh mối về chuyện mà con nhờ chú điều tra, hai ngày nữa chú sẽ tìm con.”
“Có được không? Ở đây cách chỗ chú hơi xa.”
“Không sao, chú sẽ chọn một đêm để tới.”
“…” Mã Duyệt hiểu chú Nguyên muốn làm phép đến đây, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Có cần không?”
“Chuyện đó…”
“Chú Nguyên,” Mã Duyệt ngắt lời chú nguyên đang ấp úng, “Con phải biết rõ sự thật, nếu như là bịa đặt, vậy con thà tự mình thăm dò còn hơn.”
“Uầy…thằng nhóc này, được rồi, hai ngày nữa chú sẽ cho con biết sự thật, dù không phải là toàn bộ, nhưng… Quên đi, trước không nói nữa, chờ chú.”
“Vâng, chú Nguyên.”
Cúp điện thoại, một vài suy nghĩ hình thành trong đầu Mã Duyệt nhưng cũng không được hoàn chỉnh, không thể phủ nhận rằng nhất định có người sau lưng làm chỗ dựa cho Hạ Quân Hàng. Nhưng người này lại khiến cho chú Nguyên cảm thấy khó mở miệng, vậy rốt cuộc là ai?
Lần thứ đến Hàn gia là đã khoảng năm giờ chiều, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Mã Duyệt vẫn có chút thấp thỏm. Nếu đã như vậy, không bằng đến nhà Hàn Khải xác nhận tình hình của cậu ta một chút, cũng để mình tránh được cái danh không làm tròn bổn phận, ít nhất là trước khi tất cả đều có manh mối, hắn vẫn có thể cố gắng hết sức bảo vệ Hàn Khải.
“Đã về rồi?” Hàn Khải mở cửa, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Mã Duyệt, trong lòng có chút không đành. Dù sao cũng do mình liên luỵ đến hắn, lúc này Hàn Khải lại quên mất mình đã không cam lòng cỡ nào khi bị người trước mắt này bóc lột.
“Ừm, tới thăm cậu một chút, hôm nay có việc gì không?” Mã Duyệt ngồi trên ghế salon có chút mệt mỏi, hôm nay ngoại trừ đến ngôi biệt thự kia, hắn còn phải dựa theo địa chỉ trên tài liệu tìm nơi ở của Hạ Quân Hàng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, ngoại trừ Liệt, hắn còn thả vài con hạc giấy ra ngoài, vẫn chưa nhận được hồi âm, tuy rằng Mã Duyệt đã đoán trước được rằng đối phương có thể sẽ bố trí kết giới che giấu hành tung, nhưng vẫn có chút không cam tâm.
Hàn Khải rót một ly nước đưa cho Mã Duyệt: “Không có việc gì cả, ngủ suốt cả ngày, chờ chị dâu về nấu cơm rồi lại ăn, sống như thế giống hệt heo.”
“Vậy tôi về trước, nhớkĩ chuyện tôi đã dặn dò cậu.”
“Ừm, những thứ cậu dặn tôi dán tôi đều đã làm xong, còn cái đóvẫn mang theo bên người không hề lấy ra. Mã Duyệt, trông cậu rất mệt mỏi, không bằng ăn cơm rồi hãy đi.”
Mã Duyệt suy nghĩ một chút, trở lại đó cũng chỉ có một mình trong phòng, hắn cũng không muốn nấu cái gì để ăn, lập tức gật đầu: “Vậy tôi không khách khí, tôi hơi mệt, mượn phòng cậu ngủ một chút.”
“Muốn tắm trước không?”
“Không cần, tôi nằm một chút là được.” Mã Duyệt đứng lên đi vào phòng Hàn Khải.
“Cậu ngủ đi, đợi lát nữa nấu cơm xong tôi sẽ gọi cậu.”
Sau đó không lâu, Dương Tử cũng về tới nhà, không hề ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Hàn Nhật Chiêu báo không thể về nhà ăn cơm. Hàn Khải có chút nôn nóng nhưng cũng không thể làm gì. Cậu biết anh hai mình vì vụ án, lúc đầu còn cho rằng mình ít nhiều cũng có thể giúp một chút, không ngờ kết quả lại là mình trở thành nhân vật cần được bảo vệ.
Nhớ đến những thi thể bị rút sạch máu, Hàn Khải cảm thấy trong lòng hơi run lên một chút. Nếu như đó là mình, anh hai…sẽ có phản ứng gì?
Hàn Khải còn nhớ, lúc cha mẹ qua đời, anh hai đau lòng đến cả hốc mắt đều đỏ, nhưng vẫn ôm cậu không ngừng nói: “Không sao đâu A Khải, em còn có anh, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Một ông anh như vậy, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Trong không khí tràn ngập mùi cơm và mùi thức ăn nhàn nhạt, đó là hươngvị của gia đình. Hàn Khải rất cảm ơn Dương Tử, kể từ sau khi chị và anh hai bên nhau, ngôi nhà này càng ngày càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Khẽ mở cửa vào phòng mình, Hàn Khải có hơi sửng sốt, trên giường không có ai, Mã Duyệt nghiêng người nằm ngủ trên ghế salon, ghế salon là kiểu ghế hai người nên không đủ dài, hắn phải nằm co chân lên, tư thế trông rất không thoải mái.
Hắn sợ chưa tắm rửa sẽ làm dơ giường mình sao? Hàn Khải nở nụ cười, đi đến vỗ nhẹ vào tay hắn: “Mã Duyệt, dậy ăn cơm.”
“Ừm.” Mã Duyệt gần như là ngồi dậy ngay lập tức, do thói quen tu luyện lâu dài từ trước đến nay nên hắn thật ra đã tỉnh dậy ngay khi Hàn Khải mới vào cửa.
Ba người trên bàn đều ăn cơm với tâm sự nặng nề của riêng mình, trong lúc nhất thời có hơi ngột ngạt, Mã Duyệt suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng nói ra: “Hàn Khải, cậu… gần đây không có chuyện gì đặc biệt cần phải xử lý?”
“Thật ra không có, nhưng ngày mai tôi muốn quay lại thăm văn phòng thám tử một chút.” Nếu không đến, e rằng hai người kia sẽ phát điên mất.
Mã Duyệt buông chén đũa, trên mặt không còn nụ cười kia nữa, vô cùng nghiêm túc nói với cậu: “Ngày mai cậu thu dọn những thứ đơn giản, dời vào nhà tôi ở.”
Hàn Khải sửng sốt, sắc mặt có hơi tái nhìn Mã Duyệt: “Có..có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
“Trước mắt tôi vẫn chưa biết,” dường như cảm giác được phản ứng của mình không đúng, Mã Duyệt lại bưng chén lên, không biết tại sao hắn lại không muốn nói cho Hàn Khải biết suy nghĩ của mình, hắn sợ sẽ doạ Hàn Khải,“nhưng tôi phải chịu trách nhiệm về an toàn của cậu, không muốn có gì sơ sẩy, đến lúc đó là tự phá bảng hiệu của mình.”
Dương Tử ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mã Duyệt, mỉm cười: “Mã Duyệt, nếu không thì cậu dọn đến đây ở đi. Hai người là con trai nhất định sẽ không biết nấu cơm, tôi không nhìn nổi A Khải ngày nào cũng ăn đồ bên ngoài.”
“Vậy… Cũng không phải là không được, nhưng không cần báo cho anh hai cậu ấy sao?”
“Những chuyện như thế này đều do tôi quyết định.”
“Vậy…, được rồi, ngày mai tôi dọn sang.” Mã Duyệt không tranh luận nữa, dù sao chuyện này chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, mục đích của hắn là bảo vệ Hàn Khải, chỉ cần đạt được mục đích này là được.
Hàn Khải bị bỏ quên không nhịn được lên tiếng: “Em muốn hỏi, cậu ấy dọn qua đây vậy ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở cùng phòng với em.”
“Đương nhiên là ở với cậu.”
Hai người kia đồng thanh trả lời.
Hàn Khải hiểu mình không thể nào phản bác lại, dù sao để Mã Duyệt ngủ trên salon cũng không tốt, vả lại hắn còn bảo vệ mình, đương nhiên phải gắn bó với nhau như hình với bóng, nhưng mà…… Hàn Khải sờ con tim đang đậpcó hơi loạn, cái này… là vì sao?
_________
CHÚ THÍCH:
(1) Nhất thành bất biến –一成不变 – một khi đã hình thành thì không thay đổi, ý ở đây là nụ cười của Hạ Quân Hàng không hề có chút thay đổi.