Dịch giả: Shun
Phải mất tới vài phút thì cô bé kia
mới tỉnh táo lại. Thực ra cũng không phải là do người khác nhắc nhở gì,
mà là sau khi nhìn thấy khung cảnh hoang tàn xung quanh thì cô bé đã tự
bình tĩnh lại. Tiếp đó cô nhẹ nhàng buông Bùi Kiêu ra, rồi cũng không
biết cô đã làm gì, chỉ thấy một cái ‘bàn phím’ do các chùm sáng tạo
thành bỗng nhiên xuất hiện ở khoảng không trước mặt cô, mà ngón tay cô
bé vậy mà lại chạm vào được bàn phím bằng ánh sáng đó. Ngay sau đó, một
vầng sáng lóe lên trên thân thể cô, một bộ trang phục khá giống trang
phục du hành vũ trụ loại nhẹ đã xuất hiện trên người, lập tức che đi cơ
thể trắng noãn không tỳ vết.
“Anh Odin? Ngươi... ngươi là anh Odin đúng không?” Cô bé nhìn tới nhìn lui vài lần rồi mới hỏi Bùi Kiêu bằng vẻ nhút nhát, e lệ.
Người ta có thể thấy rõ được sự chờ mong và khủng hoảng trong mắt của cô bé,
dường như câu trả lời của Bùi Kiêu sẽ hoàn toàn quyết định vận mệnh của
cô, ở trong đó ẩn chứa biết bao sợ hãi, biết bao yếu đuối. Hơn nữa nhìn
dung nhan xinh đẹp mà nhỏ bé của cô, người ta chắc hẳn sẽ khó đành lòng
nói ra chuyện sẽ làm cô khổ sở. Nhưng Bùi Kiêu thì đã ngờ ngợ đoán ra
được điều gì đó, hắn lắc đầu đáp: “Không phải! Ta không phải là Odin…
Tên của ta là Bùi Kiêu, là loài người.”
Cô bé kia liền hốt hoảng
lui về phía sau mấy bước, nước mắt cô lại một lần nữa dâng lên, vừa khóc vừa nói: “Ta biết mà, ta biết mà… Làm sao có thể dễ dàng đánh bại Bóng
Tối như vậy chứ? Đó chính là ‘Cội Nguồn Của Tội Lỗi’ kia mà! Nếu như
vậy… Cha, mẹ, anh Odin, cả mọi người nữa đều đã…” Nói tới đó, cô bé lại
khóc òa lên, vừa khóc lại vừa chạy tới ôm lấy Bùi Kiêu lần nữa.
Bùi Kiêu thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười. Tay chân hắn không
biết phải đặt vào đâu, không thể cứ vậy mà đập đầu cô bé bí ẩn này đúng
không? Huống hồ cô bé này có vẻ rất đáng thương nữa… Thế nhưng cảnh
tượng vừa rồi… Chính là cái cảnh cô bé này tạo ra một bộ trang phục từ
hư không, lúc đó Bùi Kiêu có thể cảm nhận rất rõ trong không gian bỗng
liên tiếp xuất hiện từng đơn vị Chấp Niệm và Năng Lượng Tiêu Chuẩn. Lấy
Chấp Niệm làm vật chứa, Năng Lượng Tiêu Chuẩn lấp đầy Chấp Niệm, dùng
chất liệu đó tạo ra trang phục mà cô bé đang mặc. Hay nói một cách đơn
giản cho dễ hình dung thì là… cô bé này vừa mới chế tạo ra một món Thiên Sinh Vũ Khí!
Năng lực như vậy thực sự là quá khó tin. Hơn nữa,
nhìn vào bề ngoài của cô bé và cái tên của ảo giới này thì cũng không
khó để đoán ra lai lịch của cô… Cô bé này chính là người sống sót của
nền văn minh kỷ thứ tư trước thời loài người – văn minh Atlantis trong
truyền thuyết!
“Ta cũng không phải là Odin mà ngươi nhắc tới
đâu!” Bùi Kiêu ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được cách
gì, chỉ đành nói như vậy.
”Không phải đâu, anh chính là hắn! Rõ
ràng là đã chuyển thế đầu thai rồi, tuy vì vậy mà mất đi trí nhớ kiếp
trước nhưng dấu ấn sinh mạng của ngươi thì không thể nhầm được. Chẳng
qua, anh Odin cũng thật là… Hừ hừ, vì sao không chuyển thế thành người
tộc Ba Mắt chúng ta chứ? Thân xác của con khỉ này thật xấu quá! Tuy nền
văn minh tộc Ba Mắt chúng ta có thực sự biến mất nhưng chẳng phải trên
Hồng Tinh vẫn còn một kho gen của chúng ta sao? Anh Odin chuyển thế đến
đó là thích hợp nhất chứ…” Cô bé kia cứ tự nói một mình như vậy, được
một hồi thì nước mắt cô cũng đã khô, sau đó mới bắt đầu xoay qua nhìn
những người còn lại.
“Là linh hồn thể của loài người à…A? Linh
hồn thể loài người đạt tới tầng thứ ba sơ cấp? Thật sự hiếm thấy đấy!
Hả? Đó là… Nhẫn Nibelungen? Có thành công không? Ba thần binh có được
rèn thành công không sao?”
Cô bé kia cứ thế đánh giá từng người
một. Trừ Bùi Kiêu ra thì cô chỉ nhìn lướt qua những người còn lại, phải
tới khi nhìn về phía Cung Diệp Vũ thì mới có vẻ kinh hãi và đề phòng.
Nhưng sau đó, khi nhìn tới Vu Nữ Trần thì biểu cảm lập tức trở thành vui mừng như điên, vừa nói cô bé vừa nhào tới, định sẽ giằng lấy chiếc nhẫn Nibelungen mà Vu Nữ Trần đang đeo trên tay. Ngay lúc đó, Cung Diệp Vũ
đang đứng cạnh Vu Nữ Trần liền bước qua chắn trước mặt cô, tuy hắn không làm gì khác nhưng cô bé kia lập tức hoảng sợ vô cùng. Cô dường như rất e ngại Cung Diệp Vũ, liền nhảy ngay ra xa, rồi lần nữa nhào vào ngực Bùi
Kiêu.
“Anh Odin, hãy dạy dỗ con khỉ kia cho em! Thật quá ghê tởm, lại dám tỏa ra sát khí với chủ của ngươi à! Anh Odin, hãy dùng lĩnh vực Trạng Thái Lượng Tử của anh để dạy dỗ con khỉ này một trận ra trò đi…
Anh Odin?” Cô bé kia ban đầu còn có vẻ rất manh động, vừa nói vừa kéo
Bùi Kiêu tiến lên, nhưng kéo được một hồi mới nhận ra là Bùi Kiêu chẳng
những không hưởng ứng mà còn đứng ì một chỗ, khiến cho cô bé thành ra
cũng chẳng đi được nửa bước. Bùi Kiêu lúc này chỉ đang đứng yên, mắt
nhìn chằm chằm vào cô bé.
Hắn cau mày và nói rất nghiêm túc: “Xem ra chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng một lần đi thôi. Ta nhắc lại lần
nữa: ta không phải là Odin gì cả! Còn nữa, bọn ta cũng không là khỉ gì
đó… Bọn ta là loài người!”
Có lẽ vì cảm thấy Bùi Kiêu dường như
không muốn bênh vực mình… Mà đúng là hắn không muốn bênh vực thật, vẻ
mặt cô bé lúc này cho thấy cô dường như vừa phải chịu một tổn thương rất lớn, liền nhìn về phía Bùi Kiêu với một đôi mắt dưng dưng muốn khóc,
không những vậy mà nước trong mắt còn có vẻ như đang từ từ dâng lên.
( Đúng là một đứa nhóc được nuông chiều quá thành hư.)
Tuy thầm thở dài nhưng ngoài mặt thì Bùi Kiêu vẫn nói rất nghiêm túc: “Được rồi, được rồi! Ta nghĩ có lẽ ngươi đang có rất nhiều việc không rõ đúng không? Ví dụ như lúc này là thời đại nào, văn minh Atlantis đã ra sao,
làm thế nào mà chúng ta vào được nơi này. Tất cả những câu hỏi đó, chúng ta đều có thể trả lời ngươi được, thế nên ta nghĩ là tới lúc chúng ta
nên trao đổi nghiêm túc rồi đấy.”
Vẻ đáng thương của cô bé kia
dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ tinh nhanh dần dần hiện ra trong đôi mắt cô. Rất hiển nhiên là những biểu hiện vừa rồi không phải là tâm
tính thực sự của cô, mà chỉ là một loại thủ đoạn nhằm che đậy bản thân
khi bị rơi vào hoàn cảnh bơ vơ giữa một đám người xa lạ. Tới lúc này, cô mới khẽ gật đầu, tựa vào thiết bị mà mình mới chui ra từ đó, một lần
nữa nhìn về phía cả bọn.
“Tốt! Chúng ta quả thật có rất nhiều
điều cần trao đổi... Trước hết, ta muốn biết bây giờ là năm bao nhiêu
theo Lịch Ba Mắt?” Cô bé khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn Bùi Kiêu hỏi.
Bùi Kiêu nhìn về phía những người còn lại một cái như hội ý, sau đó mới lắc đầu nói: “Bọn ta không biết Lịch Ba Mắt là thế nào, bây giờ là năm 2011 sau công nguyên. Nếu nói cụ thể thì tới nay loài người đã có khoảng
7000 năm lịch sử và trong khoảng 10000 năm gần đây thì không tồn tại cái gọi là Lịch Ba Mắt.”
Một vẻ đau đớn thoáng hiện lên trong mắt cô bé, cô bỗng nhẹ nhàng vươn tay điểm vào không khí trước mắt mình vài
cái. Cái bàn phím ánh sáng lại xuất hiện lần nữa, sau vài thao tác gõ
bấm của cô bé thì bên cạnh bàn phím ánh sáng chợt xuất hiện một ‘màn
hình ánh sáng’ nhìn rất giống màn hình của máy tính ngày nay. Cùng với
sự thao tác liên tiếp của cô bé, những gì hiển thị trên màn hình ánh
sáng kia cũng thay đổi liên tục.
“... Đã hơn 40000 trôi qua rồi
sao? Nền văn minh bất diệt của tộc Ba Mắt cuối cùng cũng tàn lụi trên
hành tinh xanh này sao?” Cô bé thì thào một mình hồi, mãi một lúc lâu
sau mới quay lại nhìn Bùi Kiêu rồi nói: “Nói cách khác, hiện tại đã là
nền văn minh kỷ thứ năm của hành tinh này đúng không? Là nền văn minh
của loài người, nền văn minh cuối cùng trong lời tiên tri…”
Cô bé nói xong những lời này lại dừng một chút, hít sâu vài hơi rồi nhìn về
phía Bùi Kiêu. Sau khi ngó qua ngó lại hắn mấy lần mới ngẩng đầu nhìn
những người còn lại. Rồi giống như một nữ hoàng cao quý đầy kiêu ngạo,
cô nói bằng giọng lạnh lùng: “ Các ngươi có muốn nghe câu chuyện của đế
chế Atlantis chúng ta không? Câu chuyện của chủ các ngươi, những người
đã tạo ra các ngươi.” Nói xong, cô thậm chí không đợi có người trả lời,
đã bắt đầu tự kể luôn.
“Ở thời cực kỳ xa xưa trước kia, cách đây
hàng trăm triệu, thậm chí hơn một tỷ năm, hành tinh màu xanh này chính
là hành tinh đầu tiên trong toàn bộ dải ngân hà có sinh mạng thể có trí
tuệ xuất hiện. Bọn họ tự gọi mình là tộc Ba Mắt, sáng tạo văn minh Root
Daya vĩ đại, cũng chính là văn minh tộc Ba Mắt. Nền văn minh này trời
sinh có được sức mạnh to lớn, tới mức có thể vượt qua cả sự trói buộc
của thời gian và không gian. Biết trước điều không hay sẽ tới, lại có
thể tránh né được điều không hay đó, có thể nói rằng nền văn minh này
trời sinh đã ở vào thế bất bại, bất cứ chuyện gì, vật gì cũng không thể
phá hủy bọn họ. Dù sao thì có thể biết trước tương lai, thay đổi tương
lai, đó chính là sức mạnh vĩ đại bậc nhất vũ trụ này rồi…”“Không chỉ có
sức mạnh to lớn trời sinh, người của tộc Ba Mắt còn là chủng tộc có trí
tuệ mạnh bậc nhất cả hệ Ngân Hà! Bọn họ cần cù, bọn họ dũng cảm, bọn họ
giàu tinh thần mạo hiểm, đã sáng tạo ra vô số kỳ tích khoa học mà dùng
lời khó diễn tả hết được. Tuy vì dáng người trời sinh thấp bé mà bị
những nền văn minh khác trong hệ Ngân Hà chế nhạo là tộc người lùn nhưng nền khoa học kỹ thuật của họ thì đã vượt xa tất cả các nền văn minh
khác trong thiên hà cộng lại. Bọn họ là bá chủ trời định của cả hệ Ngân
Hà, là chủng tộc vĩ đại nhất.”
”Thế nhưng... dù có là chủng tộc
vĩ đại nhất thì cũng không thể tránh được sự đào thải của thời gian.
Nhất là với nền khoa học kỹ thuật đã đạt tới, sinh mạng của bọn họ gần
như đã trở nên bất diệt… Một nghìn năm, mười nghìn năm, trăm nghìn năm,
hàng triệu năm, thời gian như vô tận sẽ dần dần làm tinh thần của sinh
mạng trở nên có vấn đề… Nói chính xác thì, đó hẳn là nhàm chán. Vậy là
tai họa lớn nhất của chủng tộc này bắt đầu! Ban đầu là vài trăm năm mới
có một người tự sát, về sau một năm có tới mấy trăm nghìn người. Và như
vậy, hàng trăm tỷ cư dân của tộc Ba Mắt sống khắp hệ Ngân Hà dần dần đi
về phía diệt vong theo cái cách mà không một chủng tộc nào khác có thể
tưởng tượng nổi. Nguyên nhân lại chính là dòng thời gian vô tận…”
“Vì mong mỏi linh hồn vốn đã vô cảm vì thời gian vô tận một lần nữa có được ‘cảm xúc’, người của tộc Ba Mắt bắt đầu ‘sa đọa’. Tự hành hạ mình, giết người, dâm loạn, xé xác, ăn thịt đồng loại… Tất cả những gì có thể gây
ra sự kích thích, cảm giác mới lạ, tạo ra một chút ‘cảm xúc’ đều lần
lượt xuất hiện. Và rồi một giáo phái tên là Bóng Tối đã xuất hiện. Bọn
chúng sùng bái tội ác và bóng tối, bọn chúng dẫn dắt những linh hồn đã
vô cảm của người Ba Mắt tìm lấy từng chút một ‘cảm xúc’… và cũng từ đó
sinh ra ‘Bóng Tối’…”
Nói đến đây, cô bé dường như nhớ tới chuyện
gì đó, cô nhìn về phía mọi người có mặt và nói: “Phần lớn các ngươi đều
là linh hồn thể, vậy có biết về sự tồn tại của Á Không Gian của thế giới không?”
“Á Không Gian?” Tất cả đều khó hiểu thì thào. Tuy bọn họ đều đã từng nghe tới lý luận á không gian từ các tạp chí khoa học hay
các tiểu thuyết, phim ảnh, nhưng không ai dám chắc rằng á không gian mà
mình biết và á không gian mà cô bé kia nói tới là cùng một thứ… Dù sao
thì trình độ khoa học của hai bên cách biệt quá lớn, dù có phát triển
mấy trăm, mấy nghìn, thậm chí mấy chục nghìn năm nữa, văn mình loài
người cũng chẳng thể đuổi kịp…
Cô bé liền cười tự giễu mình: “Ôi, lú lẫn mất rồi… Tính theo lịch của các ngươi thì nền văn minh của loài
người mới chỉ tiến hóa được khoảng vài nghìn năm, làm sao đã có thể biết được Á Không Gian là gì? Mà các ngươi lại là linh hồn thể, một khi bị
hút vào Á Không Gian sẽ không thể ra được nữa, thế thì không biết Á
Không Gian là gì cũng là đương nhiên. Ta đã hỏi một câu thật ngu ngốc…”
Bùi Kiêu nghe vậy lại hơi kinh ngạc, hắn vội vàng hỏi: “Có phải ngươi đang
nói đến cái thế giới mà linh hồn sẽ tiến vào sau khi cơ thể máu thịt
chết đi? Thế giới đó là Địa Ngục.”
Cô bé thoáng sửng sốt, sau đó
mới gật đầu nói: “Quả không hổ danh là anh Odin, mới nghe qua đã hiểu
được ý của ta rồi. Đúng là dù bị nhốt trong thân xác của con khỉ này
cũng không thể ngăn được trí tuệ của anh tỏa sáng… Khụ khụ, các ngươi
gọi thế giới kia bằng tên đó à? Địa Ngục ư? Mà có lẽ gọi Á Không Gian là Địa Ngục cũng không sai. Á Không Gian chính là Địa Ngục đấy…”
Cô bé lại bắt đầu tiếp tục nói: “Dù là nền văn minh nào thì các giai đoạn
phát triển cũng có thể chia ra thành vài giai đoạn cơ bản. Đầu tiên là
hình thành, giai đoạn này bắt đầu khi nền văn minh xuất hiện ngôn ngữ
đơn giản, có tư duy logic đơn giản, sử dụng được công cụ đơn giản hay
thậm chí là có chữ viết đơn giản. Tiếp theo đó là giai đoạn văn minh
sinh tồn. Ở giai đoạn này, nền văn minh đã có được chữ viết khá hoàn
chỉnh, bắt đầu tích lũy tri thức để sau này nghiên cứu khoa học. Ví dụ
như luyện đồng, luyện sắt, nắm bắt được phương pháp vận dụng toán học cơ bản, nhận thức được các quy tắc vật lý cơ bản nhất của thiên nhiên
nhưng vẫn chưa thể chống chọi được những thiên tai cơ bản nhất như lũ
lụt, hạn hán. Tiếp theo là giai đoạn văn minh tích lũy. Ở giai đoạn này, văn minh đã có được hệ thống ngôn ngữ, chữ viết hoàn chỉnh, biết ghi
chép lịch sử và nhận thức được hệ thống chính trị ban đầu, có thể ngăn
chặn được những thiên tai thông thường. Khi trình độ khoa học kỹ thuật
tích lũy tới giai đoạn nguyên tử thì đã có thể dùng năng lượng hạt nhân
để thay thế cho phần lớn nguồn năng lượng tới từ thiên nhiên, bắt đầu
vượt qua sự hạn chế của hành tinh để đi vào không gian vũ trụ, tuy nhiên vẫn chưa thể di cư ra khỏi hành tinh. Giai đoạn này là lâu nhất, phần
lớn các nền văn minh đều cần từ 30000 – 50000 năm để tích lũy mới hoàn
thành giai đoạn này, cũng vì vậy mà nó được gọi là giai đoạn tích lũy.”
“Tiếp theo chính là giai đoạn quan trọng nhất của một nền văn minh: giai đoạn trưởng thành. Gần như cứ 10000 nền văn minh thì mới có 1 nền văn minh
hoàn thành giai đoạn tích lũy để đạt tới giai đoạn trưởng thành. Bởi vì
trong giai đoạn tích lũy, nền văn minh đó sẽ phải đối mặt với nhiều vấn
đề như bùng nổ dân số, chiến tranh vũ khí hạt nhân, môi trường sống ô
nhiễm nghiêm trọng, nguồn năng lượng thiên nhiên trên hành tinh cạn
kiệt, thậm chí gặp phải những thiên tai có tính hủy diệt tới từ vũ
trụ.v.v… Tất cả đều có thể dẫn tới việc một nền văn minh bị hủy hoại
hoàn toàn. Mà một đặc điểm quan trọng của giai đoạn trưởng thành chính
là nền văn minh đã có thể di cư khỏi hành tinh một cách an toàn, chỉ cần còn có một hành tinh di cư mới thì nền văn minh này sẽ không thể bị phá hủy một cách tự nhiên, trừ khi bị nền văn minh khác xâm lược phá hủy.
Mà đặc điểm quan trọng nhất của giai đoạn trưởng thành chính là đột phá
được Á Không Gian.”
Cô bé kia nói đến đây thì bỗng nhiên nở một
nụ cười tươi như hoa: “Lũ khỉ... Nhầm, loài người các ngươi chắc hẳn vẫn còn đang trong giai đoạn tích lũy ban đầu đúng không? Không biết các
ngươi đã có thể dùng năng lượng nguyên tử thay thế hoàn toàn cho các
nguồn năng lượng thiên nhiên chưa? A ha ha, chưa làm được à? Có biết nền văn minh của người Ba Mắt chúng ta chỉ mất 5000 năm ngắn ngủi là đã
tiến vào giai đoạn văn minh trưởng thành không? Ha ha ha…” Cô bé kia che miệng cười dài một hồi giống như một nữ hoàng đầy kiêu hãnh, biểu cảm
không hề che giấu sự tự hào với nền văn minh của mình. Có điều biểu cảm
đó trên thân hình nhỏ bé của có lại chẳng làm người ta tức giận, ngược
lại cảm thấy có phần xót thương. Cả chủng tộc của mình, người thân của
mình, tất cả đều đã tan biến, một mình bản thân tỉnh lại sau 40000 năm!
Cô bé này thực ra rất kiên cường đó…
Cô bé cười được một hồi thì
mới phát hiện những người xung quanh chẳng hề tỏ vẻ giận giữ hết thành
ra lại thấy mất hứng. Cô nói tiếp với vẻ không vui: “Vũ trụ vô cùng rộng lớn, dù có di chuyển bằng vận tốc ánh sáng thì đi từ ngôi sao này tới
ngôi sao khác cũng mất tới vài chục năm ánh sáng. Dù là tộc Ba Mắt bất
diệt thì cũng không thể dùng phương pháp như vậy để di chuyển giữa các
vì sao, nhưng đó đã là tốc độ nhanh nhất trong vũ trụ rồi. Vậy nên, nếu
muốn tìm được một hành tinh thích hợp để di cư tới thì cách duy nhất là
di chuyển thông qua Á Không Gian, lợi dụng sự giao nhau của hai vũ trụ,
dùng năng lượng cực lớn để phá tan sự hạn chế của không gian, nhờ đó
tiến được vào nơi giao nhau giữa thế giới vật chất và tinh thần. Sau đó
lại thông qua Á Không Gian để di chuyển tới vị trí của một ngôi sao khác trong vũ trụ vật chất. Đó chính là đặc điểm lớn nhất của giai đoạn văn
minh trưởng thành. Nếu một văn minh không thể xâm nhập được vào Á Không
Gian thì dù nền khoa học kỹ thuật của nó có phát triển tới đâu cũng vô
ích, cuối cùng cũng vẫn không vượt qua được giai đoạn tích lũy!”
Cung Diệp Vũ dường như vô cùng nhàm chán khi phải đứng bên cạnh nghe giảng
giải, hắn nói: “Ai dà, trong số bọn ta chẳng có mấy người nghe mà hiểu
được những gì ngươi nói đâu. Hay là tranh thủ nói một chút xem cái Á
Không Gian kia là gì đi nào.”
Cô bé kia hơi nhíu mày, có điều cô
dường như rất e ngại Cung Diệp Vũ nên chỉ dám khẽ lẩm bẩm cái gì mà “đồ
con khỉ”, sau đó lại tiếp tục giải thích: “Những gì ta đang nói đều có
liên hệ rất lớn với chuyện đó. Có thể nói, nguyên nhân cơ bản khiến cho
loài người các ngươi ra đời chính là vì… Á Không Gian.”
”Lúc
trước ta đã nói rồi đúng không? Vì tộc Ba Mắt đã bất diệt, sau khi đã
sống nghìn năm, chục nghìn năm, trăm nghìn năm, trở thành bá chủ ‘có một không hai’ của cả Hệ Ngân Hà, không còn kẻ thù bên ngoài, không còn tai họa tự nhiên, một chủng tộc như vậy lại dần dần tự đi về phía hủy diệt. Thứ duy nhất có thể kích thích được cảm xúc của bọn họ là ‘Bóng Tối’.
Sau khi giáo phái Bóng Tối ra đời, vô số tội ác xuất hiện trong lòng tộc Ba Mắt, ban đầu là người ngoài tộc bị hại, ăn thịt sinh vật có trí tuệ, giải phẫu sống bọn họ, thậm chí hủy diệt toàn bộ… Khi đã làm tất cả rồi thì những thứ đó đã không đủ sức kích thích ‘cảm xúc’ của họ, thế nên
đối tượng bị hại sau đó được chuyển thành chính người tộc Ba Mắt…”
“Về phần Á Không Gian, có thể hình dung rằng đó là nơi giao nhau giữa thế
giới vật chất và thế giới của ý thức, cũng là nơi trở về của mọi linh
hồn trong vũ trụ. Sau khi một sinh mạng tử vong, ý thức của nó sẽ bị kéo vào Á Không Gian, từ từ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng rồi dần dần tan vào hư vô. Bởi vì Á Không Gian kết nối với toàn bộ vũ trụ vật chất nên mới
có thể đi tắt qua Á Không Gian để tùy ý di chuyển từ nơi này tới nơi
khác trong vũ trụ. Đương nhiên, muốn làm được vậy cũng cần có tọa độ,
nếu không thì sẽ rất dễ bị lạc trong vũ trụ mênh mông. Vì vậy mà ngay cả tộc Ba Mắt cũng không thể rời khỏi Hệ Ngân Hà… Đã mất đi động lực để
tiếp tục thăm dò vũ trụ, người của tộc Ba Mắt ngày càng chìm sâu vào sa
đọa. Mọi chuyện tiếp tục cho tới một ngày, những nhà tiên tri lớn, thuật sư vĩ đại và nhà khoa học lỗi lạc nhất của tộc Ba Mắt, họ cùng phát
hiện ra Á Không Gian xảy ra biến dị.”
“Bởi vì người của tộc Ba
Mắt đã tiến hóa tới cấp độ cực cao, thân thể sẽ không bị bệnh tật hay
già nua, tinh thần thì càng mạnh mẽ tới khó có thể tưởng tượng. Mà dù
cho thân thể có bị hủy hoại vì một sự kiện ngoài ý muốn nào đó thì ý
thức vẫn có thể tiến vào cơ thể nhân bản của mình để tiếp tục sinh tồn.
Thế nên tộc Ba Mắt gần như đã bất diệt, trừ khi ý thức của họ bị hủy
diệt... cũng chính là linh hồn bị hủy diệt. Khi tộc Ba Mắt càng lúc càng chìm vào sa đọa, giáo phái Bóng Tối đã phát triển khắp nền văn minh của tộc Ba Mắt, loại tội ác nhằm vào linh hồn của người Ba Mắt xuất hiện.
Một người, hai người, ba người, rồi thậm chí là hàng chục nghìn, hàng
trăm nghìn, hàng triệu người…”
“Từng hành tinh một lần lượt bị
tàn sát, chìm đắm trong sự kích thích khi hủy diệt chính dân tộc của
mình, bọn họ đánh nát những ý thức đã mạnh mẽ tới khó mà tưởng tượng rồi ném vào Á Không Gian, mà 99% những ý thức bị sát hại kia cũng đầy tà ác và sa đọa. Lúc những ý thức vô cùng khổng lồ này tiến vào Á Không Gian, bởi vì đã bất diệt, bởi vì rất mạnh mẽ, bởi vì đã sa đọa… những ý thức
đó dần dần ngưng tụ lại với nhau, bắt đầu chống đối lại quá trình tiêu
tan tự nhiên của Á Không Gian, hơn nữa còn từ từ biến đổi. Đó là một
điểm giới hạn, khi vượt qua nó, ở bên trong Á Không Gian, một sinh mệnh ý thức vô cùng vĩ đại ra đời! Nó chính là ‘Bóng Tối’, cũng có thể gọi là
‘Cội nguồn tội lỗi’!”
“Rất nhiều nhà tiên tri lớn, thuật sư vĩ
đại, nhà khoa học lỗi lạc đã dự đoán trước được sự đột biến này, bọn họ
gọi điểm giới hạn kia là Ngày Tận Thế! Họ cũng đã cảnh báo toàn bộ tộc
Ba Mắt, nhưng vô ích! Cả tộc Ba Mắt lúc ấy đều đã hoàn toàn rơi vào
trạng thái điên cuồng, không quan tâm một chút nào tới lời cảnh báo đó.
Vì vậy, một số rất ít người tộc Ba Mắt trẻ tuổi chưa sa đọa đã gom lấy
một lượng nguồn năng lượng cực lớn, chạy tới một hành tinh ngoài rìa Hệ
Ngân Hà. Nhờ vào nguồn năng lượng khổng lồ tới mức vượt qua cả một ngôi
sao này, bọn họ chế tạo ra một Á Không Gian nhân tạo – nơi giao nhau
giữa thế giới vật chất và ý thức. Nó cũng có thể gọi là không gian ảo
hay không gian tưởng tượng, bởi vì được tạo ra từ một sự tượng tưởng rất nhỏ, đều là không gian thứ cấp như Á Không Gian. Ở trong đó, đám người
kia lặng lẽ chờ đợi Ngày Tận Thế buông xuống.”
“Cuối cùng, Tận
Thế đã tới! Ngay khoảnh khắc Bóng Tối ra đời, tất cả người của tộc Ba
Mắt lập tức bị hút vào Á Không Gian. Dựa vào tội ác và sa đọa mà người
tộc Ba Mắt mang tới cho nó, nó tạo ra ý thức của riêng mình và ngay sau
đó trở thành chúa tể duy nhất của Á Không Gian! Chúa tể của cái chết,
chúa tể của bóng tối, chúa tể của tội ác! Còn tất cả người tộc Ba Mắt
thì đều trở thành bữa tráng miệng hoặc là đồ chơi cho nó. Ngày qua ngày, năm qua năm, họ bị nó giày vò, tra tấn cho tới khi hoàn toàn lột xác,
biến đổi thành tay sai của Bóng Tối, hoàn toàn mất đi ý thức, trí nhớ,
dấu ấn sinh mệnh của bản thân, chỉ còn lại phá hoại và sa đọa. Toàn bộ Á Không Gian biến thành lãnh địa của Bóng Tối, nó căn cứ theo những gì
mình biết về tội ác để tiến hành cải tạo Á Không Gian. Từ đó, tất cả
những linh hồn tiến vào Á Không Gian đều lập tức bị ô nhiễm! Và như vậy, đã không còn Á Không Gian nữa, thay vào đó, Địa Ngục xuất hiện! Vậy nên từ đó về sau cũng không còn nền văn minh nào có thể thực hiện Bước Nhảy Không Gian để bước vào giai đoạn trưởng thành nữa…”
Những gì cô
bé kia nói làm cho tất cả mọi người đều bàng hoàng. Sau khi tiến vào nơi này từ Đảo Phục Sinh, cả bọn đã trao đổi lẫn nhau, đưa ra được một vài
suy đoán về các nền văn minh cổ đại. Nhưng không một ai có thể tưởng
tượng được hết thảy sự thật lại kinh khủng tới vậy! Nếu vậy thì cái thứ
mà bọn họ phải đối mặt vào ngày tận thế 21 tháng 12 năm 2012… Nó khủng
bố tới mức nào?
Cô bé nói đến đây thì chợt cười như tự giễu bản
thân: “Đó chính là nguồn gốc của Địa Ngục. Còn ta ấy à? Như các ngươi đã thấy, ta cũng là người của tộc Ba Mắt… Không, phải nói chính xác là
người Ba Mắt thoái hóa. Tổ tiên của ta chính là những người Ba Mắt chạy
nạn kia. Tuy rằng nhờ có thành tựu khoa học cuối cùng mà họ đã tránh
được Ngày Tận Thế nhưng đó cũng không phải là kết thúc của tất cả. Bóng
Tối được hình thành từ chính ý thức và tội ác của người Ba Mắt, nó có
sức ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi đối với bọn họ. Có thể nói rằng
nó chính là vị thần mà người Ba Mắt đã tự tạo ra cho chính mình! Đối với chúng ta, nó không gì không làm được, nhưng không biết nó có ý định gì
mà cuối cùng lại không hủy diệt những người chạy nạn kia. Tuy vậy, nó
lại ban cho những người đó một ‘món quà’ khủng bố khác: sự thoái hóa!
Từng ngày từng giờ trôi qua, thể xác, tinh thần, ý thức của những người
chạy nạn sẽ từ từ thoái hóa, nhiều nhất là sau vài triệu năm, người tộc
Ba Mắt sẽ biến thành những sinh vật cấp thấp như ốc sên. Đó là điều
tuyệt đối không thể chấp nhận với những người Ba Mắt đã từng là bá chủ
Hệ Ngân Hà! Thế nên, những người chạy nạn kia lại đưa ra một quyết định
nữa: trở lại hành tinh mà tộc Ba Mắt đã ra đời, tìm kiếm tài liệu về sự
hình thành và nguyên nhân ra đời của Bóng Tối để chống lại, đánh bại nó! Vì vậy mà những người dân chạy nạn kia và thế hệ sau chúng ta đã lên
một phi thuyền hình cầu khổng lồ, qua vô số năm tháng, dùng tốc độ ánh
sáng bay ngang qua cả Hệ Ngân Hà, đi tới hành tinh này. Mà lúc này chúng ta mới phát hiện, trong thời gian đó, trên hành tinh này đã có hai nền
văn minh nữa từng ra đời và tồn tại. Và chúng ta, những dân chạy nạn của tộc Ba Mắt đã là nền văn minh thứ tư – văn minh Atlantis!”