Cường giả Chân Ma cấp? Thế nào là cường giả Chân Ma cấp? Làm thế nào để có thể trở thành cường giả Chân Ma cấp?
Từ khi Bùi Kiêu trở về Trung Quốc từ Mỹ, hắn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Lúc phải đối mặt với con Khô Lâu Chân Ma cấp trong ảo giới Nam Bắc Chiến Trường của nước Mỹ, ngay cả một kích của nó hắn cũng không đỡ
được, chính loại chênh lệch cực độ về thực lực này đã làm cho Bùi Kiêu
vô cùng khát vọng có thể tiến giai đến thực lực của Chân Ma cấp.
Nhưng đạt được thực lực Chân Ma cấp sao mà khó đến vậy! Cả thế giới cũng chỉ có mấy cường giả Chân Ma cấp mà thôi. Có thể hình dùng rằng: nếu so sánh cường giả Chân Ma cấp với các Tránh Thoát Giả thông thường, cũng
như các Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì dường như hai bên đã là hai loại
sinh vật khác nhau rồi vậy.
Nói xong câu đó thì Cung Diệp Vũ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bình
thản đi về phía trước. Chỉ có điều nét mặt của hắn dường như đã giãn ra
rất nhiều, ngay cả bước chân dường như cũng nhẹ nhõm, thanh thoát hơn
một chút.
Mà tới lúc này thì Bùi Kiêu mới từ từ tỉnh táo lại từ trong cơn cảm xúc
giống như vô cùng cuồng nhiệt kia. Thực ra, tới tận lúc này hắn cũng vẫn chưa thể tin được những gì mình đã làm, rõ ràng là đã chọn đi chết
trận...
“Ta mà cũng lựa chọn ngu xuẩn như vậy à? Xem ra người đã nói đúng rồi,
ta cũng thật ngu xuẩn.” Bùi Kiêu cười khổ: “Nhất định là bị dục vọng hao túng rồi! Vừa rồi bất chợt nóng đầu chắc là do dục vọng tác động đấy!”
Cung Diệp Vũ cười ha hả: “Sao có thể là dục vọng được? Dục vọng nào lại
đi lựa chọn tử vong chứ? Ngươi còn có thể gọi dục vọng là một loại bản
năng “tự bảo vệ bản thân” cũng được, thứ tác động lên ngươi là bản tâm
mới đúng. Có phải trước khi đuổi đến đây, ngươi đã cảm thấy cơ thể như
trở nên trong suốt? Ta thông qua trường khí thế để nhìn ngươi thì thấy
đã giống như một viên ngọc lưu ly còn chút khiếm khuyết vậy. Tuy vẫn còn khiếm khuyết nhỏ nhưng so với những người khác thì đã sáng trong hơn
rất nhiều. Nếu như lựa chọn của ngươi là do dục vọng thôi thúc thì linh
hồn đã không thể đạt tới được trình độ trước mặt này.”
Bùi Kiêu cũng chỉ có thể cười khổ một cái. Hắn cũng cảm thấy loại cảm
giác toàn thân bỗng nhiên như trong suốt đó. Nó phảng phất giống như một người toàn thân đang đầy bùn nhão, bỗng nhiên được nước ấm gội rửa từ
đầu tới chân, tẩy trôi hết tất cả bùn đất trên người. Đây là loại cảm
giác toàn thân thư thái, ý thức chỉ cần nhự nhàng quét qua một cái là có thể thấy cặn kẽ toàn thân, quả thật là dễ chịu tới khó mà diễn tả được
bằng lời.
Cung Diệp Vũ thấy Bùi Kiêu không phản bác được thì tiếp tục vừa cười vừa nói: “Đáng ra những chuyện này nên để cho ngươi từ từ tìm hiểu, dù sao
thì cái chính mình cảm nhận được mới là của bản thân mình, lời người
khác nói dù sao cũng sẽ có chỗ không phù hợp. Nhưng lúc này chúng ta đã
trong thế cửu tử nhất sinh rồi, nên cũng đành nói trước cho ngươi
biết... Quên mất, còn cả các ngươi nữa! Trước kia không nói cho các
ngươi biết cách tiến vào Chân Ma cấp là do sợ trong lòng các ngươi sẽ
sinh ra tâm lý định hướng sai lệch. Thật ra vì “đạo” của mỗi người khác
nhau nên phương pháp tiến vào Chân Ma cấp cũng không giống nhau. Cái này giống như “tri văn chướng*” của đạo Phật, vì vậy nên mới muốn chính bản thân các ngươi cảm nhận...”
* Tri văn chướng: vì biết một chuyện gì đó mà để nó sinh ra ám ảnh, tạo thành tâm chướng, gây sai lệch nhận thức.
“Thực ra thì chắc các ngươi cũng đã nhận ra rồi. Theo thời gian, khi
chấp niệm của các ngươi ngày một gia tăng, số lượng của chấp niệm càng
nhiều thì sự cảm giác và khống chế với bản thân cũng càng tăng, càng dễ
tiến vào trạng thái quan sát bên trong cơ thể. Đó là loại trạng thái
giống như đang dùng một đôi mắt kỳ lạ quan sát mọi hoạt động bên trong
cơ thể, khi số lượng chấp niệm càng nhiều thì loại trạng thái này càng
dễ đạt được. Mà khi trong trạng thái đó mà bản tâm lại thông suốt, ý
niệm trong đầu đều đạt được, với “đạo” mà mình muốn truy tìm cũng đã tin tưởng vững chắc, lại không chút nghi ngờ mỗi một hành động mà mình làm
thì đôi mắt kỳ lạ ấy sẽ còn có thể thấy được thứ ở bên trong chấp niệm
nữa kia.”
Cung Diệp Vũ nói tới đó thì dừng lại một chút, như thể đang lựa chọn từ
ngữ vậy. Cả nửa này sau, hắn mới nói tiếp: “Giống như các nhà khoa học
muốn tìm ra thành phần nhỏ nhất để lấy làm đơn vị vậy. Ban đầu thì cho
rằng là phân tử và nguyên tử, về sau mới biết bên trong phân tử và
nguyên tử còn có các thành phần nhỏ hơn nữa. Chấp niệm cũng giống như
vậy, các ngươi cùng lắm là “thấy được” bản thân mình được tạo thành từ
chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn, nhưng thật ra bên trong chấp niệm
còn một tầng nữa có thể nhìn tới, mà muốn đạt được tới bước này thì ít
nhất chấp niệm của bản thân phải đạt tới 500 đơn vị mới được. Đây cũng
là lý do vì sao đạt được 500 đơn vị chấp niệm là điều kiện cơ bản để có
thể trở thành Chân Ma cấp.”
“Một khi đã có thể nhìn thấy bên trong chấp niệm của mình thứ gì rồi,
vậy khi đó... các ngươi chỉ còn cách một bước ngắn nữa là đạt tới Chân
Ma cấp. Tình hình tiếp theo thì không nói cách nào để các ngươi có thể
hình dung được, các ngươi phải tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được,
người khác không thể nào nói hộ được.”
Cung Diệp Vũ vừa nói vừa nhìn về phương xa, lại cả nửa ngày sau mới lên
tiếng: “Hôm nay ta đã nói các ngươi biết những điều này, vậy nên nếu sau trận chiến lần này mà các ngươi còn giữ được tính mạnh... cho dù đó chỉ khả năng một phần vạn đi nữa, vậy thì kinh nghiệm của lần đối mặt với
Ma Vương cấp này sẽ đủ để thực lực các ngươi tăng mạnh trong một năm
tới, rất có thể sẽ có cơ hội đột phá tới Chân Ma cấp. Khi ấy... tất cả
đều phải dựa vào chính các ngươi thôi.”
Lời nói này thật sự có phần nặng nề, vì vậy mà nhất thời mọi người đều
im lặng không nói, chỉ có Dương Húc Quang bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
“Đội trưởng, thật ra cũng không cần phải tuyệt vọng như vậy đâu. Trận
chiến này, cũng không phải là chúng ta không hề có một đường sinh cơ nào cả.”
Cả bọn lập tức quay đầu nhìn về tên thanh niên này. Mọi người vốn đã hạ
quyết tâm, lần này đi chỉ mong cố gắng làm hết sức còn mạng tới đâu thì
chỉ phó thác cho ông trời, cũng chính là quán triệt bản tâm của mình để
lựa chọn chết trận tại đây. Nhưng ai ngờ Dương Húc Quang rõ ràng lại nói rằng trận này vẫn còn hi vọng? Có phải hắn đang nói tới trận chiến với
hơn hai mươi con quỷ quái Chân Ma cấp và hai con quỷ quái Ma Vương cấp
không vậy?
Dương Húc Quang vẫn cười đến nỗi chói cả mắt như trước, hắn khẽ nói:
“Thật ra thì ngay từ đầu, chúng ta đã bị cái danh hiệu “quỷ quái Ma
Vương cấp” làm cho kinh sợ mà quên mất một vấn đề cơ bản nhất... đó
chính là thực lực và hoàn cảnh hiện tại của con quỷ quái Ma Vương cấp
kia như thế nào!”
Tất cả đều tỏa sáng hai mắt, như thể đã nhận ra điều gì đó, nhưng rồi
nghĩ mãi cũng vẫn không rõ, vậy nên cả đám lại trợn to mắt mà nhìn Dương Húc Quang. Dù sao thì đến con sâu cái kiến còn muốn sống tạm qua ngày,
nếu như có thể quán triệt đạo của chính mình mà lại không phải đánh mất
tính mạng của mình... chuyện tốt như vậy thì ai cũng muốn. Cung Diệp Vũ
hỏi thẳng luôn: “Nghe ngươi nói vậy thì hình như đúng là có điều gì
chúng ta không nhận ra. Nói một chút coi, cụ thể là như thế nào?”
Dương Húc Quang gật gật đầu, hắn vừa đi vừa nói: “Đầu tiên, chúng ta cần phải xác đĩnh em một đám lớn Chân Ma cấp này và hai con Ma Vương cấp
sinh ra lúc nào. Khoảng hai tuần trước, ta và mấy người nữa có tiến vào
đây thăm dò địa hình – chuyện này ta đã nói rồi – khi đó không hề có
nhiều Chân Ma cấp và Ma Vương cấp như thế này. Hay nói cách khác là thời điểm xuất hiện của nhóm lớn Chân Ma cấp và hai con Ma Vương cấp này
chắc chắn không nhiều hơn hai tuần lễ. Đây là điểm cơ bản nhất.”
Mọi người hơi suy nghĩ thì lập tức hiểu được ý của Dương Húc Quang. Nếu
như thời điểm đó chưa có gì biến đổi thì những thay đổi này chắc chắn
mới chỉ xảy ra trong khoảng thời gian hai tuần này mới hợp lý.
Dương Húc Quang lại nói tiệp: “Như vậy, dựa theo điểm cơ bản này để tiếp tục suy luận, một nhóm lớn quỷ quái Chân Ma cấp và Ma Vương cấp bỗng
nhiên mọc ở đâu ra chỉ trong vòng hai tuần. Vậy là ở đây chúng ta lại
gặp một điểm phân nhánh suy luận rất thú vị: nhóm lớn quỷ quái này bỗng
nhiên hiện ta từ trong không khí hay sao? Hay là có một lực lượng nào đó trong cái ảo giới này đã thúc đẩy sự tiến hóa của chúng đây? Hay nói
cách khác là: đám quỷ quái này là quỷ quái vốn có của Phong Đô và hai
tuần trước chúng vẫn chỉ là quỷ quái Nhập Ma cấp hay chúng là quỷ quái
mới được sinh ra trực tiếp do ý chí của chúng sinh ngưng tụ?”
Mọi người nghe đến đó thì vẫn thấy không rõ ràng cho lắm, Bùi Kiêu thì
cảm thấy trong đầu dường như đã có chút ý tưởng, nhưng lại vẫn chưa nắm
bắt được như trước, thế nên hắn lập tức hỏi tiếp: “Hai cái đó có gì khác nhau sao?”
Dương Húc Quang nở nụ cười: “Đương nhiên là có khác nhau rồi! Nếu chúng
là quỷ quái mới được sinh ra ý chí chúng sinh ngưng tụ – giống như đám
tiểu quỷ Nhập Ma cấp có thể thấy khắp mọi nơi trong ảo giới – thì chúng
ta đã không có tẹo tỷ lệ may mắn thoát chết nào, một chút cũng không có. Nhưng nếu là do lực lượng nào đó thúc đẩy những quỷ quái Nhập Ma cấp
thông thường nhanh chóng sinh trưởng, tiến hóa đến cấp độ trước mặt thì
chúng ta sẽ có một tỷ lệ thắng lợi nho nhỏ... Nếu là quỷ quái mới sinh
ra do ý chí và sự tượng tượng của con người ngưng tụ lại thì chúng đã có đầy đủ lực lượng cần thiết, nên có một trăm thì không thể nào chỉ có
chín mươi. Vậy thì chúng ta sẽ không thể đối mặt nổi tới hơn hai mươi
con quỷ quái Chân Ma cấp và hai con Ma Vương cấp.”
“Nhưng nếu chúng được tạo ra do sự thúc đẩy của một lực lượng nào đó...
Các nhà khoa học của tổ chức linh hồn đã từng làm cùng lạo thí nghiệm
ngư vậy, chính là thí nghiệm dùng tội nghiệt rót không ngừng vào cơ thể
của quỉ quái nhỏ yếu. Khi rót tội nghiệt vào thì thực lực con tiểu quỷ
này thực sự đã tăng mạnh, nhưng tuy thực lực đã đạt tới Chân Ma cấp
nhưng sức chiến đấu của nó vẫn chả ra sao, trường khí thế của nó cũng
yếu ớt tới không hiểu nổi. Lúc đó các nhà khoa học liền cho rằng con quỷ quái này chẳng qua cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy. Nhưng ai mà biết, khi vừa bị nhốt vào chung với đám quỷ quái cùng loại thì nó lập tức
trắng trợn cắn nuốt hết đám tiểu quỷ đồng loại đó... Sau đó, thực lực
của nó đã đạt tới Chân Ma cấp chân chính. Lần đó đã khiến cho tổ chức
linh hồn thực hiện thí nghiệm đó phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm
trọng!”
“Vậy nên nếu có lực lượng nào đó thúc đẩy sinh ra quỷ quái Chân Ma cấp
thì như vậy, việc đầu tiên và cũng là duy nhất mà chúng buộc phải làm
lúc này là tiêu diệt những kẻ khác! Chưa thôn phệ toàn bộ đối phương thì tuyệt đối sẽ không dừng lại!”
Trong lòng Bùi Kiêu khẽ động, chợt nhớ tới những gì đã chứng kiến dưới
Địa Ngục, khi con sói mặt người khổng lồ tiến hóa, chẳng phải việc trước tiên nó làm là cắn nuốt những con sói mặt người khác hay sao?”
Nói tới đó, Dương Húc Quang nhìn về phía Cung Diệp Vũ nói: “Đội trưởng,
lúc trước ngươi cũng cảm thấy chứ? Dường như hai mươi mấy con quỷ quái
Chân Ma cấp kia đang vây quanh hai con quỷ quái ma Vương cấp, còn hai
con Ma Vương cấp thì như thể đang giằng co tại cùng một chỗ... Nếu thật
sự có một lực lượng nào đó thúc đẩy sinh ra Chân Ma cấp và Ma Vương cấp
trong thời gian ngắn thì lúc này chúng chắc chắn đang ở trong trạng thái đối địch nhau! Điều đó cũng giải thích rõ tại sao con Mã Diện Ma Vương
cấp lại mạo hiểm thả ra phân thân đi phục kích chúng ta, nó đang đi tìm
một thứ có thể giúp nó tăng cường lực lượng, bất kể là linh hồn như
chúng ta hay là quỷ quái trong ảo giới này đều được. Vậy nên, nếu thực
sự có lực lượng nào đó thúc đẩy đám quỷ quái này sinh ra...”
“Chúng phải triển khai trận chiến để thôn phệ lẫn nhau! Mà trước khi
chúng hoàn thành việc thôn phệ nhau, quỷ quái Chân Ma cấp còn chưa phải
Chân Ma cấp chân chính, quỷ quái Ma Vương cấp còn chưa phải Ma Vương cấp chân chính...”
“Đó chính là một đường hi vọng của chúng ta!”