Dịch: Shun
Biên tập: Ngô trung, white_3n, mqhung
Bùi Kiêu thực sự cảm thấy cực kỳ lúng túng, nhất là mấy câu nói không nể
nang chút nào của Cung Diệp Vũ còn khiến cho hình tượng của bọn hắn đã
hoàn toàn trở thành một đám nhỏ mọn nữa đây. Thế nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Valkyrie lại lắc đầu rồi nói tiếp: “Không phải vậy. Các
ngươi đi đi. Ta chắc đến 80% là có thể để cho các ngươi dễ dàng gặp lại
bọn ta. Nếu các ngươi không đi thì để bọn ta đi cũng được.”
Mọi
người nghe vậy thì đều ngây ra, không biết phải nói gì. Vừa rồi mới nghe Valkyrie nói thì cả bọn còn tưởng cô ấy đã nổi giận nên nói thế để châm chọc bọn họ, nhưng rồi cô lại khẳng định một lần nữa ý định của mình,
mà điệu bộ cũng không hề giống đang nói đùa. Ba người lập tức trở nên
nghiêm túc, bỏ sự đố kị với người ‘cùng nghề’ thành công hơn sang một
bên. Dù sao thì trí tuệ của ba người cũng không tầm thường, thế nên chỉ
trong thoáng chốc đã đưa ra được quyết định.
Ba người Bùi Kiêu
liếc nhìn lẫn nhau, sau đó Bùi Kiêu ‘đại diện’ nói với Valkyrie: “Ngươi
nói thật sao? Đã chắc chắn tới 80% rồi ư? Ngươi cũng biết là nói tới tỷ
lệ thành công của một vấn đề cũng không phải chỉ là một con số như vậy.
Nếu nói rằng đã chắc chắn tới 80% thì cũng có nghĩa là trừ trường hợp có sự cố bất ngờ xảy ra, nếu không sẽ là chính xác 100%. Ngươi thật sự
chắc chắn sao?”
Valkyrie vẫn giữ nguyên cái bộ dạng cứng ngắc như mặt người chết của mình nhìn lại rồi gật đầu khẳng định, sau đó lại
nhìn chằm chằm vào Bùi Kiêu với đôi mắt trong trẻo của mình.
“... Vậy thì, chúng ta đi thử một chút đi.”
Bùi Kiêu quay lại nhìn về phía Cung Diệp Vũ: “Nhưng không thể tách ra. Thế
nên tất cả chúng ta sẽ cùng đi theo lối đó. Vậy thì sẽ không có chuyện
vứt bỏ hay không vứt bỏ gì. Thế đã được chưa?”
Dù sao thì ảo giới Atlantis cũng được gọi là một mê cung vô hạn. Nguyên nhân là vì mỗi khi tiến vào một sảnh nào đó thì đều sẽ bị dịch chuyển tới một địa điểm
không biết trước khác, sau khi đã đi vào hành lang thì sẽ không thể quay lại sảnh vừa đi qua nữa. Thế nên Cung Diệp Vũ mới nói tới việc vứt bỏ
hay không vứt bỏ, bởi vì nếu suy luận của Valkyrie sai lầm thì hai nhóm
sau đó sẽ bị tách ra. Muốn gặp lại được cũng chỉ có thể trông chờ vào
vận may. Và khi ấy thì sẽ phải mất vài tháng, vài năm hay thậm chí là
vài chục năm để điều đó có thể xảy ra.
Nhưng đây cũng chỉ là để
kiểm tra suy luận mà thôi, không nhất thiết phải chia chín người ra
thành hai nhóm như vậy. Dù sao thì đêm nay cũng đã đi hết mười cái sảnh
rồi, có đi thêm vài cái nữa cũng chẳng hề gì. Thế nên sau khi Bùi Kiêu
nói xong thì những người còn lại – trừ Valkyrie đều lập tức phụ họa,
đồng tình.
Nhưng không ngờ là dù mọi người nói vậy nhưng Valkyrie vẫn không có ý thay đổi quyết định. Cô vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên như mây trời gió núi của mình, lắc đầu nói: “Không được. Bắt buộc phải tách ra mới được! Suy luận này chỉ có thể kiểm chứng khi chúng ta tách ra.
Thế nên hoặc các ngươi đi một chuyến, hoặc ta và Stana sẽ đi một chuyến, nhưng dù là ai đi thì cũng phải có người ở lại cái sảnh nhỏ này, nếu
không thì suy luận sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Thế này thì đúng là nan giải rồi! Tám người còn lại ngồi túm lại quanh Valkyrie, ai nấy
chau mày trầm tư. Lần này tách ra sẽ chính là một trận đánh cược vào sự
chính xác trong suy luận của Valkyrie. Nếu như thất bại, vậy thì hai bên sẽ bị tách ra trong cái mê cung này, biết đâu sẽ chẳng thể nào gặp lại
nhau được nữa, nói là ‘sinh ly tử biệt’ cũng không quá đáng.
Dương Húc Quang nhìn vẻ khổ não của mọi người, hắn cười khổ rồi nói với
Valkyrie: “Hay là ngươi giải thích chi tiết suy luận của mình ra để mọi
người cùng tham khảo một chút được không? Dù sao thì một người sẽ nghĩ
được ít vấn đề hơn nhiều người mà. Biết đâu bọn ta có thể phân tích được tính khả thi của suy luận đó tới đâu thì sao?”
Valkyrie khẽ lắc
đầu thật nhẹ, cô không nói gì mà chỉ nhìn về phía Bùi Kiêu, dường như
đang muốn xem sự quyết đoán và lòng tin của hắn đối với mình tới đâu.
Bùi Kiêu bị đôi mắt trong trẻo kia nhìn vào thì bỗng sinh ra một cảm giác
ân hận cực độ tới mức khó có thể hình dung. Hơn nữa, cảm giác ấy đến rất nhanh và mãnh liệt, khiến cho ý thức của hắn thiếu chút nữa đã chìm sâu vào trong đó. Cũng may hắn đã là một Chân Ma cấp, bản tâm và chấp niệm
đã vô cùng vững chắc, gần như không thể bị lay chuyển. Mà cảm giác ân
hận kia cũng chỉ xuất hiện trong một chớp mắt rồi tiêu tan ngay sau đó
mà không để lại một chút dấu vết nào, giống như vừa rồi chỉ là một ảo
giác thoáng qua.Nhưng là một cường giả Chân Ma cấp, đã thấu hiểu bản
tính và hoàn toàn quán triệt bản tâm nên dù chỉ là một tia cảm xúc nhỏ
nhất hắn cũng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Thế nên Bùi Kiêu đương
nhiên biết rằng chắc chắn đó không phải ảo giác. Giả thuyết rằng
Valkyrie đã dùng một phương thức nào đó để ảnh hưởng tới tinh thần của
hắn cũng không có cơ sở, bởi vì cảm xúc kia tràn ra từ tận nơi sâu thẳm
trong cõi lòng của hắn. Hơn nữa thì, cảm xúc ân hận ấy tuy chỉ xuất hiện trong vẻn vẹn một nháy mắt, nhưng lại to lớn như trời như biển, khổng
lồ tới mức khó có thể hình dung. Nếu không phải vậy thì nó đã không thể
gần như nuốt chửng mất ý thức của Bùi Kiêu.
( Cảm giác vừa rồi
thật đáng sợ. Giống như... như khi phải đối diện với Thế Giới Xà
Jormungand – một Ma Vương cấp đỉnh cao! Không phải! Hẳn là một thứ còn
khủng bố hơn nhiều Thế Giới Xà! )
Cảm giác mãnh liệt trong sâu
thẳm cõi lòng Bùi Kiêu vừa rồi không chỉ ảnh hưởng tới cá nhân hắn mà cả những người xung quanh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng phản
ứng của mỗi người thì lại khác nhau. Như lúc này, ba người thực lực yếu
nhất là Stana, Trương Hằng và Vu Nữ Trần chỉ kinh ngạc nhìn Bùi Kiêu.
Dương Húc Quang, Nhậm Trăn và Dương Đỉnh Thiên thì kinh hãi đứng vụt
dậy. Hai người cuối cùng thì phản ứng lại trái ngược nhau, Valkyrie vẫn
ngồi nguyên tại chỗ, hai mắt nhìn Bùi Kiêu sáng ngời hơn bao giờ hết,
còn Cung Diệp Vũ thì lại nhảy dựng, biến thành một luồng sét tím bắn ra
xa hơn 10m, thậm chí cả thanh Tử Lôi Đạo cũng đã xuất hiện trong tay.
“Chuyện gì vậy? Các ngươi làm sao vậy?” Trương Hằng lúc này mới chú ý thấy
những phản ứng kỳ lạ của mọi người xung quanh. Hắn vội vàng đứng dậy
nhìn mọi người rồi hỏi với vẻ không hiểu gì cả.
Cung Diệp Vũ nhăn mày. Hắn quay đầu lại nhìn Bùi Kiêu rồi thẳng thắn nói: “Vừa rồi từ
trên người Bùi Kiêu chợt xuất hiện một áp lực rất khủng khiếp. Mạnh tới
mức khủng bố! Như trời như biển! Còn kinh khủng hơn cả áp lực của Thế
Giới Xà Jormungand. Có điều chuyện đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó thì áp lực đó đã biến mất không chút dấu vết. Bùi Kiêu, vừa mới rồi
ngươi làm sao vậy?” Vừa nói, Cung Diệp Vũ vừa cất Tử Lôi Đao đi rồi đi
tới ngồi bịch một cái xuống cạnh Bùi Kiêu. Người đàn ông này trước nay
vẫn luôn quyết đoán và kiên định như vậy, nếu đã xác định tình huống vừa rồi là do ‘người nhà’ gây ra thì hắn sẽ không đề phòng một chút nào
nữa. Lòng dạ như vậy quả thật khiến người ta phải nể phục.
Thực
tế thì người có thực lực càng mạnh sẽ càng cảm nhận được áp lực vừa rồi
của Bùi Kiêu khủng bố cỡ nào. Ví dụ như ba người Trương Hằng thì chỉ có
cảm giác Bùi Kiêu vừa mới làm một điều gì đó, ba người Dương Đỉnh Thiên
thì chợt cảm thấy một mối nguy hiểm cực độ xuất hiện, chỉ có Chân Ma cấp như Cung Diệp Vũ và Valkyrie mới có thể cảm nhận được áp lực này cụ thể ra sao. Bốn người Dương Đỉnh Thiên, Trương Hằng, Dương Húc Quang và
Nhậm Trăn nghe Cung Diệp Vũ nói thì đồng loạt kinh hãi. Bọn họ nhớ tới
những tài liệu mật đã tìm thấy dưới tầng ngầm Đảo Phục Sinh, trong đó có tài liệu về những linh hồn bị cải tạo thành Kẻ Phản Bội...
Valkyrie dường như có thể đọc hết được suy nghĩ của bọn họ, cô nói: “Thực lực
của Kẻ Phản Bội sẽ không thể tăng lên được nữa, sẽ chỉ biết làm theo
mệnh lệnh của kẻ điều khiển như một cái máy thôi. Vậy nên Bùi Kiêu không thể nào là Kẻ Phản Bội được. Bùi Kiêu, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Bùi Kiêu liền cười khổ rồi nói: “Ta cũng không biết nữa. Chỉ là vừa rồi
ngươi nhìn ta, muốn ta lựa chọn có tin tưởng ngươi hay không thì từ nơi
sâu thẳm trong nội tâm của ta bỗng bùng lên một cảm xúc ân hận cực kỳ
mãnh liệt. Ta thậm chí không thể kiểm soát được một chút nào, chút nữa
thì đã bị cảm xúc ấy nuốt mất ý thức. Nếu thế thì không biết giờ ta đã
biến thành cái bộ dạng gì rồi.”
Mọi người nghe vậy xong thì đều
tấm tắc kêu kỳ lạ, chuyện thế này đúng là bọn họ cũng mới nghe lần đầu,
chẳng thể đưa ra được lời giải thích hợp lý nào. Thế nên sau khi hỏi
thăm một lượt thì cả bọn đều đã bỏ chuyện này qua một bên, Bùi Kiêu thì
tự nhắc nhở mình phải chú ý cảnh giác, cũng định rằng khi nào đó có thời gian sẽ tỉ mỉ tìm hiểu chấp niệm của bản thân mình, để xem xem có thứ
gì kỳ lạ bị giấu bên trong linh hồn của mình không.
“... Nếu như trong lòng ta đã xuất hiện cảm giác ân hận như vậy thì hãy để một mình ta đi tìm hiểu cái lối đi đó đi!”
Bùi Kiêu thầm hạ quyết tâm rồi nói với mọi người mà không chút do dự, đồng
thời hắn cũng nhìn thật sâu vào hai mắt Valkyrie, giống như muốn được
hoàn toàn thấu hiểu người con gái mang vẻ đẹp xa rời thế gian này vậy.
( Ân hận ư? Còn cả những ký ức mà ta đã từng nhìn thấy trong trận chiến với Thế Gới Xà trên Đảo Phục Sinh...)
“Valkyrie, ta tin tưởng ngươi! Hãy nói cho ta biết, làm thế nào để có thể từ lối đi đó trở về nơi này!”.