“Này, còn động đậy được không?”
Sau khi thanh niên hào sảng một đao chém đôi con khô lâu khổng lồ thì hắn cũng không hề “đại sát tứ phương”(1) giống như khí thế bá vương mà hắn phát tán... mà hắn chỉ đứng “tạo dáng” thẳng tắp ở nguyên chỗ, đồng thời còn không ngừng đem khí thế của mình phát tán ra xung quanh. Nhưng tình hình tiếp theo cũng vượt ngoài dự đoán của Bùi Kiêu, đám khô lâu xung quanh với số lượng ít nhất cả nghìn con vậy mà lại bỏ chạy tứ tán bốn phía. Điều này quả thật làm cho Bùi Kiêu rất sửng sốt, nhưng...
Dù sao thì đám quỷ quái tiểu tốt kia bỏ chạy thì còn có thể đoán được, nhưng những gì diễn ra ngay sau đó lại khiến hắn ngỡ như mình đang nằm mơ. Vì nam tử vừa biểu hiện vô cùng cuồng bá kia sau khi chờ cho đám quỷ quái binh lính chạy hết thì ngã ngồi ngay xuống đất rất mất hình tượng, còn như thể rất đắc ý mà phá lên cười ha hả. Tuy vừa rồi hắn thể hiện khí thế bá vương vô cùng cuồng bá nhưng lúc này còn thể hiện thêm một phần tính cách hào sảng, không giống đang làm bộ một chút nào, dương như những gì hắn làm thuần túy là theo bản tâm, ý thích của hắn.
Sau khi thanh niên hào sảng kia cười chán rồi, lúc này hắn mới quay đầu lại nói với Bùi Kiêu: “Đã chết chưa? Nếu chết rồi thì nói cho ta biết một tiếng.”
Có lẽ là vì cảm thấy thanh niên này phóng túng đến mức không thể chế ngự, cho nên Bùi Kiêu đáp lại ngay mà không chút nghĩ ngợi: “Ngươi đã thấy ai chết rồi còn có thể nói chuyện chưa? Làm phiền ngươi chỉ cho ta xem một lần với.”
Thanh niên kia sửng sốt một chút rồi lại phá lên cười ha ha: “Ha ha, không tồi, còn có sức lực để tranh cãi với ta có vẻ như dũng khí của ngươi cũng không bị dọa cho tan nát... Thế nào? Lần đầu tiên xâm nhập ảo giới đã được gặp Chân Ma cấp quỷ quái, xem ra vận khí của người cũng không phải là tệ ở mức bình thường nha.”
Bùi Kiêu sửng sốt một chút rồi hỏi: “Chân Ma cấp quỷ quái? Đúng rồi, ngươi là ai vậy? Vì sao biết đây là lần đầu tiên ta tiến vào “ảo giới”?”
Thanh niên hào sảng đó vẫn ngồi bên trong đống hài cốt của con khô lâu khổng lồ, đám hài cốt này đang không ngừng hóa thành năng lượng tiêu chuẩn, còn hắn thì đang ngồi yên để hấp thu năng lượng tiêu chuẩn. Mãi đến lúc này có vẻ mới khôi phục sức lực, liền đứng lên đi tới bên cạnh Bùi Kiêu, cúi đầu nhìn hắn, nói: “ Ta tên là Cung Diệp Vũ, là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của Trung Quốc, cũng là người sau này sẽ làm cấp trên của ngươi trong thời gian dài, ha ha, sợ à? Không phải sợ! Không phải sợ! Ta là người rất dễ nói chuyện nha (2)...” Vừa nói chuyện, hắn vừa cúi xuống khiêng Bùi Kiêu tới chỗ con khô lâu khổng lồ đang biến thành năng lượng tiêu chuẩn kia.
“Còn về cái gọi là Chân Ma cấp thì... đó thực ra là cấp độ thực lực của quỷ quái do Tổ Chức Linh Hồn các nước trên thế giới đặt ra. Mà thực ra thì cấp độ thực lực này cũng có thể áp dụng cho chính linh hồn nhân loại như chúng ta. Thấy đám quỷ quái binh lính chứ? Chúng nó về cơ bản là còn yếu hơn so với các Tự Do Linh Hồn bình thường, chúng là loại linh hồn chỉ gần đạt tới tiêu chuẩn của Nhập Ma cấp, còn Tự Do Linh Hồn là loại linh hồn đã đạt tới Nhập Ma cấp. Loại linh hồn này có một đăc điểm quan trọng, đó chính là không thể nhận biết được bản thân mình, cho nên thực lực của bọn họ là cố định, không tăng không giảm.”
Bùi Kiêu sửng sốt một chút, vội hỏi: “Nhận biết được bản thân? Tức là phát hiện được chấp niệm trong cơ thể chính mình sao? Bản thân có bao nhiêu châp niệm thì có thể chứa được bấy nhiêu năng lượng tiêu chuẩn, mà với Tự Do Linh Hồn thông thường thì chấp niệm của bản thân họ sẽ không tăng lên, chỉ có chúng ta mới có thể tự động gia tăng chấp niệm, cho nên chúng ta đều được coi là có thực lực Chân Ma cấp , là tầng thứ hai, có phải vậy không?”
Cung Diệp Vũ gật gật đầu nói: “Không sai, đại khái là như vậy, nhưng mà ta đúng là có thực lực Chân Ma cấp, còn ngươi thì không phải... Không sai, chúng ta đều đã thấy rõ được chấp niệm của bản thân mình tồn tại, hơn nữa thực lực sẽ còn tăng theo thời gian. Nghe nói cũng là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như ta, nghĩa là tốc độ chấp niệm của chúng ta tăng lên còn nhanh hơn Tránh Thoát Giả bình thường rất nhiều, mà thực lực của ngươi còn chưa đạt tới Chân Ma cấp là vì giữa Nhập Ma cấp và Chân Ma cấp có một điểm khác biệt lớn nhất... Bản tâm!”
Bùi Kiêu nghiêm túc lắng nghe Cung Diệp Vũ giảng giải, hắn đang rất cần biết các kinh nghiệm và bí mật của Tránh Thoát Giả, mà Cung Diệp Vũ quả thật cũng không khiến hắn thất vọng. Cung Diệp Vũ lại cười to ha ha, dường như rất đắc ý, nhưng vẻ đắc ý này của hắn lại không có vẻ giả tạo một chút nào, trái lại là rất tự nhiên, thế nên không hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét, hắn lại nói tiếp: “Điều này liên quan tới bản chất của linh hồn... Chắc ngươi đã xem tài liệu của Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ rồi đúng không? Bọn họ lúc nào cũng thích dùng khoa học để giải thích mọi cái, nói cái gì sóng điện từ và niềm tin cái gì, cái đó quả thật là có thể giải thích được nguyên nhân hình thành linh hồn, nhưng không giải thích được bản chất của linh hồn.”
Cung Diệp Vũ nói tới đây thì lại nghiêm túc nói: “Ta sẽ lấy tư tưởng của người Phương Đông để giải thích bản chất của linh hồn... Đầu tiên, linh hồn thực ra chia làm hai bộ phận: một là “nhân”, hai là “quả”. Cái gọi là “nhân”, là chỉ sự tồn tại của bản thân một người, chỉ có một người tồn tại thì mới sinh ra các loại sự việc, vậy thì mới có “kết quả của sự việc”. Vậy nên một người tồn tại là “nguyên nhân của tất cả”, và cái chết của hắn thì là “kết quả của tất cả”, cho nên “nhân” là “bản thân chính mình” còn “quả” là “năng lượng”, linh hồn thể là do hai bộ phận này tạo thành. Vậy thì lại nói tới bản chất mà lúc trước ta đã nói, “nhân” của ngươi là gì?”
“Hả? “Nhân” của ta ư?” Bùi Kiêu ngây ra, hắn kỳ quái hỏi lại: “Ta chính là ta rồi, như vậy thì biết diễn tả “nhân” của ta thế nào?”
“Nói rất hay!” Cung Diệp Vũ lại vỗ mạng bả vai Bùi Kiêu một cái rồi mới nói tiếp: “Nói rất hay, “ta chính là ta”, nhưng ngươi có làm được “ta chính là ta” thật không? Nhân của một người thật sự rất phức tạp, ví dụ cơ bản nhất là ăn uông, ví dụ như dục vọng, ví dụ như tiền tài, ví dụ như đại vị, ví dụ như quyền thế, đủ các loại “nhân” bao trùm lên bản thân của một người. Vậy thì loại “nhân” này sẽ dẫn tới loại “quả” nào? Gieo “nhân” nào thì sẽ gặt được “quả” ấy, vậy nên năng lượng của linh hồn đều hỗn loạn vô cùng. Đó chính là nguyên nhân mà Tự Do Linh Hồn không thể tự tăng được chấp niệm của bản thân, là bởi vì “nhân” của bọn hắn không thuần, hoặc nói theo cách thông túc thì là bản tâm của bọn hắn không thuần!”
Cung Diệp Vũ nói tới đó thì đứng lên, hắn cầm Tử Đao giơ lên cao, cuồng bá khí thế lúc trươc Bùi Kiêu cảm nhận được lại một lần nữa xuất hiện. Hơn nữa lúc này hắn còn ở gần Cung Diệp Vũ hơn nên càng cảm nhận rõ ràng hơn khí thế kia, giống như thể thấy được một đao của Cung Diệp Vũ chém đôi trời đất vậy. Đây là một loại cảm giác thuần túy của linh hồn.
“Đây là “nhân” của ta! Bá đạo!... Cũng là bản tâm mà ta lựa chọn.” Cung Diệp Vũ quay lại nhìn hắn cười ha ha, rồi lại ngồi xuống cạnh Bùi Kiêu nói: “Phật giáo Phương Đông có một câu: Bồ Tát sợ “nhân”, phàm nhân sợ “quả”, chính là chỉ việc này. Vì Bồ Tát không phải là phàm nhân, chắc cũng là một dạng sinh vật Linh Năng rồi, thế nên mới sợ “nhân”, sợ rằng bản thân mình không thuần, mà phàm nhân thì sợ “quả”, hoảng sợ vì sự việc không thành công, vì sự việc không tốt, nhiều vô số, cho đến khi phàm nhân cũng biến thành dạng sinh mạng thể Linh Năng như Bồ Tát thì làm sao bọn họ có thể làm cho bản tâm thuần nhất được đây?”
Tâm thần Bùi Kiêu rung động mạnh mẽ. Thực ra, hắn đã phát hiện phát hiện ra tình hình tăng trưởng sức mạnh bản thân từ sớm: chỉ khi nào hắn tiến vào trạng thái tĩnh tâm,hơn nữa là toàn bộ tâm thần đều “tĩnh”, không một chút tạp niệm thì chấp niệm của hắn mới tăng trưởng. Mà theo cách nói của Cung Diệp Vũ thì khi đó “nhân” của hắn thuần túy nhất, tuy chưa phải bản tâm, nhưng “nhân” thuần túy như vậy đã đã đủ để tăng trưởng. Nguyên nhân hẳn là như vậy.
“Bản tâm ư?” Bùi Kiêu thì thào nhắc lại.
Cung Diệp Vũ ha ha cười nói: “Không sai! Bản tâm! Thật ra ra thì nói một cách thông tục thì có thể gọi là “tín niệm”. Chẳng phải mỗi người nên có một tín niệm để làm mục tiêu hay sao? Cho dù là một lòng cầu quyền thế thì cũng chỉ cần có thể làm cho nó thực sự thuần túy, vậy thì bản tâm này có lẽ cũng đủ kiên cường. Ví dụ như ta đi, trong nội bộ Linh Hồn Tổ Chức Trung Quốc có rất nhiều người gọi là kẻ lỗ mãng, nói ta tuy có thực lực tối cường nhưng tư tưởng lại quá ngây thơ. Những kẻ như vậy ta rất khinh thường, bởi vì bọn họ đến bản tâm là cái gì cũng không biết. Chỉ có ngươi, vừa mới trải qua tẩy lễ của Chân Ma quái vật mà vẫn có thể trực tiếp chất vấn ta mà không chút rụt rè. Rất tốt! Xem ra tương lai của ngươi sẽ vô cùng tươi sáng đấy.”
Bùi Kiêu cẩn thận suy nghĩ hơn nửa ngày, mới hỏi lại: “Như vậy thì làm thế nào đạt được thực lực Chân Ma cấp? Làm thế nào để phát hiện bản tâm? Đúng rồi, còn cả “lĩnh vực” của quái vật Thủ Lĩnh trong tư liệu của Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ nữa. Ta cảm thấy “lĩnh vực” này rất giống với khí thế của ngươi đấy.”
Cung Diệp Vũ lại vô bả vai Bùi Kiêu một cái nói: “Ha ha, không sai, cái gọi là thực lực của chân ma cấp, nghĩa là từ linh hồn cho đến tư tưởng đều tin tưởng vào “nhân” của bản thân, tin tưởng chính mình bản tâm, tin tưởng vào tín niệm của chính mình, hơn nữa còn không bị dao động. Như vậy thì khi chấp niệm bản thân thuần túy đến một trình độ nhất định thì sẽ sinh ra loại khí thế này, hắc hắc, còn nói “lĩnh vực”? Thế thì lão tử là truyền kỳ đại ma pháp sư chắc! Bọn họ tưởng đây là tiểu thuyết hay là cái gì?”
“Vậy thì thực lực trên Chân Ma cấp thì sao? Có thực lực mạnh hơn cả Chân Ma cấp hay không?” Bùi Kiêu bỗng nhiên hiếu kì hỏi.
“Có chứ, Tô Chức Linh Hồn chia linh hồn thành tổng cộng ba đẳng cấp: Nhập Ma, Chân Ma, Ma Vương. Về cái gọi là Ma Vương nha... chỉ là thiết lập theo hệ thống mà thôi, cho đến giờ ta cũng chưa từng thấy qua nữa, ha ha...” Cung Diệp Vũ không thèm nghĩ ngợi mà nói thẳng luôn.
Bùi Kiêu gật gật đầu. Hắn thử vận động cánh tay mới hồi phục hoàn toàn xong, lúc này mới nói với Cung Diệp Vũ: “Sao ngươi lại đến nơi này vậy? Còn vừa kịp cứu được ta nữa. Lúc trước còn cố hỏi ngươi các vấn đề liên quan tới thực lực mà còn chưa cám ơn ngươi đã cứu mạng...”
Cung Diệp Vũ khoát tay nói luôn: Yên tâm, yên tâm! Bớt làm trò nữ nhi đi. Vì ta bị bọn họ làm phiền ghê quá nên mới nhanh chóng tới đón ngươi như vậy, dù sao thì ngươi cũng là cao đẳng Tránh Thoát Giả. Toàn bộ Trung Quốc có hơn một tỷ dân mà trừ ta ra không có một cao đẳng tránh thoát giả nào khác, vậy nên Tổ Chức Linh Hồn của nước ta chả có chút uy tín nào. Giờ tốt hơn rồi, có thêm ngươi nữa thì nước ta đã thành quốc gia duy nhất trên thế giới có hai cao đẳng tránh thoát giả. Sau này nếu có sẩy ra sự việc gì khẩn cấp gì thì tổ chức của chúng ta cũng xem như có chút uy tín... Nhưng mà về sau người nhớ phải giúp ta hoàn thành một ít nhiệm vụ nhé, không thì đúng là ta sẽ không còn thời gian...”
Bùi Kiêu nghe vậy thì ngẩn ra, hắn chợt ngây ngốc hỏi: “Giúp ngươi làm nhiệm vụ thì chắc chắn là không thành vấn đề, chỉ cần ta có đủ thực lực là được... Nhưng mà ngươi có nhiệm vụ khác rất quan trọng sao? Bận rộn đến như vậy sao?”
“Tán gái a!” Cung Diệp Vũ trừng mắt liếc Bùi Kiêu rồi nói: “ Gần đây ta quen với hoa khôi của một trường ở Hồng Kông, nhưng nàng lại “bị bệnh” cuồng các loại quỷ quái nguy hiểm, rất hay đi tìm kiếm dấu vết của các loại quỷ quái để chứng minh các suy luận của mình. Kết quả thì tốt rồi! Một năm gần đây quỷ quái xuất hiện ngày càng nhiều nên lần trước nếu ta đến muộn mộ chút thì đã không kịp cứu nàng rồi. Cho nên ta liền lấy luôn danh nghĩa là bạn trai để đi gặp cha mẹ nàng. Nhưng vì vậy nên ta nhất định phải thường xuyên đi cùng nàng mới được, nếu không nàng sẽ không cho ta xem sắc mặt dễ coi. Đó, ngươi nói xem, làm đàn ông có dễ hay không?”
“Ta thua 囧!” Biểu cảm của Bùi Kiêu lập tức biến thành như vậy, làm cho hắn bỗng nhiên không biết phải nói thế nào. Ngược lại thì Cung Diệp Vũ lại không tỏ ra kỳ quái chút nào, chỉ biệu hiện ra bộ dạng “ta chính là như vậy, ngươi tự mình tìm cách xử lý”. Sau cả nửa ngày, Bùi Kiêu mới tìm được đề tài khác để nói: “Chúng ta nhanh về thôi, không thì chỉ sợ người khác sẽ lo lắng, ngươi đã giết con Khô Lâu Đại thủ Lĩnh rồi hả? Mà nó còn là Chân Ma cấp quỷ quái, với loại quỷ quái có bản tâm thuần túy này thì chắc hẳn cháp niệm của nó sẽ hóa thành Thiên Sinh Vũ Khí chứ?”
Cung Diệp Vũ cười hắc hắc rồi khoát tay, ý bảo Bùi Kiêu cứ ngồi dưới đất như cũ, sau đó hắn mới cầm Tử Đao chọc vào đám hài cốt khô lâu trên mặt đất mà nói: “Không vội! Chân Ma cấp quái vật cũng phải là loại zombie hay u linh ngu ngốc gì đó. Chúng nó còn thông minh và giảo hoạt hơn nhiều so với người bình thường đó. Chúng ta chưa thể đi như vậy được, đây... mới là vật chủ thể của con quái vật có quân hàm thiếu tướng này đó!”
Lời nói vừa dứt thì đống xương của con khô lâu khổng lồ bỗng nhiên rung lên kịch liệt, rồi những tia khí tức đen tối không ngừng bay ra từ đống xương đó, sau đó hợp lại trên đỉnh đầu hai người thành một khuôn mặt màu đen khổng lồ. Khuôn mặt màu đen này không ngừng vặn vẹo thay đổi, như thể nó là do vô số các khuôn mặt ngưng tụ lại với nhau vậy.
Nói thì chậm mà thực tế thì lại rất nhanh. Trong tích tắc khi gương mặt kia hình thành thì Cung Diệp Vũ còn chưa kịp rút Tử Đạo từ trong đống hài cốt ra, khuôn mặt khổng lồ kia đã lập tức há miệng đớp tới. Mà trong miệng nó tràn đầy khí tức đen tối, tầng tầng lớp lớp, trói chặt hai người lại một cách dễ dàng...
Cung Diệp Vũ liệu có mạnh như bề ngoài? Nguy cơ lần này liệu có làm Bùi Kiêu lâm nguy? Mời đón đọc chương mới nhất trên Bạch Ngọc Sách nhé!
Chú thích:
1. Đại sát tứ phương: tưởng tưởng 1 nhân vật game Lv 100 vào giữa 1 đàn quái Lv5 rồi đánh ra 1 skill AoE, chính là như vậy
2. Dễ nói chuyện: ý nói là người biết nói chuyện bằng đạo lý, thân ái, dễ gần (hắn có hơi hư cấu)
Bùi Kiêu đã quá quen với khí tức đen tối, thế nên khi tầng khí tức đen tối kia bao bọc lấy hắn thì lực lượng lôi điện trong cơ thể đã được lấy ra sử dụng theo bản năng. Nhất thời, toàn thân hắn xuất hiện lôi điện quấn quanh, chỉ cần khí tức đen tối tới gần sẽ bị lập tức đánh tan, vậy nên Bùi Kiêu lúc này căn bản không mất đến một cọng tóc. Tuy lực lượng lôi điện không thể dùng lâu nhưng lúc này bên cạnh hắn là một đại cao thủ a, vậy nên chỉ cần tự bảo vệ bản thân một lúc là đủ rồi.
Quả nhiên, Cung Diệp Vũ đã không phụ lòng kỳ vọng của Bùi Kiêu! Chỉ vài giây sau khi khí tức đen tối vừa bao trùm hai người, một đạo tử lôi đao phong (1) liền xẹt qua khí tức đen tối, chẻ đám khí tức đậm đặc như mực này thành hai nửa. Không chỉ có vậy, lúc Cung Diệp Vũ thoát khỏi đám khí tức đen tối, hắn đồng thời còn vung tay, ném Tử Đao đang cầm trên tay bay ra ngoài. Cũng không biết hắn dùng loại thủ pháp gì mà thanh Tử Đao sau khi bay ra thì không ngừng xoay tròn, đao mang như thể biến thành một cột lốc xoáy màu tím, càng lúc càng lớn, thậm chí sau cùng còn bao phủ cả khuôn mặt khổng lồ ở trong đó. Chỉ nghe những tiếng xoát xoát liên tiếp vang lên, rồi khuôn mặt khổng lồ liền vang lên những tiếng gào thét kinh thiên thê thảm. Nhiều nhất là sau ba, bốn giây, cột lốc xoáy mà tím liền biến mất, một thanh tử sắc đại đao từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng trên mặt đất, mà khuôn mặt khổng lồ màu đen cùng với tất cả khí tức đen tối cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Khủng bố!”
Khi khí tức đen tối bên ngoài cơ thể Bùi Kiêu suy yếu đi thì lực lượng lôi điện cũng được hắn nhanh chóng thu vào cơ thể, vậy nên Cung Diệp Vũ cũng không nhìn thấy dòng điện loé sáng chạy quanh người hắn. Mà sau khi Tử Đao biến thành lốc xoáy chém qua thì tất cả khí tức đen tối đều biến mất cùng cái khuôn mặt lớn kia. Bùi Kiêu lúc này mới phục hồi tinh thần, nhưng trong lòng hắn chỉ còn sự rung động vô cùng.
Khuôn mặt khổng lồ mạnh cỡ nào thì hắn cũng không biết, nhưng những khí tức đen tối ở gần ngay bên cạnh kia đáng sợ thế nào thì hắn biết rõ. Mặc dù hắn có sử dụng thiêu đốt lôi điện để biến thành người khổng lồ oanh kích khí tức đen tối đó thì chỉ sợ cũng sẽ phải mất tới mấy phút đồng hồ mới có thể đánh tan hết sạch loại khí tức đen tối dày đặc tới mức này. Thế nhưng ai mà biết Cung Diệp Vũ lại mạnh mẽ tới mức độ này, nhất chiêu khắc địch(2), giống như lúc trước một đao chém nát con khô lâu khổng lồ. Thực lực của hắn có lẽ cũng là số một, số hai trong số một trăm bốn mươi hai tránh thoát giả rồi?
Ngay khi Bùi Kiêu đanh rung động vô cùng thì Cung Diệp Vũ bỗng nhiên ngã vật xuống đất, sắc mặt vốn đang đầy thần thái hào hùng bỗng biến thành vàng như sáp nến, toàn thân không ngừng run rẩy, như thể đột nhiên mất hết sức lực, hình tượng thay đổi quá nhanh làm cho người ta kinh ngạc không thôi. Bùi Kiêu còn chưa kịp phản úng gì thì đã thấy năng lượng tiêu chuẩn ở xung quanh bỗng lập tức tràn về phía Cung Diệp Vũ, như thể trong người hắn có một không gian vô cùng vô tận vậy. Mãi cho đến khi đã hấp thụ hơn một ngàn đơn vị năng lượng tiêu chuẩn thì sắc mặt Cung Diệp Vũ mới dần bình thường lại rồi mở mắt ra.
“Hô, cái thanh Tử Lôi Đao này thật đúng là không phải để cho con người dùng a, mỗi lần đều như thể sắp chết đến nơi vậy.” Cung Diệp Vũ vừa mở mắt ra thì liền nói như vậy, sau đó chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, thanh tử sắc đại đao ở phía xa kia đã lơ lửng bay khỏi mặt đất rồi phóng tới rơi thẳng vào lòng bàn tay hắn.
Lúc này Bùi Kiêu mới cảm thán nói: “Thanh vũ khí này của ngươi tên là Tử Lôi Đao sao? So với Quan Chỉ Huy Quân Đao của nước Mỹ thì thế nào? Nghe nói Quan Chỉ Huy Quân Đao có dung lượng đạt tới 500 điểm đấy.”
Cung Diệp Vũ khinh thường liếc nhìn Bùi Kiêu, sau đó mới lấy tay vỗ vỗ tử sắc đại đao nói: “Cái thứ rác rưởi rách nát đó cũng xứng ngang hàng với Tử Lôi Đao hay sao? Chẳng qua chỉ là Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 500 điểm mà thôi. Thanh Tử Lôi Đao này chính là một trong hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng vượt qua 1000 a, là Thiên Sinh Vũ Khí lấy được từ tay một quỷ tướng tại Phong Đô đó. Hắc hắc, chỗ đó chính là Phong Đô ảo giới đó nha, cái Nam Bắc Chiến Trường này lại có thể so sánh được hay sao? Không nói tới cái khác, chỉ riêng phạm vi diện tích đã cách biệt như trời với đất, Phong Đô là cách gọi chung của Mười tám tầng địa ngục, kích thước của nó vượt xa sơ với tưởng tượng của ngươi. Chưa cần nói đến cái khác, chỉ riêng việc nước ta từ khi phát hiện ra Phong Đô cho tới bây giờ, trong hơn ba mươi năm thám hiểm nó đã chết mất không biết bao nhiêu người, ngay cả ta cũng đã từ một đứa nhóc trưởng thành đến bây giờ, thế mà hiện giờ chúng ta vẫn còn đang phải loanh quanh ở phía ngoài của tầng thứ nhất. Thế nên ngươi có thể tưởng tượng được nơi đó hiểm ác và khủng bố cỡ nào, mà thanh Tử Lôi Đao này của ta chính là lấy được bên bờ Tam Đồ Hà ở phía ngoài địa phủ…” Nói tới đó, Cung Diệp Vũ liền nhẹ nhàng vỗ vào tử sắc đại đao một cái, thanh đao này lập tức thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng, sau đó liền hóa thành một đoàn ánh sáng tím chui vào trong mắt Cung Diệp Vũ. Sau một tích tắc, tròng mắt vốn đen nhánh của hắn lập tức có thêm một dấu ấn màu tím, mà cái dấu vết này cũng không bất động như kiểu được nhuộm lên mà nó lại lúc ẩn lúc hiện, không ngừng chạy tới lui trong mắt hắn như một đạo tử sắc lôi điện thật vậy.
Bùi Kiêu nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, thế nhưng Cung Diệp Vũ lại không kiên nhẫn chút nào mà dùng sức vỗ vai hắn rồi nói: “Ngươi cũng mới chỉ chết có bốn tháng mà thôi, trong thế giới linh hồn còn rất nhiều điều huyền bí mà ngươi không biết, sau này ngươi sẽ có cơ hội tự mình tìm hiều những bí mật này… Đi nào, tìm kiếm không khoảng trăm mét quanh đây, ngươi sắp lấy được thanh Thiên Sinh Vũ Khí đầu tiên của mình rồi đó.”
Bùi Kiêu thoáng sửng sốt, vội hỏi: “Con Thủ Lĩnh Quỷ Quái này không phải là do ngươi xử lý sao? Vì sao lại cho ta?”
Cung Diệp Vũ hào sảng cười: “Bởi vì ta thấy ngươi thuận mắt a, không phải tránh thoát giả nào sau lần đầu tiên gặp phải Chân Ma cấp quỷ quái cũng sẽ có can đảm trở lại chiến trường. Trên thực tế, trong số toàn bộ một trăm bốn mươi hai tránh thoát giả trên thế giới… á, thêm cả ngươi nữa là tổng cộng một trăm bốn mươi ba tránh thoát giả, trong đó có ít nhất hai phần ba số tránh thoát giả đã không còn dũng khí. Bọn họ chỉ dám đối mặt quát tháo với quỷ quái thông thường, nhưng khi gặp phải Chân Ma cấp quỷ quái thì chỉ khí tức kinh khủng của chúng cũng đủ để làm tinh thần bọn họ tan vỡ, đó là vì dũng khí của bọn họ đã bị đập nát khi lần đầu tiên gặp phải Chân Ma cấp quỷ quái. Tục ngữ nói rất hay: “đánh ngưới trước đánh can đảm”, một khi cả dũng khí cũng không còn thì mặc cho thực lực bọn họ có mạnh cỡ nào cũng chỉ là một kiến thôi. Nhưng ngươi thì khác, rõ ràng còn không có Thiên Sinh Vũ Khí, không có viện quân phía sau, vẫn dám đối mặt chiến đầu cùng Chân Ma Cấp quỷ quái trong tình thế gần như tuyệt cảnh, cho đến cuối cùng còn muốn phản kích. Chỉ riêng cái dũng khí và sự cứng cỏi này cũng đã đủ để ta xem trọng ngươi, cho nên…”
“Đi tìm thanh Thiên Sinh Vũ Khí này đi, nó chính là của ngươi đó!”
Bùi Kiêu nhìn thật sâu Cung Diệp Vũ, gã thanh niên hào sảng này tuy thật sự có chút bá đạo quá mức, vừa mở miệng ra đã nói mình là thủ hạ tương lai của gã, thế nhưng khi hắn nói ra những lời đó thì hai mắt vẫn sáng rõ như cũ, động tác cùng thần thái vẫn trầm ổn như thường. Có thể thấy được những gì hắn nói cũng đều là thật lòng, cũng thật sự muốn đem thanh Thiên Sinh Vũ Khí này tặng cho mình, lời hắn nói thật sự xuất phát từ chính bản tâm mà không phải là thủ đoạn lng lạc lòng người gì đó.
“… Vậy ta cũng không từ chối, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân cứu mạng, còn có tặng khí chi ân(3)… Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Bùi Kiêu nhiêm túc nói với Cung Diệp Vũ, sau đó hắn liền đi về phía mà con Thủ Lĩnh quỷ quái kia biến mất, không lâu sau, liền thấy hắn tìm được một thanh vũ khí nhìn như một khẩu súng trở lại.
“Thật sự là quỷ dị a, khi ta vừa cầm lấy cây súng này thì trong đầu lập tức hiện ra tên của nó, nó tên là Courageously.” Bùi Kiêu nhìn cây súng trong tay, thì thào nói với Cung Diệp Vũ.
Cung Diệp Vũ lập tức lấy tai day day huyệt thái dương của mình nói: ‘Thiên Sinh Vũ Khí chính là như vậy, mỗi một món đều tự có tên của nó, vậy nên mới gọi là Thiên Sinh Vũ Khí, chỉ cần trực tiếp cầm lấy nó là có thể từ cái thứ được cấu tạo từ chấp niệm này biết được tên của nó. Nhưng mà sao cái tên này nghe lại quỷ dị như vậy? Là tiếng nước ngoài sao? Có nghĩa là gì?”
Bùi Kiêu cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Nếu như xét theo cách phát âm thì đây là một danh từ tiếng Anh, có nghĩa là ‘Anh dũng’ đấy.”
“Tốt!” Cung Diệp Vũ liền vỗ vai Bùi Kiêu nói: “Vậy thì sau này gọi là Anh Dũng Súng” đi! Ngươi mau quên nhanh cái tên nguyên bản của nó đi, ha ha ha…”
Bùi Kiêu còn chưa có hồi phục tinh thần, giờ phút này đại bộ phận lực chú ý của hắn vẫn còn đặt tại thanh Thiên Sinh Vũ Khí hình cây súng này, chỉ hỏi lại theo bản năng: “Vì sao chứ? Nếu tên nó nguyên bản là Courageously thì gọi tên đó hẳn là không sai chứ? Dù sao thì người biết tiếng Anh chắc hẳn đều có thể biết được ý nghĩa của từ này khi nghe phát âm…”
“Nhưng mà ta không hiểu a!” Cung Diệp Vũ lại dùng lực vỗ vai Bùi Kiêu một cái, lúc này hắn mới gần như gào lên nói: “Ngươi có hiểu nỗi bi ai của 80% số người thi đại học môn tiếng Anh hay ko?! Thực ra ta vẫn luôn tự hỏi tại sao trên đời này lại có nhiều thứ tiếng đến như vậy? Cái gì mà Tiếng Anh, Tiếng Nhật, Tiếng Pháp, vừa nghe thấy mấy thứ ngôn ngữ khó đọc đã làm ta đau hết cả đầu! Vậy mà nàng còn cố tình dùng tiếng Anh để nói chuyện với ta! Ngươi có biết đây là chuyện thống khổ đến cỡ nào hay không? Bây giờ ta cứ nghe thấy Tiếng Anh là phát cuồng rồi, tuy ta không thể thay đổi được hoàn cảnh ở nước ngoài nhưng ít nhất là trong nội bộ Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc thì ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dùng tiếng nước ngoài để nói chuyện! cả phát âm cũng không chuẩn nổi!”
Lúc này Bùi Kiêu mới hồi phục tinh thần, hắn chỉ tưởng tượng một chút thì liền hiểu ngay lý do vì sao Cung Diệp Vũ lại không thích tiếng Anh. Xem ra tên này chính là thuộc về cái thể loại gọi là mù “mù ngoại ngữ”, đó là những kẻ có một loại cảm giác muốn tránh xa khó mà giải thích. Trớ trêu là hắn lại đi thích hoa khôi của một trường đại học ở Hongkong, mà người Hongkong thường đều nói thuần thục Tiếng Anh. Kết quả là bạn gái hắn thường xuyên dùng cái thứ ngoại ngữ mà hắn nghe không hiểu này ra để trêu trọc hay nói chuyện phiếm gì đó. Thế nên giờ đây hắn không phải là cái gì muốn tránh xa nữa mà đã trở thành một loai địch ý trắng trợn… “Thế giới này thật sự là kì diệu a, dĩ nhiên là thật sự tồn tại loại gia hỏa đơn thuần đến như vậy, mà có lẽ cũng chỉ có loại gia hỏa đơn thuần như vậy mới có thể dễ dàng làm cho bản tâm trở nên thuần túy đi”. Bùi Kiêu không khỏi cảm thán trong lòng một phen.
“Ha ha ha, được rồi được rồi, sau này sẽ gọi cây súng này là Anh Dũng Súng, Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng đạt tới 850 điểm!” Bùi Kiêu giơ cây súng tạo hình kỳ lạ trong tay lên, trong lòng cũng không kìm được sinh ra một cỗ hào khí, lúc này mới cười ha hả nói.
Đây là một cây súng toàn thân màu bạc trắng sáng lấp lánh, chủng loại của cây súng này cũng không rõ ràng lắm, nhìn có vẻ giống như súng săn, thế nhưng thể tích lại nhỏ hơn rất nhiều, chỉ một bàn tay là có thể cầm hết, mà ở đầu súng còn được khảm nạm một lưỡi dao bạc, nhìn qua có bảy phần giống như vũ khí mà nhân vật chính trong Final Fantasy VIII sử dụng, một loại vũ khí gọi là Gunblade…
Cung Diệp Vũ thấy Bùi Kiêu nhìn cây súng đang cầm trong tay tới mức nhập thần thì bĩu môi, dường như hắn cảm thấy thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 điểm này cũng không có gì là nổi bật cả. Tính cách của hắn thật sự là tùy tâm sở dục, nói dễ nghe chút thì là thẳng thắn mà mà nói khó nghe thì là “kẻ thích làm người khác ghét”. Hắn cũng không đợi cho Bùi Kiêu hồi phục tinh thần mà dùng sức vỗ mạnh vai Bùi Kiêu, làm cho Bùi Kiêu sợ tới mức giật mình nhảy dựng, đợi đến khi Bùi Kiêu nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn ngập tức giận thì hắn mới lớn tiếng cười nói: “Đi thôi! Chúng ta cần phải trở về… Nghe nói từ khi ngươi chết bồn tháng trước tới nay vẫn chưa gặp lại người thân phải không? Đi gặp bọn họ thôi, có trời mới biết bọn họ đã lo lắng cho ngươi tới đâu.”
Bùi Kiêu xoa xoa cái vai bị đập đến đau nhức của mình, tức giận nói: “Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao ngươi nói trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc không ai thích ngươi. Ai lại đi thích một kẻ thô lỗ như ngươi đây?”
Nói tới đó, Bùi Kiêu mới nắm chặt Anh Dũng Súng trong tay rồi thì thào nói: “Đúng vậy, mọi ngươi chắc chắn là vô cùng lo lắng cho ta, không biết bốn tháng qua cả khỏe hay không? Ài, ta thật là bất hiếu, đã khiến cho cha mẹ phải trải qua chuyện bị thống đến như vậy…”
“Đi thôi, về Trung Quốc thôi, về nhà thôi!”
Chú thích:
(1)Tử lôi đao phong: giống như kiếm khí, đao khí có màu tím và điện màu tím quấn quanh.
(2)Nhất chiêu khắc địch: khống chế, hạ gục kẻ địch trong một đòn.
(3) Tặng khí chi ân: mang ơn vì được người khác tặng binh khí.
Chuyến đầu thám hiểm ảo giới của Bùi Kiêu vậy là kết thúc hoàn hảo, không những mở mang được nhiều kiến thức mà còn được tặng một thanh vũ khí hiếm thấy. Tuy nhiên hành trình về nước của hắn phải chăng cũng sẽ đơn giản?