Dịch giả: Shun
Đúng lúc này, nhóm của ba người
Dương Húc Quang cũng từ đằng xa chạy tới, hiển nhiên là họ cũng nghe
được tiếng kêu thất thanh của hai cô gái. Tới khi ba người này tới nơi,
Bùi Kiêu mới kể lại cho họ nghe những gì đã xảy ra, sau đó lại nói lại
cả những suy đoán của mọi người và câu chuyện của Schnau. Ngay khi nghe
xong thì vẻ mặt cả ba người đều đồng thời co quắp lại! Cả ba đều biết rõ về những thí nghiệm độc ác trên con người của chính phủ thế giới nên
nghe xong thì lập tức liên tưởng tới cái thí nghiệm rút chấp niệm vô
cùng độc ác mà mình từng thấy. Nếu thật sự là như vậy thì mọi sự quái dị đều đã có câu trả lời rồi!
Nói tới đó thì Bùi Kiêu chợt nhớ tới
cuốn nhật ký viết bằng loại ngôn ngữ ‘lạ’ mà hắn đã tìm thấy khi đi lục
lọi các khu nhà. Hắn liền đưa ra cho tất cả cùng xem, có ý định thử xem
trong số mọi người có ai đó đọc được loại chữ viết này không. Nhưng rất
đáng tiếc, đó dường như là chữ viết của một nước nhỏ nào đó ở Châu Âu,
rất hiếm thấy, mọi người xem xong chỉ biết lắc đầu thở dài. Chẳng ngờ
Schnau bỗng nhiên lại đón lấy cuốn nhật ký kia, rồi chẳng biết cô làm
gì, chỉ thấy bỗng có từng vòng ánh sáng quét qua cuốn sổ. Tới khi cô trả lại cuốn nhật ký cho Bùi Kiêu thì chữ viết trong đó rõ ràng đã biến
thành tiếng Trung… mà còn là chữ giản thể nữa đấy!
“... Chẳng lẽ người Ba Mắt khi xưa cũng dùng chữ giản thể à?” Bùi Kiêu nhìn về phía Schnau với một vẻ rất quái dị.
Schnau ngầng cao đầu tới nỗi cái mũi nhỏ gần như chỉ thẳng lên trời: “Làm gì
có chuyện ấy! Trước kia người Ba Mắt bọn ta đã không còn cái gọi là chữ
viết nữa rồi… Nói một cách chính xác thì dù một ngôn ngữ có dùng bất kỳ
hình thức nào để truyền tải tin tức, như chữ viết, hình ảnh, ký hiệu,
thậm chí là âm thanh, ánh sáng, rung động, thì chỉ cần nó là một ngôn
ngữ có tính logic, người Ba Mắt cũng có thể đọc hiểu một cách nhẹ nhàng! Chứ chẳng lẽ các ngươi tưởng ta cũng nói thứ ngôn ngữ của các ngươi
sao? Thực ra thì cái mà ta nói vẫn là tiếng của người Ba Mắt, nhưng lời
vừa ra khỏi miệng thì đã được tự động phiên dịch thành ngôn ngữ của các
ngươi đó thôi.”
Bùi Kiêu nghe vậy lại thầm cảm thán một hồi. Đầu
tiên là vì thấy khó mà tưởng tượng nổi nền văn minh kia đã từng huy
hoàng tới mức nào, hai nữa là cảm thấy may mắn khi có sự trợ giúp của cô bé người Ba Mắt này. Có rất nhiều những bí mật xa xưa, sự thật về quỷ
quái và thậm chí là rất nhiều những hiểu biết về khoa học kỹ thuật mà cô bé này đã tận mắt thấy, từ đó có thể thấy được sự trợ giúp mà cô bé này mang lại sẽ lớn tới khó mà tưởng tượng nổi. Hơn nữa, cũng không khó để
có thể đoán được: sau này, thời gian Schnau đi theo trợ giúp hắn sẽ còn
rất dài.
Schnau dường như cũng nhìn ra sự cảm thán của Bùi Kiêu,
cô đắc ý nói: “Đã biết chưa nào? Schnau là một người vô cùng lợi hại
đấy, về sau chắc chắn sẽ còn giúp ích cho anh Odin nhiều! Ta so ra còn
tốt hơn cả trăm lần cái người đàn bà băng giá kia ấy.”
(Người đàn bà băng giá… Chắc không phải đang nói tới Valkyrie chứ?)
Bùi Kiêu lắc đầu bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn cũng chưa vội đọc cuốn
nhật ký mới được phiên dịch, mà cùng mọi người đi tìm xe để di chuyển.
Tuy phần lớn cả nhóm đều là linh hồn thể nhưng lúc này quy tắc của thế
giới đã thay đổi, linh hồn thể lúc này có lẽ đã không khác người sống là bao. Thế nên đương nhiên không thể nào kiếm một cái xe nhỏ xíu rồi cả
một đám đông cùng chui vào như ngày trước… Tìm cả buổi, cả nhóm mới kiếm được một chiếc xe bus, sau đó lại đi tìm xăng về đổ đầy bình. Tới khi
xong xuôi thì cả bọn mới để ý thấy không biết từ lúc nào mà ở phía xa xa đã tụ tập tới mấy nghìn ‘sinh vật’ có hình dạng như U Linh.
Đám U Linh này thoạt nhìn giống như hình tượng hồn ma trong phim ảnh, nhìn mờ ảo không thật, mông lung như sương khói, chỉ có một hình tượng không rõ ràng. Thế nhưng những hình tượng này lại khinh khủng tới dị thường,
hoặc là khuôn mặt thối rữa, hoặc là một quái vật có cơ bắp toàn thân
xoắn vặn như côn trùng, hoặc thân thể quái dị như sinh vật ngoài hành
tinh, tóm lại là bộ dạng kiểu gì cũng có! Đám U Linh này trôi nổi ở
trong không gian, dường như mỗi con đều đang thều thào lẩm bẩm gì đó, có điều là mọi người lại không tài nào nghe được là chúng lẩm bẩm gì.
Bọn U Linh này dường như rất là e ngại mọi người, không dám thử lại gần một chút nào, có điều là số lượng của chúng lại thật sự là quá nhiều, phải
có tới mấy nghìn con vây khắp xung quanh. Mà đám này tuy không dám lại
gần nhưng cũng không ở cách quá xa, cứ lởn vởn vây quanh như vậy. Với kẻ tài cao gan lớn như Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ thì còn không sao, nhưng
tình hình này lại làm bọn Trương Hằng thầm ớn lạnh, ai nấy đều lấy Thiên Sinh Vũ Khí của mình ra cầm sẵn trong tay, ý định nếu bọn U Linh này
tấn công tới thì sẽ lập tức đánh trả.
Schnau ở một bên bỗng nói:
“Không cần phải lo lắng như vậy! Đối với các ngươi, thứ U Linh này cũng
gần giống như những bông tuyết mỏng, chỉ cần lại gần sẽ lập tức bị hòa
tan, so với bị giội axit vào còn đáng sợ hơn! Chấp niệm của các ngươi
quá mạnh mẽ, trong mắt chúng, đó vừa là thứ vô cùng hấp dẫn, lại vừa là
tai họa đáng sợ.”
“Hấp dẫn?” Cung Diệp Vũ vừa đổ xăng vào xe, vừa tò mò hỏi.
Schnau gật đầu nói: “Đúng vậy, đám linh này đã mất đi hồn, cũng có nghĩa là đã không còn bất kỳ cảm giác, cảm nhận, tình cảm, ý chí hay tâm lý nào
nữa. Đối với bọn chúng, toàn bộ thế giới này đều giống như hư vô, thế
nên chúng cực độ khát vọng đạt được hồn, hút được hồn người khác sẽ giúp cho chúng tạm thời cảm thấy khá hơn một chút. Về phần người bị chúng
hút mất hồn, tuy ngay lúc đó cũng không chết, hơn nữa não bộ vẫn có thể
suy nghĩ bình thường, thế nhưng họ lại mất đi tất cả ý chí sinh tồn cũng như mọi cảm nhận, cảm giác, chỉ cảm thấy sự trống rỗng. Trên thực tế
thì ta cho rằng thứ tro tàn chất đống này chính là những gì còn lại sau
khi những người bị hút hồn tự sát. Đối với bọn họ, tự sát có lẽ là sự
giải thoát! Nhưng họ lại không hề biết rằng sau khi tự sát chết đi rồi,
bản thân sẽ biến thành ‘linh’ mới, những gì cảm nhận được vẫn chỉ là
trống rỗng, mà còn là sự trống rỗng gần như vĩnh hằng.”
Bùi Kiêu
sửng sốt một chút, bỗng hắn như nghĩ tới điều gì, vội nói: “Schnau này,
ngươi nghĩ có phải Valkyrie cũng không có hồn… Chẳng phải cô ấy nói mình không có cảm xác, cảm giác, thậm chí không có ý chí sinh tồn đấy ư? Cô
ấy muốn tìm lại trí nhớ kiếp trước chẳng phải là để tìm lại tất cả sao?”
Schnau khẽ cười: “Làm sao lại vậy được! Sinh mạng thể một khi đã mất đi hồn
thì kết cục duy nhất chỉ có thể là tự sát! Còn cô ta có lẽ trời sinh
lãnh đạm, kiếp trước bộ dạng cũng giống hệt như bây giờ. Cái này không
có gì là kỳ lạ, trên đời có những người trời sinh đã kì quặc như vậy
đấy.”
Bùi Kiêu nghĩ lại thấy cũng đúng: làm gì có chuyện linh hồn không có hồn mà vẫn chuyển thế đầu thai được? Nghe không hợp lý một
chút nào! Có lẽ vấn đề của Valkyrie chỉ là chuyển thế không hoàn chỉnh
mà thôi. Khác với bản thân hắn, chuyển thế mà lại thừa kế được một bộ
phận trí nhớ và kỹ năng từ kiếp trước, có khi như vậy mới là kỳ lạ cũng
nên.
Và như vậy, trong khi bị mấy nghìn con U Linh vây quanh, cả
nhóm đã gom được lượng xăng đủ để đổ đầy hai thùng, dùng để dự phòng
trên đường hết xăng. Sau đó, xe bus nghênh ngang rời đi, để lại phía sau một đám đông U Linh không dám đuổi theo. Sau một hồi thì bóng dáng của
đám U Linh này cũng dần biến mất cả.
Cho đến lúc này, Bùi Kiêu
mới lặng lẽ lấy cuốn nhật ký kia ra đọc. Người chủ của cuốn nhật ký này
có lẽ là một người rất có học thức, chắc hẳn là thầy giáo hoặc giáo sư
gì đó. Cuốn nhật ký này có vẻ là thứ ông ta dùng để ghi lại những cảm
xúc hoặc những điều mắt thấy tai nghe trong quá trình đi du lịch. Phần
đầu của cuốn nhật ký cũng chỉ ghi lại những điều bình thường, không có
gì đặc biệt, phải tới thời điểm tám tháng trước so với hiện tại thì nội
dung của nó mới có biến chuyển.
“... Hôm nay cả đoàn đã chia tay
trong không khí nặng nề, chắc hẳn là vì chuyện xảy đến với Jaros mà
phiền muộn. Trời ạ! Sao một người vui tươi như vậy lại đột nhiên tự sát? Mà hơn nữa là tất cả chúng tôi đều cùng chứng kiến rõ ràng, anh ta rất
tỉnh táo đi tới vách đá rồi tự nhảy xuống. Sao điều này lại có thể xảy
ra được chứ?”
“... Bởi vì sợ rằng Jaros đã chọc phải phiền toái
gì đó ở bên ngoài, hoặc có thể là nợ nần chồng chất nên mới tự sát, tôi
và mọi người bắt đầu điều tra về tình hình của gia đình Jaros. Anh ta có một người vợ hiền lành và ba đứa con nhỏ, trong ngân hàng vẫn còn có
tiền gửi, cơ thể khỏe mạnh và nhất là tính tình rất vui tươi! Tình hình
công việc của anh ta cũng rất tốt, hoàn toàn không thấy điều gì dẫn tới
khuynh hướng tự sát. Hơn nữa anh ta lại là người rất lạc quan! Ngày
trước tòng quân, tôi có từng gặp anh ta, lúc ấy bao nhiêu khó khăn gian
khổ mà anh ta còn vượt qua được hết, vậy mà sao giờ lại đột nhiên tự
sát? Hôm nay tôi và mọi người đều được cảnh sát tới hỏi thăm. Hiển nhiên là cảnh sát cũng cảm thấy chuyện này quái dị: một người như thế tại sao lại đột nhiên tự sát?”
“... Mấy ngày nay thường xuyên choàng
tỉnh vì ác mộng. Tuy đã qua nửa tháng nhưng tình cảnh lúc Jaros tự sát
vẫn rõ ràng trong óc tôi, nhất là cái ánh mắt của anh ta khi quay đầu
nhìn lại. Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy khủng bố! Đó là dạng ánh mắt gì
đây? Tuyệt vọng… Không phải, ngay cả tuyệt vọng cũng không có, trống
rỗng đến độ dường như không có một thứ gì! Đúng vậy, tôi tin rằng lúc đó Jaros đã không còn linh hồn nữa rồi. Chẳng lẽ anh ta bị thôi miên ư?
Trời ạ, tôi cảm thấy mình như sắp phát điên rồi…”
“... Tình hình
đang liên tiếp chuyển biến xấu. Sau Jaros, tới lượt Bill và Carter cũng
lần lượt tự sát. Cả hai người này đều là đồng nghiệp của tôi, tôi tin
rằng bọn họ cũng không hề có lý do gì để tự sát. Nhưng tại sao lần nào
cũng vậy, họ đều chọn tự sát ngay trước mặt tất cả mọi người. Chẳng lẽ,
chúng tôi đã bị nguyền rủa? Giống như trong phim kinh dị, linh hồn đã bị ma quỷ bắt đi nên thể xác trống rỗng mới muốn tự sát? Tôi cảm thấy như
mình sắp phát điên mất rồi, tôi đã trình đơn từ chức, trong cái trường
học nầy dường như tồn tại một thứ vô cùng kinh khủng nào đó…”
“... Nghe lời vợ tôi, cả nhà chúng tôi rời khỏi thành phố, đi tới Alps nghỉ
ngơi một thời gian. Nơi này quả là không tệ, yên tĩnh và thanh bình. Ở
đây rất thích hợp để đọc sách, thơ ca, lịch sử, truyện ký. Tôi cảm thấy
tinh thần của mình đang dần chuyển biến tốt hơn. Đúng vậy, tôi đang có ý định sẽ dành quãng đời còn lại để sống ở đây. Về tiền bạc thì không cần lo lắng, chúng tôi còn tiền gửi ở ngân hàng, số đó chắc chắn hoàn toàn
đủ để mua một căn hộ yên tĩnh…”
“... Trời, lại xuất hiện nữa rồi. Trong thị trấn ngày hôm qua có năm người lạ mặt tự sát. Trời ạ, chẳng
lẽ lời nguyền kia vẫn còn đeo bám theo mình sao? Hay là… ác quỷ kia đang trú ngụ trong chính cơ thể này?”
“... Tôi đã thấy! Đúng vậy, tôi tin chắc rằng thần kinh của mình hoàn toàn bình thường, mặc dù có phần
lo nghĩ và bực bội, nhưng tôi tin chắc rằng mình không hề điên! Tôi thực sự đã thấy, đó là một bóng người mờ ảo, có phần giống với hồn ma được
miêu tả trong các loại tôn giáo: cơ thể thối rữa, dung mạo kinh khủng,
nhưng mà… đó rõ ràng chính là Lydia đã tự sát vài ngày trước. Tôi khẳng
định rằng mình không hề nhìn nhầm. Tuy rằng bề ngoài đã thay đổi rất
nhiều nhưng tôi chắc chắn đó chính là cô ấy, không thể sai được! Chẳng
lẽ tất cả những người vì bị nguyền rủa mà đi tự sát, chết rồi sẽ đều
biến thành u linh sao? Tôi còn tận mắt chứng kiến nó hút linh hồn của
một người khác. Linh hồn người đó bị kéo ra từ trong cơ thể, nhưng người đó rõ ràng là cũng không chết ngay. Chỉ có điều là ánh mắt người ấy…
Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt ấy! Đó chính là ánh mắt
của Jaros trước khi tự sát, trống rỗng, hư vô, không còn tồn tại bất cứ
tình cảm nào nữa…”
“... Tôi muốn chết. Trống rỗng, hư vô, tôi đã mất đi tất cả. Đúng vậy, chết đi, chết đi thì sẽ tốt hơn…”
Nhật ký dừng lại ở đây. Chữ viết tại những dòng cuối cùng rất hỗn loạn và
lộn xộn, hiển nhiên đấy là lúc người chủ của cuốn nhật ký này đã bị hút
mất ‘hồn’, có lẽ sau đó cũng đã đi tự sát mất rồi.
“Văn minh của loài người… đã xong mất rồi!”
Bùi Kiêu yên lặng khép lại cuốn nhật ký, đưa mắt nhìn về cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe. Trời xanh mây trắng, sông sâu núi thẳm, trái đất thì vẫn như trước, có điều là loài người sinh tồn ở trên đó, đoán chừng đã sắp xong rồi…