Sau khi Rocky thua chạy, Thế Giới Xà Jormungand cũng cùng lúc biến mất.
Bọn Bùi Kiêu đang nói chuyện phiếm trên bầu trời thì Cung Diệp Vũ bỗng
đưa mắt nhìn xuống dưới mặt đất. Dưới Đảo Phục Sinh, vẫn còn có chỗ đang vang lên tiếng bom đạn. Lúc đầu Bùi Kiêu còn tưởng rằng đó là quân đội
đang tiễu trừ quỷ quái hay Kẻ Sa Đọa còn sót lại, nhưng ngay sau đó thì
Cung Diệp Vũ bỗng quát lớn một tiếng giận giữ, nói rằng đám binh lính
kia đang tấn công bọn Dương Đỉnh Thiên. Bùi Kiêu nghe vậy, còn đang kinh sợ, chưa kịp nói gì thì Cung Diệp Vũ đã rống lớn một tiếng rồi vọt
xuống dưới trước.
Tử Lôi Đao ầm ầm trảm xuống, lập tức giết chết hơn trăm tên binh lính.
Mắt thấy Cung Diệp Vũ đã lao lên tấn công trước rồi, Bùi Kiêu vốn còn
đang có ý định khác đành phải lập tức thay đổi kế hoạch, lao xuống đánh
bồi theo. Hắn vơ vét nốt những phần lực lượng lôi điện cuối cùng trong
cơ thể, ngưng tụ thành vài viên cầu sét loại nhỏ rồi ném xuống dưới. Tuy sức công phá cũng không nhỏ, đã gây ra một chuỗi các vụ nổ rất lớn,
nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn lúc này đã như đèn cạn dầu! Nếu
không nhờ có thuộc tính đặc biệt của trường khí thế bao dung, có thể
cứng rắn đè ép cơn chấn động chấp niệm, thì sợ rằng giờ này hắn đã hôn
mê lâu rồi đó.
Tiếp theo liền xảy ra một màn mà chúng ta đã biết, Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ hầm hè với đám binh lính kia một hồi, mà bốn người Dương Đỉnh Thiên
trốn trong góc cũng chui ra, chạy về phía hai người Bùi Kiêu. Trương
Hằng chạy lại, đang định cất lời thì Bùi Kiêu đã đưa mắt ra hiệu cho
hắn, cả bốn thấy vậy thì lập tức ngậm miệng không nói năng gì nữa. Thời
gian cứ vậy từng giây nặng nề trôi qua, bỗng thấy Valkyrie cưỡi ngựa bay đáp xuống đất, con ngựa có cánh lập tức tan rã thành Năng Lượng Tiêu
Chuẩn, trong tay nàng chỉ còn lại thanh kiếm lớn màu bạc.
“Ngươi là Bùi Kiêu, đúng chứ?” Valkyrie bỗng nhiên cất lời.
Bùi Kiêu lúc này còn đang rối ren đủ chuyện, cả vấn đề liên quan tới
dung mạo của Valkyrie cũng đã tạm bỏ lại sau đầu. Hắn còn đang suy nghĩ
xem giờ phải duy trì quan hệ của nhóm mình và chính phủ ra sao, rồi tiếp theo đây nên đối thoại với bọn họ kiểu nào, bỗng nhiên nghe câu hỏi bất ngờ của Valkyrie làm hắn còn chưa kịp hiểu gì, chỉ có thể luống cuống
“á” một tiếng.
Valkyrie cũng chẳng hề phiền lòng vì Bùi Kiêu không tập trung nghe câu
hỏi của mình, vừa thu Năng Lượng Tiêu Chuẩn được giải phóng sau khi con
Pegasus phân giải vào thanh kiếm lớn màu bạc, cô vừa nói: “Ngươi đã làm
một chuyện cực kỳ ngu xuẩn… Trong ấn tượng của rất nhiều người, Cung
Diệp Vũ là một kẻ thô lỗ không chút trí tuệ. Nhưng thực ra đó không phải là ‘không có trí tuệ’mà chính là ‘đại trí giả ngu’ (1). Theo như phân
tích của ta về những gì hắn đã trải qua, mỗi khi gặp chuyện, hắn sẽ lập
tức hô đánh hô giết, thực hiện những hành vi ngu xuẩn kiểu ‘giết cả nhà
người ta’. Nhưng những hành động đó thường là sẽ đem lại những hiệu quả
vô cùng kỳ diệu. Ví dụ như có lần hắn gần như hoàn toàn tiêu diệt một tổ chức linh hồn của Châu Âu, phá vỡ tâm lý ‘người da trắng ưu tú nhất’
của đám lính hồn người da trắng, đồng thời khiến sự tự tin và ý chí
người da vàng dâng cao. Tiếp tục phát triển theo chiều hướng đó, khả
năng tương lai sau này, số lượng Chân Ma cấp người da vàng sẽ nhiều hơn
người da trắng là không hề nhỏ.”
“Lại một ví dụ khác, hắn từng ra tay giết sạch thành viên của một đội
lính đánh thuê vì bọn chúng đã tấn công thành viên của Tổ Chức Linh Hồn
Trung Quốc. Sau đó, vì giận lây mà hắn thậm chí còn chạy đi đánh một đội lính đánh thuê khác. Có thể nói đó chính là loại hành vi ‘đã muốn giết
cả nhà người ta thì dù có tới mấy trăm mạng cũng giết hết’, ngang ngược
và bá đạo cực điểm. Hành động đó đã làm cho giới linh hồn người da trắng – vốn đang tức giận vì lúc trước bị hắn phá phách không chút nể nang –
phải lập tức ngậm miệng ngồi yên. Theo như tin tình báo của ta, lúc đó
mấy tổ chức linh hồn của người da trắng đang định hợp sức giải quyết
Cung Diệp Vũ, những đã bị sự tàn nhẫn và điên cuồng của hắn dọa cho chùn chân. Chính bởi vì không ai muốn dây với hạng côn đồ: mày đấm tao một
cái, tao giết cả nhà mày. Thế nên chớ tưởng rằng hắn quá ‘thiếu lý trí’, trong nhiều trường hợp, chính sự như ‘thiếu lí trí’ đó sẽ mang lại
những kết quả cao…”
Lúc nói những lời này, Valkyrie liếc nhìn Bùi Kiêu với vẻ mặt ‘không cảm xúc’, bình thản như nước, mà cái nhìn đó cũng chỉ là một cái liếc mắt
vô cảm thoáng qua thôi. Thế nhưng Bùi Kiêu gặp phải cái nhìn ‘không cảm
xúc’ đó thì lại cảm thấy rất hổ thẹn… Đúng vậy! Hắn cũng chẳng phải kẻ
ngủ, chỉ cần nhìn Valkyrie chuẩn bị năng lượng cho thanh kiếm và nghe cô nói tới những hiệu quả đặc biệt do sự ‘thiếu suy nghĩ’ của Cung Diệp Vũ mang lại thì hắn đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn quả nhiên đã
làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn! Từ việc chính phủ thế giới bất chấp mọi
hậu quả để ra lệnh tấn công bọn Dương Đỉnh Thiên thì có thể thấy được
ngay: hoặc chính phủ thế giới đã quyết định lộ mặt thật của mình, muốn
lập tức chơi bài ngửa với đám Cung Diệp Vũ, hoặc đám Dương Đỉnh Thiên đã làm chuyện gì đó mà chính phủ không thể bỏ qua, nên bọn họ bắt buộc
phải đưa ra quyết định như vậy.
Mà dựa theo những gì tên sĩ quan kia mới nói thì mệnh lệnh bọn họ nhận
được chỉ nhằm vào bốn người Dương Đỉnh Thiên mà thôi. Nói cách khác,
chính phủ thế giới chưa có ý định để lộ bộ mặt thật của mình, bọn họ chỉ muốn giữ cho bí mật của mình không bị lộ mà thôi. Nếu vừa rồi Cung Diệp Vũ không để ý bất cứ điều gì, liều lĩnh để bị rơi vào tình trạng kiệt
sức cũng phải tàn sát một trận, giết đám binh sĩ này không còn một mống, thì có khi đám chính phủ sẽ vì vậy mà sợ bóng, sợ gió, cho là Cung Diệp Vũ vẫn còn rất sung sức, lại còn có Bùi Kiêu trợ giúp. Mà chính phủ thế giới lại vừa thiệt hại nặng nề do bị Kẻ Sa Đọa tấn công, nên khả năng
bọn chúng ‘tự kéo lỗ mũi mình xuống’ để nhận sai, xin giảng hòa sẽ là
rất cao. Nếu sau này những tin tức này lộ ra, bộ mặt thật của chính phủ
lộ rõ, vậy thì hai bên chỉ còn cách dùng thực lực chân chính và át chủ
bài của mình để đối kháng trực tiếp, còn hôm nay thì có bình yên vô sự
rời khỏi đây.
Nhưng Bùi Kiêu lại tự cho mình là thông minh, khuyên Cung Diệp Vũ tạm
dừng, chờ tới khi khôi phục sức mạnh mới tính sổ với chính phủ. Nhưng
hắn không nghĩ tới rằng: bọn hắn lúc này đều đã suy yếu tới cực điểm,
nếu so ra thì chính phủ thế giới còn có ưu thế lớn hơn. Nếu chính phủ
thế giới biết được bọn hắn đã như ‘đèn cạn dầu’, vậy thì khả năng rất
lớn là bọn chúng sẽ nghĩ tới việc thừa cơ diệt cả hắn và Cung Diệp Vũ để bịt miệng, xóa bỏ đi mối uy hiếp khổng lồ vẫn luôn treo lơ lửng ngay
trên đầu!
Chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy ngay: một linh hồn Chân Ma cấp đại
biểu cho điều gì? Chỉ cần kẻ đó không rơi vào môi trường đặc thù như Đảo Phục Sinh này, vậy thì muốn đến đâu, đi đâu cũng không gì ngăn cản nổi! Khi đó, kẻ này muốn giết ai thì người đó chết, muốn phá cái gì thì cái
đó hỏng, sẽ còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần bất kỳ tổ chức khủng bố nào
trên đời. Chính phủ thế giới đương nhiên là rất sợ sự tồn tại của một
nhân vật như vậy! Thế nên, nếu có cơ hội để giải quyết bọn Cung Diệp Vũ – dù là nhỏ nhất, chính phủ chắc chắn cũng sẽ không chút tiếc nuối mà ném ra át chủ bài của mình…
“Từ lúc ngươi khuyên can Cung Diệp Vũ rồi bọn chúng chạy đi báo cáo chỉ
huy, tới giờ đã qua 47 giây, nhưng chúng ta vẫn không thấy bất kỳ tin
tức nào phản hồi lại. Như vậy, quyết định của bọn chúng chỉ có thể là…”
Valkyrie bình thản nhìn vẻ mặt đầy sự khổ sở và hối hận của Bùi Kiêu,
rồi liếc nhìn đồng hồ và nói tiếp.
Bùi Kiêu phiền muộn tiếp lời: “Bọn chúng chuẩn bị ngửa bài rồi… Hả!
Không xong rồi! Bọn chúng đang kéo dài thời gian! Chúng định đợi cho
Thần Chiến Binh Khổng Lồ Obelisk quay trở về! Đúng thật rồi, ta đáng ra
phải nghĩ tới từ sớm rồi chứ: trên Đảo Phục Sinh này, thứ duy nhất địch
nổi Cung Diệp Vũ chỉ có Thần Chiến Binh mà thôi! Mẹ kiếp, ta thật quá
ngu xuẩn, sao không nghĩ tới sớm hơn chứ!”
Đang nói thì Bùi Kiêu vụt nhảy lên cao mấy mét. Tiếp theo, một ánh chớp
bạc hiện lên, con ngựa tám chân tráng kiện đã lập tức xuất hiện phía
dưới hắn. Bùi Kiêu nhanh chóng phi tới bên cạnh Cung Diệp Vũ, rồi mặc kệ tên kia có hiểu hay không, hắn rống lớn: “Cung Diệp Vũ! Giết đi! Giết
sạch tất cả những kẻ trước mặt ngươi đi! Không cần suy nghĩ con mẹ gì
hết, chính phủ thế giới muốn một mẻ diệt hết chúng ta đó!”
Cung Diệp Vũ đầu tiên là thoáng sững sờ, sau đó khuôn mặt lập tức hiện
lên nụ cười dữ tợn. Hắn cũng rống lớn lên: “Đúng lắm! Không cần phải suy nghĩ con mẹ gì cả! Từ lâu rồi đã thấy đám chính phủ thế giới này như
bu**. Nào là quy tắc ngầm, nào là tình hữu nghị con mẹ gì đó. Bọn ông
đây trời sinh tự do tự tại, không thích bị quản thúc, tại sao lại phải
để ý tới đám hợm đời như cư* chúng mày? Phản con mẹ nó là xong!”
Nói xong, Cung Diệp Vũ gầm lên một tiếng điên cuồng, trường khí thế màu
tím lần nữa bung ra khắp xung quanh. Đồng thời, thanh Tử Lôi Đao trong
tay hắn cũng nhanh chóng phóng to. Cung Diệp Vũ tuy đúng là thô lỗ nhưng hắn không hề ngu, hắn biết mình đã như đèn sắp cạn dầu nên vừa ra tay
đã lập tức sử dụng Giải Phóng, thà tiêu tốn trường khí thế chứ không hề
muốn lãng phí số Năng Lượng Tiêu Chuẩn ít ỏi còn lại trong cơ thể!
Cách đó không xa, đám quân đội vẫn luôn cảnh giác với tình hình bọn Bùi
Kiêu lúc này cũng đã nhận ra có gì đó không ổn. Nhất là sau đó thấy Cung Diệp Vũ bỗng gào to một hồi, tuy hắn gào lên bằng tiếng Trung nhưng
phần lớn quân nhân ở đây cũng thông thạo được thứ ngôn ngữ này. Nghe
được lời Cung Diệp Vũ, bọn họ quá kinh sợ, lập tức nâng súng lên, nhưng
sau đó lại từ từ hạ súng xuống. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là một đám
lính mù tịt mọi thứ, chỉ như ‘thiên lôi chỉ đâu đánh đấy’, bọn họ không
biết rằng chính phủ thế giới muốn diệt tận gốc bọn Cung Diệp Vũ, thế nên cứ nghĩ rằng cái đám ‘nguy hiểm’ kia sẽ chẳng động tới mình. Tới lúc
thấy Cung Diệp Vũ vụt nhảy lên cao, bọn họ mới lần nữa đưa súng lên, thế nhưng đã quá trễ, chỉ vừa thấy ánh sáng tím lóe lên trước mặt thì bọn
họ đã bị chém thành từng khối vụn. Cung Diệp Vũ trong trạng thái Giải
Phóng, chỉ vung tay chém bừa một đao nhưng hơn trăm người kia đều đã bị
bao phủ trong phạm vi công kích của Tử Lôi Đao. Chỉ sau một đao, không
một ai may mắn tránh được, tất cả đều đã bị chém thành mảnh vụn!
Ngay sau đó, Cung Diệp Vũ lại đưa mắt nhìn về phía một nhóm binh lính
đang tụ tập cách đó không xa. Thế nhưng hắn mới nhìn tới đó thì thanh
kiếm lớn trong tay Valkyrie đã giết vào trong đám binh lính đó, thanh
kiếm trên tay cô không ngừng tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt. Mà nói cũng thật lạ, không hiểu thứ ánh sáng trắng đó là loại thuộc tính gì mà cứ
ai dính phải nó là sẽ lập tức tan biến. Giống như linh hồn tan thành
Năng Lượng Tiêu Chuẩn, người sống chạm phải thứ ánh sáng trắng đó cũng
sẽ lập tức tiêu tan, chỉ khác là không tạo ra Năng Lượng Tiêu Chuẩn gì
cả. Phương thức công kích như vậy đúng là quá sức kỳ dị!
Đến khi đã dọn sạch đám linh kia, Valkyrie chợt bật nhảy lên cao, con
ngựa có cánh lập tức xuất hiện cho cô cưỡi lên. Cô bay đến bên cạnh Bùi
Kiêu, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh. Xa xa bốn phía, đầy những
bóng người đang ùn ùn kéo lại! Tất cả bọn họ đều là binh lính phòng ngự
của tòa nhà trung tâm đảo, thậm chí còn có những binh sĩ đang thử vận
hành những giàn phóng tên lửa lúc trước bị Rocky phá hỏng, rõ ràng là
định sử dụng những vũ khí tầm sát thương rộng này để tấn công bọn Bùi
Kiêu.
Bùi Kiêu lạnh lùng nhìn những diễn biến xung quanh, trong đầu đang không ngừng tính toán kế sách chạy trốn. Rồi chợt thấy Valkyrie tiến lại phía mình, mắt hắn sáng lên rồi lập tức nói với cô: “Tại sao lại muốn giúp
bọn ta? Chuyện này có liên quan gì tới ngươi đâu? Kẻ mà chính phủ thế
giới muốn tiêu diệt chỉ là bọn ta thôi mà. Ngươi cũng dây vào đây làm gì vậy?”
Valkyrie lại liếc nhìn hắn, có điều trong đôi mắt đẹp của cô dường như
còn có chút khinh thường. Sau đó cô mới trả lời Bùi Kiêu: “Ta đã lấy đi
‘Ring of Nibelungen’. Chính phủ thế giới luôn luôn giám sát mọi chuyện
xảy ra trên đảo, nên bọn họ chắc chắn đã biết được chuyện này. Người vô
tội mà nắm giữ báu vật cũng sẽ thành kẻ có tội, thế nên đi cùng các
ngươi sẽ giúp ta chia bớt hỏa lực từ chính phủ, đó là thứ nhất. Và thứ
hai là… ta muốn đi theo ngươi.”
Bùi Kiêu hơi hoảng sợ một chút. Một người đẹp tới mức khuynh đảo thế
gian như vậy, mà còn là người đẹp lạnh lùng, xa cách thế gian, thế mà cô ấy lại chủ động… tỏ tình với hắn. Gặp phải tình huống đó thì chắc dù là ai cũng sẽ thấy có phần hoảng sợ.
“Ngươi đã có mặt ở đó, trong ký ức đôi khi xuất hiện của ta. Tuy rằng ta không thể nhớ nổi ngươi là ai, nhưng chắc chắn là ngươi có liên quan
tới trí nhớ đã mất đó. Nên ta muốn đi theo ngươi, cho tới khi ta tìm lại được trí nhớ của mình… và cả cảm xúc nữa…” Valkyrie thoáng nắm lại hai
tay, ra bộ thể hiện quyết tâm. Có điều là vì cô quả thật quá xinh đẹp,
hơn nữa còn là một người đẹp lạnh lùng với thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn, thế nên không hiểu sao một hành động như vậy lại biến thành rất ‘kute’, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng dễ thương. Đến cả Bùi Kiêu cũng không
nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.
Hắn còn chưa kịp hỏi Valkyrie xem có kế sách gì tiếp theo thì bỗng thấy
từ một nơi cực kỳ xa xôi bên ngoài Đảo Phục Sinh, một người khổng lồ với thân hình vô cùng to lớn trồi lên khỏi mặt biển, tiếp đó lẳng lặng đứng yên trên mặt nước. Tuy bộ ngực hắn bị lõm hẳn xuống, thậm chí vỡ nát,
và còn cách xa đến mười mấy kilomet, nhưng Bùi Kiêu vẫn có thể cảm nhận
được áp lực khủng bố tỏa ra từ người khổng lồ đó. Cao như núi lớn, sâu
như vực thẳm…
Thần Chiến Binh Khổng Lồ Obelisk! Một lần nữa xuất hiện!
Chú thích:
1. Đại trí giả ngu: người có trí tuệ siêu việt nhưng giả vờ hoặc sống trong lốt một kẻ ngu.