Tử Vong Khai Đoan

Chương 3: Q.2 - Chương 3: Lực lượng lôi điện




Bùi Kiêu phản ứng cực nhanh. Hắn vừa cảm thấy tia nguy hiểm cực độ kia thì lập tức thuận thế đạp một cái. Cả người đã nhảy về phía sau, mà ở chỗ hắn vừa mới đứng, một cây cột băng nhọn hoắt khoảng 30 cm bất ngờ xiên ra từ mặt đất. Nếu như Bùi Kiêu vẫn còn đứng ở chỗ cũ thì chắc chắn sẽ bị cây cột băng này xiên qua người.

Mặc dù Bùi Kiêu đã là linh hồn thể, nhưng mà giờ phút này toàn thân hắn vẫn còn cảm thấy vã mồ hôi lạnh, kiến thức đối với Tránh Thoát Giả và Thiên Sinh Vũ Khí trong lòng hắn lại tăng thêm một phần. Trên thực tế, từ lúc thấy Cung Diệp Vũ đối phó với con khô lâu Chân Ma cấp, Bùi Kiêu cũng đã đoán được: công dụng của Thiên Sinh Vũ Khí không chỉ là cầm lên chém loạn, như vậy có gì khác với người sống bình thường đâu? Nhưng vì mấy ngày qua hắn vẫn luôn bận chuyện khác, không có thời gian tìm hiểu Thiên Sinh Vũ Khí của mình. Cho đến tận lúc này, thấy công kích của Nhậm Trăn, trong đầu hắn mới chợt ngộ ra.

Thế nhưng hắn không có thời gian để nghĩ những chuyện này, bởi vì từ khi đạp một cái lui về phía sau, loại cảm giác nguy cơ kia chẳng những không hạ thấp chút nào, ngược lại càng tăng cao kịch liệt, đồng thời hắn còn cảm giác thấy nhiệt độ bốn phía dường như đang hạ thấp.

Ở phòng bên kia, mọi người đều không tự chủ được thở dài, Dương Húc Quang lại càng trực tiếp lắc đầu nói: “Quả nhiên là tay mơ chưa có kinh nghiệm! Tuy mang danh Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, lại có Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị, nhưng ngay cả cái gì là dung lượng cực hạn có thể nắm giữ mà hắn cũng không biết, lại cũng không luyện hóa Thiên Sinh Vũ Khí của mình. Huống chi không trải qua sinh tử chiến đấu với quỷ quái thì cuối cùng tâm tính vẫn chỉ là người bình thường mà thôi. Đội trưởng, xem ra ngươi đánh giá hắn quá cao rồi.”

Cung Diệp Vũ cười hắc hắc, đang muốn tiện thể móc thuốc lá từ trong lòng ngực ra, bỗng nhiên nhớ tới thuốc lá của mình chỉ còn một điếu. Thế là hắn đành thu tay lại với vẻ mặt đầy khó chịu, đồng thời lại nói: “Ta tin vào mắt nhìn người của mình. Động tác của hắn khi ở Nam Bắc Chiến Trường luôn rất bình tĩnh, người như vậy không phải là kẻ yếu, hoặc là nói, hắn có tiềm năng để trở thành cường giả... Ngươi cứ từ từ mà xem đi. Có nhiều chuyện không phải cứ suy luận là sẽ tính được kết quả.”

Dương Húc Quang gật gật đầu, lại lắc đầu, vẫn như cũ nói: “Thuộc tính của Chú Hồn là băng, đó là loại băng hàn có thể làm tổn thương tới linh hồn, hơn nữa khi thời gian sử dụng càng kéo dài thì tốc độ của người bị công kích cũng sẽ càng chậm. Trừ khi ngay từ lúc bắt đầu đã nắm giữ chủ động, hoặc là dựa vào Chân Ma cấp khí thế tràng tập trung áp chế đối phương, bằng không thì một khi để cho Chú Hồn diễn tấu đến chương nhạc thứ hai, đến đoạn mở đầu "Băng phong vương tọa" (Frozen Throne), lúc đó muốn làm gì cũng đã muộn.”

Lúc này, tình hình trong “võ đài” cũng đã có sự thay đổi, Bùi Kiêu đã phát giác nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rất nhanh. Phải biết rằng hắn chính là linh hồn thể, ngoại trừ các loại cảm giác đau đớn thì làm sao thấy lạnh lẽo hay ấm áp được? Thế nên loại cảm giác lạnh lẽo này hiển nhiên là một phương thức công kích, và còn là loại công kích nhằm vào linh hồn!

Lập tức, Bùi Kiêu hoàn toàn tập trung lại. Bốn tháng ở Địa Ngục đã giúp hắn hình thành một thói quen: một khi cảm thấy cực độ nguy hiểm thì sẽ tự động tập trung toàn bộ tư tưởng lại. Cũng chính vì hắn có khả năng này nên mới có thể sống sót trong môi trường cực kỳ nguy hiểm của Địa Ngục. Mà sau khi hắn tập trung toàn bộ tinh thần lại thì đầu óc dường như cũng minh mẫn hơn rất nhiều, đáp án cho một vài vấn đề cũng tự nhiên mà xuất hiện trong đầu của hắn.

“… Đúng rồi, lúc trước Cung Diệp Vũ đã hút Tử Lôi đao vào trong con mắt của hắn, sau đó hắn có thể lấy tay phát ra lôi điện để châm thuốc, mà không như tránh thoát giả khác là thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn. Tử Lôi đao, Tử Lôi đao... chính là Tử Lôi! Chẳng lẽ sau khi hút Thiên Sinh Vũ Khí vào trong cơ thể thì sẽ sử dụng được thuộc tính của Thiên Sinh Vũ Khí đó hay sao?”

Bùi Kiêu vừa nghĩ những điều này, vừa không ngừng nhảy về phía sau. Mà cảm giác của hắn quả thực là nhạy bén, mỗi một lần nhảy lên đều tránh né được những cột băng đâm lên từ trên mặt sàn. Mấy cột băng này thậm chí còn không chạm tới nổi nửa phần góc áo của hắn, có điều nhiệt độ trong phòng luyện tập thực sự đang hạ thấp nhanh. Thậm chí cả kim loại trên mặt sàn đều xuất hiện một tầng sương trắng hơi mỏng.

“... Không tệ, đúng là đã đánh giá thấp hắn rồi. Linh giác của hắn thật là cao! Linh giác cao như thế, thực khó có thể tưởng tượng được rằng hắn chỉ là một tay mơ không có kinh nghiệm chiến đấu." Dương Húc Quang nhìn trận đấu đang diễn ra trong phòng luyện tập, nét mặt của hắn cũng dần trở nên nghiêm túc.

Lúc này, Bùi Kiêu cũng không chỉ là tránh tránh né né nữa, chỉ thấy hắn chợt tháo cây súng đeo sau lưng ra. Từ lúc đi báo thù xong, hắn cũng không có thời gian rảnh để đi nghiên cứu cây súng này cẩn thận, nhưng hắn đã nhét đầy năng lượng tiêu chuẩn mà chính phủ đưa cho vào đó. Tuy hắn không biết vì sao đối phương không nạp đầy năng lượng vào Thiên Sinh Vũ Khí, nhưng hắn có thể khẳng định một chuyện: Thiên Sinh Vũ Khí có thuộc tính đi kèm, và người dùng có thể sử dụng được cái thuộc tính này... Nói một cách khác, hắn cũng có thể sử dụng lực lượng lôi điện của mình!

“Trận đấu này là để xác định địa vị tương lai của ta. Nếu có thể thắng càng đậm thì địa vị tương lai của ta sẽ có lợi lớn!”

Bùi Kiêu thầm quyết định trong lòng. Hắn không định tiếp tục tránh né nữa mà đột nhiên dừng lại, một tay cầm súng, hắn ngầm phát động lực lượng lôi điện trong cơ thể. Song chẳng được mấy giây, cái cảm giác nguy cơ lại lần nữa ập đến, hai chân của hắn chợt lóe lên ánh điện loang loáng. “Xẹt” một tiếng, hắn lập tức vọt ra xa. Cột băng kia còn chưa kịp đâm lên thì đã bị một đạp mang theo lực lượng lôi điện dẫm nát thành mảnh băng vụn. Mà Nhậm Trăn ở cách đó không xa vốn đang yên lặng kéo vĩ cầm thậm chí còn nhảy dựng lên, cô bé với khuôn mặt lạnh băng vô cùng kinh ngạc nhìn Bùi Kiêu ở phía xa, thi thoảng lại cử động hai chân của mình, hiển nhiên là hai chân nàng vừa bị luồng điện kia giật cho tê dại không ít.

Trong phòng bên kia, gã thanh niên rạng rỡ Dương Húc Quang lập tức vỗ trán một cái, kinh hãi quay đầu lại nhìn về phía Cung Diệp Vũ nói: “Thuộc tính Thiên Sinh Vũ Khí của hắn là điện? Mà còn nắm giữ bí quyết sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí nhanh như vậy? Trời ạ, vậy sao hắn không luyện hóa Thiên Sinh Vũ Khí nhập vào cơ thể? Đây rõ là cố tình nhập nhằng để lừa người rồi!”

Cung Diệp Vũ ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Lần đầu ta cho hắn thuốc lá thì đã nhìn thấy tay hắn phát ra điện. Lúc đó hắn mới có được Thiên Sinh Vũ Khí không bao lâu, thế nên có thể cho rằng hắn là cái loại người đặc biệt mẫn cảm đối với Thiên Sinh Vũ Khí, giống như cô nàng ở nước Mỹ kia... Người như vậy vạn người không có một, mà hắn lại còn là cao đẳng tránh thoát giả nữa. Như vậy... ngươi còn cảm thấy hắn chỉ là phiền toái hay không?”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì tình hình trận đấu đã bắt đầu thay đổi. Nhậm Trăn dùng Thiên Sinh Vũ Khí Chú Hồn diễn tấu bản nhạc làm cho nhiệt độ bốn phía liên tục giảm xuống. Tình hình sau đó sẽ cực kỳ có lợi với nàng, chỉ cần tạo ra khoảng cách thì nhiệt độ giảm xuống cũng khiến cho tốc độ của đối phương giảm xuống, lại còn có các cột băng liên tục đâm lên, vậy thì đối phương chỉ còn cách chấp nhận số phận. Nhưng mặt sàn nơi này lại là kim loại, không thể so sánh được với mặt đất nham thạch, Bùi Kiêu vừa sử dụng lực lượng lôi điện thì dòng điện lập tức lan theo kim loại truyền thẳng ra xa. Tình huống này đã lập tức đảo ngược vị thế của hai bên.

“Ngươi nhận thua đi.” Bùi Kiêu cũng không định tiếp tục công kích, chỉ cầm súng đứng đó vừa cười vừa nói.

Nhậm Trăn ở phía xa vốn đang kinh ngạc không thôi, nhưng vừa nghe Bùi Kiêu nói ra những lời này thì sắc mặt nàng lập tức trở nên tái nhợt. Nét mặt nàng vốn đã lạnh lẽo như băng, giờ phút này lại bỗng xuất hiện sát khí. Nàng bỗng bật nhảy thật mạnh, cây vĩ cầm trong tay cũng lóe lên ánh sáng màu lam, một cỗ hàn khí mãnh liệt lập tức bắn ra từ trên tay nàng, bao phủ bốn phía xung quanh nơi nàng đứng. Sau đó không ngờ nàng lại nhắm mắt lại, như thể tập trung cao độ vào việc kéo đàn.

Tiếng đàn này nhẹ nhàng êm tai, giống như trong đêm tĩnh lặng bỗng vang lên một giai điệu u buồn mà xa xăm như lời than thở từ sâu trong linh hồn, làm cho người ta không tự chủ mà say mê. Bùi Kiêu ở phía xa thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm súng lao thẳng tới phía trước. Dưới chân hắn có ánh điện lập loè, khiến cho tốc độ của hắn lập tức đề cao hơn mười lần, khoảng cách mấy chục mét chỉ vượt qua trong nháy mắt. Một giây sau, hắn đã vọt tới trước mặt Nhậm Trăn, thế nhưng khi hắn thấy thiếu nữ này nhu nhu nhược nhược mà kéo vĩ cầm thì hắn cũng không thể nào dùng súng mà chém nàng được, chỉ đành tùy tiện đưa tay ra chộp lấy cây đàn vĩ cầm của Nhậm Trăn.

Nhưng khi tay hắn vừa duỗi ra được một nửa thì liền cảm thấy một mối nguy hiểm kịch liệt trước giờ chưa từng có. Dường như hắn chỉ cần tiếp tục vươn tay ra… Không! Hẳn là nếu tiếp tục đợi ở chỗ này, thì sẽ gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ, đó rất có thể là…tử vong!

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, ngay khi Bùi Kiêu đang cảm thấy cực độ nguy hiểm, thì cũng là lúc tiếng đàn vốn ưu nhã giống như là dạ khúc bỗng nhiên kịch biến, âm điệu lập tức cao vút, giống như một giọng nữ thét lên bén nhọn trong đêm khuya, thanh âm kia chói tai đến nỗi nó như có thể khiến cho bất kì ai cũng hóa rồ. Trong tích tắc đó, với Nhậm Trăn là trung tâm, từng vòng hào quang màu lam bùng lên, rồi tỏa ra xung quanh. Ở gần đó nhất đương nhiên là cái tay đang duỗi của Bùi Kiêu, một tiếng “tách” nhẹ giòn vang, bàn tay đó lập tức bị đóng băng cứng ngắc, giống như đang đeo một cái bao tay làm từ băng. Không đơn giản như thế, thứ khí lạnh băng hàn tới cực độ này còn lan theo cánh tay của hắn, tràn tới đóng băng về phía thân thể của hắn. Một vòng một vòng khí rét lạnh bắn ra, trong nháy mắt một nửa cánh tay hắn đã hoàn toàn đóng băng.

Bùi Kiêu phản ứng cũng không chậm. Giờ phút này hắn đang vận hành lực lượng lôi điện, tốc độ phản ứng nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc bình thường. Ngay khi luồng khí băng lạnh đến cực độ kia theo cánh tay của hắn tràn vào cơ thể thì hắn đã nhanh chóng lùi lại phía sau, nhưng hàn khí kia cũng tầng tầng lớp lớp mà lan ra, không chỉ đóng băng cánh tay hắn lại mà còn đóng băng cả mặt đất dưới chân hắn. Thế nên khi Bùi Kiêu gấp gáp lui về phía sau thì trọng tâm của hắn cũng không vững, “rầm” một tiếng, ngã nhào trên mặt đất.

“Chết!” Giọng nói tràn ngập sát ý của Nhậm Trăn vang lên trong vùng hàn khí. Trong nháy mắt, tiếng đàn vốn bén nhọn như rít gào lại lần nữa biến đổi, bỗng trở nên tĩnh mịch đến khủng bố, phảng phất như là tiếng gào thét thống khổ từ trong cửu u hoàng tuyền truyền tới. Có trời mới biết tại sao cây vĩ cầm nho nhỏ này lại có thể phát ra nhiều âm điệu đến như vậy. Mà khi cái âm điệu tĩnh mịch kinh khủng này vang lên, mấy cột băng to bằng cánh tay người trưởng thành dần dần ngưng tụ trong không khí bên người thiếu nữ, sau đó cứ lơ lửng như vậy mà phóng về phía Bùi Kiêu.

Phản ứng của Bùi Kiêu dù có nhanh hơn nữa cũng không thoát khỏi mấy cột băng này. Giờ phút này hắn vẫn đang ngã nằm trên mặt sàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn những cột băng này lao tới càng lúc càng gần, giống như tử vong đang từng tấc từng tấc một tiếp cận hắn. Loại cảm giác trong thời khắc sinh tử này thật sự là khó có thể hình dung, người chưa trải qua sẽ vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng nổi, giống như trong lời đồn: “lúc ngươi tiếp cận tử vong, trí nhớ cả đời cũng sẽ trong nháy mắt đó trở về...”

Những gì một người trải qua cả đời, dù chỉ là những thứ ấn tượng khắc sâu nhất trong trí nhớ, nhưng khi những gì trải qua trong mấy mươi năm bị áp súc tại trong nháy mắt, trong tích tắc, đây là tình huống như thế nào đây! Giống như là thời gian của cá nhân và thời gian của thế giới bên ngoài triệt để tách rời, khó có thể tưởng tượng, khó nói thành lời. Mà trong tích tắc này, khi cột băng chỉ còn cách Bùi Kiêu vài tấc, cũng là lúc hắn thật sự cảm giác mình tiến vào loại trạng thái này!

Tốc độ cột băng kia càng ngày càng chậm, cuối cùng phảng phất như dừng lại trong hư không. Không đơn thuần là cột băng kia dừng lại, mà cả động tác kéo vĩ cầm của Nhậm Trăn, cũng dừng lại như vậy. Không chỉ vậy, Bùi Kiêu còn cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, tiếng vĩ cầm tĩnh mịch kinh khủng cũng biến mất, tầng tầng lớp lớp băng khí cũng ngưng lại, thậm chí ngay cả âm thanh nổ lách tách của lôi điện dưới chân hắn cũng biến mất...

Ngoại trừ ý thức của Bùi Kiêu... trong nháy mắt, toàn bộ thế giới này dường như đều dừng lại!

Lời bình:

Trạng thái thần bí khi cả thế giới như ngừng lại của Bùi Kiêu một lần nữa xuất hiện. Liệu đây có phải bước ngoặt để hắn thoát khỏi hiểm cảnh? Đón đọc chương kế tiếp của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!

Bùi Kiêu đã từng gặp phải tình cảnh tương tự lúc này: chính là thời điểm bị bao vây trong Nam Bắc Chiến Trường. Khi ấy hắn đã rơi vào trong tuyệt cảnh cầm chắc cái chết. Trong thời khắc cận kề cái chết đó, hắn đã cảm thấy như thể thời gian của cả thế giới đều trôi chậm lại, chỉ riêng ý thức của hắn vẫn cảm thấy khái niệm thời gian như bình thường. Thực tế thì ngoài ý thức ra, thậm chí cả thân thể của hắn cũng bị loại hiện tượng chênh lệch thời gian này trói buộc. Chuyện này có chút giống như hiện tượng “bóng đè”(1), vẫn có ý thức và suy nghĩ nhưng cơ thể lại cứng ngắc, không động đậy nổi.

Giờ phút này đây, Bùi Kiêu đang gặp phải trường hợp tương tự. Hơn nữa, lần này hắn còn cảm thấy rõ ràng là thời gian trôi qua còn chậm hơn lần trước. Khi ở Nam Bắc Chiến Trường, thân thể của hắn còn có thể di chuyển ở tốc độ vô cùng thấp, nhưng lúc này thì hắn lại như thể đang ở trong một cái cơ thể làm bằng sắt vậy: một phân, một ly cũng không nhúc nhích được. Càng tệ hơn là tuy cái cột băng kia có vẻ như đứng yên, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó đang nhích từng ly một mà bay về phía Bùi Kiêu... Mà nguy hiểm hơn nữa chính là: cái cột băng sắc bén đó đang hướng thẳng vào mi tâm của hắn! Nếu tiếp tục như vậy thì cái cột băng đó rất có thể sẽ đâm thẳng qua cái đầu của hắn. Lúc đó, nhất định hắn sẽ thực sự toi đời. (2)

“Di chuyển đi! Mau di chuyển đi!”

Bùi Kiêu điên cuồng thử làm cho cơ thể chuyển động, nhưng thân thể hắn dường như đã không còn do ý thức bản thân khống chế nữa, cơ bản là đã không chịu sự điều khiển của ý thức nữa, chỉ biết nằm lặng im trên mặt đất như trước. Mà cái cột băng kia thì vẫn từng chút một tới gần điểm giữa hai đầu lông mày của hắn. Rồi không biết qua bao lâu sau, cột băng đó đã chỉ còn cách mi tâm(3) của hắn nửa tấc mà thôi. Lúc này, hắn thậm chí đã có thể cảm thấy vật đó tỏa ra khí lạnh đến thấu ương. Trong giây phút sinh tử tồn vong, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh tại Nam Bắc Chiến Trường, cảnh tượng khi hắn phát động lực lượng lôi điện dịch chuyển cơ thể hiện ra. Khi đó thân thể hắn cũng không thể chuyển động, chỉ có thể dùng cách phóng ra lôi điện để làm thân thể di chuyển.

“Đúng rồi! Ta vẫn còn có thể nhìn thấy cái cột băng này di chuyển, như vậy thì tốc độ của nó chắc phải thấp hơn tốc độ dòng điện nhiều mới hợp lý chứ!”

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Bùi Kiêu. Thế nhưng lúc này nguy cơ đã gần kề, cảnh tượng cái cột băng kia đâm xuyên qua đầu của hắn đã sắp hiện ra, Bùi Kiêu làm gì còn lòng dạ nào để nghĩ nhiều. Hắn lập tức tập trung cao độ để điều khiển lôi điện hội tụ vào chân mình rồi phun ra ngoài như kiểu đuôi tên lửa lúc phóng lên trời. Lôi điện chỉ phun ra có vài tấc mà lực đã đủ đẩy thân hình Bùi Kiêu phóng thẳng ra ngoài, đồng thời một loạt tiếng đùng đùng, rào rào vang lên khi tầng băng trên mặt đất bị hắn vô tình phá vỡ.

Tới khi Bùi Kiêu nhờ có lực đẩy đó mà lao ra xa hơn hai mươi mét thì hắn mới thoát khỏi tuyệt cảnh tử vong. Ngay lập tức, bên tai hắn lại vang lên tiếng vĩ cầm u buồn mà kinh khủng kia. Tốc độ của thời gian đã trở lại bình thường! Thân thể của hắn cũng lần nữa được đặt dưới sự khống chế của ý thức. Hắn lập tức cong người nhảy dựng lên, nhìn thẳng về phía Nhậm Trăn ở xa xa.

Lúc này, toàn bộ cái cột băng kia đã đâm xuyên vào dưới sàn kim loại. Sàn nhà bằng kim loại tưởng như vô cùng kiên cố không ngờ lại chả khác gì đậu hũ với mấy cột băng đó, hay nói cách khác là hóa ra mấy cột băng này lại cứng rắn quá sức tưởng tượng, vừa mới chạm vào sàn nhà thì đã lập tức phá ra mấy vết rách lớn. Bùi Kiêu thấy vậy thì lập tức lạnh buốt cả sống lưng, sau đó lại dần cảm thấy tức giận.

“Mẹ kiếp! Rõ ràng chỉ là tỷ thí thôi cơ mà! Một cái chụp lúc nãy của ta chỉ vì muốn tóm lấy cây đàn của ngươi mà thôi, chứ nếu đó là quả đấm mang theo lực lượng lôi điện thì ta không tin ngươi cũng đóng băng được!”

Bùi Kiêu bỗng thử cử động cánh tay đã bị đóng băng chặt cứng của mình. Cánh tay đó lúc này giống như cơ thể người bình thường bị đóng băng vậy, hoàn toàn tê dại không chút cảm giác. Vậy là hắn chỉ có thể dùng một tay để nắm chặt cây súng của mình, đồng thời hắn cũng điều động toàn bộ lực lượng lôi điện trong cơ thể: một phần tập trung ở bàn chân, chuẩn bị lao tới Nhậm Trăn bất cứ lúc nào, một phần khác thì hội tụ tại cánh tay còn nguyên vẹn, để khi vừa áp sát thì sẽ cho nàng ta một đấm trời giáng... Nói đùa sao? Chút nữa thì cả mạng cũng không còn, thế thì làm sao mà hắn còn tâm trạng để “thương hoa tiếc ngọc” nữa.

Cùng lúc đó, Nhậm Trăn ở phía xa cũng đang kinh ngạc muôn phần vì lực phản ứng của Bùi Kiêu, trong tình huống nguy hiểm diễn ra cực nhanh như vậy mà vẫn có thể lợi dụng được lực lượng lôi điện để chạy trốn, chỉ riêng bản lĩnh này đã đủ để làm người ta phải kính trọng vài phần. Sắc mặt của Nhậm Trăn liền trở nên dễ nhìn hơn một chút, đã không còn… tái nhợt như lúc trước. Cùng với đó, tiếng đàn đang tịch mịch khủng bố của nàng cũng biến đổi: rõ ràng đã chuyển từ tịch mịch khủng bố thành hừng hực khí thế, cứ như thể là một dàn giao hưởng nhỏ đang diễn tấu vậy. Đúng vậy, chỉ một cây vĩ cầm nho nhỏ mà tạo ra được một bản nhạc đầy khí thế của cả một dàn giao hưởng.

Khi tiếng đàn đầy khí thế kia vừa xuất hiện thì từng tầng khí lạnh có trung tâm là Nhậm Trăn bỗng xuất hiện, rồi liên tục tràn ra xung quanh. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, phạm vi của vòng khí lạnh đó đã tràn ra hơn bảy đến tám mét, và vẫn tiếp tục mở rộng. Chỉ cần mặt sàn rơi vào phạm vi bao phủ của vòng khí lạnh này thì trên bề mặt sẽ lập tức bị đóng băng một lớp dày mấy phân, nhìn qua hơi giống như hình ảnh trong phòng đông lạnh vậy.

“Chương thứ ba…Băng phong vương tọa(4)!” Nhậm Trăn nhìn kĩ Bùi Kiêu ở phía xa rồi khẽ gật đầu, sau đó nàng lại nhắm mắt kéo vĩ cầm. Mà khi nàng nhắm mắt lại thì từng vòng khí lạnh giá kia lại càng tăng mạnh, phạm vi đóng băng cũng dần lan rộng với tốc độ càng nhanh hơn.

Lúc này, Bùi Kiêu cũng đang rơi vào tình hình rất khốn khổ… Không phải là hắn không muốn tấn công, mà là không tấn công nổi. Với tốc độ khi sử dụng lực lượng lôi điện của hắn thì hoàn toàn có thể áp sát rồi cho Nhậm Trăn nếm thử một đấm lôi điện khi mà nàng ta còn chưa kịp phản ứng. Chắc hẳn một kích như vậy cũng đủ đánh cho nàng bất tỉnh ngay lập tức rồi, vậy cũng coi như báo được mối thù bị nàng làm cho chật vật lúc đầu. Nhưng ai mà ngờ được rằng khi hắn vừa tập trung lôi điện vào cánh tay lành lặn thì cây súng trên tay lại lập tức điên cuồng hút lấy lực lượng lôi điện đó!

Sau chưa đến vài giây, tổng lượng lôi điện trong cơ thể hắn đã bị hút mất gần 40% tổng lượng. Mà không chỉ có vậy… cây súng của hắn bỗng nhiên như được mở ra một cái phong ấn nào đó, sau khi hút sạch lôi điện ở cánh tay thì không những không ngừng lại mà còn tiếp tục hút đi năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể Bùi Kiêu. Chỉ trong một thoáng, năng lượng tiêu chuẩn của Bùi Kiêu đã bị hút đi mất 10%.

Bùi Kiêu lập tức vừa kinh vừa sợ, nhưng dù vậy hắn vẫn thầm cảm thấy may mắn vì cây súng này chỉ hấp thụ lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn thôi chứ không hút đi thứ cốt lõi trong cái mạng của hắn là chấp niệm. Thế nhưng cảm giác may mắn này cũng không kéo dài được bao lâu, khi thấy năng lượng tiêu chuẩn toàn cơ thể bị hút mất 40% thì cảm nhận của hắn đã từ may mắn biến thành kinh hoàng tột độ!

Tuy rằng trụ cột của linh hồn là chấp niệm của chính bản thân, nhưng chấp niệm nhất định cũng phải có năng lượng tiêu chuẩn bám vào thì mới có thể tồn tại được. Cái này cũng giống như cơ thể người sống vậy, hệ thống thần kinh đương nhiên là thứ quan trọng nhất để có thể vận hành được cơ thể, nhưng nếu không có da, thịt, xương thì đó cũng không còn là người sống nữa rồi!

Linh hồn cũng thế, mất đi chấp niệm của bản thân thì tiêu chuẩn năng lượng trong cơ thể sẽ lập tức tiêu tán sạch sẽ, nhưng nếu mất đi năng lượng tiêu chuẩn thì chấp niệm của bản thân cũng không thể nào độc lập tồn tại giữa hư không, cũng sẽ sớm tiêu tán hết mà thôi…Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Bùi Kiêu đã mất đi gần 50% tiêu chuẩn năng lượng của mình. Vậy thì làm sao mà hắn không kinh hãi cho được?

Nhưng rồi cũng may, đến khi cây súng này hấp thu của hắn khoảng 45% tiêu chuẩn năng lượng thì cuối cùng nó cũng dừng lại. Không chỉ vậy, nó bỗng nhiên còn tạo cho Bùi Kiêu một cảm giác “huyết nhục tương liên”, nghĩa là hắn cảm thấy cảm thấy cây súng này như thể chính là một bộ phận của thân thể mình kéo dài ra. Chưa hết, cây súng còn truyền tới một cảm giác như muốn thôi thúc Bùi Kiêu bùng nổ, như thể muốn hắn giống như núi lửa phun trào mà phóng một thứ gì đó ra ngoài.

Theo bản năng, Bùi Kiêu nâng họng súng lên, chĩa về phía Nhậm Trăn ở xa xa. Rồi khi hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại họng súng bỗng nhiên lóe lên ánh hồ quang điện còn chói mắt hơn cả một tia sét. Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều bị ánh sáng chói lòa kia làm cho nhức mắt, như thể thật sự vừa có một tia sét đánh xuống ngay trước mặt mình, thậm chí cả Bùi kiêu đang cầm cây súng đó trên tay cũng nhắm mắt lại trong giây lát. Sau đó, ngón tay hắn nhấn vào cò súng…

“Đùng!”

Một tiếng nổ rền vang của lôi điện! Nghe như sét đánh, mà cũng như đại pháo khai hỏa! Âm thanh khổng lồ che lấp toàn bộ tiếng vĩ cầm, thậm chí cả những nhân viên tại tầng một và hai cũng nghe thấy tiếng nổ lớn đó. Ngay sau đó là những âm thanh ầm ầm vang dội không ngừng, tất cả mọi người có mặt trong tòa nhà đều cảm thấy nó đang rung chuyển kịch liệt, như thể một trận động đất lớn đang diễn ra!

Đợi tới khi mọi người có mặt nén được cơn đau nhức, lần nữa mở mắt ra thì cả bọn đều lập tức trợn mắt, há hốc mồm vì cảnh tượng trong căn phòng bên kia: trên vách tường sau lưng Nhậm Trăn, cách khoảng năm mét về bên trái của nàng xuất hiện một cái lỗ có đường kính khoảng ba mét, xuyên thẳng qua vách tường kim loại, thậm chí cả vách tường của một căn phòng không người phía sau cũng bị một lỗ lớn tương tự xuyên qua thẳng tắp, cứ như vậy xuyên qua tất cả mọi căn phòng trước mặt, cuối cùng cái lỗ lớn đó còn xuyên luôn qua tường ngoài của cả tòa nhà…

Đúng vậy! Một đòn này đã trực tiếp xuyên thủng mấy tầng vách tường và gian phòng, bắn thẳng ra phía bên ngoài của tòa nhà. Không biết bộ dạng của viên đạn bắn ra trông thế nào, mà cũng chả biết viên đạn đó đã bay tới nơi nào rồi. Thứ duy nhất còn lại là trước mắt mọi người là cái lỗ thể hiện đường đạn vô cùng khoa trương, gần như xuyên thủng cả tòa nhà trên vách tường kim loại!

Còn Bùi Kiêu lúc này, đã nắm chặt súng trong tay mà hôn mê bất tỉnh…

Lời bình:

Uy lực một phát đạn của Bùi Kiêu lại kinh khủng đến vậy? Nhưng vì sao hắn lại hôn mê rồi? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!

Chú thích:

1. Bóng đè: hiện tượng khi đang ngủ thì chợt cảm thấy đã tỉnh dậy, nhận biết được hoàn cảnh xung quanh nhưng lại không thể cử động được cơ thể.

2. Chết thực sự: cơ thể Bùi Kiêu thì đã chết, nhưng linh hồn thì vẫn tồn tại, nên hắn cho là mình chưa thực sự chết.

3. Mi tâm: điểm nằm giữa hai đầu lông mày.

4. Băng phong vương tọa: cũng là tên dịch theo tiếng Trung của tựa game Warcraft III: Frozen Throne nổi tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.