“Các người đừng nghĩ có thể lừa được tôi, thế giới trong cửa là cái gì, mấy người được mời đến diễn trò hay là để lừa tiền?” Người đàn ông đang gào thét là một nam trung niên khoảng bốn năm chục tuổi, ăn mặc phú quý, từ cái đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay đã có thể nhìn ra giá trị con người của người này rất xa xỉ. Nhưng cũng chính vì người này sinh ra đã phú quý, mới khiến hắn ta khi gặp phải tình huống bất ngờ không kịp trở tay liền không có biện pháp tiếp thu loại chuyện vượt qua thường thức này.
“Tôi tuyệt đối không tin, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.” Người đàn ông nói, “Mấy người ai dám cản!”
Bên cạnh người đàn ông đó là một cô gái gầy yếu đang bi thương khóc thút thít, như là bị loại tình cảnh này doạ sợ. Biểu cảm trên mặt những người còn lại hoặc là mờ mịt, hoặc là lạnh nhạt, một nam nhân trẻ tuổi khác châm chọc mỉa mai nói: “Chú muốn đi thì đi đi, nói cứ như có người sẽ cản chú lại vậy.”
Người đàn ông trung niên kia cười lạnh một tiếng, thật sự xoay người đi ra khỏi toà nhà.
Ngoại trừ toà nhà đứng một mình trước mắt này, những toà nhà khác toàn bộ chìm trong bóng tối, dường như có lớp sương mù dày đặc bao phủ lên toàn bộ thế giới. Lá gan của người đàn ông trung niên kia cũng rất lớn, không quay đầu lại liền đi vào trong sương đen, Lâm Thu Thạch vừa định cảm thán một câu người này rất có khí chất, kết quả còn chưa tới một phút, trong sương đen truyền đến giọng người đàn ông kia kêu lên thê thảm.
Sau đó, một bóng người thất tha thất thiểu chạy ra từ trong sương đen, bóng người kia toàn thân dính đầy máu tươi, thậm chí không thể thấy rõ ngoại hình và dáng vẻ, chỉ có thể từ chiều cao hình thể đoán rằng, là người đàn ông vừa chạy vào trong sương đen lúc nãy.
“Đúng là vận khí không tồi.” Một ngự tỷ (kiểu mấy chị xinh xinh cao cao xong mạnh mẽ ga lăng) cao ráo đứng trong đám người không mặn không nhạt mở miệng, “Vậy mà không chết.”
Lâm Thu Thạch chuyển ánh mắt qua vị ngự tỷ này. Vóc dáng cô rất cao, tóc dài xinh đẹp hơi uốn xoăn, khuôn mặt thanh tú lãnh đạm, bởi vì đứng lẫn bên trong đám người, Lâm Thu Thạch nhìn không quá rõ, cho đến khi cô bước lùi ra ngoài hai bước, Lâm Thu Thạch mới chú ý tới quần áo của cô —— cô mặc quần áo giống hệt Nguyễn Nam Chúc trước khi vào cửa.
Vãi chưởng —— Lâm Thu Thạch chớp mắt đã hiểu sao lại thế này. Hắn mắng vài câu vãi chưởng ở trong lòng, trên mặt vẫn làm ra vẻ một bộ mờ mịt bần thần.
“Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào vậy?” Cô gái nhỏ vẫn luôn khóc kia trông thấy một màn như vậy liền khóc dữ dội hơn, “Tôi rất sợ......”
“Thế giới trong cửa.” Nguyễn Nam Chúc đã cải trang giải thích, “Tôi tên Chúc Manh, vào lần thứ hai, mọi người thì sao?”
“Tôi là Dư Lâm Lâm.” Lâm Thu Thạch tùy tiện lấy một cái tên, “Cũng là lần thứ hai.”
“Ồ.” Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, ôn hòa nói, “Cô gái cô cũng đừng khóc nữa, nơi này tuy rằng đáng sợ, nhưng vẫn có thể tồn tại đi ra ngoài, tên cô là gì?”
Cô gái kia nức nở nói: “Tôi tên Hứa Hiểu Chanh.” Có vẻ là cô gái nọ vừa vào cửa đã bắt đầu khóc, lúc này đã khóc tới hai mắt sưng đỏ, “Nơi này thật đáng sợ.”
Những người khác cũng lục tục tự giới thiệu, cộng thêm người đàn ông trung niên bên ngoài, nhân số tổng cộng là bảy người, trong đó có ba người là người mới. Hứa Hiểu Chanh với một cậu trai trẻ khác đều là lần đầu tiên vào trong cửa, Hứa Hiểu Chanh vẫn khóc, mà cậu trai trẻ kia sắc mặt tái xanh, nhìn qua như là tuỳ thời sẽ xỉu.
Nguyễn Nam Chúc ở trong đội ngũ liền lên chức lãnh đạo, cũng giống như Hùng Tất, giải thích đơn giản một chút những yêu cầu mọi người phải làm, sau đó đề nghị tiến vào bên trong nhà xem tình huống.
“Vậy còn hắn?” Người cũ (đã từng tham gia nhiều hơn một cửa) có một nam một nữ, nữ là một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường tên là Đường Dao Dao, thời điểm tự giới thiệu nói rằng bản thân vào cửa lần thứ ba, cô ta chỉ chỉ người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu chật vật trốn trở về kia, “Mặc kệ hắn ta à?”
Nguyễn Nam Chúc nhìn người đàn ông trung niên kia, thái độ cực kỳ lạnh lùng: “Tôi lười để ý, cô muốn quan tâm thì nhường cô.”
“Thôi được, vậy kệ đi.” Đường Dao Dao gật gật đầu.
Người đàn ông kia thở hổn hển, nhìn thấy mọi người đều muốn rời đi, liền chạy theo, ánh mắt hắn hoảng sợ vô cùng, cũng không biết đã nhìn thấy thứ gì trong sương mù dày đặc.
Toà nhà này là một biệt thự cổ, chỉ có một chiếc thang máy kiểu cũ lung lay sắp đổ. Thang máy này đi một lần nhiều nhất được năm người, vì thế chỉ có thể chia thành hai đợt, mọi người đều muốn đi cùng Nguyễn Nam Chúc là người có kinh nghiệm, liền dấn dứ tụ lại trước cửa thang máy.
Nguyễn Nam Chúc thấy thế nhẹ giọng nói: “Không bằng như vậy đi, tôi cùng những người đã có kinh nghiệm đi lên trước xem tình huống, người còn lại ở phía dưới chờ, lát nữa tôi sẽ quay lại đón mọi người.”
“Được.” Hứa Hiểu Chanh trước đó vẫn khóc liên tục lúc này rốt cuộc ngừng nước mắt, một bộ đáng thương nhìn Nguyễn Nam Chúc, “Chị ơi, chị nhất định phải xuống dưới nhé, em rất sợ.”
“Được, tôi sẽ lại xuống.” Nguyễn Nam Chúc lên tiếng.
Vì thế Lâm Thu Thạch Nguyễn Nam Chúc, còn có hai người cũ khác, bốn người cùng nhau vào thang máy.
Thang máy này hiển nhiên đã quá hạn sử dụng, xung quanh thang máy đầy những hình vẽ lung tung rối loạn, có quảng cáo, có lời lẽ chửi bới với một số hình vẽ khó hiểu nào đó.
Số trên thang máy có đến mười bốn tầng, Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ định xem qua từng tầng, nhưng lại phát hiện không thể ấn từ tầng một đến tầng mười ba, chỉ có tầng mười bốn là con số có thể ấn được.
“Chỉ có thể lên tầng mười bốn.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Đi thôi.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Căn cứ vào lời Nguyễn Nam Chúc nói, độ khó ở thế giới này hẳn là không cao, hơn nữa hắn còn nói hắn nhận việc, nhưng lại không giải thích việc đó rốt cuộc là việc gì.
Thang máy từ từ nâng lên, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Bốn người không nói chuyện, thậm chí vẻ mặt còn rất nghiêm túc, khi cửa thang máy mở ra, Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện lui về một bước, sợ rằng sẽ có thứ gì xuất hiện ở cửa. Nhưng cũng không có thứ gì xuất hiện, hiện ra trước mắt Lâm Thu Thạch, là một hành lang cổ xưa, phía cuối hành lang là một cánh cửa khép hờ, có tiếng TV truyền ra từ sau cửa, hẳn là hộ gia đình nhà này đang xem chương trình TV nào đó.
Sắc mặt Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh, đi thẳng tới trước cửa, gõ gõ.
“Mọi người tới rồi.” Một người đàn bà trung niên xuất hiện phía sau cửa, bà ta mặc tạp dề, như là đang vội vàng nấu cơm, thấy bốn người ngoài cửa, nở nụ cười, “Vào đi.”
Nguyễn Nam Chúc nhấc chân tiến vào.
Lâm Thu Thạch cùng Đường Dao Dao cũng theo hắn cùng nhau đi vào.
Đây là một gian phòng cũ kĩ, ba phòng hai sảnh, cũng khá rộng. Trong phòng tuy rằng đã nhuốm màu năm tháng, nhưng cũng có thể nhìn ra luôn được chủ nhà thường xuyên quét tước, ngay cả những chỗ khó thấy nhất cũng không có chút bụi bẩn nào.
Lâm Thu Thạch đi tới giữa phòng khách, thấy một chiếc TV xưa cũ đang phát chương trình. TV đang vừa truyền phát tin vừa chiếu hình ảnh, ê ê a a có chút ầm ĩ.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt của Lâm Thu Thạch lại không phải TV, mà là ba cô bé đang ngồi trên sô pha trước TV xem chăm chú.
Khuôn mặt ba cô bé này giống nhau như đúc. Không nói khuôn mặt, đến cả cách phối đồ cùng kiểu tóc cũng như là sao chép, nhìn thấy bốn người lạ, ánh mắt mấy đứa trẻ cũng chỉ chuyển chuyển một chút, như là không có hứng thú gì đối với những người vừa tới.
“Đây là con gái tôi.” Người đàn bà nói, “Cảm ơn mọi người đã tới tham gia sinh nhật của chúng vào bảy ngày nữa.”
Đã có kinh nghiệm từ cửa trước, Lâm Thu Thạch lập tức liền bắt được trọng điểm trong câu nói của người đàn bà này, bảy ngày sau, tham gia sinh nhật, hình như chính là mục đích của cánh cửa bọn họ đi vào lần này.
Biết mục đích là cái này, Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra, tham gia sinh nhật gì đó chung quy so với làm quan tài khá hơn nhiều.
Bà ta nói xong lời này, liền tỏ vẻ mình còn bận đi nấu cơm, sau đó đưa cho bọn họ mấy cái chìa khóa, nói rằng những căn phòng bên cạnh bọn họ đều có thể dùng.
Nguyễn Nam Chúc bỏ chìa khóa vào trong túi, dặn ba người trước tiên ở trên này chờ một lát, hắn xuống dưới đón hội người mới đi lên.
Lâm Thu Thạch cùng Đường Dao Dao gật gật đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc vào lại thang máy.
“Anh vào cửa lần này là lần thứ hai à?” Đường Dao Dao hỏi.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, hắn quan sát chị em sinh ba trong phòng, nhớ tới trong truyện chim Fairha này cũng có ba chị em.
Đường Dao Dao thấy Lâm Thu Thạch mất hồn mất vía, liền không nói nữa, an tĩnh xem chương trình TV.
Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc quay lại cùng với đám người mới, không nghĩ tới trong đó còn có nguời đàn ông toàn thân đầy máu nọ.
Có vẻ do đã chịu kích thích cực kỳ nghiêm trọng bên trong sương đen, hiện tại người đàn ông trung niên này trông như là mất hồn mất vía, máu dính trên mặt đã khô lại, biến thành một loại chất màu đen làm người cảm thấy không thoải mái.
“Điều kiện đã xuất hiện.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Ở lại đây bảy ngày, tham gia xong sinh nhật của chị em sinh ba trong kia.” Hắn đặt chìa khoá mà người đàn bà đã cho ở trong lòng bàn tay, “Chìa khoá ở đây có bốn, chia ra là bốn phòng, mọi người xem rồi chọn đi.”
“Chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao?” Người mới Hứa Hiểu Chanh tuy rằng không còn khóc, nhưng là vẫn là một bộ dáng run bần bật, nhỏ giọng nói, “Nhiều người ở chung với nhau sẽ bớt sợ hơn.”
Nguyễn Nam Chúc nhìn cô ta một cái, không nói chuyện, đi đến một gian phòng gần nhất, sau đó cắm chìa khóa vào.
Kẽo kẹt một tiếng vang nhỏ, cửa trước mắt mở ra.
“Căn phòng này kiểu gì vậy?” Hứa Hiểu Chanh nhìn đến cảnh tượng trong phòng, bị hoảng sợ, phòng này hoàn toàn không phải là một căn phòng bình thường giống như trong tưởng tượng của cô ta, mà chỉ là một cái phòng đơn, phòng đơn này chỉ có một cánh cửa sổ, chính giữa đặt một chiếc giường gỗ. Nhìn qua trông y như một chiếc quan tài.
“Phòng quá nhỏ, không có cách nào ở cùng nhau.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chia phòng một chút.”
“Em muốn ở với chị.” Hứa Hiểu Chanh trực tiếp giơ tay, “Chị ơi, chị ở cùng với em đi, em sợ lắm.”
Cô ta nói như vậy, Nguyễn Nam Chúc lại phớt lờ, thay vào đó nhìn qua Lâm Thu Thạch, chỉ chỉ hắn: “Anh ở cùng với tôi.”
Lâm Thu Thạch: “Tôi, tôi á?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ừ.”
Những người khác nghe vậy, đều quay ra nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ......
Lâm Thu Thạch: “......” Đừng nhìn tôi, chuyện này không đáng để hâm mộ có được không!
Tác giả có lời muốn nói:
Những người khác: Lâm Thu Thạch diễm phúc của anh chưa cạn đấy nhờ.
Người biết chân tướng ngoài cửa: Nguyễn ca diễm phúc của cậu chưa cạn đấy nhờ.
Lâm Thu Thạch chảy xuống nước mắt bi thương.