Tử Vong Kính Vạn Hoa

Chương 104: Chương 104: Trả nợ




Nghe Lâm Thu Thạch nói xong, ánh mắt Chu Hàm Sơn dừng ở pho tượng, rất lâu không nói gì.

Nước mắt pho tượng đã khô cạn, đôi mắt lại khôi phục lạnh nhạt vô thần lúc trước, cứ như nhắc nhở bọn họ vừa rồi, chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.

Cố Long Minh cong lưng, nhặt người gỗ lên, cậu ta nhìn chằm chằm người gỗ trong tay nói: “Chu Hàm Sơn, rốt cuộc cậu với Chu Như Viện đã hẹn hò bao lâu?”

“Nửa năm.” Chu Hàm Sơn trả lời, hắn ta đi đến góc phòng chứa, tìm đại một cái ghế gỗ, cũng không màng lớp bụi bặm phủ phía trên, liền ngồi lên, hắn ta nói, “Bình thường chúng tôi đều gặp nhau lúc ở phòng hoạt động...... Cô ấy nói việc học rất bận, tôi cũng thông cảm với cô ấy.” Hắn ta oán giận nói người đang yêu chỉ số thông minh sẽ hạ thấp, hiện tại nghĩ đến đúng là như thế. Bọn họ từ việc quen biết đã tràn ngập cảm giác không ổn, càng không cần phải nói hiểu nhau yêu nhau.

Câu chuyện này mở đầu đã là một sai lầm, mà hắn ta ngu xuẩn, khiến sai lầm này càng đi xa hơn, hơn nữa trả cái giá rất đắt.

Lâm Thu Thạch nghe Chu Hàm Sơn nói, lại không tìm tiếp, đợi hắn ta nói xong, mới nói câu: “Tối nay tới ước đi.”

“Cái gì?” Chu Hàm Sơn ban đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn thấy biểu tình bĩnh tĩnh của Lâm Thu Thạch, hắn ta mới xác định đúng là Lâm Thu Thạch nói lời này, “Anh nói...... Chúng ta lại ước nguyện với pho tượng này?”

“Thời gian không còn nhiều lắm.” Lâm Thu Thạch cầm người gỗ vỡ tan trong tay, “Cậu không muốn biến thành cái dạng này đúng không?”

Người gỗ của bọn họ đều nát, phòng được nhất thời, phòng không nổi một đời, bên cạnh tùy thời tuỳ khả năng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cướp đi sinh mạng của ba người.

Cho nên rời khỏi thế giới này, kết thúc tất cả mọi thứ mới là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng làm ra quyết định này, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

“Tôi không cảm thấy có ác ý gì từ trên người nó, cậu thì sao.” Lâm Thu Thạch nhìn về pho tượng phía trước mặt.

Lúc này pho tượng trước mặt bọn họ đã cực kỳ giống người, bất kể là độ ấm da thịt hay là xúc cảm, đều đang tiếp cận với con người. Chu Hàm Sơn nhìn chằm chằm pho tượng trong chốc lát, chợt đứng dậy dán gương mặt lên ngực pho tượng, một lát sau, sắc mặt hắn ta thay đổi, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch từ vẻ mặt đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn ta.

Quả nhiên, câu tiếp theo Chu Hàm Sơn nói đó là: “Tôi nghe thấy tiếng tim đập.”

Cố Long Minh sửng sốt: “Tim đập?”

Chu Hàm Sơn đã bị kích thích đến chết lặng, hắn ta nói: “Đúng vậy, tiếng tim đập.” Cậu ta nhìn về phía bức tượng trước mặt, thật cẩn thận dùng tay sờ sờ gương mặt cô ta, “Có phải cô ấy muốn biến thành người hay không......”

Tuy rằng những lời này là một câu hỏi, nhưng kỳ thực trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, qua thêm mấy ngày pho tượng trước mắt hẳn là liền có thể biến thành người, chỉ là không biết cô ta biến thành người, cần phải trả cái giá như thế nào.

Lâm Thu Thạch đã quyết định buổi tối ở lại phòng hoạt động, ước nguyện thêm một lần nữa.

Chu Hàm Sơn ngồi ở trong phòng hoạt động, bộ dáng trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì.

Lâm Thu Thạch chơi số độc, Cố Long Minh cúi đầu nghiên cứu người gỗ trong tay, không khí trong phòng ngừng trệ đáng sợ.

Trên đường Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đi WC, Cố Long Minh nói: “Anh đang nghĩ cái gì, Dư Lâm Lâm?”

Lâm Thu Thạch nói: “Tôi nghĩ đến Chu Hàm Sơn.”

“Nghĩ đến hắn ta làm cái gì?” Ấn tượng hiện tại của Cố Long Minh với Chu Hàm Sơn kém hơn rất nhiều, nói trắng ra thì dẫn ra mọi chuyện chính là hắn ta, “Nếu không phải hắn ta hẹn hò với Chu Như Viện, việc này nói không chừng đều sẽ không phát sinh đâu.”

“Đúng vậy.” Lâm Thu Thạch nói, “Cậu cảm thấy hắn ta còn có chuyện đang nói dối không?”

Cố Long Minh gật gật đầu.

Mỗi người đều có chút bí mật, nhưng những bí mật này có lẽ sẽ bảo trì tới tận một khắc trước khi tử vong kia.

“Buổi tối, cậu phải cẩn thận một chút.” Lâm Thu Thạch nói, “Tôi cảm thấy ước nguyện không có đơn giản như vậy.”

“Người đó sẽ đến ngăn cản chúng ta sao?” Cố Long Minh hỏi.

Lâm Thu Thạch cúi đầu rửa tay, nhìn dòng nước lạnh băng chảy trên lòng bàn tay hắn ra những hoa văn chỉnh tề, hắn nói: “Cậu nói người đó, là Chu Như Viện, hay là Chu Hàm Sơn.”

“Chu Hàm Sơn?” Cố Long Minh không hiểu, “Tại sao hắn ta muốn ngăn cản chúng ta ước nguyện?”

“Bởi vì có lẽ nguyện vọng của chúng ta tương phản với nguyện vọng của hắn ta.” Lâm Thu Thạch tắt nước, rút ra một tờ giấy lau khô tay mình, “Cậu còn nhớ rõ chúng ta nhìn thấy Chu Hàm Sơn ở nơi nào không?”

“Là ở phòng học...... Từ từ, ba người bọn họ......” Cố Long Minh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cậu ta nhớ tới trong phòng học, chuyện ba sinh viên kia làm, “Ba người bọn họ cũng đang ước nguyện một lần nữa??”

“Đúng vậy.” Lâm Thu Thạch cười như không cười, “Cậu nói Chu Hàm Sơn này, rốt cuộc giấu diếm chúng ta bao nhiêu chuyện.”

Tiểu Hòa bị cắt eo, người bạn tốt bị chém đầu, chỉ còn lại Chu Hàm Sơn, khi hắn với Cố Long Minh mới gặp ba người, ba người đang ở trong phòng học nhỏ máu lên người gỗ. Theo cách nói của Chu Hàm Sơn, nhỏ máu tươi lên người gỗ là quá trình ước nguyện đầu tiên, nhưng nơi này có một lỗ hổng không thể nào che giấu —— trong phòng học không có tượng.

Nhưng nếu dựa theo cách nói của Chu Hàm Sơn, đối tượng bọn họ ước nguyện là pho tượng, như vậy tại sao ba người này lại tiến hành nghi thức ở phòng học. Hoặc là chính cái ước nguyện này căn bản không có tác dụng, hoặc là chính pho tượng căn bản không có tác dụng.

“Kỳ thật người sống sót trong trường cũng không chỉ có mình Chu Hàm Sơn.” Lâm Thu Thạch nói, “Cậu còn nhớ rõ quản lý thư viện không?”

“Nhớ rõ.” Trong đầu Cố Long Minh một mảnh hỗn loạn, nhưng luôn cảm thấy trong những manh mối rườm rà này tồn tại một điểm mấu chốt nhất, cái điểm kia sẽ chải chuốt rõ ràng hết thảy tơ rối này, “Quản lý thư viện...... Ý của anh là......”

“Ông ta còn sống mà.” Lâm Thu Thạch nói, “Trên người ông ta cũng có người gỗ, nghĩa là Chu Hàm Sơn thật sự đang nói dối.”

Cố Long Minh cười khổ: “Tôi cảm thấy mình đang làm một đề toán rất khó.”

Lâm Thu Thạch nhún vai: “Đề toán có thể đơn giản hơn nhiều so với cái này, chỉ là rất nhiều chi tiết chúng ta vẫn chưa đi nghĩ lại mà thôi, quản lý thư viện còn sống, liền chứng minh được một sự kiện.”

“Chuyện gì?” Cố Long Minh chỉ có thể đặt câu hỏi.

“Ước nguyện sẽ không chết.” Lâm Thu Thạch nói, “Có thể thật sự cần phải trả giá, nhưng cái giá đó lại không nhất định chính là sinh mạng.”

Cố Long Minh bừng tỉnh, ngay sau đó lâm vào trầm mặc: “Vậy tại sao bọn họ ——”

“Hiện tại tôi hoài nghi, pho tượng với Chu Như Viện căn bản không phải cùng một thứ.” Lâm Thu Thạch nói, “Pho tượng thỏa mãn nguyện vọng, oán linh đại khai sát giới, đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán của tôi, không có căn cứ gì.”

Cố Long Minh: “Cho nên anh muốn ước nguyện?” Lúc trước cậu ta vẫn còn đang suy nghĩ tại sao Lâm Thu Thạch lại nói ra chuyện muốn ước nguyện với pho tượng, hiện tại xem ra, hiển nhiên là để chứng minh cái gì.

“Đúng vậy.” Lâm Thu Thạch nói, “Chờ tới buổi tối, hết thảy câu đố đều có thể giải, đến lúc đó cậu nhìn chằm chằm Chu Hàm Sơn.”

“Được.” Cố Long Minh gật gật đầu.

“Đi thôi.” Lâm Thu Thạch nói xong, lại phát hiện Cố Long Minh đang nhìn chằm chằm hắn, hắn có chút không thể hiểu được, nói: “Cậu nhìn tôi làm cái gì?”

“Tôi chỉ là cảm thấy hình như anh thay đổi rất nhiều.” Cố Long Minh nói, “Sau lúc vào cửa với tôi, anh lại vào rất nhiều cửa à?”

“Không có.” Lâm Thu Thạch nói, “Chỉ cùng bạn vào một cửa cấp thấp...... Làm sao vậy?” Hắn cảm thấy vấn đề của Cố Long Minh có chút không thể hiểu được.

“Không, vậy anh trưởng thành rất nhanh.” Cố Long Minh nói, “So với lần trước, anh lợi hại hơn.” Cậu ta thở dài, “Có thể là có người trời sinh đã thích hợp bên trong cửa đi.”

Lâm Thu Thạch nhướng mày, hắn không nghĩ tới sẽ nghe thấy một câu như vậy từ chỗ Cố Long Minh. Tuy rằng khi trước Nguyễn Nam Chúc cũng đã nói qua như vậy, nhưng hắn đối với việc này cũng không có cảm giác đặc biệt gì, đơn thuần coi như Nguyễn Nam Chúc đang cổ vũ lính mới.

Hai người về phòng, thấy Chu Hàm Sơn úp mặt lên bàn, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.

Lâm Thu Thạch nhìn nhìn thời gian, nói: “Đi thôi, có thể đi ăn cơm trưa.”

“Tôi không đói bụng.” Chu Hàm Sơn nói, “Không muốn ăn.”

Cố Long Minh: “Vậy một mình cậu ở chỗ này không sợ à?”

Chu Hàm Sơn nghĩ nghĩ, có vẻ vẫn là có chút sợ hãi, nói: “Được thôi, vẫn là nhà ăn náo nhiệt làm người cảm thấy thoải mái.”

Trong lòng bọn họ đều có chuyện, ăn cái gì cũng không cảm thấy quá vui vẻ. Lúc Lâm Thu Thạch ăn cơm trông thấy Tả Ti Ti, hắn nghĩ nghĩ, qua chào hỏi với Tả Ti Ti.

“Anh đang làm gì vậy?” Tả Ti Ti nói, “Một buổi sáng cũng không nhìn thấy người, tôi còn muốn tìm anh này.”

“Ở phòng hoạt động.” Lâm Thu Thạch nói, “Có việc sao?”

Tả Ti Ti nhìn bên kia liếc mắt một cái: “Anh biết NPC anh mang theo kia là ai không?”

Lâm Thu Thạch nói: “Hắn ta làm sao vậy?”

Tả Ti Ti có vẻ là tra được sự tình gì, cố ý tới nói cho Lâm Thu Thạch, cô ta nói: “Hắn ta tên Chu Hàm Sơn...... Quan hệ với đám sinh viên đã chết kia cực kỳ tốt.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo mình đã biết.

“Bạn học của hắn ta nói cậu ta hẹn hò với một nữ sinh tên Chu Như Viện.” Tả Ti Ti thấy thái độ Lâm Thu Thạch bình tĩnh, cô ta đè thấp thanh âm, “Nhưng tôi đã tra qua, năm tư căn bản không có nữ sinh gọi là Chu Như Viện.”

“Cảm ơn cô.” Lâm Thu Thạch nói lời cảm ơn với cô ta, “Chu Như Viện đúng là không học năm tư.”

“Vậy cô ta học hơn?” Tả Ti Ti trợn tròn đôi mắt.

“Cô ấy là người chết.” Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, vẫn là nói chuyện này cho Tả Ti Ti.

Tả Ti Ti: “......” Biểu tình cô ta vặn vẹo một chút, “Anh nghiêm túc à?”

Lâm Thu Thạch nói: “Đúng vậy.”

Tả Ti Ti: “Thế tại sao anh bình tĩnh như vậy?” Cô ta sau khi nghe thấy cái tin tức này trên cánh tay liền nổi lên một lớp da gà.

“Không, tôi đã sợ rồi.” Lâm Thu Thạch.

Tả Ti Ti thở dài: “Được rồi, vẫn là các anh lợi hại, tôi thật vất vả mới tra được, kết quả các anh đã sớm biết...... Cửa với chìa khóa, có manh mối không?”

Lâm Thu Thạch nói: “Có một chút đi.”

Tả Ti Ti biết một chút này cũng khẳng định nhiều hơn so với bọn họ, nhưng hai người họ vẫn chưa thân đến nỗi có thể tùy tiện trao đổi tin tức cho nhau, cho nên cô ta rất thức thời không đi hỏi, chỉ là kêu Lâm Thu Thạch cẩn thận Chu Hàm Sơn, nói NPC này khả năng có vấn đề.

Lâm Thu Thạch sau khi cảm ơn cô ta, xoay người về bàn của bọn họ.

“Buổi tối các anh muốn ước nguyện vọng gì vậy?” Chu Hàm Sơn không ăn uống, dùng chiếc đũa chọc cơm trong bát, dò hỏi.

“Cậu cảm thấy chúng tôi ước nguyện vọng gì thì thích hợp?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Đương nhiên là ước hết thảy kết thúc nhanh lên.” Chu Hàm Sơn buồn bã ỉu xìu, “Tôi đã sắp cố không nổi nữa.”

“Được rồi.” Lâm Thu Thạch nói, “Vậy làm mọi chuyện kết thúc nhanh đi.”

Thời gian chờ đợi rất dài dòng, ngày thường ban đêm tới rất nhanh, hôm nay lại làm người có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Ba người chờ trong phòng hoạt động, Chu Hàm Sơn lại ghé lên bàn ngủ.

Lâm Thu Thạch không dám nghỉ ngơi, người gỗ tổn hại đặt trước mặt hắn chính là đang nhắc nhở hắn tùy thời tuỳ khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thời điểm thứ kia muốn mạng của ngươi cũng sẽ không quan tâm ngươi rốt cuộc có phải đang nghỉ ngơi hay không.

Ngoài trời bắt đầu mưa, kim đồng hồ dạo qua một vòng lại một vòng, rốt cuộc tới 8 giờ tối.

Sắc trời trầm xuống, gió cuốn nước mưa hỗn loạn từ bên cửa sổ hắt vào, Lâm Thu Thạch giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, sau đó đối diện với Cố Long Minh một lát, cảm giác cũng đã sắp tới giờ.

Lâm Thu Thạch đẩy tỉnh Chu Hàm Sơn ngủ mơ mơ màng màng, nói: “Dậy đi, trời tối rồi.”

Chu Hàm Sơn giật mình một cái, từ trên bàn bò dậy, hàm hồ nói: “Tôi nằm mơ.”

“Mơ thấy cái gì?” Cố Long Minh hỏi hắn ta.

“Tôi mơ thấy các bạn bè của tôi.” Chu Hàm Sơn nói, “Bọn họ nói bọn họ rất nhớ tôi.” Hắn ta duỗi tay lau mặt một phen, “Tôi cũng...... Nhớ bọn họ.” Hắn ta nói xong lời này, liền cười khổ, “Nói không chừng tôi cũng thực sự sắp đi với bọn họ.”

Cố Long Minh không nói chuyện, chỉ là vỗ vỗ bờ vai của hắn ta coi như an ủi.

Sau khi sắc trời trầm xuống, bọn họ liền tới phòng chứa đồ đẩy pho tượng kia ra ngoài.

Pho tượng vẫn là bộ dáng không nhúc nhích, lại có độ ấm với xúc cảm da thịt của con người, tình huống đặc biệt này làm cho cả pho tượng tràn ngập cảm giác quái dị, Chu Hàm Sơn cẩn thận sờ soạng một chút, lẩm bẩm nói không phải thật sự sẽ biến thành người đấy chứ, nếu thứ này biến thành người, phải làm cái gì bây giờ đây.

Lâm Thu Thạch nói: “Có thể ước nguyện chưa?”

“Có thể.” Chu Hàm Sơn nói, “Cắt ngón tay, bôi máu lên búp bê người gỗ, sau đó ước nguyện với pho tượng này......” Hắn ta nhìn về phía Lâm Thu Thạch, “Nguyện vọng của anh là gì?”

Lâm Thu Thạch lại không trả lời, hắn móc từ trong túi ra một con dao nhỏ đã chuẩn bị từ trước, đặt lên ngón tay đang chuẩn bị cắt, lại đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Chu Hàm Sơn hỏi.

Lâm Thu Thạch cúi đầu, nhìn về phía mặt đất.

Trong phòng tổng cộng có ba người, bọn họ từ sau khi ăn cơm tối xong liền chưa hề đi ra ngoài, mà trận mưa này đổ xuống sau bữa cơm tối, nhưng trong phòng lúc này, lại thừa ra một chuỗi dấu chân ướt dầm dề, dấu chân này kéo dài từ ngoài cửa tới dưới chân bọn họ, nhìn từ số đo, là thuộc về cỡ chân nữ giới.

Giống như trong phòng học lúc trước Lâm Thu Thạch gặp qua, trong phòng này có thêm một người, chỉ là bọn họ lại không nhìn thấy.

Động tác của Lâm Thu Thạch dừng lại, đưa dao nhỏ trong tay cho Chu Hàm Sơn, hắn nói: “Cậu làm trước.”

Chu Hàm Sơn sửng sốt, dường như không hề dự đoán được phản ứng của Lâm Thu Thạch, hắn ta nói: “...... Nhưng tôi đã từng ước nguyện rồi.”

Lâm Thu Thạch: “Ai quy định không thể ước lần thứ hai?”

“Tôi không biết nên ước cái gì.” Chu Hàm Sơn có vẻ hơi hoảng, “Tôi......”

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt hắn ta, nói: “Chu Hàm Sơn, nguyện vọng lúc ấy cậu ước rốt cuộc là cái gì?”

Chu Hàm Sơn: “Tôi ——”

“Đừng nói dối.” Lâm Thu Thạch nói, “Nếu cậu nói dối, tôi liền đập vỡ pho tượng trước mặt.” Hắn vừa nói, vừa đi tới chỗ pho tượng, biểu tình hoàn toàn không giống như là đang nói giỡn.

Chu Hàm Sơn không nói, vẻ mặt của hắn ta phức tạp tới cực điểm, dường như muốn nói cái gì.

“Ước nguyện đi.” Thanh âm Lâm Thu Thạch rất nhẹ, nhưng không ai cảm thấy là hắn đang nói đùa, “Ước rằng làm tất cả mọi thứ kết thúc.”

Chu Hàm Sơn nắm dao nhỏ, biểu tình thay đổi thất thường.

Cố Long Minh cũng phát hiện thái độ của Chu Hàm Sơn thay đổi, mặt cậu ta lộ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Chu Hàm Sơn hô tên của hắn ta lên: “Chu Hàm Sơn?”

Chu Hàm Sơn nở nụ cười, hắn ta buông dao trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Các người đều đã biết đúng không?”

Lâm Thu Thạch thở dài, suy đoán của hắn quả nhiên trở thành hiện thực, Chu Hàm Sơn còn có chuyện gạt bọn họ, hơn nữa chuyện này chiếm địa vị cực kỳ quan trọng trong toàn bộ sự kiện.

Cố Long Minh trông thấy thái độ của Chu Hàm Sơn biến hóa, không tự chủ được mắng câu thô tục.

Lâm Thu Thạch nói: “Chu Hàm Sơn, để tôi đoán một chút, nguyện vọng lúc ấy cậu ước, thật ra là chưa được thực hiện...... Nhưng là, sắp được thực hiện đúng không?”

Chu Hàm Sơn mặt vô biểu tình, lúc này hắn ta với cái người nhát gan yếu đuối kia hoàn toàn như hai người khác nhau.

“Rất sốt ruột?” Lâm Thu Thạch nói, “Khi phát hiện phương thức thực hiện nguyện vọng kia không giống trong tưởng tượng của cậu?”

Chu Hàm Sơn thở một hơi thật dài, nói: “Tôi thật sự ghét nhất giao tiếp với người thông minh.” Hắn ta đứng lên từ trên ghế, đi tới trước mặt pho tượng, dùng tay dịu dàng vuốt ve da thịt pho tượng, hắn ta nói, “Đúng vậy, không quá giống trong tưởng tượng, cho nên...... Tôi không thể chết được.” Hắn ta quay đầu, nhìn về phía Lâm Thu Thạch, “Cho nên đành làm phiền các người thay tôi đi chết đi.”

Hắn ta nói xong lời này, gió lớn gào thét trong phòng, đèn điện trên đỉnh đầu bị gió thổi kẽo kẹt lay động, trông như sắp sửa tắt ngóm.

Lâm Thu Thạch nghe thấy một loại tiếng nước dính nhớp, quay đầu, trông thấy Chu Như Viện đang đứng ngay sau mình, Chu Như Viện mặc váy dài, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Thu Thạch, chỉ là vốn dĩ có vệt nước đọng lại biến thành máu tươi màu đỏ.

Cố Long Minh bị cô ta đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, không tự chủ được lùi lại hai bước.

Lâm Thu Thạch lại rất bình tĩnh, hắn tùy tay đút tay vào túi quần, chờ tới khi rút tay ra lần nữa, trên ngón tay đã có thêm một đường vết máu, hắn bôi máu lên người gỗ trong tay, nói ra nguyện vọng của mình: “Tôi ước nguyện vọng của Chu Hàm Sơn vĩnh viễn cũng không thể thực hiện.”

Chu Hàm Sơn mới đầu còn rất bình tĩnh, nhưng mà sau khi nghe thấy những lời của Lâm Thu Thạch, sắc mặt nháy mắt xấu đi, hắn ta gào lên một tiếng, nắm dao nhỏ liền nhào tới Lâm Thu Thạch: “Làm sao mày dám ——”

Lâm Thu Thạch phản ứng cực nhanh, tránh thoát khỏi công kích của Chu Hàm Sơn, một chân đá lên tay hắn ta, đá bay luôn dao nhỏ hắn ta đang nắm ra ngoài.

Thân thể Chu Hàm Sơn vốn gầy yếu, không nói Cố Long Minh, ngay cả Lâm Thu Thạch hắn ta cũng đánh không lại.

Lâm Thu Thạch nện một quyền lên bụng hắn ta, ấn hắn ta ngã xuống đất, Chu Như Viện phía sau Lâm Thu Thạch mở miệng, lộ ra một nụ cười dữ tợn, nói: “Như ngươi mong muốn.”

“Không!!!” Chu Hàm Sơn kêu thảm thiết.

Tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng đá tảng vỡ vụn, Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, phát hiện pho tượng bên cạnh bọn họ bắt đầu vỡ vụn thành từng khối.

Chu Hàm Sơn bổ nhào lên pho tượng, gào khóc dùng tay che chở pho tượng, muốn ghép lại nó một lần nữa. Nhưng mà bất kể hắn ta nỗ lực như thế nào, cũng không thể ngăn cản pho tượng sụp đổ, Chu Hàm Sơn ôm mảnh nhỏ vào lòng, khóc càng thêm tuyệt vọng: “Chỉ thiếu một chút, rõ ràng chỉ thiếu một chút ——”

Lâm Thu Thạch cứ như vậy nhìn hắn ta.

Biểu tình của Cố Long Minh thật ra lại mười phần phức tạp, cậu ta nói: “Rốt cuộc cậu làm cái gì...... Cậu đang dùng mạng của bạn bè để trao đổi cái gì à?”

Chu Hàm Sơn không trả lời vấn đề của Cố Long Minh, mọi lực chú ý của hắn ta đều đặt ở pho tượng trước mặt, pho tượng đã hoàn toàn vỡ vụn, Lâm Thu Thạch đi tới chỗ pho tượng, trông thấy một chiếc chìa khóa bằng đồng bên trong đống mảnh vụn.

Tuy rằng lúc trước đã có phán đoán, nhưng thời điểm thật sự nhìn thấy chìa khóa, hắn vẫn là nhẹ nhàng thở ra.

Chu Hàm Sơn ngây ngốc ngồi dưới đất, ôm pho tượng trong lòng.

“Nguyện vọng của Chu Như Viện, là hy vọng pho tượng có linh hồn, nguyện vọng của cậu, chính là hy vọng có thể ở bên Chu Như Viện.” Lâm Thu Thạch nhặt chìa khóa lên, nói với Chu Hàm Sơn, “Để hai người ở bên nhau có hai phương pháp, một là cậu chết, hai là cô ấy biến thành người, cậu lựa chọn vế sau.”

Chu Hàm Sơn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch: “Có thể thỏa mãn nguyện vọng đại khái cũng không phải Chu Như Viện, mà là pho tượng kia...... Đúng không?”

Vai Chu Hàm Sơn run run, như là đang khóc, lại như là đang cười.

Lâm Thu Thạch nói, “Nguyện vọng của cậu căn bản không phải là có thể đoạt giải...... Cho nên nghịch biện sẽ không tồn tại, cái giá bọn họ phải trả, cũng chỉ là vì hy sinh cho nguyện vọng của bạn mình mà thôi.”

Làm người chết sống lại nào có dễ dàng như vậy.

Lâm Thu Thạch thậm chí hoài nghi, pho tượng của Chu Như Viện cũng có linh hồn thuộc về chính mình, chỉ là linh hồn kia giống Chu Như Viện như đúc. Thỏa mãn nguyện vọng của Chu Hàm Sơn chính là nó.

“Nó muốn giết tôi.” Ánh mắt Chu Hàm Sơn mỏi mệt, “Bởi vì nó không thể nào thực hiện nguyện vọng của tôi.” Linh hồn còn thiếu một phần, thiếu một phần kia, Chu Như Viện vĩnh viễn không có khả năng biến thành người.

“Không.” Lâm Thu Thạch bỏ chìa khóa vào túi mình, “Cậu không hề nghĩ tới, muốn giết chết cậu chính là Chu Như Viện sao?”

Chu Hàm Sơn ngây ngẩn cả người.

“Có lẽ cô ấy không muốn để cậu tiếp tục phạm sai lầm.” Lâm Thu Thạch nói, “Cậu cảm thấy cô ấy từ pho tượng biến thành người, là chuyện vui vẻ lắm sao?”

Chu Hàm Sơn cúi đầu nhìn mảnh nhỏ trong lòng mình.

“Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi.” Lâm Thu Thạch nói.

Hắn nói xong lời này, nói với Cố Long Minh: “Đi thôi.”

Cố Long Minh gật gật đầu, cùng Lâm Thu Thạch đi ra ngoài, thời điểm hai người đi tới cửa, lại nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng kêu rên, Lâm Thu Thạch quay đầu lại, thấy Chu Hàm Sơn ngã vào trong vũng máu, bụng cắm một con dao nhỏ sắc bén.

Hình ảnh này cũng không làm người thấy kinh ngạc, lại khiến người cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Cố Long Minh thở dài, Lâm Thu Thạch quay đầu, bước chân không hề dừng lại đi ra ngoài.

Con người thì luôn phải trả giá cho những gì mình đã gây ra, Chu Hàm Sơn hại chết tất cả bạn bè mà mình có, thì bất kể là cố ý hay vô tình, cậu ta vẫn phải đi trả lại món nợ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.