Tứ Vương

Chương 42: Chương 42: Lo Lắng




Dương Tuệ rùng mình một cái, bàn tay cầm tách trà thả lỏng đột ngột, tách trà rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

" Choang!"

Kịp bình tâm lại, cô vội ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ vụn trên mặt đất, hàng lông mi nhíu chặt. Dương Liêm huynh ấy thích Beishi, tâm tư của ca ca này giấu rất kỹ, tương thông tâm trí như cô đến bây giờ chủ nhân phát hiện, cô mới nhận ra. Đưa mắt nhìn ra khung cửa rộng mở, thở dài một hơi.

_ Đến lúc đi tìm tiểu thư rồi!

Bạch ưng gào thét vang vọng bầu trời, qua hai năm dường như nó không hề già đi chút nào, vẫn oai hùng như xưa. Vỗ cánh sà thẳng xuống cánh tay đưa ra của Napi, bạch ưng thu móng vuốt, uyển chuyển đậu lên. Napi hài lòng rút bức thư cuộn tròn dưới chân bạch ưng, nhìn thoáng qua một khắc, lông mày chợt cau lại. Dương Tuệ cùng Beishi đã lên đường đến đây, nội trong ba ngày nữa sẽ hội họp với Napi ở Dịch Quán thành. Mẫn Nhi dựa lưng vào bờ hồ, ngẩng cao đầu quan sát biểu hiện của Napi.

_ Napi! Có chuyện gì chăng?

Napi nhìn Mẫn Nhi, khẽ lắc đầu, vung tay thả bạch ưng sải cánh, cúi người ngồi bên hồ nước. Thong thả nói chuyện với Mẫn Nhi:

_ Lần trước, ta có nghe em nhắc đến Mẫn Chinh, là tiểu đệ của em sao?

_ Vâng! Hạ Mẫn Chinh là tiểu đệ của ta.

Mẫn Nhi trả lời, tò mò vì sao Napi lại đề cập đến Mẫn Chinh. Chỉ thấy nét mặt Napi lóe lên tia gian xảo, Mẫn Nhi chợt run người, mỗi lần tiểu thư cười như vậy y như rằng đều trêu chọc ai đó đến mức muốn trốn thì thôi.

_ Ta với em làm một cuộc giao dịch!

Mẫn Nhi yên lặng lắng nghe cuộc giao dịch mà Napi nhắc đến, nghe hết lời của Napi, khuôn mặt trắng mịn của Mẫn Nhi đỏ bừng sắp bật được cả ra máu. Quẩy chiếc đuôi một cái, bắn làn nước về phía Napi, trốn vội xuống đáy hồ.

_ Ngài xấu xa!

Napi cười lớn, né mình tránh đi làn nước vừa bắn lên, tiếng cười thu hút Hàn Minh lại gần. Hắn chưa kịp đến nơi đã nhìn thấy Napi xoay người né tránh làn nước, dung mạo xinh đẹp như tranh vẽ toát lên vẻ mê hoặc, đã thay đổi màu tóc lẫn màu mắt, tại sao vẫn còn vẻ đẹp điên đảo lòng người kia? Hàn Minh nhớ lại bức họa treo trong phòng phụ vương hắn, bức tranh vẽ một thiếu nữ mặc áo choàng lông cáo trắng muốt, hai tay ủ trong áo choàng, cả thân người được ôm chặt trong vòng tay của một thiếu niên. Thiếu nữ đang say ngủ, gương mặt được khắc họa tỉ mỉ bộc lộ hoàn toàn sắc thái của nàng. Mùa đông tuyết rơi trắng xóa, nam tử chỉ ngồi yên ngắm nhìn nàng ngủ say, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, giai nhân ôm trong lòng như có cả thiên hạ trong tay. Thiếu nữ trong tranh chính là đệ nhất mỹ nhân Trúc Cơ, chính phi của phụ vương hắn, một lần nhìn qua dung mạo thì cả đời không thể quên. Napi lúc này mỉm cười rạng rỡ, ánh nắng chiếu xuyên giọt nước nhảy múa trên tóc nàng, dung mạo kia giống thiếu nữ trong tranh như đúc. "Tiên nữ xinh đẹp như hoa hải đường, mỉm cười điên đảo thế gian" lời thơ đề tự trên tranh hắn còn nhớ rất rõ, đem so với hiện đúng là điên đảo cả thế gian. Một thoáng lo sợ trong lòng, nghe mẫu phi nói Trúc Cơ mang thai tám tháng mới mất ở chiến trường đại lục, có khi nào đứa bé ấy vẫn còn sống, lẽ nào Napi lại là.... Không tuyệt đối không có khả năng ấy. Bước nhanh đến trước mặt Napi, vươn tay ôm lấy thắt lưng mảnh mai kia vào lòng. Napi chợt cứng người lại, nhỏ giọng khẽ kêu:

_ Tứ ca!?!

Kề sát khuôn mặt Napi, Hàn Long gằn từng chữ, gân xanh trên trán giật giật.

_ Về sau cấm em gọi ta Tứ ca, Napi em không quên là chúng ta không có chung huyết thống chứ.

Napi bất ngờ đối mặt với cơn giận của Hàn Minh,hai năm trước trở về, chỉ gặp được Hàn Long và nói với ông mọi chuyện. Có lẽ ông chưa kể với Hàn Minh chuyện này.

_ Hàn Minh! Có chuyện này muội chưa nói rõ với huynh ......

_ Ta không muốn nghe, Napi từ bây giờ em chỉ có thể coi ta như một nam nhân bình thường. Ta không phải ca ca của em, Napi ta yêu em. Yêu em từ khoảnh khắc đầu tiên gặp nhau ngoài Đế đô! Không cho phép em từ chối, đời này em chỉ có thể là của ta.

Con ngươi Napi mở lớn, kinh ngạc nhìn Hàn Minh, hai tiếng Tứ ca chưa kịp thốt ra đã bị đôi môi của Hàn Minh phủ kín. Đôi môi bá đạo, cắn mút từng tấc đất trong miệng Napi, không khoan nhượng. Dương Liêm đứng gần đó, thu hết sự việc trong đáy mắt, không lo cho chủ nhân phía trước, lại lo về muội muội sắp đến đây cùng Beishi. Ai chà! Tiểu muội lần này quyết ăn thua đủ với hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.