Sự xuất hiện đột ngột của con Ngưu Đầu này đã làm cho mấy tên Tự Do Linh Hồn kia sợ tới mức không dám động đậy. Cho dù có được cầm Thiên Sinh Vũ Khí trên tay, thì một đám Tự Do Linh Hồn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào
một con quỷ quái Chân Ma cấp, càng không cần nói đến lúc bọn hắn đang
‘tay không tấc sắt’ như hiện tại. Bởi vì chỉ cần đụng phải trường khí
thế thì Tự Do Linh Hồn hơi yếu chút sẽ lập tức hôn mê, kẻ mạnh hơn thì
sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là khống chế. Giống như lúc này, trường khí
thế phẫn nộ vừa xuất hiện thì mấy tên Tự Do Linh Hồn này đã bắt đầu cảm
thấy đầu óc quay cuồng.
Đây là thủ đoạn ảnh hưởng tới đối phương đặc trưng mà chỉ có cường giả
Chân Ma cấp mới có, đó cũng là lý do mà cả ngàn tên Tự Do Linh Hồn cũng
không thể nào địch nổi một cường giả Chân Ma cấp!
Bùi Kiêu cũng bị trường khí thế phẫn nộ bao phủ, nhưng cảm giác của hắn và những kẻ khác lại hoàn toàn bất đồng.
Trong cảm nhận của hắn, trường khí thế kia dầy đặc và cô đọng, giống như đó là một loại chấp niệm được ‘pha loãng’. Nhưng nó cũng có chỗ khác
với chấp niệm, nếu ví chấp niệm rắn chắc như sắt thép thì trường khí thế chỉ mỏng manh như thể khí vậy. Hơn nữa, chấp niệm thì không hề có ý
chí, còn trường khí thế thì lại tràn ngập ý chí.
Không chỉ đơn giản như vậy, năng lực đè ép và phá hoại vốn là đặc trưng
của trường khí thế thì lúc này hắn lại không hề thấy. Lúc này đây, Bùi
Kiêu chỉ có cảm giác giống như đang được bọc trong một tấm chăn bông mềm mại ấm áp. Ý chí phẫn nộ thì vẫn tồn tại như thường, nhưng nó lại mang
tới cho Bùi Kiêu một cảm giác thân thiết, giống như đang khoác trên mình một tấm áo choàng ấm áp, ôn hòa mà thân thiết, không hề đè ép hay gây
cho hắn chút cảm giác thù địch nào.
Vậy nên, Bùi Kiêu hiểu rằng con Ngưu Đầu đột nhiên xuất hiện này sẽ
không làm hại hắn. Cho dù nó có phải quỷ quái hay không thì vẫn có một
mối liên hệ nào đó với hắn… Tuy không dám khẳng định chăc chắn, nhưng
cảm giác vừa rồi chắc hẳn sẽ không lừa hắn!
Lúc trước, khi Bùi Kiêu sắp bị cây Bạo Viêm Cự Phủ này hút thành xác
khô, bỗng nhiên hắn lại cảm nhận được bên trong Bạo Viêm Cự Phủ còn tồn
tại một luồng chấp niệm đặc biệt. Đúng vậy, bản thân Bạo Viêm Cự Phủ vốn là do chấp niệm tạo thành, thế mà ở trong lòng nó còn tồn tại một luồng chấp niệm khác. Nhưng luồng chấp niệm này cũng không phải là một thể
thống nhất, mà là do hai loại chấp niệm khác nhau hòa quyện, xoắn bện
lại mà thành.
Một loại chấp niệm trong số đó chính là chấp niệm của Bùi Kiêu, còn một
loại khác thì tràn ngập bi thương, phẫn nộ, táo bạo, lo lắng, thậm chí
là cả thâm độc. Có điều, loại chấp niệm phẫn nộ kỳ dị kia vô cùng nhỏ
bé, yếu ớt. Nó yếu ớt tới mức số lượng không đạt được 1% tổng số chấp
niệm của luồng chấp niệm dung hợp, nếu như một lượng chấp niệm nhỏ như
vậy mà vô tình bị tách ra ngoài môi trường thì chắn chắn nó đã tiêu tán
từ lâu. Có điều, phần chấp niệm kỳ dị kia lại được chấp niệm của Bùi
Kiêu bao bọc, mà vài đơn vị chấp niệm của Bùi Kiêu lại được chấp niệm
của Bạo Viêm Cự Phủ giữ trong lòng chính nó, vì vậy mà cả hai loại chấp
niệm đều không bị tiêu tán, ngược lại, chấp niệm của Bùi Kiêu đang bắt
đầu dung hợp với loại chấp niệm bạo ngược kia!
Chính bản thân Bùi Kiêu cũng không biết hắn đã đưa chấp niệm của bản
thân mình vào bên trong Bạo Viêm Cự Phủ khi nào và bằng cách nào, nhưng
khi hắn cảm nhận được điều đó thì đã nhanh chóng quyết định phải nạp
năng lượng cho Bạo Viêm Cự Phủ. Bởi vì chấp niệm của hắn đã hoàn toàn áp đảo, chiếm thế chủ đạo so với tia chất niệm kỳ dị kia, thế nên hắn tin
tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì xấu với bản thân mình!
Quả nhiên, tuy lúc con Ngưu Đầu này xuất hiện thì cả mấy tầng lầu đều đã bị trường khí thế của nó bao phủ, nhưng Bùi Kiêu cũng ở trong trường
khí thế đó thì lại không hề cảm thấy bị đè ép. Ngược lại, hắn còn có cảm giác như cá gặp nước. Tới lúc này thì Bùi Kiêu mới dám thả lỏng tinh
thần một chút.
Ngay khi Bùi Kiêu đang thư giãn một chút thì bỗng nhiên cả tầng lầu vang lên tiếng chuông cảnh báo vô cùng chói tai. Đám nhà nghiên cứu khoa học ở bên ngoài còn bối rối và hoảng sợ hơn nữa, bắt đầu chạy trốn tứ tán,
cửa ra vào của căn phòng làm bằng hợp kim siêu điện từ lập tức đóng sầm
lại, tia lửa điện chợt xuất hiện rồi chạy khắp các vách tường. Hiển
nhiên, cơ chế phòng ngự, ngăn chặn quỷ quái thoát ra ngoài của căn phòng này đã được khởi động!
“Gào!”
Ngay khi trên vách tường xuất hiện dòng điện thì con Ngưu Đầu đang nằm
trên mặt sàn cũng chợt trợn trừng đôi mắt bò của nó, sau khi gầm lên một tiếng điên cuồng thì liền muốn đứng thẳng dậy. Tuy con Ngưu Đầu này
không thể khổng lồ bằng còn Ngưu Đầu Ma Vương cấp lúc trước, nhưng thân
hình của nó cũng cao hơn 10m, thế nên mới vươn người đứng lên thì đầu nó đã chạm vào trần căn phòng, nhưng dù vậy thì cũng mới chỉ đứng lên được nửa người mà thôi. Ngay lập tức, dòng điện trên trần nhà đánh thẳng vào đầu nó. Một tiếng ‘đùng’ nổ vang, cái đầu của Ngưu Đầu dường như đã
biến thành một quả cầu sét, ánh chớp chói lòa lóe lên làm người ta phải
nhức mắt.
Thế nhưng dòng điện đó rõ ràng là không làm cho nó tổn thương chút nào.
Nó cứ nửa đứng nửa ngồi, đội cái trần nhà trên đầu như vậy, cặp mắt bò
của nó thì nhìn Bùi Kiêu chằm chằm, không để ý chút nào tới dòng điện
kịch liệt trên đỉnh đầu.
Bùi Kiêu nhìn cảnh này mà cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Một mặt là
dở khóc dở cười với đám nhân viên nghiên cứu khoa học ở bên ngoài. Bùi
Kiêu cũng hiểu uy thế của quỷ quái Chân Ma cấp là thế nào, một khi để
cho con Ngưu Đầu Chân Ma cấp này thoát khỏi căn phòng này thì rất có thể nó sẽ gây ra thiệt hại có tính đả kích với cả Tổ Chức Linh Hồn Trung
Quốc. Vậy nên dù hắn có nói với bọn họ là con Ngưu Đầu này sẽ công kích
lung tung, thì có lẽ cũng sẽ chẳng có ai chịu mở cửa cho hắn, chỉ biết
ngồi chờ Cung Diệp Vũ đến mà thôi.
Một mặt khác là dở khóc dở cười vì biểu hiện của chính con Ngưu Đầu này. Chưa cần nói tới cái khác, chỉ riêng việc nó không sợ dòng điện thôi đã vô cùng quỷ dị rồi!
Dòng điện của thế giới hiện thực và lực lượng lôi điện của Bùi Kiêu là
hai thứ hoàn toàn khác biệt. Dòng điện của thế giới hiện thực là vật
chất thực sự tồn tại, còn lực lượng lôi điện của Bùi Kiêu thì được hắn
chuyển hóa từ năng lượng tiêu chuẩn mà thành, cũng giống như Thiên Sinh
Vũ Khí, là thứ có thể gây tổn thương cho linh hồn và quỷ quái, còn dòng
điện của thế giới hiện thực thì lại không thể làm tổn thương được quỷ
quái.
Nhưng trong căn phòng này thì lại khác! Bởi vì căn phòng này được làm
bằng hợp kim siêu điện từ - loại vật chất có thể làm tổn thương được quỷ quái, vậy nên dòng điện chạy qua thứ hợp kim này cũng có thể làm tổn
thương được quỷ quái đấy… Nhưng dòng điện này lại chẳng có chút hiệu quả nào với con Ngưu Đầu này. Thật ra Bùi Kiêu cũng có thể đoán được nguyên nhân của điều này. Lúc trước, khi năng lượng của Bùi Kiêu bị Bạo Viêm
Cự phủ hút đi thì đồng thời cả lực lượng lôi điện của hắn cũng bị hút đi theo. Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà con Ngưu Đầu này đã được
miễn dịch với dòng điện?
Bùi Kiêu lắc đầu. Hắn cũng không thể khẳng định chắc chắn là chuyện gì
đã xảy ra, thậm chí là cả nguyên nhân khiến con Ngưu Đầu Chân Ma cấp này sinh ra hắn cũng không biết. Có điều, việc cần làm gấp hiện tại là phải ổn định lại tình hình đã: “Mọi người ở bên ngoài đừng sợ! Con quỷ quái
Chân Ma cấp này là do ta không chế. Nó sẽ không công kích các ngươi,
nhưng để đề phòng bất chắc thì các ngươi đi gọi Cung Diệp Vũ đến đây đi. Nhanh lên một chút!”
Đám nhân viên nghiên cứu ở bên ngoài lúc này mới như bừng tỉnh. Lập tức, có người chạy ngay tới thang máy, có người thì nhìn chằm chằm vào cửa
lớn, có người lại nhìn vào màn hình của camera ghi hình trong phòng vì
sợ con Ngưu Đầu khổng lồ này đột nhiên ra oai. Nhìn vào cái thân hình
khổng lồ với cơ bắp cuồn cuộn xoắn vặn của nó, mấy nhân viên nghiên cứu
này không dám chắc là bức tường bằng hợp kim siêu điện từ kia có đủ dày
hay không.
Còn tình cảnh trong phòng hiện tại thì lại là chuyện khác. Mấy tên Tự Do Linh Hồn kia đều đã rơi vào tình trạng hôn mê do không chịu nổi áp lực
của trường khí thế ở khoảng cách gần, còn Bùi Kiêu thì vẫn chăm chú nhìn vào con Ngưu Đầu này. Bạo Viêm Cự Phủ vốn được đặt trên mặt đất giờ đã
biến mất, thế nên hiển nhiên là cây rìu đó đã biến thành con Ngưu Đầu
Chân Ma cấp trước mặt rồi. Chỉ là không hiểu bằng cách nào mà một thanh
Thiên Sinh Vũ Khí lại biến thành quỷ quái như vậy. Mà hơn nữa là tại sao con Ngưu Đầu này cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy đây?
Nếu như đã không nghĩ ra được đáp án thì Bùi Kiêu cũng không thể cứ đứng ngây ra để chờ Cung Diệp Vũ như thế này được. Dù sao thì trong thân thể của con Ngưu Đầu này còn có một bộ phận chấp niệm của hắn, hơn nữa
trường khí thế này cũng rất thân thiện chứ không hề gây hại gì cho hắn.
Vậy nên Bùi Kiêu bắt đầu tự cổ vũ cho dũng khí của mình, sau đó từng
bước một tiến lại gần con Ngưu Đầu này. Càng tới gần con quái vật đó,
hắn càng cảm nhận được một cảm giác thân thiết, vậy nên, sau khi do dự
một hồi, cuối cùng hắn cũng thò tay ra, chạm vào con Ngưu Đầu.
Khi bàn tay Bùi Kiêu chạm vào thân hình của con Ngưu Đầu, trong khoảng
khắc, hắn như cảm thấy mình vừa chạm vào một khối chất lỏng sền sệt. Còn chưa kịp tỉnh táo lại thì cả bàn tay của hắn đã chui thẳng vào trong cơ thể của Ngưu Đầu!
Tình huống này thật quá mức quỷ dị! Đối với các linh hồn thể, thực ra là cả quỷ quái và linh hồn thể đều giống nhau. Khi hai bên tiếp xúc với
nhau thì cả hai phía đều giống như biến thành vật chất vậy, không thể có việc như kiểu: linh hồn thể đi xuyên qua cơ thể quỷ quái gì đó. Nhưng
vừa rồi, bàn tay của Bùi Kiêu thực sự đã đi xuyên vào trong cơ thể của
Ngưu Đầu, cứ như thể con Ngưu Đầu này chỉ là ảo ảnh vậy!
Tình cảnh này đúng là quá quỷ dị!
Bùi Kiêu cũng càng hoảng sợ hơn, vội vàng rút tay ra khỏi cơ thể của
Ngưu Đầu. Tuy thứ này sền sệt như chất lỏng, nhưng dường như không phải
vì vậy mà nó cản trở Bùi Kiêu rút tay lại. Bùi Kiêu vội nhìn chằm chằm
vào bàn tay mình.
Trên tay hắn không có bất kỳ thứ gì giống như chất lỏng, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể vẫn còn nguyên, chấp niệm cũng không hề tăng lên hay giảm đi. Cứ như thể một màn bất hợp lý vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn
vậy!
( Không đúng! Ta rất tỉnh táo! Hơn nữa, cảm giác của ta cũng không phải
cảm giác giả do ảo giác gây nên. Vậy thì những gì vừa xảy ra là thật! Ta thật sự có thể đi vào trong cơ thể của con Ngưu Đầu này? )
Sự kinh ngạc trong lòng Bùi Kiêu lúc này đã lớn đến khó mà hình dung.
Chuyện như thế này chưa bao giờ được nhắc tới trong tư liệu của tổ chức
linh hồn, mà trước đây cũng chưa từng thấy quỷ quái Ma Vương cấp. Vậy
thì cái thanh Thiên Sinh Vũ Khí do quỷ quái Ma Vương cấp thực thể hóa ra này thì sao? Không những đột nhiên biến thành quỷ quái, mà dường như
linh hồn thể còn có thể đi xuyên qua nó được nữa?
Sau đó liệu sẽ còn gì nữa đây?
Bùi Kiêu nghĩ ngợi, suy tư cả nửa ngày. Mặc dù hắn muốn đợi Cung Diệp Vũ tới để bàn bạc kỹ hơn, nhưng trong đáy lòng lại có một cảm giác không
muốn chịu thua. Hắn tự hỏi: nếu cái gì cũng ỷ lại vào Cung Diệp Vũ thì
bản thân mình là cái gì đây? Tiểu đệ? Thủ hạ?
Nghĩ tới đó, Bùi Kiêu lập tức nghiến răng trợn mắt, sau đó bắt đầu đưa
tay vào trong cơ thể Ngưu Đầu. Mà lần này hắn cũng không kháng cự như
trước, đưa toàn thân chìm vào trong cơ thể Ngưu Đầu. Ở phòng nghiên cứu
bên ngoài, đám nhân viên khoa học nhìn thấy một màn này thì đã sợ tới
ngây người rồi, con mắt nhiều kẻ đã trừng lên như sắp lòi hẳn ra ngoài
vậy, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, chứng kiến Bùi Kiêu từng chút một
biến mất trong cơ thể của Ngưu Đầu.
Khi toàn thân Bùi Kiêu đã chìm vào trong cơ thể của Ngưu Đầu, hắn mới
phát hiện trong cơ thể của Ngưu Đầu cũng vẫn có thể nhìn được. Chẳng qua là trước mặt giống như đầy sương mù, không nhìn được quá xa, mà lực cản khi di chuyển cũng rất lớn, giống như đang đi lại bên trong một vũng
bùn vậy. Nhưng cũng may mà thân hình của Ngưu Đầu không quá lớn, hắn có
thể thấy được cách đó 2 – 3m có một tia chớp đang lơ lửng trong sương
mù. Trong đầu Bùi Kiêu lập tức nảy ra một giả thuyết, liền cất bước đi
về hướng tia chớp đó.
Chỉ có vài mét như vậy mà không ngờ hắn phải đi mất gần nửa phút. Đến
khi đã thấy được tia chớp ở ngay trước mặt, cảm giác thân quen lại một
lần nữa xuất hiện. Quả nhiên! Tia chớp kia chính là luồng chấp niệm đã
chạy vào trong Bạo Viêm Cự Phủ không biết từ lúc nào của hắn!
Bùi Kiêu liền nắm chặt lấy phần chấp niệm này. Trong khoảnh khắc, hắn
chỉ thấy cảnh tượng trước mắt mình chợt thay đổi, đó là khung cảnh của
gần nửa căn phòng bằng hợp kim siêu điện từ. Hơn nữa, tầm nhìn của hắn
có chút quái lạ, giống như hắn đang đứng trên cao mấy mét nhìn xuống
vậy. Đến khi Bùi Kiêu thử giật giật tay chân mình thì cuối cùng hắn cũng biết cái tầm mắt này đại biểu cho điều gì... Đây là tầm mắt của Ngưu
Đầu! Hắn đang nhìn thông qua đôi mắt của Ngưu Đầu đó sao!?
( Hoặc nói là... Ta đã khống chế cơ thể của con Ngưu Đầu này? )
Không chỉ riêng tầm mắt, còn có một cảm giác khác cũng đồng thời xuất
hiện trong ý thức của Bùi Kiêu. Lần này thì cảm giác cực kỳ quỷ dị,
không phải là hình ảnh mà thị giác nhìn thấy, mà chỉ là một loại cảm
giác mông lung mà thôi, không thể cảm nhận được kích thước, hình dáng
hay màu sắc của sự vật, nhưng lại có thể cảm nhận được cường độ chấp
niệm của những người xung quanh. Đặc biệt là với đám Tự Do Linh Hồn cách đó không xa thì rõ ràng nhất, hắn có thể thấy được cường độ của chấp
niệm, số lượng của chấp niệm, số lượng của năng lượng tiêu chuẩn...
Không chỉ có vậy, Bùi Kiêu còn có thể cảm nhận được bên trong thang máy
có sự tồn tại của một trường khí thế vô cùng bá đạo. Cường độ chấp niệm ở nơi đó lớn tới mức dọa người, dường như là một luồng lôi điện màu tím
vậy!
Vô cùng bá đạo!
( Cái này là cảm nhận bằng trường khí thế sao? Hay nói cách khác là giờ
ta có thể cảm nhận được mọi cái mà con Ngưu Đầu này cảm nhận được? Thậm
chí cả thân thể của nó cũng khống chế ư? )
Bùi Kiêu chỉ thấy vừa mừng vừa sợ. Đúng lúc trước hắn có cảm thấy lần
này sẽ gặp được ‘chỗ tốt’, nhưng ai mà ngờ là cái ‘chỗ tốt’ đó lại lớn
đến như vậy? Lớn đến mức khiến hắn cảm thấy khó tin!
Cơ thể và trường khí thế của một con Ngưu Đầu Chân Ma cấp? Do hắn hoàn toàn khống chế?
Nhưng đồng thời thì Bùi Kiêu cũng phát hiện năng lượng tiêu chuẩn của
mình đang bị tiêu hao với tốc độ lên đến 18 đơn vị mỗi phút. Mà Cung
Diệp Vũ cũng sắp đến rồi nên Bùi Kiêu cũng không dám thí nghiệm tiếp
nữa. Nếu không, lỡ như Cung Diệp Vũ nhìn thấy Ngưu Đầu mà lại không thèm hỏi một câu, bổ luôn cho một đao, thế thì có khi Bùi Kiêu sẽ chết oan
mất.
Vậy nên Bùi Kiêu cũng không dám chờ lâu hơn nữa, lập tức thoát khỏi
trạng thái điều khiển Ngưu Đầu, đồng thời cũng bắt đầu ‘bơi’ đi, chui ra khỏi cơ thể của nó. Có điều, vì thân thể của Ngưu Đầu đặc sệt nên hắn
cũng phải mất tới mấy chục giây mới hoàn toàn chui được ra ngoài. Mà
ngay khi hắn chui ra khỏi cơ thể của Ngưu Đầu thì một ánh đao màu tím đã xẹt qua cánh cửa kim loại của căn phòng. Ngay sau đó, Cung Diệp Vũ đã
nhào vào trong phòng cùng với một tiếng gầm thét đầy sự nôn nóng.
Bùi Kiêu chỉ kịp hô lên một tiếng “đừng” thì Cung Diệp Vũ đã lập tức phát chiêu. Một đao chém thẳng về phía Ngưu Đầu!