Anh Dũng Súng của Bùi Kiêu có tổng dung lượng chấp niệm là 850 đơn vị, hơn nữa hắn lại là tay mơ, không biết những lưu ý lúc nạp năng lượng cho Thiên Sinh Vũ Khí, cho nên đã ngớ ngớ ngẩn ngẩn mà nạp đầy 850 đơn vị năng lượng vào đó. Vì vậy bình thường hắn không dám nổ súng, do cứ mỗi lần nổ súng lại đại biểu cho việc hắn sẽ mất đi sức chiến đấu. Nhưng mà có mất thì cũng có được, lực công kích khi khai hỏa của thanh Thiên Sinh Vũ Khí được nạp tới 850 đơn vị năng lượng này có sức sát thương khá là khủng khiếp.
Lúc này, Bùi Kiêu đang bị hơn mười con U Linh bao vây, nhưng hắn chỉ xem chúng như không khí mà thôi, vì thậm chí chúng còn yếu hơn cả linh hồn phổ thông nữa. Chẳng qua do bọn chúng có thủ đoạn công kích đặc thù mà linh hồn bình thường không có, cho nên mới có thể cắn nuốt được linh hồn, tuy nhiên cũng phải mất rất nhiều thời gian mới được. Giống như Bùi Kiêu nhìn thấy lúc nãy, nếu bọn U Linh này muốn cắn nuốt hoàn toàn một linh hồn phổ thông thì cũng phải mất ít nhất vài giờ, hoàn toàn không thể nào so sánh với những quỷ quái trong Địa Ngục hay là trong ảo giới được. Hiển nhiên bọn quỷ quái ở Địa Ngục là khủng bố nhất, mặc dù chúng còn chưa đạt đến Chân Ma cấp, nhưng sự mạnh mẽ của chấp niệm lại không hề thua kém Chân Ma cấp bao nhiêu.
Hãy lấy con Sói Mặt Người Khổng Lồ mà Bùi Kiêu trong Địa Ngục làm ví dụ. Lúc đó, hắn vẫn còn chưa hiểu biết gì về linh hồn thể, vậy nên khi thấy con Sói Mặt Người Khổng Lồ đó ăn linh hồn, mặc dù chỉ có một mình nó mà lại có thể cắn nuốt đến mấy linh hồn một lúc, lúc đó hắn chỉ nhìn với ánh mắt của một người bình thường nên cho rằng như vậy cũng chẳng có gì lạ, thể tích của chúng to lớn nên có thể ăn được nhiều cũng đúng thôi. Mãi cho đến sau khi hắn trở lại dương thế, thật sự thông hiểu rõ ràng mọi chuyện, lúc đó mới hiểu con Sói Mặt Người Khổng Lồ kia khủng bố đến mức nào!
Định nghĩa về linh hồn: đó đã là hình thái hoàn toàn khác với người sống hay các sinh vật sống khác!
Nói một cách dễ hiểu, linh hồn là một vật chứa có ý thức và trí tuệ. Trong đó chấp niệm chính là bản thân của vật chứa đó, bên trong chứa đựng toàn bộ ký ức, ý thức, suy nghĩ của con người lúc còn sống, còn năng lượng tiêu chuẩn là yếu tố để cho vật chứa này có thể hoạt động được. Tương tự như mối liên hệ giữa người máy và năng lượng vậy, người máy là chủ thể, nhưng mà nếu như thiếu năng lượng thì không thể nào vận hành được.
Nếu quỷ quái muốn hấp thu toàn bộ một linh hồn bình thường thì sẽ phải cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa, bởi vì chấp niệm của bọn chúng không đủ mạnh mẽ và vững chắc. Ấy vậy mà đám Nhân diện cự lang ở Địa Ngục lại “một con ăn đến mấy người”, cứ như chấp niệm của bản thân chúng không hề bị hạn chế gì cả. Từ sau khi Bùi Kiêu trở lại dương thế, biết rõ sự khác biệt của linh hồn thể, mới hiểu được sự khủng bố của chúng. Từ đó cũng có thể suy ra... con Sói Mặt Người Khổng Lồ đã đạt đến Chân Ma cấp rồi biến thành ba đầu kia, sợ rằng còn cường đại hơn quỷ quái Chân Ma cấp bình thường rất rất nhiều!
So với bọn quỷ quái mạnh đến biến thái trong Địa Ngục thì đám U Linh trước mắt này lại chẳng hề mang lại cho hắn chút nguy cơ nào. Nếu nhìn sơ qua, bọn U Linh này mờ nhạt như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua thôi thì chúng cũng sẽ bị thổi tan. Không chỉ vậy, vì bây giờ Bùi Kiêu đã có thể cảm nhận được “ý chí” nên đúng là hắn có thể cảm ứng được một tia ý chí “âm lãnh” (1) phát ra từ những U Linh này, nhưng nó cũng chỉ yếu ớt giống như giun dế mà thôi. Vậy nên Bùi Kiêu không chút bận tâm, cứ để mặc cho bọn chúng bổ nhào đến rồi dùng tạp âm tấn công mình, còn hắn chỉ như tiện tay cầm Súng Anh Dũng vung vẩy vài cái, chưa đến mười giây, hơn mười con U Linh đã bị chém cho tiêu tán, hoàn toàn biến mất.
Sau đó, Bùi Kiêu cũng lười để ý tới đám U Linh đang tháo chạy tứ tung còn lại. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống gần linh hồn đang phát ra ánh sáng màu bạc phía dưới. Đó là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, đặc biệt là đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, có vài phần giống với Kim Thành Vũ (2), chỉ khác là sắc mặt hắn tái nhợt, giống như người vừa bệnh nặng dậy vậy.
Lúc Bùi Kiêu hạ xuống, trong mắt người thanh niên này liền hiện lên vẻ cảnh giác, ánh sáng màu bạc vốn đã ảm đạm lại một lần nữa bùng lên. Không đợi hắn kịp tấn công, Bùi Kiêu đã nói trước: "Nhìn kỹ lại đi! Ta không phải là quỷ quái gì đâu nha. Ngươi đã từng gặp quỷ quái nào mà đi săn giết U Linh chưa? Ta cũng là linh hồn con người giống như ngươi vậy."
Những tia sáng trên người tên thanh niên dần dần yếu đi, nhưng sự cảnh giác trong mắt hắn lại không hề giảm, thậm chí còn có thêm một tia lạnh lẽo trong đó. Hắn lạnh lùng nhìn Bùi Kiêu một lúc, cũng nhìn đến khẩu súng trong tay Bùi Kiêu, sau đó mới cất tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại không sợ đám U Linh kia? Là quân đội của chính phủ phái tới sao?"
Bùi Kiêu cười cười, nói: "Bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này. Trước tiên, hãy để ta chặt đứt tội nghiệt giúp ngươi đã, nếu không thì ngươi sẽ bị kéo vào trong Địa Ngục đó. Đợi lúc thư thả, ta sẽ kể hết mọi thứ cho ngươi nghe." Nói xong, hắn liền giơ tay chụp vào đoàn khí tức đen tối trên người thanh niên này.
Thanh niên chợt sửng sốt rồi vội la lên: "Khoan đã! Khí tức đen tối này không thể chạm vào được đâu! Còn nữa, trước hết hãy đem cô ấy..." Lời còn chưa dứt, tay Bùi Kiêu đã chạm vào đoàn tội nghiệt bên ngoài cơ thể người thanh niên. Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như không nghe thấy được bất cứ cái gì khác nữa...
Dương Đỉnh Thiên... là tên của ta.
Ta là con trai của một lão đại trong giới xã hội đen. Năm lên bảy tuổi, ta đã nhìn thấy mẹ mình bị đạn lạc bắn trúng mà chết...
Cha của ta là lão đại của Hắc Trúc Bang, một trong ba thế lực xã hội đen của thành phố Đài Bắc, lòng dạ độc ác, trở mặt như trở bàn tay. Nghe ông ấy kể, lúc đó Hắc Trúc Bang còn chưa có ra đời, ông ấy được ông nội của ta giao cho mười mấy huynh đệ. Vậy là ông dẫn dắt huynh đệ của mình chinh chiến, vượt qua núi thây biển máu, bán hết lương tâm, cho vay nặng lãi, cưỡng bức con nhà lành làm gái, bạch phiến, súng đạn, hối lộ chính phủ... dùng đủ mọi thủ đoạn mới có thể gây dựng nên Hắc Trúc Bang uy thế như ngày nay...
Thế nhưng, ta lại chẳng cảm thấy điều đó có cái gì để tự hào, nhất là vào lúc ta nhìn mẹ ngã xuống trong vũng máu. Lúc đó mẹ còn cố gắng ôm chặt lấy ta, dặn ta, sau này phải trở thành người có ăn có học, tốt nhất là đi làm thầy giáo, trăm ngàn lần không được gia nhập xã hội đen... Ngay tại lúc đó, ta đã nhận ra: cha ta hóa ra cũng không đáng tôn kính như ta vẫn nghĩ, một thân đầy những vết sẹo kia... cũng chẳng phải là huân chương đáng tự hào của một người đàn ông!
Sau khi mẹ mất, không khí trong nhà ngày càng trở nên lạnh lẽo, cha thì cả mấy tháng liền ta cũng không nhìn thấy, chỉ ném cho ta một xấp tiền, nói ta muốn mua cái gì thì mua, và nếu ở trường có ai bắt nạt, thì bảo ta gọi cho A Lâm – một thủ hạ của cha ta – để hắn đi chém cả nhà tên kia .
Nói đùa đấy à? Trong trường có ai dám bắt nạt ta đây? Ngay cả nói chuyện với ta còn không ai dám! Đừng nói là bọn học sinh, ngay cả thầy giáo mà nhìn thấy ra cũng đều run lẩy bẩy! Như vậy thì ai dám bắt nạt ta đây?
Còn nhớ lúc trước... Mỗi buổi tối, mẹ vẫn thường hay kể chuyện xưa cho ta nghe, cùng ta xem tivi, giúp ta làm bài tập... Thật nhớ mẹ quá...
Nhưng mẹ thật sự đã không thể quay về nữa rồi! Ta cũng sẽ từ từ lớn lên, cuối cùng sẽ có một ngày quên mất bóng hình của mẹ. Điều duy nhất còn có thể nhớ rõ, có lẽ là cái ôm cuối cùng trong vũng máu kia của mẹ, bảo vệ cho ta không bị trúng đạn lạc, bảo vệ cho ta không bị mã tấu chém phải, và bảo vệ cho ta, không bị cha vô tình đánh gãy tay, gãy chân...
Cứ như vậy, cho đến năm ta mười hai tuổi, em... xuất hiện trong thế giới của ta, là em gái ư?
Theo như cha nói, đó là em gái cùng cha khác mẹ của ta, còn mẹ của em ấy... Hình như đã chết trong một vụ hỏa hoạn cố ý mấy ngày trước. Do kẻ thù của cha tìm ông trả thù, cuối cùng đốt luôn biệt thự của bà ấy, chỉ có em được cha ôm chạy thoát ra ngoài, còn mẹ của em thì đã chết trong căn biệt thự kia.
"Đàn bà giống như quần áo, muốn thay lúc nào cũng được! Chỉ có máu mủ của ta mới đáng được bảo vệ!”
Hắc hắc, đúng là máu lạnh thật... Có lẽ bảo vệ máu mủ cũng chỉ là một câu nói vậy thôi. Nếu thực sự đến lúc sinh tử tồn vong, có lẽ thứ mà ông ta quan tâm cũng chỉ là cái mạng của mình...
Vậy nên, em gái ơi! Chúng ta đều là kẻ mồ côi mẹ, đều sinh ra trong gia tộc xã hội đen này, vậy nên chúng ta cũng chỉ có thể nương tựa lẫn nhau mà sống thôi. Từ giờ trở đi, anh sẽ bảo vệ cho em!
Nhưng mà em lúc đó thực sự còn quá nhỏ, một đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy mà đã sớm phải mất mẹ rồi. Nếu như ta chỉ có thể nhớ được diện mạo của mẹ mình một cách mông lung, thì với em ấy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể biết được hình dáng của mẹ mình ra sao! Cũng không thể biết được mẹ em đã yêu thương em nhiều đến bao nhiêu, đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ em như thế nào...
Mười sáu tuổi... Vào trung học, ta vẫn không được mọi người đón chào, trong ánh mắt họ nhìn ta chỉ có chán ghét, còn có lẫn cả sợ hãi. Đúng vậy, giống như là sự sợ hãi của kẻ địch đối với cha ta vậy, làm con của ông ta, mọi người cũng sẽ sợ hãi ta như vậy. Mà có lẽ... chuyện này cũng không đến nỗi tệ, ít nhất bọn họ sẽ không đến làm phiền ta, để cho ta yên ổn mà học hành...
Còn về em, lúc đó đã đến tuổi vào tiểu học. Sáu tuổi, lúc nào cũng chỉ biết gọi “ca ca”, quấn quít ta không rời... Ài, mấy tháng rồi ta cũng chưa nhìn thấy cha, cho nên việc đi học của em cũng là do ta lo liệu... Có điều, hi vọng rằng em sẽ không bị đối đãi giống như ta ngày trước. Chuyện như vậy, đối với em ấy quá tàn khốc.
Mười bảy tuổi, à, hình như là mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên ta đánh người? Với lại nghe nói đối phương đã tàn phế... Ha ha ha, ta quả nhiên là mang dòng máu của cha mình, trong máu ta cũng chứa đầy tính bạo lực, một khi đã ra tay là gần như muốn giết chết đối phương vậy... Có điều, ta không hề hối hận! Dám bắt nạt em gái của ta sao? Nhưng mà cũng thật là kỳ lạ, tại sao hồi ta còn học tiểu học, bọn chúng chỉ dám sợ hãi đứng từ xa nhìn ta, vậy mà bọn nhóc này lại dám bắt nạt em ta? Thậm chí lúc được nhà trường thông báo lại, người nhà của bọn chúng còn dám lớn tiếng đòi đuổi học em gái ta nữa chứ? Quả nhiên, bẻ gãy tay chân của bọn chúng, chắc chúng sẽ không còn dám tái phạm nữa đâu?
Nhưng mà cha à, có gì mà phấn khích đến như vậy chứ? Lại còn mở tiệc, gọi cả một đám người tới chúc mừng con nữa. Lúc đánh người, trong đầu con không có nghĩ về cha chút nào đâu. Mà con cũng không thể nào kế thừa cái danh lão đại xã hội đen của cha được! Sau khi tốt nghiệp đại học, con sẽ dẫn em gái cao chạy xa bay, nhìn em lớn lên, bảo vệ cho em, cho đến lúc em ấy lập gia đình, chúng ta sẽ được sống một cuộc sống bình yên!
Mười tám tuổi... kì thi vào đại học, nhưng... có lẽ sẽ không bao giờ có thể bước vào đại học...
Cha chết rồi! Trong một trận chiến với bang hội khác, ông bị một thằng tiểu tốt chém trọng thương. Ta chỉ kịp chạy đến bệnh viện để nhìn mặt ông lần cuối, đồng thời, kế thừa toàn bộ mọi thứ của ông để lại, thế lực, danh tiếng, và cả hai bàn tay nhuộm đầy máu tươi...
"Đỉnh Thiên, con là con của ta. Tuy rằng ta và con không mấy thân thiết, nhưng sao ta lại không hiểu con cơ chứ? Con cũng chính là ta! Trong máu chứa đầy tính bạo lực! Con không trốn tránh được đâu! Con cho rằng có thể dễ dàng cùng em gái con sống ẩn mình một cách yên ổn hay sao? Đừng có đùa! Con chính là con trai ta! Cả đời này con cũng không thể nào trốn thoát!"
"Nếu như con không có thế lực của riêng mình, như vậy những thế lực khác chỉ cần tùy tiện phái đi vài tên côn đồ, cũng đủ để giết chết con rồi. Sau đó chúng sẽ bán em gái con vào kỹ viện, loại gái tơ như vậy, có thằng nào mà không muốn chứ... Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt giết người đó, trong lòng con tự hiểu rõ, lời ta nói không sai! Nếu như ta không chết, thì ta còn có thể bảo hộ được cho hai đứa, nhưng nếu ta chết rồi, mà con lại không đủ năng lực và quyết đoán để kế thừa ta, thì đây cũng chính là hồi kết của hai anh em các con! Vậy nên, sử dụng cái thứ bạo lực trong máu của con, đi chém chết cái thằng đã giết ta đi, còn phải nhổ tận gốc cái thế lực kia luôn, nói cho những kẻ đang ngấp nghé hai anh em các con biết, con... là con trai của ta!"
Ta biết chứ... Tất cả đều là sự thật, cho nên nếu như muốn bảo vệ được em gái, hai tay của ta nhất định phải nhuốm máu tanh! Ta nhất định phải kế thừa cha, phải làm trái đi lời dặn của mẹ, bước vào xã hội đen... Mà có lẽ, từ trước đến giờ, ta vẫn chưa từng tách rời được khỏi nó...
Ta chém, ta giết, ta sai kẻ khác đi giết người, ta tiếp nhận lấy toàn bộ thế lực, tất cả các mối làm ăn, cũng thanh lọc hết bọn tiểu nhân thừa dịp hỗn loạn giở trò, làm cho kẻ khác phải sợ hãi, làm cho những kẻ đang nhòm ngó phải chùn chân. Ta... quả nhiên là con trai của cha!
Thời gian dần qua, ta càng lúc càng thêm trầm lặng, cũng càng ngày càng bạo lực hơn. Thậm chí mọi người đều thầm nói ta còn đáng sợ hơn cả cha, cũng “hùng tài đại lược” (3) hơn nhiều. Bởi vậy, thế lực ta kế thừa từ cha càng ngày càng khổng lồ, thậm chí còn bị chính phủ chú ý. Nhưng cũng không hề gì, chỉ cần bơm thêm một ít tiền vào là được, giống như việc ta làm những năm này, lương tâm bán hết, chuyện xấu làm đủ!
Chỉ có em... em gái à, anh sẽ bảo vệ cho em không bị tổn thương, để cho em có thể tránh xa tất cả những chuyện này, để cho em mãi mãi giữ được sự thuần khiết...
Ta cho em ấy rời khỏi Đài Bắc, đến học ở Đài Nam, để em có thể giống như bao cô gái khác, hâm mộ ca sĩ, diễn viên, yêu thích dòng nhạc thịnh hành, không bị bạn học bài xích, cũng không phải nhìn thấy những chuyện mà ca ca đã làm... Để cho em có được sống một cuộc sống bình yên...
"Ca ca! Oa, em được nghỉ đông rồi! Lần trước anh đã nói nếu kết quả thi của em đứng trong mười hạng đầu, thì em có thể về nhà chơi với ca ca đó nha! Vậy nên lần này ca ca không được chối nữa đâu đó, nhanh cho người đến đón em, thật là nhớ anh quá đi..."
"Ca ca, đi mua đĩa mới của Châu X Luân (4) với em đi! Oa, nghe hay lắm! Các bạn học cũng bàn luận nhiều lắm..."
"Ca ca, ngày mai đi dạo phố với em nha, em cần mua mấy món đồ, Tết âm lịch này để em nấu ăn cho nha! Hừ hừ, bữa cơm gia đình mà, không để cho đầu bếp nấu được đâu!"
"Ca ca! Cô gái kia là ai?! Tại sao sáng nay lại đi từ trong phòng anh ra hả?"
"Em không biết! Dù gì thì gì, ca ca cũng không được ở cùng cái loại con gái không đàng hoàng đó! Ca ca của em vĩnh viễn chỉ là của một mình em mà thôi!"
"Ô, nếu ca ca không chịu, em sẽ khóc mãi luôn đấy! Khóc cho đến mù thì thôi! Ô, ca ca đã bị cái loại hư hỏng kia cướp đi, để em bị bọn buôn người bắt bán đi cho rồi, dù sao cũng chẳng có ai thương yêu em hết mà, ô..."
"Hả? Thật sao? Anh đã hứa rồi nha! Anh là đàn ông thì nói lời phải giữ lời đó! Sau này không được để ý đến những cô gái hư hỏng kia nữa!"
"... Sau này em muốn được gả cho ca ca... Đáng ghét! Không nghe thấy thì thôi! Đừng có mong bổn cô nương lặp lại lần nữa!"
Vẫn là như thế... khả ái và thuần khiết. Nhưng mà em gái à, em có điều không biết, lương tâm của anh sớm đã bị ném cho chó ăn từ lâu rồi, hai tay của anh cũng đã nhuộm đầy máu tươi... Ca ca, đã không còn là ca ca của em nữa rồi...
Có điều, em gái à, em là người thân duy nhất của anh... Cho dù anh có phải gánh lấy tất cả tội nghiệt, cho dù anh có phải dấn thân vào địa ngục, có phải hóa thành ác ma, dù là hồn phi phách tán đi nữa! Anh vẫn sẽ luôn bảo vệ cho em!
Ta nguyện hóa thân thành kiếm... Mãi mãi bảo vệ cho em!
Lễ Giáng Sinh sao? Lại dám trốn học về đây... Nhưng thôi không sao, anh cũng đang rất nhớ em, học hành để sau đi, hôm nay là lễ Giáng Sinh mà...
Bị em gái kéo tay đi trên con phố náo nhiệt, nhìn người qua kẻ lại ai ai cũng vui vẻ, lại thấy được vẻ mặt đầy niềm vui của em, lòng ta cũng dần dần tĩnh lặng lại. Nào là gió tanh, mưa máu, nào là ân oán, tội nghiệt, tất cả những thứ đó giờ phút này dường như đã phai nhạt đi phần nào. Tâm tình ta chưa bao giờ cảm thấy được bình yên như lúc này, điều duy nhất còn lại cũng chỉ có nhịp tim đập thật nhanh... Thật là nhớ những lúc nắm lấy bàn tay em, những lúc ôm em vào lòng, nhớ những nụ cười mà mãi mãi em chỉ dành cho riêng một mình ta thôi. Ôi! Thật nhớ quá...
Trời! Ta bị làm sao thế này? Ta là súc sinh hay sao vậy? Đó là em ruột của ta kia mà! Cho dù em bây giờ có trở nên xinh đẹp bao nhiêu, có khả ái bao nhiêu đi nữa, cho dù đã hai ba năm qua ta không hề đụng vào đàn bà, mặc kệ những điều đó... Em cũng chính là em gái của ta kia mà! Chẳng lẽ ta là súc sinh hay sao?
Ta là kẻ đã chìm sâu trong gió tanh, mưa máu thật lâu, nhưng từ khi nhìn thấy sự trong sáng, vui vẻ của em, ta lại khao khát nó, muốn đoạt được nó. Chẳng lẽ do bản thân đã đánh mất đi, đến khi nhìn thấy người khác lại có, ta sẽ không kìm được mà vội muốn chiếm đoạt sao ?
Ta... muốn chiếm hữu em mãi mãi hay sao?
"Nghe đi nè, ca ca, bài này tên là ‘Tang lễ hoa hồng’(5) ... Nghe có hay không?"
Rời xa em đã một trăm tuần lễ
Anh quay về nơi này
Tìm kiếm dấu yêu xưa của chúng ta
Không còn một ai muốn nhắc tới nữa
Quá khứ của hoa hồng
Hôm nay, tại nơi này
Anh giữ lấy nó, gọi là hồi ức”
...
Tang lễ của hoa hồng
Mai táng đi hồi ức tình yêu
Hai tay đã như tê liệt
Đã không còn níu kéo được em nữa
Thật là xinh đẹp
Như dưới cơn mưa pháo hoa ngày ấy
Anh đã nói muốn được thấy em mặc váy hoa trong ngày cưới
...
Ta ngoảnh nhìn em gái đang tựa bên mình, hôm nay em cũng mặc một bộ váy hoa, cũng xinh đẹp như vậy... Thế nhưng mà, anh không thể mãi mãi giữ chặt em bên mình được...
"Ca ca! Nhìn kìa, bắn pháo hoa rồi...!"
"Ừ, bắn pháo hoa rồi..."
Pháo hoa sao? Váy hoa sao? Cho dù là vậy thì anh... anh cũng vĩnh viễn không thể nào nói lời cầu hôn với em được, dù cho đó có là lời nói dối đi nữa, cũng vĩnh viễn không thể...
"Ca ca, em muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi! Hàng năm cùng anh đi chơi, cùng anh đi xem pháo hoa! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau nhé, ca ca!"
"...Ừ, mãi mãi bên cạnh nhau..."
Nhưng mà ở trong pháo hoa có cái gì vậy? Đám khí màu đen à? Sao càng lúc lại càng đến gần đây vậy?
Vậy là... Ta chết rồi sao? Còn những bộ xương khô bên trong đám khí đen kia là cái gì! Ta chết rồi sao? Không được, em gái... Cút ngay! Các ngươi cút ngay cho ta! Ta dù có chết, có ngã xuống, có phải vào địa ngục, hóa thành ác ma, ta... Ta cũng muốn mãi mãi được bảo vệ cho em!
Ta nguyện hóa thân thành kiếm... Mãi mãi bảo vệ cho em!
"Đùng!"
Bùi Kiêu bất chợt bừng tỉnh, thoát ra khỏi đoạn ký ức như vô biên kia!
Đây là lần đầu tiên hắn giúp người khác chặt đứt tội nghiệt, khác hẳn khi hắn tiếp xúc với một tia tội nghiệt nhỏ yếu trước đây. Đây là tội nghiệt của cả một đời người! Giống như lời ông lão mà hắn từng gặp khi mới chết: những tội nghiệt này chứa đựng tất cả chấp niệm và nhân quả mà cuộc đời người đó đã trải qua, cũng có thể coi nó là toàn bộ tội nghiệt mà người đó đã tạo ra!
Lôi điện trên người Bùi Kiêu chớp lóe lên. Đó là do lực lượng lôi điện trong người hắn tự phát ra để hòa tan từng chút từng chút tội nghiệt đang dung nhập vào cơ thể. Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự tỉnh táo lại từ trong ký ức của người tên Dương Đỉnh Thiên trước mắt. Cũng không biết đã hết bao lâu, nhưng lúc này thì tất cả tội nghiệt quanh người thanh niên này đã biến mất hoàn toàn. Xem ra lần chặt đứt tội nghiệt này có thể coi như là đã thành công.
Người thanh niên lạnh lùng trước mắt tựa như hơi ngây ra. Hắn yên lặng theo dõi hành động của Bùi Kiêu, cho đến lúc tất cả tội nghiệt hoàn toàn biến mất, hắn mới vội cúi nhìn xuống dưới chân. Ở đó có một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm, mặc một bộ váy hoa, diện mạo thanh tú xinh xắn làm người ta cảm thấy đáng yêu. Cô bé vẫn còn thở, hình như chỉ bị ngất đi thôi, không có nguy hiểm gì đến tính mạng.
Dương Đỉnh Thiên liên tục đưa tay muốn chạm vào cô bé này, tuy nhiên chỉ có thể xuyên qua cơ thể cô bé mà thôi, nhưng hắn lại không hề bỏ cuộc, chỉ là mỗi lần như vậy hắn lại càng thêm sốt ruột, liên tiếp huơ huơ tay tựa như muốn ôm lấy cô bé này vậy. Cho đến lúc Bùi Kiêu vỗ nhẹ vào bả vai hắn, thanh niên mới giật mình mà ngừng lại.
"Bình tĩnh đi! Ngươi bây giờ còn rất yếu, mới vừa bị đám U Linh kia tấn công, chắc là chấp niệm của ngươi còn lại rất ít, năng lượng tiêu chuẩn cũng tiêu hao gần hết rồi, đừng có làm những việc vô ích này nữa. Yên tâm, em gái của ngươi bây giờ rất an toàn, chẳng qua chỉ là bị hôn mê mà thôi." Bùi Kiêu vội nói.
Dương Đỉnh Thiên giật bắn người, gạt phăng bàn tay Bùi Kiêu đang đặt trên vai hắn ra, sau đó chất vấn: "Sao ngươi lại biết cô ấy là em gái ta?"
Bùi Kiêu cười khổ, nói: "Đừng có tỏ ra thù địch như vậy chứ, ta mới vừa cứu ngươi xong đấy... Bởi vì ta vừa chặt đứt tội nghiệt, nhân quả, hoặc có thể nói là quá khứ giúp ngươi, vậy nên ta biết rõ mọi chuyện của ngươi... Những thứ này ta sẽ nói sau. Còn bây giờ, ngươi tỉnh táo lại nhìn chung quanh đã, thấy không? Nơi đây xuất hiện rất nhiều quỷ quái, nếu ngươi muốn bảo vệ tính mạng cho em gái mình thì đừng có phí sức đi ôm cô ấy nữa, mọi chuyện cứ để cho ta." Nói xong, hắn liền khom lưng bế cô bé lên. Tuy rằng chấp niệm của hắn còn lại rất ít, nhưng mà năng lượng tiêu chuẩn lại có đến hơn một trăm đơn vị, cho nên nếu chỉ thiêu đốt một chút để chạm vào người sống thì vẫn có thể làm được.
Khuôn mặt của Dương Đỉnh Thiên hơi giật giật, những rồi cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Bùi Kiêu bế cô bé lên, rồi theo sát hắn rời khỏi quảng trường.
"Ủa? Xe Jeep bên kia đường đi đâu rồi?" Sau khi Bùi Kiêu bế cô bé đi ra khỏi quảng trường, hắn mới phát hiện chiếc xe Jeep chở hắn đến đây đã biến đi đâu mất, xung quanh không còn một bóng người. Có trời mới biết hai người kia đã đi đâu mất rồi?
Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng nói: "Vừa rồi trong lúc người tiếp xúc với vật chất màu đen kia... à, là tội nghiệt đúng không? Lúc đó, bỗng nhiên có một con U Linh màu đỏ cùng với mấy chục con U Linh màu đen từ đâu bay đến. Sau đó, trên xe Jeep kia chợt vang lên tiếng súng, thân thể của con U Linh màu đỏ bị bắn rách ra một mảng lớn. Thế là nó giống như lập tức nổi giận, dẫn theo bọn U Linh đuổi theo xe Jeep kia rồi."
Bùi Kiêu ngẩn người, hắn ngây ngốc hỏi: "Tiếng súng? Ý ngươi nói là súng ống (6) ấy hả? Dùng súng để bắn U Linh? Nhưng đạn thì làm sao có thể chạm vào U Linh được chứ?”
Dương Đỉnh Thiên khó hiểu nhìn Bùi Kiêu, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, là tiếng súng! Ta rất quen thuộc với âm thanh đó. Chắc hẳn là súng ngắn kiểu mới nhất của Đại Lục... Nói mới nhớ, ngươi nãy giờ dùng tiếng phổ thông(7), không lẽ ngươi và người trên xe Jeep đó đều từ Đại Lục đến đây sao?"
Bùi Kiêu vội gật đầu nói: "Không sai, chúng ta đúng là đến từ Đại Lục... Nguy rồi, tuy rằng không biết tại sao họ có thể dùng súng bắn được U Linh, nhưng mà bọn họ làm sao có đủ khả năng đối phó với U Linh được đây?" Nói xong, hắn một tay ôm cô bé, còn tay kia nắm lấy Dương Đỉnh Thiên, kéo gã bay lên trên cao 50m.
Không đợi Dương Đỉnh Thiên kịp nói gì, dưới chân Bùi Kiêu đã chớp lóe lôi điện, khiến hắn bắn ra hơn trăm mét, đuổi theo bằng tốc độ cực nhanh. Dương Đỉnh Thiên vốn còn đang muốn nói gì đó, nhưng giờ thì đã khiếp sợ đến không thốt nên lời. Mấy giây sau hắn mới đột nhiên hỏi: "Ngươi rất mạnh phải không? Cùng là linh hồn như nhau, tuy rằng không biết tại sao ngươi làm được như vậy, nhưng chỉ một mình mà ngươi dám đến Đài Bắc tiêu diệt nhiều U Linh như vậy... Cho dù là so với các linh hồn khác, thì ngươi cũng rất mạnh phải không?”
Bùi Kiêu cười khổ nói: "Không phải đâu, ta còn rất yếu... Chỉ là có thêm vài năng lực kỳ dị mà các linh hồn bình thường không có đấy thôi. Hơn nữa, lần này ta đến Đài Bắc cũng không phải là vì để tiêu diệt quỷ quái, mà là vì ngươi... Sau này ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi biết, còn bây giờ ngươi đừng vội, đợi ta giải quyết con U Linh màu đỏ kia đã. Đúng rồi! Chút nữa, lúc ta chiến đấu sẽ không thể chú ý đến ngươi và em gái của ngươi được, lúc đó ngươi phải tự bảo vệ bản thân đấy!"
Dương Đỉnh Thiên gật đầu nói: "Ta hiểu rồi... Ta cũng đoán được ngươi đến là vì ta. Dù sao thì ở đó có đến hơn một trăm linh hồn, mà ngươi chỉ giúp một mình ta. Hơn nữa, những linh hồn kia chỉ bị bọn U Linh khẽ chạm vào một cái cũng đã bị hòa tan rồi, chỉ có mỗi mình ta có khả năng đẩy chúng ra. Nói như vậy... ta cũng không giống với linh hồn bình thường."
Bùi Kiêu đang muốn trả lời Dương Đỉnh Thiên thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy ở đằng xa, một chiếc xe Jeep đang lao đi bạt mạng.Và ở phía sau chiếc xe đó, đúng là có một con U Linh màu đỏ thẫm đang cùng với mấy chục con U Linh màu đen bám theo sít sao. Nhưng điều làm Bùi Kiêu kinh ngạc hơn chính là: hắn đúng là nghe thấy tiếng súng nổ. Mỗi một lần có tiếng súng vang lên là lại có một con U Linh màu đen tan biến mất, cảnh tượng như vậy... quả thật giống như là bị Thiên Sinh Vũ Khí đánh trúng!
"Đạn? Là Thiên Sinh Vũ Khí sao? Hay là sản phẩm của khoa học kỹ thuật?"
Trong lòng Bùi Kiêu giờ đây đang kinh hãi đến khó tả, bởi vì nếu như người bình thường cũng có thể sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí, như vậy thì vị trí của Tự Do Linh Hồn cũng không còn quá quan trọng nữa. Hoặc có thể nói là tầm quan trọng bị hạ thấp rất nhiều... Còn nếu đó là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, vậy thì Tự Do Linh Hồn sẽ không còn có chút giá trị gì nữa...
Có điều bây giờ cũng không phải là lúc để nghĩ nhiều như vậy. Tốc độ hiện giờ của Bùi Kiêu cực nhanh, so với xe Jeep và bọn U Linh còn nhanh hơn mười lần, vừa nhìn thấy mục tiêu, hắn liền hơi giảm tốc lại, thả Dương Đỉnh Thiên và cô bé lên nóc một tòa nhà cao tầng. Sau khi dặn dò hai câu thì lập tức phóng về hướng chiếc xe Jeep bên dưới.
Đang lái xe Jeep lúc này là cô gái trẻ tuổi kia, còn tên quân nhân thì đang cầm một khẩu súng ngắn màu đen, vừa ngắm lên trời vừa quát lớn: "Cô làm ơn đừng có lạng qua lạng lại nữa! Tôi hoàn toàn không thể ngắm chuẩn được... Chỉ còn có ba viên đạn thôi, cô muốn tôi bắn hụt hay sao?"
Cô nàng trẻ tuổi cũng không phải loại con gái yếu đuối gì, vừa lái xe vừa nói lớn: "Này, hay là anh lái đi, để tôi bắn cho? Tôi cũng đã từng ở trong quân ngũ đó! Hơn nữa, Đạn Siêu Điện Từ quý giá như vậy mà chưa gì anh đã đem ra bắn hết sạch rồi! Đến thời điểm nguy cấp thì biết làm thế nào đây?”
Người quân nhân cười lạnh nói: "Thời điểm nguy cấp là lúc nào nữa? Bọn chúng chính là U Linh đó! Một khi để chúng đến gần, chúng ta coi như chết chắc, bây giờ mà không tranh thủ bắn, còn đợi đến bao giờ nữa chứ? Đừng có lộn xộn nữa! Lái xe cho cẩn thận một chút! Lão tử giết một con thì không bị lỗ, giết được hai con là có lời rồi!" Vừa dứt câu, tay hắn lại tiếp tục bóp cò. Lập tức, lại có thêm một con U Linh trên trời tan biến.
Người quân nhân lại ngắm tiếp, vừa ngắm vừa mắng: "Chỉ tiếc mấy phát lúc đầu! Ai mà biết được con U Linh màu đỏ đó lại là Nhập Ma cấp đỉnh phong chứ! Đạn Siêu Điện Từ không thể làm cho nó bị thương. Đáng tiếc thật! Nếu như dùng để bắn bọn U Linh màu đen thì tốt hơn..."
Còn cô gái trẻ lại bất mãn nói thầm: "Hừ, những quốc gia có tổ chức linh hồn đúng là hoang phí mà! Ngay cả nhân viên hậu cần bình thường mà cũng được phát Đạn Siêu Điện Từ. Hừ, còn chúng ta thì dù có muốn mua từ Mỹ hay Đại Lục cũng không thể nào mua được..."
Quân nhân cười hắc hắc nói: "Lầm bầm cái gì vậy! Ai bảo các người chân đạp hai thuyền (8) làm gì? Sớm muộn gì cũng sẽ lật thôi! Nếu các người lựa chọn phía chúng tôi thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi, phía chúng tôi chắc chắn sẽ rất vui lòng phái ra Tự Do Linh Hồn đến thường trú ở Đài Loan. Còn nữa, cô nói ai là nhân viên hậu cần bình thường? Tôi chính là nhân viên hậu cần giỏi nhất, đã trải qua mấy chục nhiệm vụ hậu cần mà chưa từng thất bại! Cô lái xe cho cẩn thận vào!"
Lời nói vừa dứt thì "đoàng" một tiếng, lại có một con U Linh màu đen trên trời tiêu tán biến mất. Nhưng lúc này... bầy U Linh đã càng lúc càng tiếp cận xe Jeep, khoảng cách chỉ còn hơn 70 m và đang liên tục bị rút ngắn lại...
Ở phía sau họ, dưới chân Bùi Kiêu chớp lên ánh lôi điện, giống như đang đứng trên Phong Hỏa Luân, tốc độ nhanh đến kinh người. Hắn còn cách xe Jeep và bầy U Linh khoảng... 3000 m nữa!
Lời bình: Như vậy là việc giải cứu cho linh hồn đặc thù nọ đã thành công bước đầu. Tuy nhiên nguy hiểm thực sự bây giờ mới xuất hiện xuất hiện! Mặc dù đây chỉ là quỷ quái Nhập Ma cấp đỉnh phong, nhưng với tình trạng hiện tại, Bùi Kiêu có thể tiêu diệt được nó hay không? Mời các bạn đón đọc chương mới nhất của TVKĐ được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!
Chú thích:
1. Âm lãnh: từ thường dùng để chỉ người có vẻ ngoài lạnh lùng, u ám, đáng sợ.
2. Kim Thành Vũ (Kaneshiro Takeshi) là một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng quốc tịch Nhật Bản, người Nhật lai Đài Loan.
3. Hùng tài đại lược: nói đến người lãnh đạo tài năng.
4. Châu X Luân: nguyên văn của tác giả, để chỉ ca sĩ Châu Kiệt Luân của Trung Quốc.
5. Bài hát “Tang lễ hoa hồng”: Tác giả: Hứa Tung, do Châu Kiệt Luân trình bay
6. Trong tiếng Trung, cả ‘thương’ và ‘súng’ đều được phát âm là thương. Bùi Kiêu mới nghe thì không biết là nói tới thương đâm hay súng bắn.
7. Tiếng phổ thông Trung Quốc: ở Trung Quốc có rất nhiều tộc người khác nhau, mỗi tộc lại có tiếng nói riêng. Tiếng Phổ Thông là ngôn ngữ dùng như quốc ngữ của TQ.
8. Chân đạp hai thuyền: chỉ việc cùng một lúc theo cả hai phe khác nhau.