Khi Bùi Kiêu thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình thì hắn đã biết
rằng tình hình không ổn rồi, bởi đó là loại ánh mắt đề phòng và nghi
ngờ. Dù sao thì lúc này mọi người đều đang vội vàng, nóng ruột, chỉ nghĩ tới việc xung quanh có tới vài chục con quỷ quái Chân Ma cấp và một con Ma Vương cấp thôi cũng đã đủ làm cho thần kinh bất cứ ai hoảng loạn tới cực độ rồi. Thế nên khi Bùi Kiêu rống to lên thì chắc hẳn mọi người
cũng đã sinh lòng oán hận với hắn, đã thế hắn lại chỉ thấy mười bốn
người trong khi tất cả đều thấy mười lăm người… Vậy nên cả đám sinh lòng hoài nghi với hắn cũng là điều hợp tình hợp lý thôi.
Trong lòng Bùi Kiêu cũng thấy phát hoảng. Hắn cũng mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nói: “Chớ có nghi ngờ ta! Nếu như ta là quỷ quái biến
thành thì đáng ra ta phải tiếp tục im hơi lặng tiếng mới đúng chứ, tự
nhiên lại đi làm lộ vỏ bọc của mình làm gì? Các ngươi cho là ta ngu như
vậy hay sao?”
Mọi người nghe vậy thì tuy vẫn nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, vũ khí vẫn chĩa về phía hắn nhưng đồng thời ánh mắt nhìn về phía những người xung
quanh cũng trở nên thay đổi, cả đám đều bắt đầu liên tục nhìn về phía
những người xung quanh. Từng phút trôi qua, vị trí của từng người đã
thay đổi từng chút một, dường như mỗi người đều đã cách nhau xa hơn vài
bước so với vị trí lúc đầu.
“Đúng là vẫn cần phải có một đoàn đội mà chính mình quen thuộc mới được! Những người trong cái đội ngũ này thật sự không thể gọi là chiến hữu…”
Trong lòng Bùi Kiêu thầm sinh ra ý nghĩ như vậy. Nhưng dù sao thì lúc
này đây, đó cũng chỉ có thể là một ý tưởng mà thôi, hắn không thể nào
qua mặt Cung Diệp Vũ để làm ra bất kỳ thay đổi gì. Huống hồ điều quan
trọng nhất lúc này là tại sao lại đột nhiên thiếu đi một người? Vấn đề ở bản thân hắn… hay vấn đề là ở tất cả mọi người trừ hắn ra?
Cung Diệp Vũ thấy những người còn lại vì quá hoảng sợ mà đã… bắt đầu rối loạn thì trầm giọng quát một tiếng. Âm thanh trầm vang như chuông ngân, làm trái tim tất cả chấn động như bị đập mạnh một cú. Khi mọi người đều nhìn lại phía Cung Diệp Vũ thì hắn mới lên tiếng: “Hoảng loạn cái gì
hả? Ta còn đứng sờ sờ đây này!”
Nói xong câu đó thì hắn quay lại nhìn Dương Húc Quang hỏi: “Liệu đây có
phải trò quỷ của Mã Diện không? Về khả năng tạo ra ảo giác rồi còn có
thể bắt đi đội viên trong lúc không ai hay biết thì khả năng lớn nhất
chính là cái loại quỷ quái Mã Diện này.”
Dương Húc Quang cười khổ trả lời: “Ngưu Đầu Mã Diện (1), chúng là hai
loại quỷ quái thường thấy nhất ở ảo giới Phong Đô này. Ngưu Đầu thì sức
lực vô cùng lớn, Mã Diện thì có thể làm linh hồn có chấp niệm nhỏ yếu
gặp phải ảo giác… Mã Diện bình thường thì không cần nói tới rồi, nhưng
nếu là Mã Diện Chân Ma cấp đương nhiên có thể mê hoặc được Tránh Thoát
Giả, nhưng mấu chốt của vấn đề là liệu Mã Diện Chân Ma cấp có qua mặt
nổi Cung Diệp Vũ ngươi hay không?”
Cung Diệp Vũ lắc đầu ngay: “Chuyện đó thì không thể nào! Nếu cùng là
Chân Ma cấp thì một khi tiếp cận lẫn nhau sẽ làm sinh ra một loại cảm
ứng nào đó. Trừ khi một bên đang chiến đấu, lại còn tập trung toàn bộ sự chú ý vào trong trường khí thế thì sự cảm ứng với Chân Ma cấp khác mới
yếu đi. Còn nếu không trong trạng thái chiến đấu thì tuyệt đối không có
chuyện chúng ta bị một con quỷ quái Chân ma cấp tiếp cận mà ta lại không hay không biết.”
Dương Húc Quang gật đầu nói: “Đúng là như vậy… Mã Diện bình thường thì
đương nhiên là không thể làm được, Mã Diện Chân Ma cấp cũng không có khả năng, vậy thì đáp án duy nhất còn lại là…”
“Mã Diện Ma Vương cấp!”
Tất cả gần như “trăm miệng một lời” mà nói ra mấy chứ này. Ngay sau đó,
mọi người lại đồng loạt im lặng, sắc mặt cả đám đều trở nên không dễ
nhìn chút nào.
Nhập Ma cấp, Chân Ma cấp, Ma Vương cấp, đây là ba mốc tiêu chuẩn cho lực lượng của cả linh hồn thể và quỷ quái mà các tổ chức linh hồn trên thế
giới đã cùng nghiên cứu để đặt ra. Đại đa số linh hồn bình thường và
Tránh Thoát Giả đều chỉ trên dưới Nhập Ma cấp, bọn hắn chỉ khác nhau ở
chỗ chấp niệm nhiều hay ít và Thiên Sinh Vũ Khí của họ mạnh hay yếu,
giống nhau ở chỗ một đơn vị chấp niệm chỉ chứa được một đơn vị tiêu
chuẩn năng lượng. Đó chính là thực lực của Nhập Ma cấp.
Còn thực lực đạt tới Chân Ma cấp thì chỉ có một số rất ít Tránh Thoát
Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mới tới được. Với những linh hồn này thì thực lực đã không chỉ là chấp niệm nhiều hay ít, Thiên Sinh Vũ Khí mạnh hay yếu mà còn có hai tiêu chuẩn khác là cường độ chấp niệm của bản
thân và cường độ của trường khí thế. Đó đã là đẳng cấp cao nhất của
cường giả linh hồn trên thế giới hiện nay, ở đẳng cấp này thì Trung Quốc chỉ có một mình Cung Diệp Vũ. Mà trên thực tế thì có rất nhiều quốc gia trên thế giới không hề có cường giả Chân Ma cấp!
Còn về Ma Vương cấp... Đó chỉ là sự tiên đoán của tổ chức linh hồn về
cấp tiếp theo khi sắp xếp thứ bậc thực lực của linh hồn mà thôi, cũng có nghĩa là nếu như Chân Ma cấp tiến thêm một bước thì sẽ thành Ma Vương
cấp. Nhưng làm thế nào để tiến thêm một bước này? Thẩm chí cả quỷ quái
trong ảo giới cũng không có cấp bậc này để mà lấy làm mẫu tham khảo! Vậy nên có thể thấy được rằng đạt tới bậc này khó thế nào, chả khác gì thần thoại, truyền thuyết cả...
Vậy mà! Giờ đây cả đoàn đang đối mặt với một con Mã Diện Ma Vương cấp sao?
Ảo giới Phong Đô được tạo nên bởi chí tưởng tượng và niềm tin của đại bộ phận người dân Trung Quốc, vậy nên trong đó đương nhiên là phải có Ngưu Đầu Mã Diễn mà người đời vẫn hay nhắc tới. Ngưu Đầu thì lực lớn vô
cùng, phóng lên phía trước thì không khác gì một cỗ xe tăng cỡ nhỏ, còn
Mã Diện thì nổi tiếng nhờ huyễn thuật(2). Nó rất giống với loại Mông Ma
(3) trong truyền thuyết phương Tây, cũng dùng hình thái con ngựa để tạo
ra ác mộng, cùng lấy huyễn thuật làm vũ khí. Loại hình quỷ quái này sẽ
không hề có chút uy hiếp nào với người có đủ lượng chấp niệm để vượt qua huyễn thuật của nó. Bởi vì một khi huyễn thuật bị phá thì nó sẽ tan
biến, sẽ không thể so được với thực lực thật sự. Nhưng nếu như có người
không đủ chấp niệm để vượt qua kiểm tra... thì nó là thiên địch ! Một
khi đã rơi vào ảo cảnh của huyễn thuật thì cơ bản là sẽ không thể dùng
sức để thoát ra được, vậy nên lúc đó gần như chết chắc rồi!
Hơn nữa, theo lời những Tự Do Linh Hồn đôi khi cứu được về thì những ảo
cảnh mà cái đám quỷ quái chuyên dùng huyễn thuật để giết hại linh hồn
này tạo ra đều rất khủng khiếp, đó là những nỗi sợ hãi được giấu sâu
trong lòng mỗi người. Ví dụ như bị ngàn đao vạn nện, quỷ đói ăn sống,
thậm chí vạn trùng cắn xé, lửa thiêu đều là bình thường, đáng sợ nhất là loại huyễn thuật mà người trúng phải sẽ bị giam cầm trăm ngàn năm. Nếu
bị giam cầm trăm ngàn năm cô đơn lạnh lẽo, không có bất cứ một ai khác
để trao đổi thì ý thức và tinh thần sẽ dần bị xóa nhòa sạch sẽ, cho dù
có cứu được về thì cũng chỉ giống như người thiểu năng vậy.
Nghĩ tới tình cảnh khủng bố như vậy làm cho hai nam hai nữ trong đoàn
bỗng nhiên rú lên thảm thiết. Bọn hắn đều là những kẻ lúc trước đã kinh
hồn bạt vía vì tiếng hét của Bùi Kiêu, điều này cũng đủ để cho thấy bọn
hắn là những kẻ có ý chí và chấp niệm bèo bọt nhất trong cả đám. Nói
cách khác, bọn hắn là những kẻ sẽ dễ rơi ảo giác của Mã Diện Ma Vương
cấp nhất !
Sắc mặt Cung Diệp Vũ cũng tái nhợt. Hắn nắm chặt Tử Lôi Đao trong tay,
tập trung toàn bộ tinh thần nhìn về nơi xa xôi bên ngoài, cả nửa ngày
sau, hắn mới lên tiếng: “Không thể nào ! Tuy Mã Diện Chân Ma cấp thực sự có thể phóng ra huyễn thuật với người cách nó vài trăm mét, nhưng con
quỷ quái Ma Vương cấp kia lại cách chúng ta ít nhất là 10 km. Với khoảng cách như vậy... nó không thể công kích tới đám chúng ta mới đúng chứ?”
Dương Húc Quang cười khổ nhún vai: “Ai mà biết được? Chưa ai từng thấy
quỷ quái Ma Vương cấp! Chúng có năng lực đặc biệt gì? Cường độ chiến đấu của chúng sẽ đạt tới mức nào ? Đó đều là những thứ mà không ai biết cả. Ai bảo chúng ta lại là những kẻ đầu tiên gặp phải quỷ quái Ma Vương Cấp cơ chứ! Biết đâu... Mã Diện Ma Vương cấp có thể thi triển huyễn thuật
tại khoảng cách hơn 10 km thì sao?”
Sắc mặt Cung Diệp Vũ vẫn tái nhợt như cũ, thanh Tử Lôi Đao trên tay hắn
cũng tỏa sáng lấp loáng cả nửa ngày, bỗng nhiên hắn hỏi: “Dương Húc
Quang, nếu Mã Diện Ma Vương cấp tập kích chúng ta, và nó thậm chí có thể che đậy cả linh giác của chúng ta thì vì sao Bùi Kiêu lại nhìn thấu tất cả chứ? Chẳng lẽ sự cảm ứng của hắn còn linh mẫn hơn cả ta sao?”
Dương Húc Quang vẫn rất nhẫn nại, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn một chút
nào, hắn chỉ lắc đầu nói: “Linh giác! Phải hiểu ý nghĩa của từ này mới
được! Linh giác thực ra là cảm giác của linh hồn, là thứ cảm giác mà chỉ linh hồn mới có. Ví dụ như cảm nhận nguy hiểm sinh tử, ví dụ như cảm
thấy điềm báo. Ta chắc ngươi cũng biết chứ? Tại Châu Âu có một nữ Tự Do
Linh Hồn hơn ba mươi tuổi có khả năng tiên đoán, nàng chính là một linh
hồn đặc thù có linh giác siêu mạnh, nhưng ngoại trừ tiên đoán ra thì đã
bao giờ thấy nàng phát hiện, tìm kiếm được quỷ quái chưa? Linh giác là
linh giác, giác quan là giác quan, đó căn bản là hai thứ khác nhau,
không thể nhập làm một được… Huống hồ, Bùi Kiêu là người khác biệt nhất
trong số chúng ta! Vậy nên rất có thể hắn là người duy nhất không nhìn
thấy ảo ảnh.”
Lần này thì không chỉ Cung Diệp Vũ mà cả bản thân Bùi Kiêu cũng bắt đầu
thấy… hiếu kỳ, hắn hơi chột dạ mà chỉ chỉ vào chính mình hỏi: “Hả? Ta có chỗ nào khác thường so với các ngươi? Chẳng lẽ là vì ta mới chỉ chết có bốn tháng hay sao?”
Dương Húc Quang lắc đầu: “Không phải, nguyên nhân không phải điều đó.
Điểm khác biệt duy nhất của ngươi và chúng ta là ngươi chỉ vừa mới gia
nhập đoàn đội này! Ảo ảnh và huyễn thuật đều là những thứ thực tế không
tồn tại, không phải là hình chiếu lập thể được tạo ra từ hiệu quả ánh
sáng, hình chiếu lập thể tuy không phải thực thể nhưng lại thực sự tồn
tại do được ánh sáng tạo nên. Còn ảo giác thì là trực tiếp dùng ý chí
mạnh mẽ để bẻ cong tín hiệu thị giác, thính giác, xúc giác, làm cho
người ta nhìn thấy thứ không tồn tại chứ không phải các loại hiệu ứng
hình ảnh lập thể, có nghĩa là thứ kia chỉ tồn tại trong đầu chúng ta mà
thôi. Nói cách khác, nếu ngươi không quen biết một người nào đó, cũng
không có bất kì một ấn tượng gì với hắn, vậy liệu trong đầu ngươi có
sinh ra được ảo ảnh về hắn hay không?”
Bùi Kiêu lập tức bừng tỉnh đại ngộ(4). Đúng như vậy! Hắn không hề có ấn
tượng đặc biệt gì với mười mấy người này! Trừ Cung Diệp Vũ ra thì cũng
chỉ còn có cái tên Dương Húc Quang tự xưng là quân sư và cô bé Nhậm Trăn đã từng tỷ thí cùng hắn là hắn có chút ấn tượng, những người còn lại
thực sự chả khả người qua đường là bao. Cho dù đi trên đường mà đụng
phải bọn họ thì có khi Bùi Kiêu cũng không nhận ra nổi.
Dương Húc Quang nói tới đây thì xoay đầu nhìn Cung Diệp Vũ nhẹ gật đầu.
Cung Diệp Vũ đầu tiên thì sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hét lên với
những người còn lại: “Bây giờ nghe theo mệnh lệnh của ta! Tất cả mọi
người bắt đầu điểm danh!”
“Ta! Cung Diệp Vũ!”
“Dương Húc Quang.”
“Nhậm Trăn…”
“Lưu Vân.”
“…”
“Lâm Vũ.”
Tất cả đều nhanh chóng báo ra tên của mình, sau đó một lần nữa đổ dồn
ánh mắt về phía Bùi Kiêu. Mà Bùi Kiêu nãy giờ cũng lắng nghe cẩn thận
những tên người được báo ra, hắn đếm lại cẩn thận một lần rồi nói:
“Không sai! Ta chỉ nghe thấy tiếng của mười ba người. Tính thêm cả ta
nữa là mười bốn!” Nói xong thì hắn lặp lại một lần nữa những cái tên mà
mình đã nghe được một lần.
Mọi người nghe xong thì ánh mắt liền đổ dồn về một vị trí trống, không
có ai đứng. Nhưng không bao lâu sau, ánh mắt bọn họ lại trở nên chần
chừ, lần nữa nhìn về phía Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu biết rõ bọn họ đang nghĩ rằng tất cả những chuyện về ảo ảnh kia có thể chỉ là bịa đặt, thậm chí còn có khả năng chính hắn mới là ảo ảnh do Mã Diện tạo ra. Vậy nên, nếu không ai chứng minh được mình là người
thật thì trái lại, rất có thể sẽ làm cả đoàn bị kéo chân ở nơi này. Khi
đó… rất có thể sẽ còn gặp phải những biến cố còn lớn hơn!
Nghĩ tới đó, Bùi Kiêu bỗng căng thẳng tới tim nhảy ầm ầm. Hắn vội vàng
nói với Dương Húc Quang: “Có phải ảo ảnh được tạo ra cũng có hạn chế
nhất định, chỉ có thể biết được những sự việc mà bản thân mình biết,
hoặc có thể nói là ‘chỉ biết được những chuyện mình đã hiểu’? Có phải
như vậy không?”
Dương Húc Quang sửng sốt một chút: “Đúng vậy. Nếu là sự việc chúng ta
không biết thì sẽ không thể sinh ra ảo giác về nó được. Ví dụ như một
người sinh ra đã bị mù lòa vĩnh viễn bẩm sinh thì sẽ không thể nào sinh
ra ảo giác có màu sắc được. Nguyên lý chính là như vậy.”
“Cung Diệp Vũ! Còn nhớ rõ lúc ngươi tới Mỹ cứu ta không? Lúc ấy ngươi đã sử dụng tất cả hai chiêu, chiêu thứ nhất chém đôi con Khô Lâu Chân Ma
cấp, chiêu thứ hai triệt để đánh tan hồn phách của con Khô Lâu Chân Ma
cấp đó! Đây là những kí ức mà bọn hắn không hề biết, nếu bọn hắn nghe
được những gì ta vừa nói… thì đủ chứng minh ta là người thực! Tất cả
những ai nghe được lời vừa rồi thì hãy lặp lại một lần nữa đi!” Bùi Kiêu nghe vậy thì vội hướng về phía Cung Diệp Vũ hô lên.
Cung Diệp Vũ thực sự có hơi sửng sốt một chút. Rồi còn chưa đợi hắn hỏi
thăm những người xung quanh, mọi người đã lần lượt lặp lại những lời Bùi Kiêu vừa nói, quả nhiên tất cả đều nói giống ý như những gì Bùi Kiêu
vừa nói. Cung Diệp Vũ lập tức không chần chừ nữa, Tử Lôi Đao lập tức
biến thành một tia chớp màu tím. Chớp mắt một cái, ánh đao màu tím đã
hiện lên sáng lòa. Ngay sau đó, chỗ đất trống bị ánh đao màu tím chém
xuống bỗng nhiên bóc lên một màn khí đen như mực. Không chỉ vậy, đám khí đen đó còn lập tức mở rộng không ngừng. Tối đa một, hai giây sau, ở chỗ đất trống đó đã xuất hiện ảnh ảo của một con quái vật thân người, đầu
ngựa khổng lồ. Nhưng cái ảnh ảo này cũng không lập tức tấn công mọi
người mà trái lại, nó ngửa mặt lên trời hí vang một tiếng chói tai rồi
phóng vụt ra xa với tốc độ nhanh như bão táp.
Ngay lúc đó, ở một chỗ cực kì xa xôi ngoài kia, nối tiếp nhau vang lên
hai tiếng gào thét ầm ầm, một tiếng gầm nghe giống như ngựa hí, bén nhọn chói tai, một âm thanh khác lại trầm thấp, vang dội như bò rống, chấn
động cả mặt đất…
Trời ạ! Làm gì có “một con” quỷ quái Ma Vương cấp nào chứ! Trong Phong
Đô này, phải là có tới hai con quỷ quái Ma Vương cấp mới đúng!
Ngưu Đầu! Mã Diện!
Lời bình:
Kẻ địch cùng khả năng khủng bố của chúng đã bước đầu lộ diện. Cả “chất”
và “lượng” của chúng đều kinh khủng trên cả dự đoán. Một người trong đội đã biến mất, liệu sẽ còn những ai nối bước? Cung Diệp Vũ và Bùi Kiêu sẽ làm gì để sống sót? Mời đón đọc chương mới nhất đầy kịch tính của TVKD
được nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm thực hiện!
Chú thích:
1. Ngưu Đầu, Mã Diện: Đầu Trâu, Mặt Ngựa hẳn ai cũng biết, thực ra thì “ngưu” trong tiếng Trung chỉ cả trâu và bò.
2. Huyễn thuật: cách gọi chung để chỉ những cách thức tạo ra ảo giác,
nhẹ thì làm người ta nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy những thứ không có
thật ở môi trường xung quanh, nặng thì làm người ta cảm thấy mình thực
sự đã rơi vào một thế giới khác.
3. Mộng Ma: đây là con gì ta cũng không biết. Mô tả như trong chương, ai giúp tìm thông tin và hình ảnh về nó xin cho tên vào mục BiênD
4. Bừng tỉnh đại ngộ : hiểu ra hoàn toàn một vấn đề nan giải gì đó.