Khuyển yêu ngủ say, không ai lên tiếng, sảnh chính chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
“Cho nên...”
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Diêm Thanh Hoan vẫn chưa hoàn hồn:
“Đã phá xong vụ án người điều khiển con rối rồi ư?”
Thi Đại mệt đến mức tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, vì bị thương nàng chẳng muốn nhúc nhích, chỉ muốn tìm một chỗ nằm liệt như cá mặn:
“Ừm, cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Thi Vân Thanh cau mày, chỉ khuyển yêu trong góc:
“Hắn phải làm sao?”
“Đưa về Trấn Ách Ti.”
Thẩm Lưu Sương nghiêng người tựa vào cây cột:
“Trấn Ách Ti xử án vẫn xem như công bằng. Khuyển yêu giết người vì trả thù, không làm hại bách tính bình dân, tội không quá nặng.”
Nàng ta giúp khuyển yêu ngưng kết chấp niệm, tốn nhiều sức lực, lúc này mềm nhũn mất sức, giọng nói mệt mỏi.
Lần đầu giải quyết vụ án của Trấn Ách Ti đã gặp phải cuộc chiến hỗn loạn khó nhằn như vậy, Thi Đại hít sâu một hơi, xoa nhẹ mi tâm.
Nhưng mệt thì mệt, có thể tra rõ chân tướng năm đó, tối nay còn cứu khuyển yêu một mạng, nàng vẫn vui vẻ từ tận đáy lòng.
Ừm ừm, không được thả lỏng, phải tiếp tục giữ vững.
Diêm Thanh Hoan đưa cho mỗi người một viên thuốc:
“Đây là khí huyết hoàn do ta luyện, có thể bổ máu hồi phục tinh thần, giúp vết thương mau lành.”
Uống thuốc xong, Thi Đại cảm giác có một luồng linh khí cực kỳ trong suốt.
Diêm Thanh Hoan không hổ là công tử nhà giàu, đan dược này trông thì bình thường, nhưng hiển nhiên sử dụng nguyên liệu có giá trị không tầm thường. Nàng vừa nuốt vào đã có hiệu quả ngay lập tức.
Eo không nhức mỏi, chân không mềm nhũn, ngay cả vết thương cũng đỡ đau hơn, uống một viên, thanh máu hồi phục hơn phân nửa.
Đây là bảo mẫu cấp bậc thần thánh gì thế này!
Thi Đại giơ ngón cái:
“Không hổ là huynh.”
“Hắn mất máu quá nhiều, phải chữa trị ngay, ta xem cho hắn trước.”
Diêm Thanh Hoan hơi xấu hổ, chỉ khuyển yêu bên cạnh:
“Mọi người...”
Nói được một nửa, hắn bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía đầu vai Giang Bạch Nghiễn, hít khí lạnh:
“Giang công tử, vai của huynh...bị đao của quỷ đao lao cắt trúng phải không?!”
Thi Đại sửng sốt, nhìn qua đó.
Diêm Thanh Hoan từng nói, hai thanh đao của quỷ đao lao chứa chất độc cực mạnh, nhất định phải tránh nó.
Nàng vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng, luôn cố ý né tránh. Tầm mắt nhìn ra sau vai Giang Bạch Nghiễn, xuyên qua vết rách y phục, nàng thấy một đường máu đen.
Rất rõ ràng, chàng đã trúng độc.
Trong trận hỗn chiến cách đó không lâu, Giang Bạch Nghiễn là chủ lực tấn công của họ.
Lúc ấy mấy người họ bị yêu quỷ vờn quanh, kiếm của chàng vừa nhanh lại mạnh, vẫn luôn đi đằng trước...
Bị thương lúc đó sao?
Sắc mặt Diêm Thanh Hoan tái nhợt, bản thân Giang Bạch Nghiễn lại chẳng buồn để ý, cười khẽ:
“Không sao, Diêm công tử xử lý thương thế của khuyển yêu là được rồi.”
“Đây đây đây...”
Diêm Thanh Hoan bối rối:
“Độc của quỷ đao lao rất mạnh, sắp bộc phát rồi!”
Tuy hắn biết cách giải độc, nhưng quá trình vô cùng phức tạp, phải tốn rất nhiều thời gian. Khuyển yêu bên đó còn chờ cứu mạng, không thể chăm sóc cả hai bên được.
Nếu nhất định phải chọn một, chắc chắn hắn sẽ chọn cứu đồng đội của mình.
“Không sao.”
Giang Bạch Nghiễn cong môi:
“Ta nghe nói không cần tốn công giải độc của quỷ đao lao, chỉ cần khoét độc tố ở miệng vết thương ra, sẽ không sao nữa.”
Sắc mặt Diêm Thanh Hoan phức tạp.
Tuy chàng nói đúng, chỉ cần nhân lúc độc tố của quỷ đao lao chưa bộc phát, khoét máu độc ở miệng vết thương ra cũng xem như đã giải xong.
Nhưng mà...
Sao lại có người thốt ra những lời đó nhẹ nhàng hờ hững đến vậy! Dùng dao cắt máu thịt, đau lắm lắm lắm luôn đấy?!
Không chờ hắn lên tiếng, Giang Bạch Nghiễn đã rút đoản đao vàng đen ra.
Nhìn tư thế đó, vậy mà cực kỳ thành thạo.
Diêm Thanh Hoan vẫn còn hơi do dự, không kịp đề phòng, đã nghe Thi Đại lên tiếng:
“Vết thương của Giang công tử ở sau lưng, huynh không nhìn thấy được, hay là để ta làm cho.”
Thi Đại siết chặt tay áo.
Nàng không phải người có tính cách do dự thiếu quyết đoán, nếu không đã chẳng dùng phù thuật phá hủy mắt trận, cứu sống khuyển yêu vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Trong tình huống khó xử lúc này, cách tốt nhất quả thật là khoét độc tố ở vết thương của Giang Bạch Nghiễn.
Nếu không khuyển yêu sẽ gặp nguy hiểm.
Vị trí vết thương nằm sau đầu vai chàng, tầm mắt Giang Bạch Nghiễn chẳng thể nhìn thấy, nếu để chàng tự làm, không chừng sẽ khiến máu thịt be bét.
Thi Vân Thanh còn nhỏ, ra tay không biết nặng nhẹ, Thẩm Lưu Sương đã kiệt sức, ngay cả đứng cũng khó.
Thi Đại chưa từng làm chuyện này, trong lòng căng thẳng, nhìn Giang Bạch Nghiễn:
“Giang công tử, có được không?”
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú một thoáng, rũ mắt, đưa đoản đao cho nàng:
“Đa tạ Thi tiểu thư.”
Cho nên Diêm Thanh Hoan cấp cứu băng bó cho khuyển yêu, Thi Đại cẩn thận đi đến sau lưng Giang Bạch Nghiễn.
Dáng người chàng cao lớn, để tiện cho động tác của nàng, chàng ngồi xuống bên góc tường.
Chậm rãi cởi bạch y, lộ ra bờ vai gầy gò, vạt áo trượt xuống, trong tiếng sột soạt khẽ vang, Thi Đại nhìn thấy tình huống trên vai chàng.
Trên người Giang Bạch Nghiễn có rất nhiều vết thương.
Thuở nhỏ chàng là con rối thế thân chịu đựng đau đớn thay tà tu, sau khi trưởng thành trừ yêu khắp chốn, để lại những vết thương nông sâu không đều, lành lại thành vết sẹo nâu nhạt.
Thiếu niên vai rộng eo thon, cơ bắp cân xứng xinh đẹp, đường cong cần cổ như một nét vẽ lưu loát trên bức tranh thủy mặc nổi tiếng. Vì sắc da trắng lạnh, khiến vết sẹo của chàng cực kỳ chói mắt, như những con rắn nằm trên bạch ngọc.
“Thi tiểu thư.”
Giang Bạch Nghiễn quay lưng lại với nàng, không thấy rõ sắc mặt, giọng điệu vẫn như thường:
“Mời.”
Thi Đại nắm chặt dao nhỏ trong tay:
“Vậy, vậy ta bắt đầu nhé.”
Về lý trí, nàng chủ động đề nghị khoét độc giúp Giang Bạch Nghiễn.
Nhưng về tình cảm...
Quả nhiên làm những chuyện này rất căng thẳng!
Cả đời Thi Đại sợ đau, rất khó tưởng tượng cảm giác mũi dao cắm vào máu thịt, khoét máu độc ra ngoài.
Nàng cũng chẳng dám nghĩ đến.
Mũi dao lóe sáng, nàng biết độc tố trong người Giang Bạch Nghiễn không thể kéo dài, bèn cắn chặt răng, nín thở.
Mũi dao đâm vào miệng vết thương đẫm máu đen, Giang Bạch Nghiễn khẽ run.
“Giang công tử.”
Không thấy được vẻ mặt chàng, Thi Đại thử an ủi:
“Ta sẽ nhẹ hơn một chút nhé.”
“...Không cần.”
Vậy mà chàng lại mỉm cười:
“Thi tiểu thư, có thể đâm sâu hơn.”
A Ly bên cạnh Thi Đại, khóe môi co giật.
Tên điên này!
Động tác của Thi Đại hơi vụng về, may mà nàng dùng lực nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm chàng quá đau.
Nhưng mũi dao lún vào da thịt, sao có thể không đau cho được.
Chóp mũi thoáng ngửi thấy mùi máu tanh, Giang Bạch Nghiễn rũ mi, phủ xuống một vùng tăm tối.
Mùi máu tanh xen lẫn đau đớn...khiến chàng thấy vui sướng.
Tại sao lại thích đau? Bản thân Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng nói rõ được.
Thuở nhỏ bị tà tu giam cầm trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời, chỉ có tĩnh lặng vĩnh viễn không thay đổi, bầu bạn với chàng ngày này qua tháng nọ.
Cuộc sống như một đầm nước đọng, không chút rung động. Gợn sóng duy nhất trong đầm nước kia, là mỗi khi tà tu bị thương, nỗi đau sẽ chuyển lên người chàng.
Lúc đầu chàng không chịu đựng nổi, nhưng trong những ngày tháng liên tục kéo dài, đau đớn xuất hiện không chút dấu hiệu kia, lại trở thành niềm vui duy nhất của chàng.
Cảm giác đó...như được sống lại lần nữa trong chiếc lồng giam cô tịch.
Về sau Giang Bạch Nghiễn tự tay chém chết tà tu, đi khắp cửu châu tứ hải, điều tra chân tướng vụ thảm sát Giang gia năm đó.
Chàng từng giết vô số yêu tà, cũng giết chết rất nhiều người, dần dần chàng chẳng sợ hãi đau đớn nữa, thậm chí còn nảy sinh mong đợi dị dạng với nó...
Mỗi lần đau đến cùng cực, đều khiến chàng vui vẻ từ tận đáy lòng, khó nói thành lời.
Chàng mong chờ giết chóc, cũng mong đợi máu tươi đầm đìa.
Giờ phút này, Thi Đại cầm dao nhỏ, đâm vào vết thương trên vai chàng.
Động tác của nàng rất nhẹ, như vuốt mèo đang gãi ngứa, khiến Giang Bạch Nghiễn cảm thấy buồn cười vô cớ.
Vết thương nằm trên người chàng, có đau cũng là chàng, Thi Đại căng thẳng như thế làm gì?
“Ta bắt đầu khoét đây.”
Âm cuối Thi Đại thoáng run rẩy, cố gắng khống chế sức lực tay phải của mình, dùng mũi dao rạch khối thịt nhiễm độc đẫm máu đen kia:
“Nếu đau quá, huynh nói cho ta biết nhé.”
Giang Bạch Nghiễn:
“Ừm.”
Vẫn chưa đủ.
Nàng có thể đâm sâu hơn nữa.
Thấy gân xanh trên cổ chàng, Thi Đại ngập ngừng thì thầm:
“Huynh muốn nói chuyện với ta không? Nghe nói lúc đau đớn, có thể trò chuyện để phân tán sự chú ý, sẽ không khó chịu đến thế nữa.”
Giang Bạch Nghiễn là một người tàn nhẫn.
Từ đầu đến cuối, nàng chẳng nghe thấy dù chỉ là một tiếng rên khẽ của chàng.
Nào có ai nhẫn nhịn được như vậy? Vết thương của chàng đang bê bết máu, ngay cả người ngoài như nàng nhìn vào cũng cảm thấy đau không chịu nổi.
Giang Bạch Nghiên khẽ đáp:
“Thi tiểu thư muốn nói gì?”
“Lần này may nhờ có Giang công tử, chúng ta mới vào biệt trang nhanh đến thế.”
Thi Đại nói:
“Nhưng mà...sau này đừng có chuyện gì cũng gánh một mình. Chúng ta là đồng đội, dẫu gặp nguy hiểm thế nào, cũng phải cùng nhau hành động, cùng nhau gánh chịu.”
Lưỡi dao rọc qua máu đen trên vết thương chàng, khoét lớp da thịt đen ngòm.
Đau đớn như con rắn nhỏ khắc sâu tận xương tủy, chậm rãi siết chặt, gặm nhấm máu thịt. Sống lưng Giang Bạch Nghiễn run rẩy, khóe môi lại nhếch lên một độ cong khó phát giác.
Liệu có thể đau hơn chút nữa không?
“Còn nữa...chờ chúng ta về Thi phủ, nhất định phải khen thưởng Giang công tử đàng hoàng. Huynh thích ăn món gì?”
Thi Đại nghĩ chắc chàng đau lắm, giọng điệu lại dịu dàng hơn, như đang dỗ dành:
“Thành Trường An có nhiều món ngon lắm nhé. Vịt quay thành bắc này, bánh nướng khu chợ phía đông, các loại điểm tâm đa dạng nữa nè...nếu huynh thích, ta có thể dẫn huynh đi ăn hết luôn.”
Lạ lùng thay.
Ngày xưa đau đớn dữ dội, Giang Bạch Nghiễn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, như một hố sâu không đáy rất khó lấp đầy. Đêm nay nghe giọng nàng, như tiếng suối róc rách chảy qua tai chàng, khiến chàng có một thoáng yên bình.
Giang Bạch Nghiễn không nghĩ ra lý do.
Đang nghi ngờ, cơn đau sau vai bỗng mạnh hơn...
Thi Đại dùng sức hơn, chỉ một lúc đã moi hết toàn bộ máu thịt bị độc nhiễm đen.
Run rẩy như điện giật.
Khóe mắt ửng đỏ, Giang Bạch Nghiễn cắn chặt răng, nếm thử máu tươi của mình.
Còn chưa kịp hoàn hồn, khăn gấm đã phủ lên vết thương, cách lớp vải mềm mại, Thi Đại bắt đầu lau máu giúp chàng.
Muốn chết mà, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh, Thi Đại như trút được gánh nặng.
Rõ ràng nàng mới là người ra tay, nhưng từ đầu đến cuối lại căng thẳng muốn chết, may mà vẫn giữ được bình tĩnh, không bị lệch cổ tay, khiến vết thương Giang Bạch Nghiễn nặng hơn.
Giang Bạch Nghiễn không vùng vẫy tránh né, cũng chẳng nhúc nhích, mặc nàng tiếp tục động tác.
Giọt máu đỏ tươi từ miệng vết thương lăn dài, thấm ướt đầu ngón tay nàng.
Là nhiệt độ nóng bỏng.
Lau máu một lúc, Thi Đại lấy thuốc ra, miệng vẫn không ngừng lải nhải, đổi đủ mọi cách để an ủi chàng:
“Được rồi được rồi, tiếp theo sẽ bôi thuốc cho huynh, không đau như ban nãy nữa. Huynh cố chịu một chút nhé, xong ngay đây thôi.”
Yết hầu trượt lên trượt xuống, không biết từ lúc nào Giang Bạch Nghiễn đã khàn giọng:
“Được.”
Thuốc bôi mát lạnh, lan ra giữa đầu ngón tay ấm áp của Thi Đại, như băng tuyết tan chảy, lẳng lặng rơi xuống vai chàng.
Vì khoảng cách quá gần, trừ mùi máu tanh, Giang Bạch Nghiễn còn ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trên người nàng, như từng sợi tơ nhỏ, vương vấn giữa môi chàng.
Máu thịt trên vai bị khoét ra, nỗi đau như dao cắt, liên tục ăn mòn xương tủy, chui rúc vào từng kẽ xương.
Động tác của Thi Đại quá nhẹ, đầu ngón tay mang theo từng cơn ngứa ngáy.
Đau và ngứa, lạnh và nóng, gần như ngay lập tức, cơ thể Giang Bạch Nghiễn run rẩy.
Ôi? Làm đau chàng sao?
Thi Đại giật mình:
“Ta ta ta sẽ nhẹ hơn chút nữa!”
Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt, cả người căng chặt, đè nén tiếng thở dốc khe khẽ sắp bật ra khỏi cổ họng:
“Không sao.”
Dẫu chàng nói vậy, nhưng động tác của Thi Đại vẫn nhẹ nhàng chậm rãi hơn.
Xem như nàng đã nhìn ra manh mối, Giang Bạch Nghiễn không ngại đau đớn mũi dao đâm vào da thịt, ngược lại có vẻ...
Sợ bôi thuốc hơn.
Chuyện này thì có gì đáng sợ đâu nhỉ? Lẽ nào vì quá mẫn cảm, không quen bị người ta chạm vào?
Mỗi lần nàng chạm vào chàng, Giang Bạch Nghiễn đều cố hết sức kiềm chế run rẩy.
Nàng không lề mề nữa, khoét độc bôi thuốc liền một mạch, tuy không quá thành thạo những cũng coi như đánh tin.
Cẩn thận bôi thuốc cho Giang Bạch Nghiễn xong, Thi Đại thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng buông lỏng, nàng cong môi:
“Xong rồi, huynh thấy sao?”
Nàng nghe thấy tiếng y phục cọ sát rất khẽ.
Giang Bạch Nghiễn quay đầu lại.
Thế nên Thi Đại đã nhìn rõ dáng vẻ của chàng.
Quần áo xộc xệch, lộ nửa bờ vai.
Sắc mặt tái nhợt như giấy, vài sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi, dính sát gò má chàng, như rắn nhỏ uốn lượn. Trắng đen cực độ giao nhau, khác hẳn với vẻ sắc bén cứng cáp ngày thường, rõ rệt vẻ vỡ vụn như đồ sứ.
Vì quá đau đớn, đuôi mắt lạnh nhạt trước giờ loang ra vệt ửng đỏ, như móc câu vểnh lên, lúc nhìn nàng, trong nụ cười thoáng chút quyến rũ.
Môi mỏng bị cắn rách, rướm máu đỏ tươi. Giang Bạch Nghiễn nhấp môi, khẽ nói:
“Đa tạ Thi tiểu thư.”