Tử Vong Khai Đoan

Chương 13: Q.1 - Chương 13: Giết người và về nhà!




Thật ra thì linh hồn cũng có thể ngủ, lúc đó họ sẽ tiến vào một trạng thái giống như đang chìm trong suy nghĩ, điều này cũng không hề giúp gia tăng chấp niệm của bản thân, tuy nhiên nó lại có thể làm vững chắc linh hồn, từ đó làm sinh ra tác dụng chữa trị vết thương. Vậy nên đây là một trong những phương pháp khôi phục tốt nhất cho các Tự Do Linh Hồn.

Trong khoảng thời gian còn lại trên phi cơ, Cung Diệp Vũ liền nói cho Bùi Kiêu nghe một vài chuyện của linh hồn giới như là chiến đấu trong ảo giới, các cường giả trên thế giới, những điều kiêng kị đối với linh hồn, tóm lại là các tin tức mà hiện tại rất cần thiết với Bùi Kiêu. Sau đó thì hắn bắt đầu lấy laptop của mình ra tập trung chơi đùa, vậy là Bùi Kiều một mình nằm đó chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Chẳng qua là dù sao thì linh hồn cũng không giống người thường, loại giấc ngủ này càng giống như đang ngây người hay là trạng thái trầm tư suy nghĩ hơn là giấc ngủ bình thường. Trong trạng thái đó, việc không cảm nhận được thời gian trôi qua cũng càng lớn hơn ngủ bình thường, vậy nên chẳng biết từ lúc nào, Bùi Kiêu đã thấy phi cơ đáp xuống một sân bay bí mật tại Bắc Kinh. Trước khi máy bay hạ cánh, đã có cả ngàn người tù tập đợi ở đây, mà đến khi Bùi Kiêu vừa bước xuống phi cơ thì cả đám người kia đều lập tức vỗ tay làm cho Bùi Kiêu giật mình hoảng sợ không thôi.

Đúng lúc nàu, Cung Diệp Vũ cũng vừa xuống phi cơ ngay sau Bùi Kiêu bỗng cười lạnh : “Bùi Kiêu, giờ thì ngươi đã biết đức hạnh của cái đám quan chức kia chưa? Chắc là ngày hôm qua bọn hắn đã biết là hôm nay chắc chắn chúng ta sẽ về nước, cho nên lúc này mới muốn tranh thủ thời gian để đền bù và tạo quan hệ với ngươi đó. Cái đám thối nát này, ngày thường lão tử đã luôn hận không thể một đao chém cả đám thành thịt vụn.” Nói tới đó, Cung Diệp Vũ liền từ hàng người sau lưng Bùi Kiêu bước ra, hiên ngang lẫm liệt đứng trước mặt mọi người.

Rất hiển nhiên, Cung Diệp Vũ rất có sức ảnh hưởng trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, hay nói cách khác là “sức uy hiếp” thì phù hợp hơn. Hắn vừa đi ra xong thì tiếng vỗ tay ầm ầm lập tức im bặt, mặt cả đám đều cứng đờ ra nhìn Cung Diệp Vũ, thậm chí có mấy kẻ đứng ở hàng đầu liên tục lùi lại phía sau, như thể là rất sợ bị Cung Diệp Vũ nhìn thấy vậy.

“Hắc hắc, giờ này mới muốn trốn à? Quên lúc lão tử đi đã nói gì sao? Hoặc là các ngươi đi làm nhiệm vụ, hoặc là đi khu ngoài cùng Phong Đô, hoặc tụ tập khoác lác chém gió, hay là đi lêu lổng tán gái luôn đi, chứ đừng có con mẹ nó tham gia vào mấy cái trò chơi quyền lực của đám chính trị gia kia! Các ngươi đã quên hết toàn bộ rồi hay sao?” Cung Diệp Vũ nhìn cả đám đông kia mà rống lớn, mà cả ngàn người kiac cũng không có một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắt.

Lúc này Bùi Kiêu mới hiểu rõ hàm ý trong lời nói vừa rồi của Cung Diệp Vũ. Ngày hôm qua, khi hai người bọn họ nói chuyện với đám quan viên kia thì Cung Diệp Vũ đã thể hiện thái độ kiên trì và một mực ủng hộ Bùi Kiêu, mà hiển nhiên là thái độ của Cung Diệp Vũ đã được mấy tên quan chức kia báo về trong nước. Mà lúc này thì Bùi Kiêu mới biết là uy thế của Cung Diệp Vũ lớn đến mức nào, chỉ vì có được sự ủng hổ của hắn mà thái độ của lãnh đạo trong nước đã thay đổi hoàn toàn, từ ý định áp chế hắn lập tức biến thành nghi thức chào đón quan lớn. Sự chuyển biến này thật quá đột ngột, qua đó cũng có thể thấy được sức ảnh hưởng của Cung Diệp Vũ lớn tới đâu.

“Quả nhiên là vậy! Nếu chỉ dựa vào cái mác Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì cuối cùng trong con mắt của nhà cầm quyền cũng chẳng qua là một quân pháo hôi cao cấp có thể tùy lúc dùng để hy sinh mà thôi. Chỉ có khi nào bản thân có được lực lượng đủ để ảnh hưởng tới bọn hắn thì mới có thể thoát ra được để làm người đánh cờ, giống như Cung Diệp Vũ vậy, muốn chửi thì chửi, muốn tức thì tức, cho dù là chính phủ cũng chỉ có thể để hắn nắm lỗ mũi dắt đi, đây chính là lực lượng cường đại… Đây chính là lực lượng!”

Trong lòng Bùi Kiêu đã nghĩ thông suốt, hắn hiểu rõ rằng tình thế mà hiện tại mình có được là nhờ sự trượng nghĩa của Cung Diệp Vũ. Nếu không phải vậy thì nhiều khả năng lúc này hắn đã thật sự nguy hiểm rồi, có thể đã bị áp chế hay là đóng băng rồi, thậm chí có khi còn bị các tổ chức linh hồn lớn trên thế giới loại bỏ trước một bước. Thế nên trong lòng hắn lại càng cảm thấy biết ơn Cung Diệp Vũ nhiều hơn, mà với tổ chức linh hồn thì lại càng thấy chán ghét nhiều hơn nữa, ngoài ra thì hắn cũng chưa bao giờ khao khát có được lực lượng mãnh liệt như lúc này.

Bùi Kiêu cũng sờ sờ cây súng của hắn, đây là Thiên Sinh Vũ Khí mà hắn lấy được từ Nam Bắc chiến trường và giờ cũng đã trở thành căn cơ để hắn có thể trở nên mạnh mẽ trong tương lai. Tuy Cung Diệp Vũ thật sự rất trượng nghĩa nhưng Bùi Kiêu cũng không có thói quen sống dựa vào người khác… Dù sao thì sử dụng lực lượng của chính bản thân vẫn tốt hơn!

Ở phía bên kia, một trận rống to lúc nãy của Cung Diệp Vũ đã làm cho mọi người ở đây vô cùng chấn động. Cả nửa ngày sau mà nơi này vẫn tĩnh lặng như tờ, không ai dám nói dù chỉ nửa lời, không chỉ có Tự Do Linh Hồn như vậy mà ngay cả đám quan chức và nhân viên người sống cũng đã sợ đến đứng không vững nữa. Bùi Kiêu thầm đoán là nhất định trước kia Cung Diệp Vũ đã làm chuyện gì đó ghê gớm, hay thậm chí là hắn đã thẳng tay giết rất nhiều người để lập uy, nếu không thì hắn khó mà có được uy hiếp lớn đến vậy.

Phải cả mấy chục giây sau thì cuối cùng mới thấy có một gã thanh niên run run rẩy rẩy đứng lên, hắn thấp giọng nói: “Mọi người vốn đều đang đi làm nhiệm vụ ở khắp nơi, mười mấy người chúng ta cũng đều đang ở khu ngoài của Phong Đô thì bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh của tổng bộ, nói là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ hai của Trung Quốc sắp đến nên lệnh cho chúng ta trở về gấp để nghênh đón, còn nói là ngươi cũng sẽ về cùng với hắn, cho nên chúng ta mới…”

“Mệnh lệnh?” Cung Diệp Vũ lập tức nổi giận, hắn khẽ quay người túm lấy gã quan chức trung niên, rồi không hề e ngại tẹo nào cái thân phân quan chức chính phủ của hắn mà rống lớn lên: “Mệnh lệnh? Các ngươi dám ra lệnh cho Tự Do Linh Hồn và Tránh Thoát Giả à? Còn nhớ ta đã nói cái gì không? Người sống do người sống quản, người chết do người chết quản, thôi cái trò lấy chính phủ với lại đại nghĩa ra để áp chế chúng ta đi!”

Tên trung niên kia tuy cũng căm tức vì bị hắn kéo nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, hắn chỉ bình tĩnh nhìn thẳng mắt Cung Diệp Vũ nói: “Không phải là mệnh lệnh, chỉ là thông báo mà thôi, muốn đến thì tự đến mà không muốn đến cũng không sao. Ngươi nhìn xem ở nơi này chỉ có mấy trăm Tự Do Linh Hồn mà thôi, chúng ta vẫn luôn nhớ rõ ràng hiệp nghị đã thỏa thuận cùng ngươi.”

Cung Diệp Vũ căm tức nhìn tên quan chức trung niên kia, mà tên trung niên kia cũng nhìn thẳng hắn không hề nhượng bộ chút nào. Đến cả nửa ngày sau, Cung Diệp Vũ mới buông tên quan chức trung niên kia xuống: “Ngươi rất khá, so với tên gia hỏa hèn mọn bỉ ổi trước kia thì mạnh hơn cả trăm lần… Ngày mai ngươi báo tin tới tổng bộ của tổ chức linh hồn: từ lúc này, ngươi là một trong ba phó tổ trưởng của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc.”

Nói xong thì Cung Diệp Vũ cũng không để ý đến tên quan chức trung niên này nữa mà kéo Bùi Kiêu tới bên cạnh, sau đó vỗ bả vai hắn rồi nói với mọi người: “Hắn là Bùi Kiêu, là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ hai của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc chúng ta. Tuy hiện tại hắn mới chỉ chết được có bốn tháng nhưng nhận thức của hắn đối với linh hồn của bản thân mình đã mạnh hơn so với bất cứ ai trong số các ngươi. Ha ha ha, đúng rồi, hắn còn có một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850, vậy nên bây giờ ta bổ nhiệm hắn làm phó tổ trưởng thứ hai của tổ chức.”

“Đợi chút đã.” Bùi Kiêu bỗng nhiên cắt ngang lời nói của Cung Diệp Vũ: “Ta không muốn đảm nhiệm chức vụ gì đâu. Dù sao thì mục tiêu hàng đầu lúc này của ta là trở nên mạnh mẽ, nếu như nhận một chức vụ gì đó thì sẽ làm giảm độ tập trung của ta. Ngươi tạm thời đừng bổ nhiệm ta vào chức vụ gì cả, chờ khi nào ta quen thuộc với tổ chức linh hồn và có được thực lực xứng với thân phận rồi sẽ tính sau.”

Cung Diệp Vũ hơi trầm tư một chút rồi cũng thật sự không tiếp tục nói tới chủ đề này nữa, hắn liền nói với những người còn lại: “Vậy thì bây giờ tất cả giải tán đi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, sau này đừng có ngu ngốc để người ta lợi dụng làm công cụ như vậy, phải phân biệt rõ ràng giữa mệnh lệnh và thông báo, biết chưa hả?” Nói xong thì hắn cũng không để ý tới mọi người nữa mà lôi kéo Bùi Kiêu và tên quan chức kia cùng đi về phía nơi đỗ xe cạnh sân bay.

Còn đám người vây xem kia thì hiển nhiên là cũng đã quá quen với tính khí của Cung Diệp Vũ nên cũng không thấy ai oán trách gì hắn, chẳng bao lâu sau đã tản đi gần hết. Lúc này, ở đây chỉ còn lại khoảng mười linh hồn vẫn đứng yên như trước, mà mười linh hồn này vậy mà đều cầm vũ khí trong tay. Không cần phải bàn cãi nhiều, vũ khí mà linh hồn có thể sử dụng thì chắc chắn là Thiên Sinh Vũ Khí rồi.

Mười mấy người này đều nhìn Cung Diệp Vũ dần đi xa với vẻ mặt phức tạp, cho tới khi thấy đám người Cung Diệp Vũ đều chui vào một chiếc xe hơi đỗ cách phi cơ không xa thì cả bọn mới thu hồi ánh mắt, nhưng rồi lại đồng thời nhìn về phía hai nam một nữ đứng đầu. Một trong ba người đó chính là tên thanh niên đứng lên giải thích lúc trước.

Thanh niên này chần chừ cả nửa ngày rồi mới cười khổ nói: “Diệp Vũ vẫn luôn thẳng thắn như vậy, đó là nói dễ nghe, còn nếu nói khó nghe thì chính là lỗ mãng. Ài!”

Trong số ba người cầm đầu thì mặt mũi cô gái duy nhất kia luôn lạnh như băng, kể cả lúc trước Cung Diệp Vũ lớn tiếng gào thét thì nàng cũng chưa từng thay đổi sắc mặt. Chỉ thấy lúc này bỗng hừ lạnh một tiếng nói: “Là lỗ mãng mới đúng.” Mỹ nữ băng giá kia nói chuyện cũng ngắn gọn.

Tên thanh niên kia lại cười khổ liên tục nói: “Được rồi, là lỗ mãng mới đúng… Tuy chúng ta đúng là đã chết rồi, nhưng vì không bị kéo vào vết nứt không gian nên thực tế là vẫn đang sinh hoạt trong xã hội loài người, vẫn cùng người thân của chúng ta chung sống. Tuy nói là sống quản người sống, người chết quản người chết nhưng thật ra chúng ta vẫn được xem là một nửa người sống… Toàn bộ tổ chức linh hồn của các quốc gia trên thế giới cũng không nơi nào giống như chúng ta a, chính phủ không làm cách nào có thể khống chế được tổ chức linh hồn. Cái này quả là không giống cấp trên với cấp dưới mà ngược lại là giống như một nước nhỏ trong một nước lớn vậy, quá cứng rắn sẽ dễ gãy nát, lúc cần nhượng bộ thì cũng nên tỏ thái độ nhượng bộ, không nên làm đến mức để chính phủ cảm thấy nguy hiểm, như vậy mới có thể đảm bảo được yên ổn dài lâu…Ài!” Vừa nói, thanh niên này vừa thở dài liên tục vì cảm thấy bất lực.

Mỹ nữ băng giá bỗng nhiên mở miệng nói: “Thực lực.”

Trong số ba người cầm đầu còn có một vị đại thúc hơn ba mươi tuổi, hắn lúc này cũng gật đầu nói: “Không sai. Với thực lực của Cung Diệp Vũ thì thực sự là đủ che chở an toàn cho chúng ta, nhưng sự nhẫn nại của chính phủ sẽ vẫn luôn có giới hạn cuối cùng. Nhất là khi tình hình của chúng ta lại khác xa so với tổ chức linh hồn của các quốc gia khác trên thế giới, bọn hắn chắc chắn sẽ càng khát vọng có thể nắm giữ chúng ta triệt để. Hơn nữa bọn hắn cũng sợ thực lực của Cung Diệp Vũ tiếp tục tăng lên, vậy nên thực lực của Cung Diệp Vũ ngược lại rất có thể sẽ trở thành dây dẫn nổ a.”

Mỹ nữ băng giá nhìn đại thúc nhíu nhíu mày, nàng nhấn mạnh nói: “Không phải vậy, là thực lực!”

Vị đại thúc kia lập tức cảm thấy không hiểu nổi: “Không phải ta cũng nói là thực lực sao?”

Tên thanh niên lập tức cười khổ, hắn vỗ vỗ bả vai vị đại thúc nói: “Ý của cô ấy là nguyên nhân mà Cung Diệp Vũ làm như vậy. Lý do mà Cung Diệp Vũ kiên trì đối cứng với chính phủ như vậy thật ra đều là vì chúng ta. Tuy thực lực của Tránh Thoát Giả chúng ta thực sự không thể phát triển nhanh như Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, nhưng khi thời gian chết đã đủ lâu thì chúng ta cũng có cơ hội đạt được Chân Ma cấp thực lực. Ngoài trừ điều kiện cơ bản là số lượng chấp niệm đạt tới ít nhất 500 thì còn phải tìm được “nhân” của chính mình nữa, vậy nên Cung Diệp Vũ sợ chính phủ sẽ làm trói buộc “nhân” của chúng ta, làm chúng ta không tìm được “đạo” của chính mình. Mục đích cuối cùng của hắn là để cho thực lực của chúng ta có thể tăng lên thôi.”

Lúc này thì mỹ nữ băng giá mới nghiêm túc gật nhẹ đầu một cái, đồng thời lại liếc mắt nhìn vị đại thúc kia. Hiển nhiên là nàng đang trách cứ hắn vì đã hiểu sai ý của mình.

Vị địa thúc kia thì lòng đầy buồn bực, hắn thầm nghĩ rằng mình cũng không phải là cái gì thiên tài hay đặc thù linh hồn gì thì làm sao có thể biết được trong lòng của nàng đang nghĩ cái gì chứ? Cũng chỉ có loại quái thai như tên thanh niên kia mới có thể hiểu rõ được ý của nàng a.

Tên thanh niên kia nói xong thì nhìn về hướng chiếc xe đi khuất nói: “Nhưng có khi thật sự có cơ hội thay đổi tình hình rồi. Lý do mà mâu thuẫn sinh ra chắc chắn là vì có xung đột lợi ích, đặc biệt là với các vấn đề cấp quốc gia thì lại càng chỉ có thể là lợi ích. Nếu như tổ chức của chúng ta có thêm một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả và thực lực của hắn chỉ cần bằng một nửa Cung Diệp Vũ thôi… thì khi đó, chúng ta sẽ thật sự không cần phải lo lắng gì nữa.”

Lúc này thì Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ đã ngồi yên vị trên xe nên đương nhiên không thể biết được những chuyện mà mấy người kia nói. Bộ dạng của Cung Diệp Vũ lúc này cũng rất phù hợp với cái hình tượng không tim không phổi thường ngày của hắn, hắn đang một mình ôm lấy laptop tán nhảm cùng bạn gái của mình. Bùi Kiêu thì lại đứng ngồi không yên, trong lòng đang rất sốt ruột và kích động, bởi vì hắn sắp gặp lại người thân của mình.

Từ lúc chính phủ điều tra thân phận của Bùi Kiêu xong thì ngoài việc tạm giam ngay vị phó thị trưởng, con gái hắn và đám côn đồ kia thì còn lập tức đưa em gái và mẹ của Bùi Kiêu tới Bắc Kinh. Nguyên nhân đầu tiên là để tiện bảo vệ họ, thứ hai là để chuyển mẹ của Bùi Kiêu tới bệnh viện quân y có đầy đủ máy móc, thiết bị điều trị. Và lúc này thì tên quan chức trung niên kia đang đưa Bùi Kiêu đến bệnh viện gặp mẹ hắn.

Từ lúc Bùi Kiêu sinh ra, chưa bao giờ lại rời xa gia đình đến bốn tháng như lần này. Dù khi học đại học có ở nội trú nhưng mỗi tháng vẫn về nhà một, hai lần. Hơn nữa bốn tháng này cũng không phải tạm thời xa cách mà là sinh ly tử biệt thật sự. Khi vừa mới chết, hắn đã vì một chuyện ngoài ý muốn mà bị một linh hồn có nhân quả trói buộc giữ lấy, kết quả là Bùi Kiêu bị người kia cùng lôi vào Địa Ngục, sau đó hắn trải qua bốn tháng sống không bằng chết trong Địa Ngục rồi gần như phải lấy mạng ra đánh cược mới thoát được khỏi đó. Trải qua trận sinh tử đó, làm cho hắn cảm thấy bốn tháng kia như thể là đã trải qua một kiếp vậy, chỉ hận không thể bay ngay về bên người thân của mình.

Khoảng thời gian chờ đợi cứ từ từ trôi qua như vậy. Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại bên ngoài một bệnh viện quân khu, hai người Bùi Kiêu được người trung niên kia đưa tới một phòng bệnh cao cấp. Trong phòng bệnh, một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngủ gục bên giường bệnh, còn đang nằm trên giường bệnh là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tươi, sắc mặt của bà trắng bệch, toàn bộ cơ thể dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Bùi Kiêu thấy vậy thì không còn kiềm chế được tình cảm của mình nữa. Hắn liền gọi to một tiếng rồi nhào tới, đồng thời trong mắt liên tục có những viên cầu ánh sáng nho nhỏ rơi ra, giống như thể nước mắt của nhân loại, nhưng thật ra linh hồn không có nước mắt, những thứ đó chỉ là tiêu chuẩn năng lượng cấu tạo nên linh hồn thể mà thôi.

Hiện tại, Bùi Kiêu vẫn còn đang ở trạng thái linh hồn thể, còn chưa thiêu đốt năng lượng nên đương nhiên người sống không thấy được hắn. Nhưng có lẽ thật sự là vì “huyết mạch tương liên(1)” nên thiếu nữ kia vốn đang ngủ say bỗng nhiên giật mình hoảng sợ, ngẩng phắt đầu lên. Nhưng nàng chỉ thấy người quan chức trung niên kia đứng ở cửa, vậy nên lập tức liền cảm thấy cực kỳ thất vọng.

“Xin chào, xin hỏi ngài tìm chúng tôi có chuyện gì không?” Bỗng nàng thấy người trung niên kia cũng không rời đi mà còn đi vào phòng bệnh. Thiếu nữ chần chừ một chút rồi chỉ có thể nhút nhát, ngại ngùng mà hỏi.

“Tiểu thư Bùi Đại Uyển, không phải là ta tìm cô…” Người quan chức trung niên hơi chần chừ, hắn nhìn nhìn Bùi Kiêu, rồi mới lựa chọn từ ngữ nói.

Trong lòng Bùi Kiêu đầy đau đớn, hắn vốn cực kỳ yêu thương, quan tâm cô em gái này của mình. Khi còn nhỏ thì gia đình Bùi Kiêu cũng không phải dạng giàu có gì, chỉ có thể coi là vừa đủ sống, mà tính cách Bùi Kiêu thì cũng vô cùng cứng cỏi, từ nhỏ đã không hề ham thích những thứ xa hoa, quần áo cũng chỉ có hai bộ đồng phục đi học để mặc. Nhưng dù sao thì hắn là con trai nên cũng không sao, còn em hắn lại là một bé gái, không thể chỉ mặc đồng phục cả ngày như vậy chứ? Thế nhưng em gái của hắn lại rất ngoan hiền, cũng giống Bùi Kiêu, không bao giờ đòi hỏi gì quá nhiều. Vậy nên sau khi đi làm rồi thì Bùi Kiêu luôn đáp ứng mọi yêu cầu của em gái mình, nâng niu nàng như nâng niu một bảo bối. Mà nhìn vẻ lo lắng, sợ sệt lúc này của nàng thì hiển nhiên là mấy ngày hôm nay đã phải chịu quá nhiều lo âu, đau buồn rồi: cha đã mất, mẹ cũng đang bị bệnh nặng, còn anh trai thì cũng đã chết nốt... Đây thực sự đúng là tan cửa nát nhà!

Bùi Kiêu cũng không nhịn được nữa, hắn lập tức thiêu đốt tiêu chuẩn năng lượng của mình, linh hồn thể đang từ trạng thái vô hình lập tức xuất hiện. Hắn cũng không quan tâm điều gì nữa, lập tức ôm chầm lấy Bùi Đại Uyển, tiêu chuẩn năng lượng cũng từng viên một rơi ra từ trong mắt, sau đó từ từ phiêu đãng tan biến trong hư không mà không để lại chút dấu vết nhỏ nhoi nào.

Bùi Đại Uyển lập tức quá sợ hãi, bên cạnh mình vốn trống không bỗng nhiên xuất hiện đâu ra một người. Thế nhưng nàng còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì người đó đã ôm lấy nàng khóc rống lên, mà vừa nghe thấy âm thanh đó, hơi thở đó thì nước mắt người thiếu nữ cung liên tục lăn dài, nàng vừa nghẹn ngào vừa hỏi: “Ca ca... là ca ca đấy ư? Em đang nằm mơ ư? Ca ca trở về gặp em đó sao?”

Trong lòng Bùi Kiêu càng thấy đau đớn, càng thống hận đám tội phạm kia đến tận xương tủy, ngay cả với đám quan chức chính phủ cũng thấy hận thêm vài phần. Hắn ấm giọng nói: “Không phải là mơ đâu! Ca ca thật sự đã trở về rồi... Cụ thể chuyện này ra sao thì sau này sẽ nói cho em nghe. Tiểu muội, tình hình mẹ sao rồi?”

Bùi Đại Uyển liền khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: “Mẹ thành người thực vật mất rồi, bác sĩ nói mẹ bị phẫn nộ công tâm. Khi ca ca chết thì mẹ đã bị tổn hạ tinh thần vì quá mức đau buồn, rồi sau đó cha cũng ra đi, mẹ đột ngột bị trúng gió. Bác sĩ nói khả năng mẹ tỉnh lại là cực thấp, thậm chí có khả năng cả phần đời còn lại sẽ phải nằm trên giường bệnh.”

Bùi Kiêu nghe thấy vậy thì đã nghiến đến vỡ nát cả hàm răng, thật sự hận không thể đem cả đám tội phạm kia ra mà tùng xẻo lột da, ăn tươi nuốt sống. Hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thả em gái mình ra, nhẹ xoa đầu nàng một cái rồi mới nói: “Đi! Tiểu muội, đi xem ca ca báo thù cho cả nhà chúng ta như thế nào... Lão tử muốn bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”

Bùi Đại Uyển vốn đang khóc đến khàn cả giọng nhưng vừa nghe thấy Bùi Kiêu nói vậy thì thì lập tức sợ hãi tới mức kéo chặt lấy cánh tay hắn: “Đừng! Ca ca, cảnh sát đang bảo vệ những người đó, họ nói là sẽ mở phiên tòa xét xử. Ca ca làm như vậy là sẽ phạm tội giết người đấy, hay là cứ để cho pháp luật phán quyết bọn chúng đi.”

Bùi Kiêu làm sao còn nghe thấy được những lời này nữa? Đừng nói là bây giờ lửa giận của hắn đã xông lên tới đỉnh đầu, mà cho dù không như vậy thì chỉ với thân phận của hắn thôi cũng đã không thể không báo thù. Vậy nên hắn liền kéo Bùi Đại Uyển đi về hướng cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Pháp luật? Chó mà pháp luật! Đó chỉ là pháp luật của người sống mà thôi, còn lão tử đã là người chết rồi, ta cũng không tin sẽ xuất hiện cái gì “luật lệ trời đất” tới ngăn cản ta. Huống hồ nếu ta không trở về thì đừng nói tới cái gì mà pháp luật công bằng, nên thăng quan thì tự nhiên vẫn sẽ thăng quan, nên tan cửa nát nhà thì vẫn sẽ tan cửa nát nhà. Vậy nên đừng có trách ta là phẫn thanh(2), ta không giết cả nhà bọn chúng thì không được!”

Người trung niên kia vậy thì liền biến sắc, thế nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Bùi Kiêu đã đi đến trước mặt hắn nói: “Đi! Đầu tiên là tới nơi giam giữ bọn côn đồ kia. Bọn chúng là thủ phạm chính, đương nhiên phải cho chúng hồn phi phách tán mới được, sau đó là đứa con gái phó thị trưởng, rồi đến tên phó thị trưởng đó, sau cùng là tất cả những kẻ đã giúp đứa con gái kia che đậy cái chết của cha ta. Có một đứa lão tử giết một đứa, có trăm đứa lão tử cũng giết cả trăm đứa!”

Người trung niên nghe thấy luận điệu của hắn thì cuối cùng không nhịn được nữa mà quát lớn: “Bọn họ không đáng chết! Hành vi bao che tội phạm nên để cho pháp luật xét xử! Lúc trước ngươi không nghe Cung Diệp vũ nói hay sao? Người sống do người sống quản, người chết do người chết quản! Chẳng lẽ ngươi muốn phá hoại luật lệ này sao?”

Bùi Kiêu còn chưa kịp đáp lại thì Cung Diệp Vũ đã tát ngay cho tên trung niên này một cái, quật cho hắn ngã vật xuống đất. Sau đó Cung Diệp Vũ cũng không thèm để ý đến người trung niên đang mồm miệng đầy máu nằm trên mặt đất mà rút gói thuốc lá trong ngực ra rồi châm lửa hít một hơi sâu, cuối cùng mới nói: “Chó má! Lúc này mà còn muốn châm ngòi mấy chuyện đó à? Giết sạch toàn bộ thì bọn chúng đều biến thành người chết rồi, không phải do bọn ta quản thì là gì? Ngươi mới đến tổ chức linh hồn nên chắc chưa biết phải không? Trò này... trước kia ta thường chơi đó!”

Nói tới đó, khuôn mặt Cung Diệp Vũ liền trở nên rét lạnh, đôi mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm cổ tên trung niên kia.

Tới đây thì sắc mặt người trung niên quan chức kia đã trắng bệch, thế nhưng hắn lại vẫn có thể kiên cường trong hoàn cảnh như vậy. Chỉ thấy hắn cúi đầu lau vết máu trên miệng rồi nói: “Vậy thì ngươi cứ giết ta trước đi, lão tử sẽ không đưa ngươi tới nơi đám người kia bị giam giữ đâu!”

Sắc mặt của Bùi Kiêu liền đại biến, đang muốn nói vài câu uy hiếp thì đã thấy Cung Diệp Vũ ở bên cạnh cười một cách ác ý: “Uy hiếp ta sao? Hắc hắc, giá như tính cách của tên phó thị trưởng kia cũng giống được như ngươi thì có lẽ đã không xảy ra hoàn cảnh này. Trợn to con mắt của ngươi mà nhìn cho rõ đi, một gia đình bình thường trong số ngàn vạn gia đình bình thường của Trung Quốc như vậy, bọn họ có năng lực gì để có thể kháng cự nổi uy quyền của một phó thị trưởng? Có năng lực gì để có thể chống trả đám côn đồ kia? Bọn họ đã làm gì sai? Nhưng bọn họ vẫn phải chịu cảnh tan cửa nát nhà, những chuyện như vậy chả lẽ ngươi chưa bao giờ nhìn thấy? Bớt con mẹ nó giảng pháp luật cho ta nghe! Cái gọi là pháp luật chẳng qua chỉ là công cụ mà thượng vị giả dùng để thống trị hạ vị giả mà thôi. Ngươi nói vậy khác gì một kỹ nữ đã bị bao nhiêu người chơi qua mà ngươi còn muốn lập đền thờ trinh tiết cho cô ta(3)? Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì nhiều nhất trong vòng mười phút thôi, cấp trên của ngươi sẽ ngoan ngoãn đưa thẳng đám lưu manh và cả nhà phó thị trưởng kia tới đây? Cả đám quan chức bao che vụ án này cũng không một tên nào chạy thoát, ngươi có tin hay không? Cấp trên của ngươi có dám nói luật hay không?”

Người trung niên kia liền ngẩng đầu lên, hắn híp mắt nhìn Cung Diệp Vũ cả nửa ngày, còn Cung Diệp Vũ thì chỉ cười lạnh và từ từ hút thuốc, không để ý chút nào tới ánh mắt dò xét của hắn. Cứ như vậy cả nửa ngày, người quan chức trung niên mới quay đầu nhìn Bùi Kiêu nói: “Ngươi phải biết là cách làm này của ngươi sẽ không khác gì tát thẳng vào mặt chính phủ. Có thể hiện tại thì Cung Diệp Vũ có thể che chở cho ngươi, nhưng ngươi có dám chắc là hắn sẽ che chờ cho ngươi được cả đời hay không? Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, mỗi bên trong chuyện này đều nhượng bộ một bước, chúng ta sẽ giải quyết những người kia hộ ngươi, đáng xử tử thì sẽ xử tử, đáng đi tù thì sẽ đi tù, đáng cách chức thì sẽ cách chức, những chuyện này ngươi không cần phải quản. Ngươi chỉ cần chờ mấy tháng nữa, nếu đã xác nhận ngươi không bị sa đọa thì ngươi sẽ là người đứng thứ hai trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc... Ngươi chẳng lẽ không quan tâm tới giải pháp xuống thang (4) mà chúng ta đưa tới cho ngươi?”

Khi Bùi Kiêu nghe thấy lời lẽ của Cung Diệp Vũ thì trong lồng ngực của hắn cũng đã dâng trào lên một cỗ hào khí. Lúc này hắn cũng không để ý gì nhiều nữa mà ngồi xổm ngay xuống trước mặt người trung niên kia nói: “Xuống thang là hai bên giúp lẫn nhau, ta bây giờ đã tan cửa nát nhà, cha ta đã chết, mẹ ta cũng thành người thực vật, thậm chí cả cơ hội gỡ bỏ tội nghiệt cho cha, ta cũng không có, đây là chuyện có người cả đời cũng sẽ không gặp phải... Ta cũng không tin các ngươi sẽ không phải chết, ta là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, thực lực sẽ theo thời gian mà càng lúc càng lớn, còn các ngươi thì sao? Có mấy ông quan dám vỗ ngực nói mình sẽ là Tránh Thoát Giả hay Cao Đẳng Tránh Thoát Giả? Mặc dù các ngươi cất giữ Thiên Sinh Vũ Khí nên có thể tự giải cứu mình, nhưng khi đó các ngươi liệu có thể tiếp tục nắm giữ chính phủ không? Hay là sẽ phải làm một Tự Do Linh Hồn đến van xin chúng ta che chở? Đây là những gì ta muốn nói. Cái thang hạ xuống của các ngươi ta không cần! Nhưng ta lại cho các ngươi một cái thang khác: giao toàn bộ những kẻ liên quan cho ta, sau đó ta sẽ ở lại Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc... Nếu trong miệng ngươi còn dám văng ra một chữ không nữa thì lúc đó cũng đừng trách ta không nể mặt mũi các ngươi!”

“Có lẽ cũng không cần đợi ba năm sau sóng điện từ tích lũy tới giới hạn, có khi trước đó ta đã giúp cả chính phủ thay máu một lần rồi cũng nên. Các ngươi có muốn thử một chút không!”

Vừa nói ra lời này thì Bùi Kiêu chợt cảm thấy như vừa phun ra một đám lớn khí bẩn từ trong lồng ngực, một cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng thấy tràn ngập. Ngay trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể hắn bỗng nhiên sinh ra một lức hút kì lạ, từng viên cầu ánh sáng mà người sống cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường chợt hiện ra rồi đều hướng về phía cơ thể Bùi Kiêu mà chui vào. Những điểm sáng này xuất hiện cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh, chỉ sau hai, ba giây thì những điểm sáng này đều đã biến mất. Còn Bùi Kiêu thì chỉ cảm thấy chấp niệm trong cơ thể mình càng mạnh mẽ, bền bỉ hơn rất nhiều, tuy số lượng không thay đổi nhưng chất lượng thì lại tốt hơn đến mấy lần. Khi chính hắn còn đang chưa hiểu gì thì Cung Diệp Vũ ở bên cạnh lại không nhịn được mà mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, chỉ có sắc mặt của người trung niên là lại càng tái nhợt hơn vài phần.

“Ngươi đã hiểu thông suốt được tính cách của bản thân, đây chính là bước đầu tiên để có thể chạm tới được “nhân” của chính mình!”

Lời bình:

Bùi Kiêu không hiểu thấu mà chạm tới được ngưỡng cửa tìm tới “nhân” của mình? Đây là bước đầu tiên để có thể đạt tới Chân Ma cấp? Liệu hành trình báo thù của hắn sẽ kết thúc ra sao? Mời đón đọc các chương mới nhất được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm nhé!

Chú giải:

1. Huyết mạch tương liên: ý nói người có chung huyết thống thì có linh cảm về nhau.

2. Phẫn thanh: ý nói thanh niên máu nóng, không kiêng nể gì (có chút giống "trẻ trâu").

3. Lập miếu trinh tiết cho kỹ nữ: ý nói là việc làm vớ vẩn. Ở đây Cung Diệp Vũ mỉa mai việc xét xử những kẻ kia là vớ vẩn, thực ra là giúp chúng chứ không phải vì công lý gì hết.

4. Hạ bậc thang, cái thang: đều là chỉ việc nhượng bộ, xuống nước.

Điểm trọng yếu khi dùng lực lượng để hạn chế lẫn nhau là ở tính cân bằng. Nguyên nhân mà ban đầu chính phủ dám nghĩ tới việc áp chế hoặc đóng băng Bùi Kiêu chính là vì hắn là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mới chết được có bốn tháng mà thôi. Nếu như ngay sau khi chết mà Bùi Kiêu đã chịu làm việc cho một tổ chức linh hồn nào đó hoặc là đã tiến vào ảo giới rồi thì chắc hẳn sẽ không bị đối xử như vậy. Dù sao thì Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chết bốn tháng cũng đã gần bằng một Tránh Thoát Giả đã chết hai năm. Phần lực lượng và ảnh hưởng này cũng đủ làm cho chính phủ phải e ngại.

Thế nhưng những gì Bùi Kiêu đã trải qua lại quá thần kỳ, nghe nói là sau khi hắn chết thì lập tức chạy trốn thục mạng, nói là sợ hãi cái gì đầu trâu mặt ngựa, mãi cho tới bốn tháng sau mới thấy hắn xuất hiện tại nước Mỹ. Nên nói cách khác, thực lực của hắn chắc chắn sẽ không thể bằng được Tránh Thoát Giả đã chết hai năm, chỉ có thể bằng được Tránh Thoát Giả mới chết không lâu mà thôi. Chính vì thế nên chính phủ mới triển khai ý tưởng áp chế và đóng băng hắn.

Thế nhưng họ lại không ngờ Bùi Kiêu vừa tiến vào Nam Bắc Chiến Trường thì lập tức lấy được một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850, rồi lại nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Cung Diệp Vũ. Điều này đã làm cho chính phủ càng không dám động tới hắn. Vậy mà lúc này, hắn thậm chí còn đạt tới trạng thái “thông suốt tâm tính”... Toàn bộ Trung Quốc... không, phải là toàn bộ thế giới cũng chỉ có mười lăm, mười sáu người có thể đạt tới trạng thái này. Thậm chí còn có một, hai Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cũng chưa đạt tới. Chính vì vậy, tính cân bằng của việc dùng lực lượng để hạn chế đối phương đã lập tức bị đánh nát, chính phủ đã rơi vào thế yếu tuyệt đối.

Tính cách của người trung niên kia thực ra cũng chỉ là kiên định chứ hắn cũng không phải là tên đần lỗ mãng. Mà vì đã tiến vào tổ chức linh hồn nên hắn cũng biết một chút tư liệu của tổ chức linh hồn, ví dụ như tình huống vừa xảy ra đại biểu cho điều gì, hắn đã biết rõ trong lòng.

Phải biết rằng linh hồn cũng có thể tử vong, tiêu tán đấy. Đó là chân chính tử vong, biến mất mà không còn một chút dấu vết nào sót lại, ý thức cũng không mà linh hồn cũng không. Sở dĩ linh hồn có thể tồn tại được là nhờ vào thứ trụ cột trong cơ thể linh hồn – chấp niệm. Vậy nên nếu muốn làm tổn thương một linh hồn thì quan trọng nhất là phải tổn thương được chấp niệm của hắn. Hãy lấy đám quỷ quái ở trong ảo giới để làm ví dụ. Bọn chúng giống như là sinh mạng thể vậy, chỉ cần dùng Thiên Sinh Vũ Khí đâm thủng chúng, hoặc đánh nát đầu của chúng, hoặc xé nát ngực chúng, thì bọn chúng sẽ tiêu tán tử vong.

Nhưng những con Đại Thủ Lĩnh trong ảo giới kia thì lại sống dai đến cực điểm, cho dù là cắt bọn chúng thành hai nửa thì một vài Đại Thủ Lĩnh vẫn có thể chuyển biến hình thái để tiếp tục chiến đấu. Đương nhiên là làm được như vậy thì đều là Chân Ma cấp quỷ quái. Điều này cũng nói rõ sự chênh lệch khổng lồ giữa cường độ linh hồn của bọn chúng và quỷ quái thông thường, đây cũng không còn là chênh lệch về mặt số lượng nữa rồi. Không cần biết là quỷ quái bình thường có số lượng chấp niệm nhiều ít ra sao, nhưng chất lượng thì chắc chắn không thể so sánh được với Chân Ma cấp quỷ quái. Mà thông suốt tâm tính chính là bước đầu tiên để cường độ của linh hồn bình thường có thể đạt tới cường độ của linh hồn Chân Ma cấp!

Người quan chức trung niên đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. So với chuyện đó thì dù là pháp luật, sự sống chết của đám quan viên kia hay là những lời lẽ đại nghịch bất đạo mà Bùi Kiêu vừa thốt ra đều chẳng có chút nghĩa lý nào hết. Nếu như Trung Quốc xuất hiện linh hồn Chân Ma cấp thứ hai thì tình thế tương lai sẽ hoàn toàn khác đi, bây giờ tiếp tục giằng co với Bùi Kiêu cũng chẳng bằng bỏ đi toàn bộ thể diện để dụ dỗ hắn... Đây chính là quyền lực của Chân Ma cấp linh hồn!

“Tốt! Ta dẫn ngươi tới nơi giam giữ đám côn đồ kia... Thực ra thì cả phó thị trưởng và người nhà hắn cũng ở đó, nếu như ngươi muốn báo thù, vậy thì đi thôi.” Người trung niên kia phản ứng cũng cực nhanh, nếu sự thể đã thành như vậy rồi thì hắn thậm chí còn không đợi đi xin chỉ thị của cao tầng, nói thẳng luôn với hai người Bùi Kiêu.

Bùi Kiêu cười lạnh nói: “Không một kẻ nào trong số bọn chúng có thể chạy thoát! Còn cả đám quan lại phạm tội kia nữa, đừng nghĩ tới việc bao che dù chỉ là một tên! Những kẻ ta giết trước sẽ sinh ra linh hồn đấy, nếu bọn ngươi cố tình không nói thì ta hỏi thẳng đám linh hồn đó cũng được!”

Người trung niên cười khổ nói: “Sẽ theo ý ngươi, tất cả đều sẽ làm theo... Nhưng mà ta vẫn muốn nói lại câu nói lúc trước, ngươi làm như vậy có hơi quá đáng. Tội của những người kia thật ra cũng không đáng phải chết, chẳng qua là vài quan chức đồng nghiệp nên nể tình nhau thôi, bọn họ nào đâu nghĩ rằng sẽ gặp phải kết quả như vậy?”

Bùi Kiêu liền cười lớn ha hả, sau đó mới tức giận nói: “Kết quả như vậy? Có kết quả như vậy là vì ta đã trở về! Nếu ta không trở về thì sao đây? Cả gia đình ta đều tan nát, ta đã chết, cha ta cũng đã chết, mẹ ta biến thành người thực vật, tất cả nguồn kinh tế trong nhà đều bị cắt đứt, có lẽ ngay cả nhà của ta cũng sẽ bị lấy mất phải không? Vậy ngươi nói xem em gái ta sẽ phải sống như thế nào? Ngươi bảo mẹ ta sẽ phải chữa bệnh bằng cách nào? Hay là phải để cho em gái ta phải đi làm những việc dơ bẩn kia? Chẳng lẽ người cho rằng chỉ vì bọn họ nể tình mà được phép bức cả nhà ta tới tình cảnh đó sao? Vậy thì đạo lý của ta cũng giống vậy!”

Người quan chức trung niên cũng không nhìn Bùi Kiêu nữa mà liền đi về hướng của lớn của bệnh viện, vừa đi vừa nói: “Tùy ngươi muốn làm sao thì làm. Tuy làm vậy đúng là hơi quá nhưng quả thật đã dám làm bậy thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý có thể bị trả thù, những người kia đúng là không đáng được đồng cảm... Chỉ là dù ngươi nói đúng đi nữa, nhưng ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa? Cho dù pháp luật có thật sự là công cụ mà thượng vị giả dùng để khống chế hạ vị giả hay không thì lý do mà xã hội này có thể là xã hội thực sự, lý do mà mọi người có được cảm giác an toàn chính là nhờ sức trói buộc của luật pháp. Nếu không có nó thì xã hội này sẽ biến thành cái gì? Đó là kết quả mà ngươi muốn hay sao?”

Bùi Kiêu còn chưa trả lời thì ngược lại, Cung Diệp Vũ ở bên cạnh đã ha hả cười lớn, rồi vừa cười vừa nói: “Cút con mẹ ngươi đi! Bớt ở chỗ đó chơi trò chữ nghĩa, văn vở với bọn lão tử. Thế nên ta mới ghét nhất cái đám làm công tác chính trị các ngươi... Ngươi cũng đã nói rằng dù pháp luật có phải công cụ thượng vị giả dùng để khống chế hạ vị giả hay không rồi thì còn cần gì phải nói tới cái gì mà cảm giác an toàn(1). Ngươi phải hiểu rằng...”

“Đối với Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng ta, từ thời khắc mà chúng ta bắt đầu tồn tại... thì chúng ta đã là thượng vị giả rồi!”

“Thực sự... hắn nói không hề sai.”

Trong đầu người trung niên và Bùi Kiêu đều cùng nẩy ra câu trả lời như vậy, chỉ là cảm xúc của mỗi người về điều này lại hoàn toàn trái ngược. Người trung niên cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa mà chỉ cúi đầu đi về hướng chiếc xe đang đợi. Bùi Kiêu thì chả thèm để ý tới hắn mà quay đầu nhìn về phía Bùi Đại Uyển đang mắt chữ “A”, mồm chữ “O” nhìn về phía này, hắn nghiêm túc nói: “Tiểu muội, em có muốn tận mắt thấy kẻ thù của chúng ta bị lột da, lóc xương hay không? Tuy cảnh tượng có thể sẽ đẫm máu nhưng đây là thù giết cha, em cũng có thể chứng kiến.”

Từ lúc mọi chuyện mới bắt đầu thì Bùi Đại Uyển đã rơi vào tình trạng khiếp sợ đến cực độ và không thể tưởng tượng nổi rồi. Thực ra thì từ mấy ngày trước, khi nàng và mẹ của nàng được đưa tới Bắc Kinh thì nàng đã có cảm giác không thể tưởng tượng nổi rồi, mãi cho đến lúc này, nàng mới lờ mờ đoán ra tất cả có liên quan tới người anh trai Bùi Kiêu của mình, mà theo lời của Bùi Kiêu thì hắn quả thật muốn đi giết người. Tuy trên internet vẫn luôn có những loại ngôn luận với thái độ không coi chính phủ ra gì nhưng trong thế giới thực thì hai chữ “chính phủ” vẫn lớn như trời với đất vậy, muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết... Vậy mà Bùi Kiêu dám uy hiếp chính phủ? Không những vậy mà chính phủ còn phải thỏa hiệp với hắn? Bùi Đại Uyển cảm giác như đầu mình sắp quá tải vậy, dẫu vậy nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu theo bản năng, đó là mối thù giết cha... Bùi Đại Uyển lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng noãn của mình lại.

“Tốt! Vậy chúng ta cùng đi!” Bùi Kiêu cầm lấy bàn tay của em gái mình rồi gật đầu nói.

Sau đó Bùi Kiêu được người trung niên kia dẫn đường đi tới một khu nhà theo phong cách truyền thống ở vùng ngoại ô Bắc Kinh. Bên ngoài khu nhà này thậm chí còn có mấy trạm gác, mỗi trạm đều có quân nhân canh gác, còn người trung niên kia thì tới lúc này cũng cho thấy bản thân hắn có địa vị không thấp. Mỗi lần đi tới một trạm gác, hắn cũng chỉ cần đưa ra một văn kiện xác nhận thân phận của mình thì những quân nhân kia chỉ cần xác minh xong rồi cho đi luôn, thậm chí cả Bùi Đại Uyển là ai bọn họ cũng không hỏi. Tiếp tục như vậy, xe hơi đi thẳng vào sâu trong khu nhà, cuối cùng xe dừng lại tại một khu nhà theo kiểu “tứ hợp viện (2)” loại nhỏ.

“Đây là nơi phó thị trưởng bị tạm giữ, vì lý do của ngươi mà mấy tên côn đồ kia cũng bị giam tại đây. Ngươi có thể yên tâm là trong này ngoài bọn họ ra thì không có một người ngoài nào hết nên ngươi có thể giết những người trong đó mà không lo giết nhầm người vô tội.” Người trung niên ngồi ở ghế lái, hắn có vẻ khó nhọc mở miệng nói. Sau đó hắn cũng chẳng quan tâm mấy người Bùi Kiêu sẽ làm gì nữa, chỉ lấy một bao thuốc lá từ trong người ra rồi ngồi quay ra phía cửa sổ xe, từng hơi hít vào, từng hơi thở ra từng làn khói thuốc buồn bã.

Bùi Kiêu nhìn tòa tứ hợp viện trước mặt, hắn cười lạnh rồi nói với người trung niên: “Ngươi không cần phải báo cáo lên cấp trên trước một chút hay sao?”

Người trung niên phun ra một vòng khói rồi nói: “Không cần thiết. Khi Cung Diệp Vũ quyết định ủng hộ ngươi thì cấp trên cũng đã đoán tới kết quả này rồi... Tính cách của hắn thế nào ngươi cũng biết, cho nên đây là tình huống xấu nhất đã dự kiến. Còn việc ngươi muốn tính sổ với đám quan chức có hành vi bao che thì một là ta không làm chủ được, hai là bọn họ cũng không ở chỗ này. Thế nên việc đó cần có thêm thời gian, ta cũng phải xin chỉ thị từ cấp trên...”

“Không cần!”

Bùi Kiêu hít sâu một hơi thật sâu rồi tháo cây súng của mình từ trên lưng xuống: “Những kẻ đó ngày mai ta sẽ tự mình đi tìm, giết từng tên một, không cần làm phiền các ngươi nhọc công đi bắt người làm gì... Ngày mai ngươi cứ trực tiếp đem tư liệu về bọn chúng tới cho ta là được.” Nói xong thì hắn liền xuyên thẳng qua cửa xe đi ra ngoài.

Người trung niên lặng người một lúc rồi cũng chỉ có thể nói: “Sẽ theo ý ngươi, đều sẽ tùy theo ngươi...” Nói rồi hắn lại bắt đầu hít vào thở ra từng làn khói phiền muộn.

Lúc này, Cung Diệp Vũ vẫn luôn lặng im mới khoát tay nói: “Tuy rằng tất cả những Kẻ Sa Đọa đã từng xuất hiện đều là Tránh Thoát Giả bình thường, có thể Cao Đẳng Tránh Thoát Giả sẽ không sa đọa nhưng vì ngươi đã quyết định tự tay báo thù nên... ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa. Một khi ngươi đã sa đọa, tuy ta quen ngươi, nhưng Tử Lôi Đao cũng không quen ngươi, khi đó... sinh tử đành do trời định thôi.”

“Ta biết rồi.” Bùi Kiêu yên lặng nhẹ gật đầu, rồi hắn nhìn về phía Bùi Đại Uyển: “Tiểu muội, có muốn vào hay không? Anh phải nói trước, những gì sẽ xảy ra bên trong có thể sẽ còn kinh khủng hơn cả so với em nghĩ nhiều, nếu như không chuẩn bị được tâm lý thì em hãy ngồi lại đây chờ ca ca đi báo thù...”

Trong lòng Bùi Đại Uyển cực kỳ mâu thuẫn, một mặt thì với những kẻ đã giết cha mình, làm cho mẹ mình thành người thực vật, nàng thống hận tới cực điểm. Nhưng một mặt khác phát ra từ tính cách trời sinh của một cô bé lương thiện, nàng thật sự chán ghét tới cực độ việc giết chóc này, vậy nên nàng rất mâu thuẫn. Khi Bùi Kiêu thấy được điều đó trong mắt nàng thì cũng không hối thúc nàng nữa, chỉ quay người đi về hướng tòa tứ hợp viện kia. Còn Bùi Đại Uyển thì sau khi chần chừ một lúc rồi không ngờ lại dứt khoát đi xuống xe, từ từ chạy tới sau lưng Bùi Kiêu. Thế nhưng nàng lại cúi thấp đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, rõ ràng là trong nội tâm nàng vẫn tràn ngập mâu thuẫn như trước.

Cung Diệp Vũ ngồi ở ghế sau, đầy tán thưởng liếc nhìn theo hai huynh muội họ. Sau đó hắn mới rút từ trong ngực ra một điếu thuốc thơm, rồi cũng học người trung niên kia, từng hơi một hút thuốc, rồi hắn vừa hút thuốc vừa nói: “Kẻ gieo “nhân” nào, thì sẽ được “quả” đó, nhưng “nhân” là do tự mình tạo ra, còn “quả” lại do kẻ khác mang tới. Người sống như các ngươi đúng là vẫn luôn sợ hãi “quả” nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới rằng nếu các ngươi không gieo xuống “nhân” thì “quả” này làm sao sinh ra được? Vậy nên đừng con mẹ nó bày ra cái sắc mặt đó với lão tử, có tin ta một cước đá bay ngươi xuống xe không hả? Muốn trách thì đi mà trách cái chế độ mà các ngươi thiết lập với lại cái cách các ngươi bồi dưỡng quan viên ấy. Bọn chúng làm thì bọn chúng tự chịu.”

Người trung niên nghe vậy thì lập tức cười khổ. Hắn cũng không đáp lại lời nói của Cung Diệp Vũ, chỉ là cái đầu của hắn lại cúi thấp hơn một chút... Mà đúng lúc này, từ trong tòa nhà truyền tới tiếng một người đàn ông rú lên thê thảm. Gần như ngay lập tức, từ phía xa liền xuất hiện hơn mười người cầm súng chạy về phía này.

Người trung niên lập tức đi ra phía trước xe rồi móc từ trong ngực ra một văn kiện nói: “Bộ chín của Cục Quốc An đang làm việc, người không có phận sự lập tức đi khỏi đây!”

Mười người kia đều là quân nhân canh gác ở gần đây, trong đó còn có một quân nhân thuộc trung tầng có quân hàm không thấp. Người sĩ quan kia hướng về phía người trung niên chào theo kiểu nhà binh một lần, sau đó nhận lấy văn kiện xác nhận. Hắn mượn ánh đèn nhìn thoáng qua văn kiện một lượt thì sắc mặt đại biến, lập tức không hỏi thêm gì nữa mà kính cẩn chào kiểu nhà binh thêm một lần rồi liền dẫn hơn mười tên quân nhân kia chạy xa...

Bên trong tòa tứ hợp viện, một tay Bùi Kiêu đang nắm chặt cây súng của mình, trong lòng hắn ngập tràn sát khí. Hắn đi tới cửa lớn của tòa nhà, rồi một tay nâng cây súng của hắn lên, mũi đao trên nòng súng chém xuống hai tiếng “xoẹt, xoẹt”, cửa lớn của tòa nhà bị cắt xuống như đậu hũ. Có trời mới biết cây Thiên Sinh Vũ Khí này lợi hại tới mức nào, lưỡi đao của nó chém vào cánh cửa lớn làm bằng thép mà ngay cả tiếng động kim loại va chạm cũng không vang lên thì đã thấy cửa thép bị chém nát vụn. Độ sắc bén của nó làm cho ngay cả Bùi Kiêu cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.

“Vì trở về quá gấp mà ngay cả việc bổ sung năng lượng tiêu chuẩn cho thanh vũ khí này cũng chưa kịp làm, thế mà đã lợi hại đến như vậy rồi. Vậy nếu bổ sung năng lượng tiêu chuẩn vào thì thanh Thiên Sinh Vũ Khí này sẽ còn mạnh tới mức nào đây?”

Trong lòng Bùi Kiêu hơi có chút cảm thán, rồi sau đó lại tập trung vào việc giết chóc trước mặt. Tuy cánh cửa lớn của tòa tứ hợp viên bị chém nát một cách đơn giản nhưng lúc những khối thép rơi xuống vẫn gây ra tiếng vang thanh túy, trong hoàn cảnh yên tĩnh của nơi này thì tiếng động đó đã đủ để người ta phải cảnh giác rồi. Quả nhiên, một tên thanh niên lập tức hùng hùng hổ hổ đi ra từ một căn phòng, theo tiếng động mà đi về phía cửa lớn.

“Tiểu muội, nếu thật sự quá sợ hãi thì cứ nhắm mắt lại.” Bùi Kiêu chỉ nói một câu này rồi hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn toàn thân, đồng thời dưới chân cũng lóe lên ánh điện. Một giây sau, hắn đã vọt tới trước mặt tên thanh niên kia, không nói một lời mà nâng cao cây súng trong tay, sau đó hung tợn chém xuống. Tiếng “xoẹt” lúc trước lại vang lên, giống như tiếng người ta xé vải. Tên thanh niên bị chặt xéo từ hông trở xuống, đứt thành hai đoạn. Nửa người trên của hắn vì không chịu nổi lực mà lăn xuống đất. Mãi tới lúc đó, tên thanh niên kia mới kịp phát ra tiếng rú thảm thiết khiến người ta phải rợn người.

Bùi Kiêu lại chả thèm quan tâm tới tên thanh niên đó. Tay cầm khẩu súng với lưỡi đao còn đang không ngừng nhỏ máu, hắn từ từ đi vào trong sân lớn chính giữa của tòa nhà. Lúc này thì trong tòa nhà liên tục có người chạy ra, đầu tiên là khoảng năm tên thanh niên, sau đó là một người đàn ông trung niên hơi mập cùng hai người phụ nữ, trong hai người phụ nữ có một người khoảng hai mươi tuổi và một người khoảng bốn mươi tuổi.

Những người này vừa chạy ra thì liền thấy ngay tên thanh niên bị chém thành hai khúc trên mặt đất. Tên thanh niên đó còn chưa chết, hắn đang lăn lộn trên mặt đất mà kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng quả thật làm cho người ta sợ hãi tới cực điểm, người phụ nữ trung niên lập tức trắng dã hai mắt, lăn ra hôn mê, những người còn lại cũng đều gào lên thất thanh. Nhất thời, cả đám vì quá hoảng sợ kêu gào mà còn chưa để ý thấy Bùi Kiêu và Bùi Đại Uyển đang đứng ngay giữa sân.

Bùi Kiêu cũng chả thèm để ý bọn họ mà xoay đầu lại nói với Bùi Đại Uyển: “Tiểu muội, kẻ nào chính tay giết hại cha? Em chỉ hắn cho anh.”

Thật ra lúc này Bùi Đai Uyển đã bị dọa cho cứng đờ người. Nàng chỉ là một cô học sinh cấp ba bình thường, thường ngày cả phim kinh dị cũng không dám xem nhiều, lại vì điều kiện gia đình và tính tình thuần khiết nên vừa nhìn thấy cảnh tượng máu tanh kinh khủng như vậy thì chút nữa đã sụp đổ tinh thần, cũng may mà nàng còn nhớ được là việc này do anh trai nàng gây ra, mà anh trai sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng, vậy nên nàng mới miễn cưỡng còn kiên trì được. Thế nhưng nàng làm sao còn nói nổi gì được nữa, chỉ biết toàn thân run rẩy nhìn về phía nửa người trên của tên thanh niên kia.

Bùi Kiêu thở dài nhè nhẹ, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi em gái mình nữa, dù sao thì không phải ai cũng từng sinh tồn tại Địa Ngục bốn tháng như hắn, gặp phải những cảnh tượng máu tanh kinh khủng nơi đó... Lại nói tiếp, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn và Cung Diệp Vũ rất hợp nhau, Phong Đô kia có lẽ cũng sẽ không nhẹ nhàng hơn tầng thứ nhất của Địa Ngục là bao. Bởi vì đã gặp qua nhiều loại khủng bố nên bọn hắn sẽ tự nhiên sinh ra hảo cảm với những người ngay thẳng.

Tuy trong đầu Bùi Kiêu suy nghĩ như vậy nhưng hành động của hắn lại không hề ngừng lại. Hắn chẳng hề để ý tới những kẻ đang rú thảm kia, chỉ thấy hắn đạp chân một cái thì đã vọt tới bên người một tên thanh niên, túm lấy tên đó rồi lôi vào giữa sân như người ta lôi một con chó: “Đừng tưởng chết là xong đấy...” Nói xong liền giơ tay chém xuống, một tiếng “xoạt” lại vang lên, đầu tên thanh niên đó đã bị một đao chém rụng.

Mãi tới lúc này, những kẻ còn lại mới chú ý thấy hai người Bùi Kiêu và Bùi Đại Uyển. Lúc này Bùi Kiêu đang thiêu đốt năng lượng nên nhìn qua thì không khác gì người thường, vậy nên đám người đó lúc này lập tức rống lên: “Giết người rồi! Ở đây có tên sát nhân điên loạn!” Sau khi rống lên một tiếng thì thậm chí còn có hai tên thanh niên chạy vào trong phòng mình lấy ra cái ghế hay vật gì gì đó, hiển nhiên là bọn chúng định lấy mấy thứ đó để chống lại thanh “vũ khí lạnh” của Bùi Kiêu.

Người thiếu nữ kia bỗng nhiên chỉ vào Bùi Đại Uyển kêu lớn: “Ngươi chính là cái đứa họ Bùi kia, ngươi còn muốn thế nào nữa? Dám thuê sát nhân tới giết bọn ta! Cha ta cũng bị các ngươi làm cho bị điều tra rồi, chúng ta cũng bị giam giữ rồi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa đây?”

Bùi Đại Uyển chấn động toàn thân, tinh thần lập tức bừng tỉnh từ trong cơn sợ hãi, nàng đầy thù hận nhìn thiếu nữ kia, nhưng chỉ cắn răng mà nghĩ tới những điều ác ý chứ dù thế nào cũng không chịu nói ra dù chỉ một lời.

Bùi Kiêu đâu thèm quan tâm tới thiếu nữ giống như con sâu cái kiến kia, hắn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai gã cầm ghế kia rồi vươn tay túm lấy, lôi bọn chúng ra giữa sân. Tốc độ phản ứng của hắn nhanh tới mức nào? Ngay cả quỷ quái còn không làm tổn thương được hắn, chả lẽ còn phải sợ mấy tên cặn bã tập tành làm côn đồ này? Lại hai đao “xoẹt xoẹt” chém xuống, lại thêm hai cái đầu lăn xuống đất.

Hai tên thanh niên còn lại đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, toàn thân co quắp ngã trên mặt đất, nơi đũng quần đã ướt sũng thứ nước tanh hôi. Phản ứng của thiếu nữ kia cũng tương tự hai tên thanh niên đó, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân từ gia đình quan chức, vậy nên lúc này thì phản ứng thế nhưng lại còn nhanh hơn mấy tên côn đồ nho nhỏ đó nhiều. Nàng ta hét tới rách cổ họng: “Bảo vệ đâu? Quân đội đâu? Có kẻ cầm đao xông vào tận đây giết người rồi, các ngươi còn trốn nhiệm vụ ở đâu?”

Toàn bộ hiện trường thì người kiên cường nhất và cũng khiếp sợ nhất lại là người trung niên mập hơi xấu xí kia. Hắn khoát tay với thiếu nữ, trong phút chốc mà như thể đã già đi hơn mười tuổi, hắn lắc đầu nói: “Không cần kêu nữa. Đây là khu biệt lập để giam giữ cán bộ bị điều tra. Làm sao mà người bình thường có thể đi vào nơi này được? Đừng nói là người bình thường, thậm chí là đặc chủng tinh nhuệ của nước ngoài cũng chưa chắc vào được đây... Ài, đáng ra nên đoán ra từ trước chứ! Sự việc đã qua cả mấy tháng rồi mới bỗng nhiên bị điều tra, hơn nữa cả đám đầu đường xó chợ này cũng bị giam cùng với chúng ta. Đáng ra phải biết ngay là nhà họ Bùi này không hề đơn giản, ài...”

Bùi Kiêu tiện tay vẩy cây súng trong tay một cái, vẩy hết máu dính trên lưỡi đao văng ra ngoài, sau đó mới cười ha hả: “Không phải đâu, Bùi gia thật sự rất đơn giản! Cũng chỉ là một hộ gia đình bình thường sống dưới sự thống trị của các ngươi như bao người mà thôi. Chỉ là có chút bất ngờ, sau khi con gái của ngươi và ta xảy ra tai nạn thì không ngờ rằng ta lại có thể trở về.”

Thiếu nữ kia sửng sốt một chút rồi lập tức chỉ vào Bùi Kiêu hét lớn: “Quỷ... Ngươi là quỷ ư? Ta... ta theo cơ đốc giáo đấy, ngươi không thể giết ta...”

Bùi Kiêu cũng chả để ý tới cô ta. Lúc này hắn đã thấy bên trên thi thể của ba tên thanh niên vừa bị hắn giết kia đã hiện lên linh hồn, hơn nữa từ bốn phía không gian cũng lập tức xuất hiện một vòng khí tức đen tối trói chặt từng người trong bọn chúng lại. Bùi Kiêu liền không thèm để ý tới thiếu nữ kia mà trên tay lập tức nổi lên tia điện lập lòe, sau đó liền hướng về phía ba tên linh hồn đang còn mờ mịt, lúng túng kia mà nhẹ nhàng vung một quyền. Lập tức liền giống như kim nhọn đâm và bóng hơi vậy. Những thứ linh hồn mới hình thành như vậy làm sao có thể ngăn cản nổi lực lượng lôi điện đây? Vậy nên chỉ nghe thấy mấy tiếng “tách tách” thì bọn chúng đã bị đánh cho hóa thành tro bụi.

Mà trong mắt của mọi người thì chỉ thấy trên tay hắn bỗng xuất hiện dòng điện lập lòe, sau đó lại thấy hắn vung quyền lên với khoảng không phía trên mấy thi thể, điều này làm cho mọi người không hiểu gì cả, chỉ có tên trung niên mập kia là sắc mặt đại biến, hắn rống lớn: “Ngươi là Tự Do Linh Hồn? Không phải, ngươi là Tránh Thoát Giả? Ngươi không thể giết chúng ta. Ngươi không sợ sẽ bị báo ứng mà sa đọa hay sao?”

Bùi Kiêu hơi chút ngạc nhiên, hắn cười hắc hắc nói: “Thật là không nghĩ tới, chỉ là một tên phó thị trưởng mà cũng biết chuyện của tổ chức linh hồn... Vậy thì vì sao trước kia ngươi không sợ? Khi hại gia đình ta tan cửa nát nhà, ngươi có sợ bị báo ứng không? Không sợ sau khi ta biến thành quỷ sẽ đi tìm ngươi báo thù hay sao? Ha ha ha, lão tử có sợ bị sa đọa hay không ấy hả? Hôm nay phải đem tất cả xương cốt, máu thịt của các ngươi mài hết, đến cả linh hồn cũng sẽ diệt sạch mới thôi. Nếu như cả thù giết cha mà cũng không dám báo... vậy thì đó chính là cả tư cách để bị sa đọa cũng không có! Lão tử...”

“Lão tử thà là sa đọa!”

Cứ như vậy, toàn bộ tòa tứ hợp viện tiếp tục chìm trong thanh âm của những tiếng gào thét thê thảm cho tới tận khi tất cả những thanh âm đó cuối cùng cũng đột ngột dừng lại. Không bao lâu sau, hai người ở bên ngoài tòa tứ hợp viện đã thấy Bùi Kiêu ôm Bùi Đại Uyển toàn thân run rẩy đi ra khỏi tòa nhà. Hắn cũng không nói chuyện gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt Bùi Đại Uyển và ghế phía sau, rồi mới từ từ ngồi xuống cạnh nàng. Lúc này hắn mới dịu dàng xoa nhẹ đầu nàng nói: “Quên hết tất cả đi nhé, tiểu muội! Tất cả tội nghiệt hãy để cho ca ca gánh. Từ nay về sau, ca ca sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương tới em và mẹ nữa!”

“Vậy nên... về nhà thôi, tiểu muội! Quay về nhà của chúng ta đi thôi!”

Lời bình:

Quyển một đã kết thúc, tâm nguyện của Bùi Kiêu đã hoàn thành, cho dù tàn ác, cho dù dã man hắn cũng nguyện tự mình gánh hết. Quyển hai của câu chuyện sẽ nói về trận chiến tại Phong Đô của Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, cũng là trận chiến thành danh của Bùi Kiêu. Mời tiếp tục đón đọc phần tiếp theo của Tử Vong Khai Đoan được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách nhé!

Chú thích:

1. Toàn bộ câu nói của Cung Diệp Vũ: người trung niên nói “bất kể có phải hay không” thực ra chính là đã thừa nhận “luật pháp là công cụ” vì với thân phận của hắn thì đáng ra không được nói ra lời lấp lửng như vậy. Cung Diệp Vũ tóm lấy điểm này, ý của hắn có hai điểm: một là vì "pháp luật chỉ là công cụ khống chế" nên cảm giác an toàn cũng chỉ là giả tạo, hai là nói Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả là thượng vị giả trời sinh nên đương nhiên là không cần phải để ý tới cái “công cụ quản lý hạ vị giả” mà người trung niên vừa nói tới.( người ta cứ nói Cung Diệp Vũ là tên lỗ mãng, vũ phu nhưng thực ra hắn là người hay nói những câu triết lý, ẩn ý nhất )

2. Tứ hợp viện: khu nhà được xây theo kiểu truyền thống của người Trung Quốc, kiểu bốn dãy nhà bao quanh một khu sân rộng ở chính giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.