“Đúng! Chính là như vậy! Nhưng nguy hiểm càng lớn thì lợi ích cũng càng
lớn! Không chỉ có quỷ quái Chân Ma cấp, mà cả quỷ quái Nhập Ma cấp đỉnh
phong cũng có thể thực thể hóa ra được Thiên Sinh Vũ Khí. Nghĩ một chút
mà xem, một cái chiến trường có tới mấy chục nghìn, thậm chí cả trăm
nghìn quỷ quái thì sẽ có bao nhiêu Nhập Ma cấp đỉnh phong? Vậy nên dù
quỷ quái Chân Ma cấp rất hiếm thấy thì chúng ta vẫn sẽ kiếm được lượng
lớn Thiên Sinh Vũ Khí cấp Nhập Ma. Như vậy là ổn rồi, huống hồ…”
Bùi Kiêu híp mắt nhìn về phía màn khói dày đặc, mãi lâu sau mới nói
tiếp: “Huống hồ chúng ta còn phải cho đám Tự Do Linh Hồn của mấy quốc
gia kia hiểu rằng: trong giới linh hồn, số lượng không thể thay thế được chất lượng…”
Diện tích của Nam Bắc Chiến Trường cực kỳ lớn. Nghĩ một chút thì sẽ
thấy, mười nghìn người tập kết đã là một đám đông như thể vô biên vô
hạn, mà nơi đây lại còn là chiến trường của một trận đánh với hơn một
trăm ngàn quân tham chiến. Ảo giới này thực ra chính là trận địa của một chiến dịch lớn trong thời kỳ nội chiến nước Mỹ, vậy nên tuy không thể
so được với Phong Đô nhưng Nam Bắc Chiến Trường vẫn rộng lớn như thể vô
biên vậy.
Đây đã là lần thứ hai Bùi Kiêu tiến vào Nam Bắc Chiến Trường. So với sự
cẩn thận từng li từng tí trong lần trước, thì lần này hắn to gan lớn mật hơn rất nhiều, gần như luôn trong trạng thái ‘tiến quân thần tốc’ mà
không phải băn khoăn, để ý gì tới đám quỷ quái binh sĩ quy mô lớn kia.
Trên đường đi, nếu không gặp phải những nhóm quỷ quái nhiều hơn trăm
con, thì hắn sẽ không ra tay mà để cho Dương Đỉnh Thiên luyện tập chiến
đấu.
Thiên Sinh Vũ Khí của Dương Đỉnh Thiên là một cây trường thương, dài
khoảng tám xích (1), toàn thân màu ngăm đen, không có một chút ánh kim
loại nào. Mà sau khi Dương Đỉnh Thiên luyện hóa được thanh Thiên Sinh Vũ Khí này rồi thì trong mắt hắn cũng xuất hiện một tia ánh sáng đen kịt.
Có điều vốn mắt của Dương Đỉnh Thiên cũng màu đen láy, thế nên nhìn vào
mắt hắn cũng khó mà thấy được tia sáng đen này.
Quán Nhật Trường Thương cũng là một thanh Thiên Sinh Vũ Khí do quỷ quái
Chân Ma cấp thực thể nên, có cả thuộc tính đặc thù, cũng có thể tính là
Thiên Sinh Vũ Khí cấp Chân Ma. Có điều là hiện tại thì thực lực của
Dương Đỉnh Thiên còn quá yếu nên chưa thể phát huy được uy lực chân
chính và thuộc tính của vũ khí này.
Nhưng dù vậy thì đó vẫn là một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 350
đơn vị, sau khi Dương Đỉnh Thiên nạp vào 150 đơn vị năng lượng tiêu
chuẩn thì quỷ quái thông thường đã không thể nào đỡ nổi uy lực của nó
rồi. Tuy Dương Đỉnh Thiên không biết một chút xíu nào về thương thuật,
hoàn toàn chỉ biết vung múa loạn xạ nó như một cây gậy, nhưng với uy lực của Thiên Sinh Vũ Khí này thì chỉ cần đánh trúng vào bọn quỷ quái Khô
Lâu kia thôi, mỗi kích cũng đã đủ đánh cho chúng nát vụn, sau đó liền
hóa thành năng lượng tiêu chuẩn phiêu tán vào hư không.
Đương nhiên, vì là lần đầu tiên chiến đấu với quỷ quái nên Dương Đỉnh
Thiên vẫn cho thấy rõ sự non kinh nghiệm của mình. Bắt đầu là từ khi gặp phải một tiểu đội trinh sát gồm năm, sáu con Kỵ Binh Khô Lâu. Lúc đó,
trừ việc không hoảng hốt khi bị Kỵ Binh Khô Lâu tấn công trực diện, thì
ngay cả việc vung Thiên Sinh Vũ Khí lên đánh trả hắn cũng quên mất, hoàn toàn chỉ nghĩ tới việc né quá một bên để tránh sự công kích của con quỷ quái.
Nhưng hắn không ngờ tốc độ và sự linh hoạt của đám Kỵ Binh Khô Lâu này
lại lớn hơn rất nhiều so với kỵ binh trong thế giới hiện thực. Khi con
Chiến Mã Khô Lâu đang trên đà xông tới mà con Kỵ Binh Khô Lâu chỉ cần
kéo dây cương thì con chiến mã lập tức dừng lại được ngay. Chỉ sau chưa
tới hai giây, nó đã bẻ góc nhanh tới dị thường, đánh úp Dương Đỉnh
Thiên. Vậy là Dương Đỉnh Thiên chẳng những không còn chỗ để né tránh mà
còn rơi vào vòng vây quỷ quái. Tuy hắn đã dùng trường thương để chặn
nhát chém của thanh mã đao (2) trên tay con Kỵ Binh Khô Lâu, nhưng thân
thể vẫn vị con Chiến Mã Khô Lâu húc bay ra xa. Xem ra vừa ra trận đã lập tức rơi vào nguy cơ!
“Không phải như vậy đâu…”
Bùi Kiêu thở dài, sau đó dưới chân hắn lóe lên ánh chớp, lập tức đã xuất hiện tại cách đó trăm mét. Anh Dũng Súng chém lên người một con Kỵ Binh Khô Lâu, ánh chớp lóe lên, con Kỵ Binh Khô Lâu và cả ngựa của nó lập
tức bị đánh tan thành năng lượng tiêu chuẩn rồi cùng tiêu tán, chớp mắt
đã không còn lại chút dấu vết nào.
So với cái bộ dạng tránh né chật vật của Dương Đỉnh Thiên thì Bùi Kiêu
cơ bản là không thèm tránh né. Mỗi một lần giao thủ với Kỵ Binh Khô Lâu
là một nhát chém xuống. Cây súng của hắn là vũ khí dùng một tay, lại
phối hợp với tốc độ của hắn nên bọn Kỵ Binh Khô Lâu còn chưa kịp vung mã đao của mình lên thì đã bị hắn chém trúng, sau đó tia điện xẹt qua. Quỷ quái Nhập Ma cấp bình thường làm sao chịu nổi công kích đó? Lập tức bị
đánh cho tiêu tán.
“ Chiến đấu với quỷ quái thực ra khác xa so với chiến đấu của người sống trong thế giới hiện thực. Trong đó thì điểm khác biệt lớn nhất chính là tốc độ… Tốc độc của quỷ quái và cả tốc độ của chúng ta đâu chỉ nhanh
gấp mười lần người sống? Ví dụ như khi ngươi thiêu đốt năng lượng tiêu
chuẩn, tốc độ của ngươi sẽ tăng lên cực lớn. Tương tự, đám quỷ quái kia
cũng có thể tăng tốc độ lên cực cao khi chúng chiến đấu. Với tốc độ cao
như vậy mà lại dùng thị giác bình thường như của người sống để quan sát
và thích ứng với chiến đấu, thì việc có thể đối kháng được với quỷ quái
gần như là chuyện không thể.”
Bùi Kiêu giải quyết xong mấy con Kỵ Binh Khô Lâu rồi quay lại nói với
Dương Đỉnh Thiên đang ngồi suy nghĩ dưới đất: “Đương nhiên là nếu ngươi
có thể sử dụng được thuộc tính đặc thù của Thiên Sinh Vũ Khí thì sẽ hoàn toàn không cần phải để ý tới tốc độ của quỷ quái và của bản thân ngươi. Lúc đó, chỉ cần tốc độ của quỷ quái không nhanh tới mức không hợp thói
thường hoặc thậm chí ngươi không thể nhìn thấy nó, thì ngươi hoàn toàn
có thể dựa vào thuộc tính đặc thù của Thiên Sinh Vũ Khí để đối kháng với chúng. Vậy thì hoàn toàn không cần phải để ý tới khoảng cách hay tốc độ gì nữa.”
“Nhưng trước khi làm được việc đó thì ngươi nhất định phải học được cách sử dụng thiếu đốt năng lượng tiêu chuẩn trong quá trình chiến đấu. Như
vậy thì ngươi mới tăng cường được sức mạnh và tốc độ trong khi chiến
đấu, chứ không phải chỉ dựa vào tốc độ và sức mạnh thân thể để chiến
đấu. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi phải không? Phần lớn quỷ quái sẽ không
chịu ảnh hưởng của cái gọi là quán tính, mà tốc độ của chúng lại còn cực nhanh. Vậy nên nếu ngươi không thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn thì sẽ
lập tức biến thành một mục tiêu sống…”
Tiếp tục như vậy, hai người Bùi Kiêu càng lúc càng tiến vào gần khu vực
trung tâm của Nam Bắc Chiến Trường. Trên đường đi, kỹ xảo chiến đấu của
Dương Đỉnh Thiên cũng tăng lên cực kỳ nhanh. Trước khi chết, Dương Đỉnh
Thiên vốn là một trùm xã hội đen, vậy nên đánh nhau, giết người hắn
không lạ gì. Cái khác thì không dám nói, nhưng ít nhất là hắn không cảm
thấy ngại ngần gì việc phải đánh giết chiến đấu. Nhờ vậy mà hắn có thể
liên tục tích lũy kinh nghiệm và tổng kết lại phương pháp chiến đấu.
So với việc những Tự Do Linh Hồn khác phải thiêu đốt tiêu chuẩn năng
lượng khi chiến đấu, thì lực lượng lôi điện trong cơ thể của Bùi Kiêu có ưu thế lớn hơn rất nhiều. Nhờ có sức mạnh này mà tốc độ của hắn trở nên nhanh hơn, lực công kích mạnh hơn, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn rất
nhiều việc thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn. Có điều là thứ này tiêu hao
năng lượng cũng nhanh hơn gấp mười mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần…
Sau khi đã đánh hơn mười trận cả lớn lẫn nhỏ, cuối cùng thì Dương Đỉnh
Thiên cũng đã có thể một mình chiến đấu được với nhóm quỷ quái dưới năm
mươi con. Tuy một phần nguyên nhân cũng là vì uy lực Thiên Sinh Vũ Khí
của hắn không nhỏ, nhưng yếu tố chính vẫn là vì sự tỉnh táo và thiên phú của hắn… Có lẽ người cha trùm xã hội đen của của hắn nói không sai, hắn thật sự là một tay chiến đấu thiện nghệ bẩm sinh, giết chóc có trong
máu của hắn. Ít nhất là khi chiến đấu với quỷ quái, hắn đã rất nhanh
chóng tìm ra được bí quyết chiến đấu: lúc nào nên thiêu đốt tiêu chuẩn
năng lượng, lúc nào nên vung Thiên Sinh Vũ Khí lên, lúc nào nên né
tránh, chỉ sau vài trận chiến là hắn đã tìm ra được điểm khác nhau giữa
chiến đấu của người sống và chiến đấu của linh hồn… Đây đúng là một
thiên phú hiếm có!
Tuy đã đánh tới hơn mười trận lớn nhỏ, nhưng hầu hết những trận đó đều
chỉ là đánh với quỷ quái bình thường, thậm chí nhiều trận còn đánh với
đám quỷ quái chưa tới cả Nhập Ma cấp. Vậy nên mười trận này cũng không
làm hai người tốn quá nhiều thời gian, nhiều nhất là sau ba giờ, hai
người đã tới được gần khu vực trung tâm của Nam Bắc Chiến Trường. Lúc
này, quỷ quái đã bắt đầu xuất hiện thành từng đội lớn tới mấy trăm con,
hơn nữa bọn chúng là sử dụng phương thức công kích là súng đạn, vậy nên
Bùi Kiêu cũng không định liều lĩnh đi tập kích bọn chúng.
Nhưng khi hai người vừa tới được nơi này, còn chưa kịp tiếp tục xâm nhập vào sâu phía trong, thì bỗng mặt đất chợt rung động mãnh liệt, cùng với đó là sóng địa chấn lan truyền tới từ một xa xôi phía trước. Hai người
còn dường như thoáng nghe thấy tiếng người la hét, kêu gào.
“Không sai rồi! Đây là trường khí thế… Ở phía trước có đoàn đội linh hồn gặp phải quỷ quái Chân Ma cấp!”
Bùi Kiêu ngóng nhìn về phía xa trong thoáng chốc, sau đó hắn quay lại
nói với Dương Đỉnh Thiên bằng vẻ khẳng định chắc chắn. Sau đó, hắn cũng
không chờ Dương Đỉnh Thiên trả lời mà liền vỗ mạnh trán của mình một
cái. Lập tức, một tia sáng màu vàng kim lóng lánh bắn ra từ trong mắt
của hắn. Sau đó, dường như một mặt trời thu nhỏ vừa ra đời, giây phút
đó, là thời khắc nó rực rỡ nhất, chói mắt nhất. Dương Đỉnh Thiên đứng
bên cạnh chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, đến khi ánh sáng vàng rực rỡ tan
đi, trên mặt đất đã xuất hiện một cây rìu cực lớn màu vàng kim chói mắt…
Bạo Viêm Cự Phủ!
“Biến thành Ngụy Ngưu Đầu!” Bùi Kiêu thấp giọng quát. Lời nói của hắn
dường như có một loại ma lực nào đó, lời nói vừa dứt thì cây rìu khổng
lồ lại một lần nữa tuôn ra ánh sáng vàng kim sán lạn. Lần này thì thời
gian nó phát ra ánh hào quang kéo dài lâu hơn vừa rồi, sau khoảng mười
giây, trước mặt hai người đã xuất hiện một quái vật hình người cao chừng mười mét, cơ bắp cuồn cuộn… Đầu bò, thân người, thân mình màu vàng đen
rắn chắc. Đúng vậy! Đó chính là Ngụy Ngưu Đầu Chân Ma cấp!
“ Ta đã nói là muốn làm náo loạn Nam Bắc Chiến Trường một trận đó thôi…
Đi nào! Trên đường đi của chúng ta, thần cản sát thần, ma ngăn diệt ma!
Ngụy Ngưu Đầu, đạp bẹp toàn bộ quỷ quái trên con đường này cho ta!” Bùi
Kiêu cười hắc hắc rồi chợt rống to.
Và con Ngưu Đầu này dường như cũng nghe hiểu mệnh lệnh của hắn. Nó ngửa
đầu rống lớn một tiếng đinh tai. Âm thanh đó lớn vô cùng, truyền đi xa
mãi, xa mãi. Đồng thời, từ vị trí của nó làm trung tâm, một cỗ khí thế
của ý chí bùng lên, bao phủ phạm vị khoảng trăm mét xung quanh. Không
chờ cho Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên kịp cảm thụ ý chí của khí thế đó
thì Ngụy Ngưu Đầu đã giậm chân thật mạnh rồi lao về phía trước. Trước
mặt nó, là một đội gần hai, ba nghìn con Bộ Binh Khô Lâu đang xếp hàng
đi đều…
Lời bình:
Ngụy Ngưu Đầu đã ra trận! Liệu sức mạnh của nó lớn đến cỡ nào? Có giúp
Bùi Kiêu dành được thế áp đảo trong hành trình lần này? Mời đón đọc
những chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi
Tâm trên Bạch Ngọc Sách!
Chú thích:
1. Xích: đơn vị đo lường chiều dài của TQ cổ, 1 xích = 30.3 cm. 8 xích = 2.4m
2. Mã đao: Việt Nam gọi là mã tấu.