Dịch: Shun
Biên tập: Sam, Ngô trung
Sau khi dùng xong chiêu này, Valkyrie thậm chí còn không đứng lại nhìn xem hiện
trường của vụ nổ lớn kia đã thành thế nào, cô kéo mạnh cương con ngựa
màu bạc, đưa Bùi Kiêu bay nhanh về phía trước mặt hai người. Trên mặt
đất, Cung Diệp Vũ cũng đồng thời đuổi theo hai người. Cả hai bên lúc này đều đang trong trạng thái Giải Phóng, tốc độ đã cao tới mức khó có thể
hình dung, vượt qua hơn 10km chỉ là chuyện diễn ra trong vài giây ngắn
ngủi, họ hóa thành hai luồng sáng phóng đi như xé rách hư không. Trương
Hằng lúc này đang đứng chắn trước lối ra vào, khi hắn còn chưa kịp nhận
ra thì Valkyrie và Cung Diệp Vũ đã kẻ trước người sau, vọt tới trước mặt hắn.
Vẻ mặt Trương Hằng tới giờ cũng vẫn còn có phần ngây ngây.
Hai đòn tấn công vừa rồi của Valkyrie và Cung Diệp Vũ thật sự là quá mức kinh thế hãi tục, khiến cho tới lúc này hắn vẫn còn có phần choáng
ngợp. Phải tới khi Cung Diệp Vũ vỗ mạnh vai hắn một cái, Trương Hằng mới giật nẩy người, đầu óc tỉnh táo trở lại. Tiếp theo, hắn dồn lực, giương cung, kéo dây cung ra đầy ắp như trăng rằm, nhằm thẳng về phía ao chất
lỏng màu bạc phía xa.
Chấp niệm được hòa tan thành chất lỏng màu
bạc có tính ổn định không hề cao, chỉ cần gặp phải lực tác động hơi lớn
một chút thì sẽ lập tức nổ tung. Mới vừa rồi, khi hòa tan Thực Phẩm Chấp Niệm, Dương Đỉnh Thiên đã phải làm vô cùng vô cùng cẩn thận, hơn nữa là thực lực của hắn cũng đã tiến bộ rất nhiều, thế nên mới có thể giữ chất lỏng màu bạc này ở trạng thái ổn định lâu đến vậy. Nhưng nếu như Thiên
Sinh Vũ Khí đánh trực tiếp vào đó thì sau đó, chắc chắn sẽ là một vụ nổ
vô cùng kinh khủng!
Valkyrie liếc nhìn Trương Hằng, rồi nhìn về
phía Cung Diệp Vũ nói: “Cung Diệp Vũ, sau khi Trương Hằng bắn tên, ngươi phải lập tức dùng tốc độ lớn nhất để phá hủy cửa ra vào, hoàn toàn bịt
lối đi lại. Tiếp đó, ngươi phải đứng ở phía trước dùng trường khí thế để bảo vệ bọn ta. Ngươi có làm được không?”
Tuy trên mặt Cung Diệp
Vũ ít nhiều thể hiện vẻ mệt mỏi nhưng hắn vẫn cười hắc hắc: “Chuyện đó
mà còn cần ngươi phải nói sao? Ta đương nhiên là sẽ làm vậy rồi! Tất cả
đều là đồng bạn cùng nhau kề vai chiến đấu, ngươi cảm thấy ta sẽ không
để ý tới an nguy của bọn họ hay sao?” Vừa nói, hắn vừa đưa cao Tử Lôi
Đao đang ở trong trạng thái Giải Phóng. Tuy trên thanh đao lúc này không có trường khí màu tím nhưng lại có từng dòng chớp tím lúc ẩn lúc hiện,
xẹt qua xẹt lại, thoạt nhìn uy thế còn lớn hơn cả so với trường khí thế
màu tím.
Valkyrie khẽ gật đầu, lúc này cô mới nhìn về phía Trương Hằng rồi nói: “Nghe theo hiệu lệnh của ta. Sau năm giây nữa bắn tên...
bốn.. ba… hai… một. Bắn”
Trương Hằng lúc này đang cố chăm chú tới mức cao nhất có thể. Nói một cách chính xác thì hắn đã cuống tới mức
lông tơ toàn thân dựng ngược… Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với nhiều
quỷ quái tới vậy và cũng là lần đầu tiên hắn được giao một nhiệm vụ quan trọng tới vậy. Trong đầu hắn lúc này là một đống hỗn loạn, không có suy nghĩ gì cụ thể. Dù sao thì trước khi chết, hắn cũng chỉ là một người
rất bình thường! Tuy có dũng khí để thay người con gái mình yêu đi miền
núi chịu khổ, cũng có dũng khí hi sinh tính mạng để cứu một đứa trẻ
trong thời khắc nguy cấp, nhưng vậy cũng không có nghĩa là hắn đủ dũng
khí để đối mặt với tất cả những gì trước mặt… Ít nhất, đặt hết tính mạng của đồng bạn vào tay hắn, hắn còn chưa đủ dũng khí để nhận một nhiệm vụ như vậy.
Nhưng rồi tóm lại: ai làm người cũng đều bị ép phải
bước tới thôi! Trương Hằng cơ bản là không có lựa chọn nào khác! Tuy nói rằng phần lớn linh hồn đều có thể dùng được đòn tấn công tầm xa, nhưng
đó cũng chỉ là nói tương đối thôi. Nếu muốn đánh trúng được một mục tiêu cách xa khoảng 2000m, vậy trừ khi là cường giả Chân Ma cấp sử dụng
tuyệt chiêu, còn không thì chỉ có những người chuyên môn về tấn công tầm xa như Trương Hằng mới làm được. Mà lúc này, ba người Bùi Kiêu đang là
lực lượng chiến đấu chính, đương nhiên không thể tiêu tốn sức lực dùng
tuyệt chiêu chỉ để dẫn nổ. Làm vậy thật sự là hơi ngu ngốc! Thế nên
chẳng còn cách nào khác, Trương Hằng đành phải nhận trách nhiệm làm
người dẫn nổ.
Thật đúng là ai làm người cũng bị ép phải liều!
Trương Hằng tuy có phần suy nghĩ hỗn loạn, cũng có phần chột dạ vì nhiệm vụ nặng nề của mình, nhưng từ lúc Valkyrie bắt đầu đếm ngược 5 giây,
thân thể đang run nhè nhẹ của hắn dần dần vững vàng lại, hai mắt dần có
thần thái hơn, hoặc có thể nói toàn bộ sự tập trung của hắn đều đã tập
trung vào cây cung lớn trên tay mình. Tới khi chữ ‘bắn’ thốt ra khỏi
miệng Valkyrie, Trương Hằng chợt cảm thấy mình như bị thôi miên, ý thức
rơi vào một cảnh giới rất khó để hình dung, vô cùng ‘không thực’. Hắn
cảm thấy mình dường như đang xem phim, đứng từ bên ngoài nhìn chính mình kéo cung, sau đó một mũi tên màu xanh lá bay thẳng đi.
Cảm giác
này thật sự kỳ diệu tới mức khó mà hình dung, nó giống như ta đứng ngoài xem một bộ phim về chính mình vậy. Chắc hẳn sẽ có người nhận thức thế
này: đứng ở ngoài nhìn thì mọi động tác, góc độ dường như đều vô cùng rõ ràng. Ví dụ như xem người ta đấu võ thuật, hầu như mọi khán giả đều sẽ
cảm thấy từng cú đấm, cú đá đều rõ ràng rành mạch. Nhưng nếu là chính
bản thân đánh nhau, dù chỉ là đánh với tên côn đồ cắc ké đầu đường xó
chợ đi nữa, thì chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ ăn đấm đầy mặt, hoàn
toàn không thể nào nhìn thấy quỹ đạo cú đấm gì đó. Dù sao thì cũng chỉ
là người bình thường chứ không phải người luyện võ, càng chẳng phải nhân vật trong tiểu thuyết gì đó, ở ngoài xem có thể vừa thấy là hiểu, nhưng thật sự đến lúc bản thân lâm trận, có khi lại chẳng làm được bất cứ thứ gì.
Tình hình của Trương Hằng lúc này chính là như thế. Tuy rõ
ràng là chính bản thân hắn đang kéo cung, nhưng hắn lại như thể có thêm
một ý thức thứ hai đứng xem từ bên ngoài. Ở đó, mỗi một động tác, mỗi
một phần lực, tất cả hắn đều thấy vô cùng rõ ràng. Hố sâu cách 2000m...
Một mũi tên phóng ra!
Mũi tên màu xanh vừa bay đi, Valkyrie lập
tức một tay nhấc Bùi Kiêu, một tay nhấc Trương Hằng, lao vụt vào sâu
trong hành lang. Còn Cung Diệp Vũ đang đứng ngay lối ra vào, đột nhiên
chém mạnh Tử Lôi Đao xuống, một mảng lớn sét tím bùng lên, lối vào của
hành lang lập tức sụp đổ hoàn toàn. Cùng lúc lối vào sụp đổ, tại hố sâu
cách đó hơn 2000m, ánh hào quang chói lòa bùng lên...
...
Mọi
người đẩy những khối kim loại màu bạc rơi chồng chất trên người mình ra, khi đã bò ra được tới khoảng trống trong hành lang, bộ dạng ai nấy cũng đều trông thật chật vật, mặt mũi lấm lem, tro bụi đầy người. Mà không
ổn nhất trong cả đám lại là Vu Nữ Trần, cô lúc này dường như đã hôn mê,
đang được Cung Diệp Vũ ôm trong lòng.
Cả đám khẩn trương dọn hết
kim loại vỡ trên một khoảng trống, tạo thành một chỗ sạch sẽ bằng phẳng, Cung Diệp Vũ vội vàng lách tới, đặt Vu Nữ Trần nằm xuống đó. Sau đó,
vừa hoảng hốt vừa hoang mang, hắn đặt tay lên ngực cô, định hô hấp nhân
tạo nhưng có vẻ lại luống cuống không biết làm thế nào. Valkyrie ở bên
nói hãy để cô làm hô hấp nhân tạo cho, Cung Diệp Vũ mới hấp tấp đứng
lên, nhường chỗ cho Valkyrie tới cứu người.
Lúc trước, khi vụ nổ
lớn xảy ra, cả hành lang này cũng lập tức rung chuyển dữ dội. Nhưng cũng may mà ảo giới này lại có phong cách công nghệ cao tương lai, chấn động do vụ nổ lớn gây ra chỉ làm một phần phía ngoài của hành lang sụp đổ,
còn sâu bên trong hành lang, vách tường và trần chỉ nứt vỡ chứ không
hoàn toàn sập lở.
Lúc trước, mặc dù không có quỷ quái Chân Ma
chạy tới tấn công bọn Dương Đỉnh Thiên, quỷ quái Ma Vương cấp cũng đều
đang cuốn lấy bọn Cung Diệp Vũ, nhưng dù sao thì mấy người bọn họ cũng
không phải là Chân Ma cấp. Phải đối mặt với hơn một trăm con quỷ quái
người máy Nhập Ma đỉnh cao, cả bọn cũng đã phải gồng mình chống đỡ, vài
người trong nhóm còn bị thương nặng, đã sắp rơi vào trạng thái chấn động chấp niệm. Nhưng có một chuyện khiến cho cả bọn phải ngạc nhiên, đó là
về Vu Nữ Trần – vị trí vốn bị lo lắng nhất trong cả nhóm. Tuy niệm động
lực của cô chỉ có thể nhấc được trọng lượng hơn 40kg, nhưng khi tác dụng lên quỷ quái thì lại thu được những hiệu quả không ngờ: mỗi khi quỷ
quái ở gần cô bị niệm động lực tác động lên, chúng sẽ giống như bị axit
cực mạnh giội trúng, chỗ bị đánh trúng lập tức hòa tan, biến mất. Mà còn làm người ta ngạc nhiên hơn là quỷ quái bị niệm động lực hòa tan mà
chết đi sẽ không giải phóng ra bất kỳ một đơn vị Năng Lượng Tiêu Chuẩn
nào. Chúng dường như chỉ đơn giản là tan biến vậy!
Tình huống như vậy đương nhiên là rất quái lạ, có điều là tình hình lúc đó đang nguy
cấp, cả đám không thể nào ngồi lại để thảo luận cụ thể. Vậy là cả bọn
đành phải nén tò mò, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, dù là người
có trách nhiệm phòng ngự hay là Dương Đỉnh Thiên đang cố sức hòa tan
Thực Phẩm Chấp Niệm. Cứ vậy, vài phút đồng hồ ngắn ngủn chẳng biết đã
qua từ lúc nào, tới khi Valkyrie lên tiếng ra hiệu, cả đám liếc nhìn
nhau một cái, sau đó lập tức thoát khỏi mười mấy con quỷ quái bình
thường đang vây xung quanh, dồn sức chạy về phía lối vào hành lang phía
xa.
Cùng lúc đó, ba người Bùi Kiêu còn đang cách lối vào hành
lang hơn 10km, sau lưng họ là quân đoàn quỷ quái đông nghịt. Ba người
không dám chạy quá nhanh, bởi vì thứ nhất là tốc độ của bọn Dương Đỉnh
Thiên không thể so được với ba người. Bọn họ không thể dùng được Giải
Phóng nên tốc độ tối đa sẽ chỉ khoảng bằng 1/10 bọn Bùi Kiêu. Vậy nên
tuy bọn Bùi Kiêu cách xa hơn 10km còn bọn Dương Đỉnh Thiên chỉ cách
khoảng mấy nghìn mét, nhưng nếu bọn Bùi Kiêu chạy hết sức thì chắc chắn
sẽ chui vào trong hành lang trước nhóm kia. Thế nên bọn Bùi Kiêu không
dám chạy quá nhanh, nguyên nhân thứ hai thì đương nhiên là muốn thu hút
sự chú ý của đàn quỷ quái, dụ cho tất cả chúng đến thật gần cái bẫy.
Vậy là Bùi Kiêu được Valkyrie ôm chặt trước ngực, lúc lên lúc xuống, lượn
lách giữa không trung. Sau lưng cô là con chim được tạo thành bởi ngọn
lửa trắng hừng hực liên tục truy kích. Con quái vật liên tục phun ra
từng quả cầu lửa sáng trắng bay đi, chỉ cần sắp chạm tới hai người là sẽ lập tức nổ tung. Sức công phá của những quả cầu lửa đó không thua gì
thuốc nổ đương lượng lớn, tạo ra sóng chấn động cuốn theo không khí nóng rực lan tới. Nơi này lại là giữa không trung nên khi bị sóng nhiệt kia
thổi tới, Bùi Kiêu lại có cảm giác giống như mình đang ngồi cáp treo đi
qua miệng núi lửa phun trào vậy. Cũng may mà con pegasus của Valkyrie vô cùng dũng mãnh, tuy bị sóng chấn động nóng bỏng đánh cho loạng choạng
nhưng cuối cùng vẫn có thể bay tiếp mà không bị rơi xuống đất.
“Bùi Kiêu.” Giọng nói của Valkyrie bỗng vang lên.
Lúc này, Bùi Kiêu chìm trong cơn chấn động chấp niệm dai dẳng. Có điều là
tuy thân thể đau đớn, thống khổ tới cực điểm nhưng tinh thần của hắn thì lại minh mẫn còn hơn ngày thường. Tới giờ thì hắn đã hiểu vì sao mà sau khi trải qua chấn động chấp niệm, cường độ của chấp niệm sẽ được nâng
cao. Bởi vì linh hồn là ý thức, tinh thần, tư tưởng của con người kết
hợp lại tạo thành, thế nên lòng tin càng lớn, ý chí càng kiên định, tư
tưởng càng thống nhất thì linh hồn sẽ càng mạnh. Mà nỗi thống khổ ập tới khi chấp niệm bị chấn động thì thực sự quá mức kinh khủng, giống như
đang phải chịu cực hình ở Địa Ngục, nếu có thể chịu đựng qua nó, vậy thì dù là ý chí hay tinh thần cũng sẽ được rèn luyện và nâng cao rất lớn,
khi đó thì đương nhiên là cường độ chấp niệm sẽ được nâng cao. Lại nói,
tại sao khi sa đọa thì thực lực sẽ tăng cao? Truy ra thì nguyên nhân
chính là ở tội nghiệt! Bên trong đó tràn ngập các loại thất tình lục dục của con người, còn bao hàm cả rất nhiều các loại tư tưởng, trí nhớ. Một khi linh hồn tiếp xúc với tội nghiệt, họ sẽ nhớ lại và ghi nhớ hết tất
cả những thứ đó, như vậy thì thực lực tăng mạnh là chuyện đương nhiên.
Bùi Kiêu lúc này đang trong tình trạng cực kỳ thống khổ và đồng thời gia
tăng cường độ chấp niệm, thế nhưng chẳng hiểu sao mà sự tập trung của
hắn lại bị hút hết vào hai trái tròn tròn trắng noãn, đẹp đẽ như ngọc mỡ trước mặt. Thi thoảng đầu và mặt hắn lại ‘bị’ va đập vào hai trái tròn
tròn đó, mỗi lần như vậy lại khiến toàn thân hắn tê rần, da gà nổi khắp…
Không biết là vì hưng phấn hay là vì cái gì khác, nhưng tóm lại, ý thức của
hắn đang vô cùng, vô cùng muốn nhúc nhích thân thể, tóm chặt lấy hai
trái tròn tròn kia mà ôm, mà hôn… Mặc dù ý chí của hắn rất mạnh mẽ, cũng không phải kẻ hám sắc nhưng trong đầu lại vẫn không tự chủ được mà sinh ra ý nghĩ như thế, cứ như đã bị ma nhập vậy.
Phải tới khi
Valkyrie bỗng nhiên gọi tên hắn, hắn sợ tới mức giật bắn cả người, tuy
vẫn không thể động đậy nhưng đã thoát ra khỏi tư tưởng không đúng đắn do bị hai trái tròn tròn kia hấp dẫn. Mà tiếng nói của Valkyrie thì vẫn
vang lên: “Muốn sờ vào à?”
Đầu óc Bùi Kiêu chấn động, hắn vội nói bằng bản năng: “Không, ta không cố ý đụng vào, cũng không muốn sờ vào.
Ta chỉ… ta chỉ…” Nói tới đó thì Bùi Kiêu mới chợt nhận ra cơn chấn động
chấp niệm của mình đã dần dần lắng xuống. Trước kia, mỗi lần chấn động
chấp niệm của hắn phải kéo dài ít nhất 10 phút mới kết thúc, chấp niệm
mới hồi phục như cũ, thế mà lần này hắn lại hồi phục nhanh đến thế. Có
điều là cơ thể hắn vẫn chưa thể cử động và giọng nói thì còn có phần lạc đi.