Tử Vong Kính Vạn Hoa

Chương 47: Chương 47: Kịch học viện




Nhưng thực tế đối với người Chúc Manh không thích trên cơ bản cũng lười nói chuyện, đều là nếu có thù sẽ báo ngay tại chỗ. Tuy rằng thoạt nhìn Lê Đông Nguyên thứ này rất là thâm tình, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn không quên cái hố anh ta đào cho bọn họ ở trong cửa. Nếu không phải lúc ấy vận khí Lâm Thu Thạch tốt, chỉ sợ tất cả bọn họ đều tin lời Lê Đông Nguyên nói.

Có thể qua cửa thứ tám, đều không phải người lương thiện, đặc biệt là hình tượng của Lê Đông Nguyên bên trong so với ngoài cửa là một khuôn mặt bầu bĩnh vô hại trước mắt này hoàn toàn bất đồng.

Cửa kế tiếp bọn họ cần tiến vào với Lê Đông Nguyên là cửa thứ tư của một thành viên Bạch Lộc nào đó. Cụ thể là ai thì không biết, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã lấy được trước manh mối của cửa này.

Manh mối chỉ có hai chữ: Tá Tử.

Nguyễn Nam Chúc sau khi lấy được manh mối liền tra xét ra một số thông tin cũng coi như đầy đủ, đơn giản phổ cập khoa học với Lâm Thu Thạch, Tá Tử là một truyền thuyết dân gian của Nhật Bản, còn bị viết thành một bài ca dao. Nội dung truyền thuyết này đại khái là một cô gái bị xe đâm đứt nửa người dưới trong đêm tuyết, cuối cùng chết thảm. Kết quả chưa qua được mấy ngày, vậy mà lại có người dùng câu chuyện này viết thành một bài hát, lời bài hát là: “Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thật đáng thương ghê, Tá Tử đi phương xa hẳn là sẽ quên đi tôi rồi Tá Tử thật sự cô đơn.” Nhưng sau đó người viết bài hát này rất nhanh đã chết, lúc chết nửa người dưới cũng biến mất......

Bài hát này còn có một câu cuối cùng: Chân tôi đã mất rồi, bạn cho tôi được không?

Nghe nói chỉ cần hát lên Tá Tử liền sẽ xuất hiện, lấy mất chân người đó.

Lâm Thu Thạch sau khi nghe xong manh mối này sờ sờ da gà nổi trên cánh tay: “Có chút dọa người.”

“Cũng được.” Nguyễn Nam Chúc đánh giá có đáng sợ hay không, trước nay luôn là nhìn từ manh mối có bao nhiêu giá trị lợi dụng, “Manh mối này xem như khá tỉ mỉ, ít nhất nó cho thấy một điều kiện tử vong rất quan trọng.”

“Ừ, cũng đúng.” Lâm Thu Thạch nói, “Khoảng bao giờ thì vào?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ba ngày sau đi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “Cũng ổn ổn.”

Nguyễn Nam Chúc: “Được.”

Vì thế mấy ngày tiếp theo, Lâm Thu Thạch đều đeo vòng tay chuyên dụng, chỉ hoạt động bên trong biệt thự, công cuộc giả nữ của Nguyễn Nam Chúc cũng đã được chuẩn bị tốt. Hắn mặc đồ nữ thật sự là không có một chút cảm giác không hợp nào, lúc trước Lâm Thu Thạch xem qua rồi, cho nên hiện tại cũng gần như đã thành thói quen. Thậm chí còn meo meo nghĩ thầm trong lòng, cô gái như Nguyễn Nam Chúc cũng thật đẹp...... Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nghĩ, không dám nói ra.

Thời gian ba ngày từng giây lướt qua, trước lúc vào cửa Lâm Thu Thạch còn đang xem TV, đột nhiên cảm giác không khí xung quanh không quá thích hợp, nhìn kỹ mới phát hiện người trong biệt thự toàn bộ biến mất.

Hắn đứng lên từ trên sô pha, tùy tiện mở ra một cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy ngoài cửa đã biến thành mười hai cửa sắt quen thuộc.

Trong mười hai cánh có ba cửa đã bị niêm phong, Lâm Thu Thạch đi tới, mở cửa thứ tư ra.

Cửa sắt phát ra tiếng vang nặng nề, cảnh sắc trước mắt Lâm Thu Thạch biến đổi, hắn xuất hiện trên một con đường nhỏ tối tăm. Con đường này bị bóng cây rậm rạp bao phủ, Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã xác định vị trí của mình —— hắn đang đứng ở một khu nhà bên trong trường học, xung quanh đều là lớp học ngay ngắn, sắc trời lúc này mới tờ mờ sáng, mọi âm thanh chỉ có tĩnh lặng, tiếng động duy nhất, chính là khi gió nhẹ thổi qua ngọn cây vang lên xào xạc.

Lâm Thu Thạch tiến lên vài bước, thấy đằng trước có một nam nhân đang đứng ngó nghiêng khắp nơi. Tuy rằng khuôn mặt nam nhân này rất xa lạ, nhưng khí chất lại quen thuộc khó hiểu, Lâm Thu Thạch hơi do dự, sau khi tháo vòng trên cổ tay mình ra mới gọi anh ta một tiếng.

Nam nhân quay đầu, hướng về phía Lâm Thu Thạch cười cười: “Cửa?”

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, chần chờ nói ra ám hiệu bọn họ đã bàn với nhau: “Anh bạn, ăn kẹo cao su vị dưa mật ong không?”

“Ăn.” Nam nhân trả lời, “Nhưng đây là viên thứ tư của tôi rồi không tốt lắm đâu.”

“Lê Đông Nguyên?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Nam nhân gật gật đầu: “Lâm Thu Thạch?”

Hai người vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt, xem như xác định thân phận của đối phương. Tuy rằng đã biết, nhưng không thể không nói hình tượng của Lê Đông Nguyên bên trong cánh cửa so bên ngoài thật sự khác biệt quá lớn, bên trong cánh cửa anh ta cao lên rất nhiều, cũng không còn là khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia, tuy rằng ôn hòa, nhưng cũng có thể cảm giác được anh ta đang giấu giếm khí thế.

“Đi về đằng trước thôi, hẳn là phải tập hợp ở khu dạy học.” Lê Đông Nguyên cực kỳ quen thuộc những việc này, anh ta nói, “Tên trong đây của tôi vẫn là Mông Ngọc, đừng gọi sai.”

Lâm Thu Thạch: “Tôi kêu Dư Lâm Lâm.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, hàn huyên một chút chuyện bên trong cánh cửa, đương nhiên hai bên đều rất cẩn thận, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, không muốn lộ ra quá nhiều.

Đi tới khu dạy học trước mặt, từ xa Lâm Thu Thạch đã thấy có chín người đứng phía dưới khu dạy học.

“Năm nam bốn nữ, cộng thêm chúng ta là mười một người.” Lê Đông Nguyên nhìn lướt qua, “Chúc Manh hẳn là cũng ở bên trong.”

Lâm Thu Thạch nói: “Thử một chút.”

Kỳ thật hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Chúc Manh, bởi vì trong bốn cô gái chỉ có thân hình hắn cao gầy nhất, hơn nữa còn mặc chiếc váy dài màu nhạt mà Lâm Thu Thạch quen thuộc, trên ngực còn cài một con thỏ màu trắng bằng pha lê.

Thời điểm Lâm Thu Thạch đi tới, hắn nâng mắt, khóe mắt cong cong ý cười doanh doanh, xem tới trong lòng Lâm Thu Thạch hơi động.

Lê Đông Nguyên lại không kích động giống như bên ngoài vậy, anh ta nói: “Chính là cô ấy?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Lê Đông Nguyên khen: “Quả nhiên xinh đẹp.”

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm ở bên ngoài thời điểm anh bị cậu ấy mắng cũng giữ thái độ này thì tốt rồi......

Bọn họ đi vào giữa đám người, cũng không ngoài ý muốn thấy lại có người đang gào thét, nội dung gào thét Lâm Thu Thạch đã nghe qua rất nhiều lần, nói chung chính là hoài nghi mình bị bắt cóc, trước mắt hết thảy chỉ là một chương trình TV đầy rẫy sơ hở linh tinh.

Người mới lần này vẫn là hai người, một nam một nữ, sắc mặt người nữ trắng bệch, một bộ dáng tùy thời khả năng ngất xỉu, biểu cảm của người nam cũng khó coi, cảm xúc kích động đang chất vấn mọi người, nói nơi này rốt cuộc là nơi nào, bọn họ rốt cuộc là ai, tại sao không có ai báo cảnh sát......

“Mấy người không đi thì tôi đi!” Nam nhân rống lên nửa ngày, cũng không ai phản ứng, cuối cùng phẫn hận tỏ vẻ bản thân sẽ đi. Ánh mắt những người khác nhìn hắn hoặc mang theo thương hại, hoặc mang theo mất kiên nhẫn, không một ai ngăn trở cậu ta.

Vốn dĩ Lâm Thu Thạch muốn đi ngăn, lại bị Lê Đông Nguyên giữ tay lại, sau đó hơi hơi lắc lắc đầu.

“Sao thế?” Lâm Thu Thạch nói.

Lê Đông Nguyên nói: “Đừng sợ, sớm muộn gì cậu ta cũng trở về.”

Lâm Thu Thạch: “Ồ.”

Quả nhiên như Lê Đông Nguyên nói, người này đi ra ngoài chưa đến năm phút đã quay trở lại, sắc mặt thời điểm trở về so với lúc đi ra ngoài còn khó coi hơn, một bộ tùy thời khả năng ngất xỉu, cũng không biết rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì ở bên ngoài.

Nhưng ít ra là cậu ta đã im miệng, không tiếp tục cao giọng la ó.

Mọi người đứng ở dưới khu dạy học, tìm người thuận mắt nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đơn giản giới thiệu cho nhau một chút thân phận của mình.

Lâm Thu Thạch bọn họ thành công gặp mặt Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc mỉm cười nói: “Tôi gọi Chúc Manh, mọi người thì sao?”

“Mông Ngọc.” Lê Đông Nguyên vươn tay với Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc không tiếp, mà là chuyển ánh mắt qua Lâm Thu Thạch, mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ: “Dư Lâm Lâm.” Dưới ánh mắt vô cùng u oán của Lê Đông Nguyên, cầm tay Nguyễn Nam Chúc.

“Tôi tên Hạ Như Bội.” Người lần này Lê Đông Nguyên dẫn theo là một cô gái, tính cách cô gái này nhìn qua rất yên tĩnh, một bộ dáng nhược liễu phù phong, nhỏ giọng mở miệng tự giới thiệu, “Rất vui được hợp tác với mọi người.”

Nguyễn Nam Chúc cười cười: “Tôi cũng vậy.”

Bọn họ đứng dưới tầng một lát, khu dạy học liền truyền đến reng reng reng tiếng chuông đi học, bên ngoài trường học bắt đầu có học sinh lục tục đi tới khu dạy học, nhìn thấy bọn họ cũng không có lộ ra bất cứ sắc mặt nào ngoài ý muốn. Mà khu dạy học vốn đang tối om, lại bắt đầu sáng lên mấy ô cửa sổ.

Thời điểm mọi người ở đây đang nghi hoặc bọn họ rốt cuộc phải làm cái gì, liền có một nam nhân trung niên từ trên tầng bước xuống, tự xưng là thầy giáo tiếp đãi nơi này, nói muốn dẫn bọn họ tới ký túc xá.

“Mọi người lại đợi thêm mấy ngày, chờ học sinh cuối kỳ thi xong, liền có thể bắt đầu công việc.” Thầy giáo kia vừa đi, vừa nói chuyện, “Nhưng gần đây trường học không yên ổn, mọi người cẩn thận một chút......”

“Không yên ổn?” Có người hỏi, “Cái gì gọi là không yên ổn, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thầy giáo nọ nghe xong câu hỏi này cũng không trả lời, chỉ im lặng lắc đầu, cuối cùng bị hỏi tới phiền, liền nói: “Đây không phải chuyện mấy người nên biết.”

Mọi người im tiếng.

Thông qua đối thoại, Lâm Thu Thạch đã biết thân phận của bọn họ, bọn họ được trường học mời đến để trang hoàng phòng học, trường học muốn sửa lại trường học cũ, liền tìm đội tu sửa, dự định tiến hành sau khi kỳ thi cuối kỳ của học sinh chấm dứt. Chỉ là không biết hiện tại cách hôm thi cuối kỳ còn mấy ngày......

Thầy giáo nọ dẫn bọn họ đi tới một toà ký túc xá cũ xưa, toà ký túc xá này xây theo kiểu nhà ngang kiểu cũ, mỗi một tầng chỉ có một WC, trên hàng hiên ở mỗi tầng đều chất các loại tạp vật đủ kiểu dáng.

“Trước tiên tạm chấp nhận ở nơi này một chút đi.” Thầy giáo nói, “Cũng ở không được mấy ngày......”

“Nơi này không còn người nào khác?” Lê Đông Nguyên hỏi, “Chỉ có chúng tôi ở?”

Thầy giáo kia trả lời: “Trong trường chúng tôi rất nhiều giáo viên, ký túc xá vốn là không đủ dùng, nhưng toà nhà này cũng sắp phải đập, cho nên bọn họ đều dọn ra ngoài, mọi người chỉ cần ở tạm, liền tạm chấp nhận một chút đi.”

Toà ký túc xá này cho người ta cảm giác thật sự cực kỳ không ổn, trên vách tường đâu cũng là đốm mốc màu đen cùng vết bẩn, cũng không biết đã sử dụng bao lâu.

Thầy giáo kia đưa chìa khóa ký túc xá cho bọn họ, nói trường học cũ cần sửa chữa lại ở đằng sau sân thể dục, bọn họ nếu rảnh có thể đi nhìn xem.

“Thầy không dẫn chúng tôi đi?” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chúng tôi cũng không quen thuộc đường xá trong trường mà.”

Thầy giáo kia nghe xong yêu cầu của Nguyễn Nam Chúc, biểu cảm lại hơi hơi đổi, cuối cùng lắc đầu nói hắn ta còn phải đi dạy, làm sao có thời giờ dẫn bọn họ đi trường học cũ, nếu muốn đi thì tự mình đi, hơn nữa tốt nhất là thừa dịp ban ngày hãy đi...... Còn tại sao lại như vậy, tuy rằng chưa hỏi, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Thầy giáo nọ nói xong những lời này liền vội vàng đi mất, nhìn tấm lưng kia là thật sự không quá muốn có quan hệ gì với bọn họ.

Lê Đông Nguyên tựa lan can nhai kẹo cao su, nói NPC này có ý gì đó.

Lâm Thu Thạch: “Có ý gì chỗ nào?”

Lê Đông Nguyên: “Bình thường NPC đều không sợ chết, nhìn bộ dáng này của hắn ta, tôi cảm thấy là rất sợ đấy.”

Lâm Thu Thạch không hiểu lắm ý Lê Đông Nguyên, không tiếp lời.

“Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.” Nguyễn Nam Chúc không sao cả nói, “Chúng ta vào phòng nhìn xem đi.”

Ký túc xá này là bốn người một phòng, giường tầng.

Mười một người chia làm ba phòng vừa lúc thích hợp.

“Nơi này cũ thật đấy, còn bốc lên mùi mốc, làm người cảm thấy thật không thoải mái.” Người Lê Đông Nguyên dẫn theo - Hạ Như Bội vừa bước vào phòng liền bắt đầu thấp thấp oán giận.

“Tạm chấp nhận một chút đi.” Lê Đông Nguyên nói, “Dù sao cũng ở không được mấy ngày.”

Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn không chọn phòng, mà là bò lên tầng trên giường của Lâm Thu Thạch, hắn duỗi tay sờ sờ chăn: “Không biết đã bao lâu không có ai ở, ướt nhẹp.”

Lê Đông Nguyên: “Tôi giúp cô hong hong đi.”

Hạ Như Bội nghe vậy bĩu môi, đại khái là nghĩ thầm rõ ràng gần như cùng một lời nói, tại sao đãi ngộ giữa hai người lại kém nhiều như vậy. Cô ta nhìn Nguyễn Nam Chúc, trong lòng hơi không cao hứng, nhưng vẫn đè xuống cảm xúc trong lòng mình.

Nguyễn Nam Chúc từ trước đến nay đều rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, liếc mắt một cái liền nhìn ra chuyện của Hạ Như Bội là như thế nào, hắn chớp mắt, hiển nhiên là có ý đồ xấu, miệng nói: “Lâm Lâm, anh giúp tôi hong đi.”

Lâm Thu Thạch: “......” Biểu tình của hắn hiện tại đối với Nguyễn Nam Chúc có thể nói là cực kỳ hiểu biết, tuy rằng không biết là chuyện ra sao, nhưng vừa thấy mặt Nguyễn Nam Chúc liền biết thứ này khẳng định đang muốn làm chuyện xấu.

“Được, để tôi đi nhóm lửa.” Lâm Thu Thạch nói.

“Lâm Lâm, anh tốt thật đấy.” Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ như thế.

Lâm Thu Thạch đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Lê Đông Nguyên ngăn cản, Lê Đông Nguyên nhìn xoáy sâu vào hắn một cái, nói: “Để tôi.”

Lâm Thu Thạch: “......”

Lê Đông Nguyên: “Manh Manh, đợi.” Nói xong liền đi ra hành lang lấy than đá chuẩn bị nhóm lửa.

Hạ Như Bội thấy thế tâm tình càng thêm không ổn, hiển nhiên cô ta cũng không phải là loại tính cách đặc biệt có thể kiềm chế, sau khi thấy Lê Đông Nguyên đi ra ngoài liền châm chọc mỉa mai nói Hắc Diệu Thạch mấy người đều kiều khí như vậy sao, chăn này cũng không đến nỗi nào, cứ một hai phải bắt Lê ca đi hong.

Nguyễn Nam Chúc nghe xong lời này, dựng thẳng ngón tay lên ra vẻ sợ hãi, nói suỵt, nhỏ giọng chút, là Mông ca không phải Lê ca, giọng cô lớn như vậy, lỡ bị người khác nghe được làm sao bây giờ nha.

Hạ Như Bội xanh cả mặt, Lâm Thu Thạch bày tỏ đồng tình với cô ta, thời điểm diễn của đại lão tới ai có thể ngăn được......

Lê Đông Nguyên nhóm lửa xong, một bên hong chăn cho Nguyễn Nam Chúc một bên nói: “Khi nào chúng ta đi xem trường học cũ?”

“Buổi chiều đi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Ăn bữa cơm trước đã, nhìn xem bên khu dạy học kia có manh mối gì hay không.”

“Được.” Lê Đông Nguyên gật gật đầu.

Thừa dịp Lê Đông Nguyên hong chăn, Lâm Thu Thạch đi một vòng trong ký túc xá. Ký túc xá này thật ra rất rộng, chỉ là đã quá cũ, sơn tường trên trần nhà đã tróc hơn phân nửa, lộ ra từng mảng xi măng đen như mực.

Trong ký túc xá có cái ban công nho nhỏ, từ ban công nhìn ra một mảnh cỏ mọc hoang vu, sau đó là tường vây xung quanh trường học, xem ra toàn bộ ký túc xá này là ở khu vực bên cạnh vườn trường.

Lâm Thu Thạch lại xem xét một chỗ khác trong phòng, vốn dĩ hắn cho rằng sẽ không phát hiện ra cái gì, ai biết từ ngăn tủ trong một góc, lại phát hiện có thứ quái lạ, đó là một lá bùa màu đỏ, dán ở tận cùng bên trong ngăn tủ, nếu không nhìn kỹ, cũng sẽ không nhìn thấy.

“Chỗ này có lá bùa.” Lâm Thu Thạch nói.

“Lá bùa?” Nguyễn Nam Chúc thò lại gần, thấy được thứ Lâm Thu Thạch phát hiện, “Chậc, phiền đấy.”

Biểu tình của Lê Đông Nguyên cũng khó coi: “Chỉ có một tấm này?”

Lâm Thu Thạch: “Tạm thời tôi mới chỉ phát hiện ra một tấm này.”

Rất nhanh sau khi tìm kiếm, bọn họ liền phát hiện đích xác không chỉ có một lá bùa này, bên trong ngăn tủ của mỗi người, đều có cùng một loại đồ vật. Những lá bùa này dán chặt ở sâu bên trong ngăn tủ, không thể xé ra được một tấm nào hoàn chỉnh.

“A...... Gầm giường cũng có.” Giọng Hạ Như Bội mang theo nức nở, “Mấy thứ này rốt cuộc là cái gì vậy, thật là đáng sợ.”

Cô ta lật tấm đệm lên, trông thấy những lá bùa đỏ như máu dán kín như bưng trên ván giường, một tầng chồng một tầng, xem tới da đầu tê dại. Nhưng thứ khiến cho người cảm thấy sợ hãi, là buổi tối đến bọn họ đều ngủ ở trên một đống bùa như vậy......

Nguyễn Nam Chúc thò lại gần nhìn nhìn, ngoẹo ngoẹo đầu: “Lá bùa này là để trấn áp lệ quỷ đi.”

Lê Đông Nguyên nhìn hắn một cái: “Cô từng gặp rồi?”

Nguyễn Nam Chúc: “Hình như là gặp rồi, không nhớ rõ.”

Lê Đông Nguyên: “Vậy giữ lại đi.”

Người bình thường thấy đống bùa này đều sẽ cảm thấy sởn tóc gáy, người có lá gan tương đối nhỏ thậm chí sẽ sợ hãi mà xé toàn bộ bùa xuống. Hạ Như Bội chính là cô gái có lá gan tương đối nhỏ, nếu không phải Lê Đông Nguyên ngăn cản, chỉ sợ cô ta đã sớm động tay với đống bùa này.

Sau khi kiểm tra toàn bộ phòng, cũng đã gần tới lúc ăn cơm trưa, khi mấy người từ trong phòng ra ngoài, vừa lúc thấy người trong một phòng khác đang cãi nhau.

“Cậu mới là bị tâm thần, mấy thứ này giữ lại làm gì? Lỡ đâu là chiêu quỷ thì sao?” Trong tay người đang nói nắm một đống bùa đỏ, xem ra vừa rồi bọn họ cũng phát hiện mấy thứ này ở trong phòng.

Có một người khác cũng rất bực bội: “Anh sợ quỷ thì anh xé của anh đi, tôi không sợ, anh nói là chiêu quỷ, còn tôi nói là trấn quỷ đấy!”

“Đúng là đồ tâm thần, tôi với cậu không chung quan điểm, cậu đi mà nằm chỗ đó đi! Tôi không muốn chung phòng với cậu! Tiểu Cầm, chúng ta qua bên cạnh ở đi.” Người nọ oán hận ném lá bùa trong tay vào thùng rác, “Trấn quỷ, vậy mà nghĩ ra được, NPC trong này có người nào không ước gì chúng ta chết sớm một chút, còn đi giúp cậu trấn quỷ?” Anh ta nói xong, dẫn theo một người nữ đi qua phòng bên cạnh, lưu lại một người khác thở phì phò đạp cửa đi mất.

Nguyễn Nam Chúc bọn họ đều thấy một màn này, vốn dĩ Hạ Như Bội có chút sợ hãi lại càng sợ, run giọng nói: “Mông ca, lời bọn họ nói có đạo lý hay không vậy, lỡ đâu thứ kia thật sự chiêu quỷ......”

Lê Đông Nguyên còn chưa nói gì, Nguyễn Nam Chúc liền dựa lên người Lâm Thu Thạch, bắt chước giọng điệu của Hạ Như Bội nói: “Lâm Lâm ca, tôi cũng sợ quá.”

Lâm Thu Thạch: “......” Cậu sợ cái gì, sợ mình thi không đỗ trường điện ảnh à?

Nguyễn Nam Chúc vừa dựa vào, ánh mắt của Lê Đông Nguyên như dao nhỏ bay đến chỗ Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch: “......” Anh trừng tôi cũng vô dụng thôi người anh em.

Hạ Như Bội thấy Lê Đông Nguyên không để ý tới mình, cắn cắn môi dưới, biểu tình lã chã chực khóc. Đây nếu còn là ở thế giới trước, có lẽ Lê Đông Nguyên sẽ lên tiếng an ủi, nhưng phải cái lúc này còn có một Nguyễn Nam Chúc so với bạch liên hoa còn bạch liên hoa hơn, chỉ thấy hắn rũ rũ mắt, cặp mắt xinh đẹp kia lóe lên ánh nước mỏng manh, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, nói câu: “Tôi sẽ cố gắng không sợ.”

Rõ ràng là biểu cảm giống nhau, nhưng lực sát thương của Nguyễn Nam Chúc lại lớn gấp mười lần. Kể cả Lâm Thu Thạch đã biết hắn giả nữ, cũng không tự chủ được đưa tay ôm vai của hắn, dịu dàng nói hết thảy đã có tôi —— càng không cần phải nói tới Lê Đông Nguyên.

Biểu tình Lê Đông Nguyên kia quả thực hận không thể băm nát bàn tay Lâm Thu Thạch đang đặt trên vai Nguyễn Nam Chúc.

Mà lúc này ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc cùng Hạ Như Bội cũng đang trộm giao lưu.

Hạ Như Bội: Cô thật là độc ác, cô chờ đấy cho tôi.

Nguyễn Nam Chúc: Chờ thì chờ, tôi lại sợ cô quá.

Dù sao Lâm Thu Thạch không nhìn ra sóng gió mãnh liệt giữa Nguyễn Nam Chúc với Hạ Như Bội, hắn còn đang nghĩ lá bùa kia rốt cuộc để làm gì, là trấn quỷ hay là tác dụng gì khác, rốt cuộc có phải xé hay không, xé sẽ có hậu quả gì.

Lúc này vừa lúc tới rồi lúc cơm trưa, bốn người một bên nói chuyện phiếm, một bên chuẩn bị tới nhà ăn ăn cơm.

Trường học này có không ít học sinh, trong nhà ăn đầy người, thật ra đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, thậm chí làm hắn sinh ra một loại ảo giác, dường như bản thân không hề đi vào nơi khủng bố gì đó.

“Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy rất khủng bố.” Nguyễn Nam Chúc lại tỏ vẻ như thế, “Ai biết những người trước mắt này rốt cuộc là thứ gì.”

Lê Đông Nguyên mỉm cười không đáp lời, chỉ là hỏi hắn muốn ăn cái gì.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Lâm Lâm ca ăn cái gì tôi liền ăn cái đó.”

Lê Đông Nguyên: “......”

Lâm Thu Thạch: “......” Cầu xin người anh em anh đừng trừng tôi, tôi vô tội thật sự.

Cuối cùng trước mặt bốn người đều có thêm một bát mì, bát mì của Nguyễn Nam Chúc tương đối đặc biệt, chỉ có một mình hắn có hai quả trứng —— Lê Đông Nguyên đặc biệt mua cho hắn.

Hạ Như Bội nhìn trứng kia, răng cắn tới sắp rụng. Cô ta thật là có ý với Lê Đông Nguyên, nhưng Lê Đông Nguyên chưa từng đáp lại cô ta. Vốn dĩ cô ta cho rằng bản thân lì lợm la liếm sớm muộn gì cũng có thể làm Lê Đông Nguyên nhả ra, ai biết lúc này lại lòi ra một nữ nhân kêu Chúc Manh, xinh đẹp thì cũng thôi, tính cách còn kỹ nữ như vậy —— ít ra đời này của Hạ Như Bội, cũng chưa gặp được mấy người có thể so với bản thân còn kỹ nữ hơn.

Nguyễn Nam Chúc chậm rãi từ từ ăn hết hai quả trứng, đối với Lê Đông Nguyên tỏ vẻ cảm tạ.

Lê Đông Nguyên mỉm cười nói chỉ cần cô vui vẻ là được.

Nguyễn Nam Chúc thứ này tới câu: “Nếu có thể ăn được trứng của Lâm Lâm ca tôi liền càng vui vẻ.”

Lê Đông Nguyên: “......”

Biểu tình Lâm Thu Thạch đã chết lặng, biết chính mình trốn không thoát kịch bản của Nguyễn Nam Chúc còn có trứng của hắn là chuyện như thế nào, Nguyễn Nam Chúc cậu nói chuyện có thể nói rõ ràng chút đừng tạo thành hiểu lầm khác có được không.

Thời điểm bọn họ ăn cơm, liền hỏi chuyện học sinh bên cạnh, nói gần đây trong trường có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.

Vẻ mặt của đa số học sinh bị hỏi đều mờ mịt, cho đến khi hỏi tới một học sinh năm ba nào đó, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, nói không biết, cầm khay muốn đi.

Lại bị Lê Đông Nguyên ngăn lại.

“Bạn học, chúng tôi còn chưa có hỏi xong đâu.” Lê Đông Nguyên mỉm cười, biểu tình thoạt nhìn mười phần vô hại, nhưng khí thế toả ra từ trên người, lại làm người khác cảm thấy anh ta không phải người dịu dàng gì, “Cứ đi như vậy, không quá lễ phép đi?”

Học sinh năm ba kia nói: “Mấy người hỏi tôi cũng vô dụng, nếu thật sự muốn biết, tự đi thư viện trường tìm báo chí mấy ngày hôm trước xem đi.”

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Cậu đang sợ cái gì?”

Học sinh năm ba lắc đầu, không chịu trả lời.

Lâm Thu Thạch chú ý tới thời điểm cậu ta nói chuyện, tay bưng khay đều đang run nhè nhẹ, tuy rằng ra vẻ bình tĩnh, nhưng bất kể là ai đều có thể nhìn ra lúc này cậu ta đang rơi vào một loại sợ hãi cực đoan.

“Thôi, để cậu ấy đi.” Nguyễn Nam Chúc vẫy vẫy tay, “Hẹn gặp lại.”

Lê Đông Nguyên nhíu mày, như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, buông tay giữ học sinh kia ra để cậu ta đi.

“Học sinh năm ba.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Tuy rằng không biết tên là gì, nhưng sau này cũng có thể tìm được.”

“Làm sao cô biết được?” Hạ Như Bội kinh ngạc nhìn Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ ngực: “Ngực cậu ta không phải có đeo thẻ sao, viết hết trên đó á.”

Hạ Như Bội: “......”

Nguyễn Nam Chúc: “Ui cái này mà cô cũng không nhìn thấy?”

Hạ Như Bội: “......”

Nguyễn Nam Chúc: “Không sao, tôi thấy là được.” Hắn cố ý lộ ra nụ cười giả dối với Hạ Như Bội.

Hạ Như Bội thiếu chút nữa liền bị một bộ thao tác này của Nguyễn Nam Chúc làm cho bật khóc......

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Diễn kịch khiến ta vui sướng.

Lâm Thu Thạch: Cậu thật là một tổn thất lớn của giới giải trí......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.