Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 8: Chương 8




Ăn xong kẹo hồ lô, Thi Vân Thanh xụ mặt, theo Thi Đại đến Trấn Ách Ti.

Liên tục hai ngày xảy ra hung án, đêm nay rất có thể người điều khiển con rối sẽ lại ra tay giết người.

Hỗn loạn ở phường Xương Nhạc đêm qua đã gây chấn động toàn Trường An, Mạnh Kha rất không yên lòng, trước khi xuất phát dặn đi dặn lại tỷ đệ hai người.

Tay áo Thi Đại nhét đầy bùa, ngay cả bùa thần tái sử dụng nhiều lần đánh đâu thắng đó cũng ở bên trong, nàng ưỡn thẳng lưng cười bảo:

“Nương yên tâm đi, con sẽ bảo vệ đệ đệ.”

Tên của lá bùa nàng cũng đã nghĩ xong cả rồi, cứ gọi là “Cha đến“.

“Không phải ta muốn theo ngươi, ta cũng không cần ngươi bảo vệ.”

Trên đường đến Trấn Ách Ti, khóe môi còn đọng lại vị ngọt của kẹo hồ lô, khi Thi Vân Thanh lên tiếng, giọng điệu lạnh căm cũng phải mềm mại vài phần:

“Chỉ vì đã ăn đồ của ngươi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, miễn cưỡng bảo vệ ngươi một ngày.”

Thi Đại:

“Ồ...”

Thi Đại mỉm cười, cúi người nhìn đệ đệ nhà mình khi xưa nói chuyện thường lắp bắp:

“Trước đây đệ không hay nói tục ngữ. Thành thật khai báo, gần đây có phải đệ lén luyện tập một mình không?”

Như bị giẫm trúng đuôi mèo, sống lưng Thi Vân Thanh cứng ngắc, quay đầu đi.

Sau đó nghe thấy người ấy ở bên cạnh bật cười, như có điều suy nghĩ:

“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Tốt lắm, sau này ngày nào ta cũng cho đệ ăn điểm tâm, phiền đệ mỗi ngày đều bảo vệ ta nhé.”

Lỗ hỏng logic bị nàng bắt chẹt hoàn hảo, Thi Vân Thanh nín thinh không nói nên lời.

Cái gì mà ngày nào cũng bảo vệ nàng...cậu không có ý đó.

Ức hiếp trẻ con, nữ nhân xấu xa!

Còn chưa vào Trấn Ách Ti, đã thấy Diêm Thanh Hoan ngồi ở sạp hàng kế bên cổng ti ăn hoành thánh, Giang Bạch Nghiễn ngồi cạnh tường, tay cầm giấy da dê.

Diêm Thanh Hoan làm cậu ấm Giang Nam mười mấy năm, trong xương cốt mang theo vẻ quý giá được nuôi dưỡng từ sự giàu có, áo xanh quét đất, như gió vờn cây ngọc.

Cũng vì thế mà khi hắn ăn hoành thánh với vẻ mặt đầy rung động thốt ra câu “đúng là hàng ngon”, đã thu về ánh mắt quái lạ của vài người đi đường.

So với hắn, Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh hơn nhiều.

Hôm nay chàng mặc bạch y giản dị sạch sẽ, trường kiếm treo bên hông, khi xuất thần, đáy mắt tựa như tuyết rơi trong trẻo lạnh giá.

Chỉ một thoáng, Giang Bạch Nghiễn đã ngước mắt, đối diện với tầm mắt của Thi Đại.

“Giang công tử, Diêm công tử.”

Thi Đại ngửi mùi hương thơm nồng trong không khí:

“Ta nhớ hoành thánh của tiệm này rất ngon.”

“Ta chưa dùng bữa sáng, đến Trấn Ách Ti gặp Giang huynh, huynh ấy ở đây với ta.”

Diêm Thanh Hoan ăn rất vừa lòng thỏa ý:

“Trường An không hổ là thủ đô Đại Chiêu, ngay cả hoành thánh cũng có mùi vị độc đáo như vậy.”

Hoành thánh còn có thể đặc biệt đến mức nào chứ.

Thi Đại tò mò:

“Lẽ nào hoành thánh ở Giang Nam khác với Trường An?”

“Khác biệt rất lớn.”

Diêm Thanh Hoan nói:

“Hoành thánh nhà ta làm, trong nhân có tôm lớn, bào ngư, hoa giao, cực kỳ thanh đạm, ăn nhiều rất ngấy.”

Thi Đại: “...”

Phải chăng khi nguyên liệu của loại hoành thánh nào đó không trùng khớp với hoành thánh thông thường, thì nó hoàn toàn không phải hoành thánh nữa.

Thậm chí còn chẳng phải sủi cảo, ít nhất cũng cỡ phật nhảy tường rồi.

Thi Đại xoa mi tâm, nhìn sang bên cạnh:

“Giang công tử đang cầm gì vậy?”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Trận đồ Trường An.”

Tấm da dê trong tay chàng không lớn lắm, nhẹ giũ đã hiện ra trước mắt Thi Đại.

Bên trong là bản đồ thu nhỏ của thành Trường An, phố phường được miêu tả bên trong, linh khí gợn sóng.

“Người điều khiển con rối khống chế yêu quỷ, gần đây lòng người hoảng loạn.”

Giang Bạch Nghiễn nói:

“Phó chỉ huy sứ Bạch đã lập trận lớn khắp thành, nếu nơi nào có yêu khí gây rối, trận đồ này sẽ nhắc nhở.”

Diện tích thành Trường An rộng lớn, dân số hàng triệu người, bố trí pháp trận trong cả thành, có thể thấy thực lực của phó chỉ huy sức họ Bạch này sâu đến mức nào.

Thi Đại từng nghe nói pháp trận giám sát yêu khí, cũng biết thuật này không thường dùng đến.

Một là hao tốn tinh lực, hai là lợi ích không nhiều.

Pháp trận chỉ có thể phát hiện chấn động yêu khí cực mạnh, hoặc là yêu quỷ hung hãn tu vi trăm ngàn năm, hoặc là lũ quỷ làm loạn như bách quỷ dạ hành.

Hai tình huống đó hiếm khi xảy ra, còn những tiểu yêu thường thấy ở thế gian, đại trận này lại không thể phát giác được.

Trùng hợp thay, vụ án trước mắt hoàn toàn phù hợp với điều kiện trên.

Người điều khiển con rối tập trung đám yêu ma, tuy có thể hù dọa bách tính, nhưng cũng dễ để lộ hành tung, chỉ cần xuất hiện yêu khí ngưng tụ, đại trận sẽ hiển thị địa điểm xảy ra vụ án.

“Phó chỉ huy sứ Bạch giỏi quá.”

Thi Đại cảm khái từ tận đáy lòng:

“Tối hôm qua, cũng là nàng ta siêu độ vong hồn.”

“Nghe nói nàng ta đến từ thư viện Văn Uyên, thiên tài pháp trận trăm năm hiếm có.”

Diêm Thanh Hoan ăn xong hoành thánh, hứng thú tiếp lời:

“Thư viện Văn Uyên từng ra một cái giá khó lòng từ chối, muốn giữ nàng ta ở lại thư viện dạy học, nàng ta từ chối chẳng chút do dự, đến Trấn Ách Ti trảm yêu trừ ma.”

Hắn lấy khăn tay tơ vàng ra, nhẹ lau khóe môi:

“Có điều khi nhàn rỗi, phó chỉ huy sứ Bạch cũng sẽ đến thư viện Văn Uyên dạy pháp trận miễn phí.”

Thư viện Văn Uyên có thư thánh tọa trấn, là nơi tụ tập của các nho sĩ đương triều, cũng có dạy một số đạo pháp.

“Nho sinh” ở đó không phải thư sinh miệng đầy sách vở, mà là thuật sĩ pha trộn giữa nho giáo và đạo giáo, rất giỏi vẽ bùa lập trận.

Nghe nói nho sinh có năng lực lên tiếng khiến trận pháp theo cùng, lấy ví dụ, nếu muốn dùng thủy pháp, chỉ cần nói một vài câu thơ như “Khoát khai Thanh Minh điên, tả xuất vạn trường tuyền” hoặc “Phi lưu trực hạ tam thiên xích” là được.

“Trấn Ách Ti có rất nhiều kỳ nhân xuất sắc, có thể ngồi lên vị trí phó chỉ huy sứ, đều là nhân tài trong số nhân tài.”

Diêm Thanh Hoan hưng phấn nói tiếp:

“Trong số các phó chỉ huy sứ, còn có thợ khâu thi thể cực kỳ thần bí, thần y bàn tay vàng, cổ sư Miêu Cương nuôi dưỡng trăm cổ...Bạch Khinh từng giao đấu với cổ sư kia, đánh đến độ gió mây biến sắc.”

“Chờ đã.”

Coi như Thi Đại đã nhận ra điều gì đó không đúng:

“Huynh quen phó chỉ huy sứ Bạch hả?”

Tính toán thời gian, Diêm Thanh Hoan đến Trường An chưa được mấy ngày, nghe hắn nói cứ như nắm rõ Bạch Khinh trong lòng bàn tay vậy nhỉ?

“Không quen.”

Diêm Thanh Hoan thành thật đáp:

“Nhưng...ta từng đọc một trăm tám mươi quyển tiểu thuyết có liên quan đến Trấn Ách Ti.”

Diêm Thanh Hoan xòe ngón tay ra đếm: “Cái gì mà Vật quấy phá không đầu, Đi trong đêm tối, Bá đạo cưng chiều: Mạnh Kha ép cưới tiểu kiều phu...à đúng rồi, còn quyển Bí pháp giết người bằng thuật bói toán nữa.”

Thật là một bước ngoặt sượng trân.

A Ly: “...”

Ngươi buộc miệng thốt ra mấy thứ quái lạ gì thế kia! Hoàn toàn không hề giấu giếm, rất có vẻ càng che càng lộ! Hơn nữa cái gì mà “Mạnh Kha ép cưới tiểu kiều phu”, Thi Kính Thừa không cần mặt mũi nữa chắc?

Tròng mắt Thi Đại đảo quanh.

Nương nàng Mạnh Kha hùng hổ, tính tình cha nàng lại như thư sinh mềm yếu, nói “bá đạo cưng chiều”, không chừng cũng có lý đấy.

Thi Đại xoa tay:

“Ta khá hứng thú với một quyển trong số đó, không biết Diêm công tử có thể cho ta mượn đọc không?”

Diêm Thanh Hoan như gặp được tri kỷ:

“Ta hiểu, là quyển huyền bí nhất kích thích nhất lay động lòng người nhất phải không? Ngày mai sẽ mang đến cho cô.”

Hai người nhìn nhau không nói gì, nở nụ cười hiểu rõ đối phương.

A Ly: Cái nết nhiều chuyện của các ngươi cũng rõ rành rành quá rồi!

Thi Vân Thanh không biết gì về mấy loại tiểu thuyết này, chỉ nghe mẫu thân kể chuyện thiếu nhi trước khi đi ngủ: “?”

“Mấy quyển tra án truyền kỳ ban nãy, nếu đệ muốn xem, sau này ta sẽ mua vài quyển cho đệ, có thể học được cách đặt câu nữa đấy.”

Thi Đại xoa đầu tóc mềm mại của đứa nhỏ, ngước mắt nhìn Giang Bạch Nghiễn:

“Giang công tử muốn đọc không?”

Giang Bạch Nghiễn yên lặng.

Bình tĩnh xem xét, chàng không muốn trả lời cho lắm.

Nếu nói muốn đọc, chắc chắn sẽ bị Thi Đại và Diêm Thanh Hoan xem như người chung đường, ngày mai sẽ nhận được quyển sách quái lạ nào đó.

Nếu đáp chỉ muốn đọc tiểu thuyết tra án lại có vẻ ngốc nghếch, trình độ ngang hàng với Thi Vân Thanh.

Vả lại chàng không muốn liên quan quá nhiều đến ba người trước mặt.

Giang Bạch Nghiễn mỉm cười:

“Đa tạ, ta không đọc tiểu thuyết.”

Hừ, sách mà cũng không đọc.

Thi Vân Thanh đắc ý, liếc chàng với ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Giang Bạch Nghiễn: “...”

Rất tốt, giờ thì trình độ của chàng còn chẳng bằng Thi Vân Thanh.

“Tối nay rất có thể người điều khiển con rối sẽ ra tay.”

Gấp cuộn giấy da dê lại, Giang Bạch Nghiễn lạnh nhạt chuyển chủ đề:

“Địa thế phường Lan Lăng khá cao, lại ở trung tâm thành Trường An, đến đó đợi xem.”

Có trận đồ Trường An của Bạch Khinh, việc bắt người điều khiển con rối trở thành ôm cây đợi thỏ.

Không ngoài dự đoán, khi hoàng hôn buông xuống, chân trời vang lên tiếng sấm rền đầu tiên, vị trí góc đông nam trên trận đồ đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng kim.

Thi Đại chia cho mỗi người một tấm bùa thần, nhoáng cái đã xuất hiện tại nơi có yêu khí dày đặc nhất.

Phường Thanh Long.

Sấm rền vang dội, gió mưa kéo đến.

Nhìn ra xa, vô số yêu quái hình hài kỳ dị lảng vảng ven đường.

Lần đầu Thi Đại mới thấy yêu vật này, toàn thân xanh xám, gầy trơ xương, chỗ nên mọc hai tay lại dựng thẳng hai thanh trường đao sắc bén.

Giang Bạch Nghiễm rút kiếm ra khỏi vỏ:

“Quỷ đao lao.”

“Sơn Hải Kinh” có viết: Giữa núi rừng Lâm Xuyên có yêu vật, thường đến vì mưa to gió lớn, tiếng kêu rít gào.

Chính là loại yêu này.

“Cái này ta biết! Tiếng gào thét của quỷ đao lao có thể tập trung gió mạnh, hai tay hai đao chứa độc tố, bị nó rạch qua sẽ trúng độc.”

Diêm Thanh Hoan nhanh chóng bổ sung:

“Không cần lo, ta có thể giải độc.”

Hắn thích đọc tiểu thuyết, mỗi lần thấy những loại kịch độc muôn màu quái lạ, trong lòng đều ngứa ngáy khó nhịn.

Gặp độc sẽ muốn giải, đó là tố chất nghề nghiệp của đại phu.

Cho nên cha nương hắn đã tốn nhiều tiền, tìm kiếm rất nhiều độc tố yêu ma hiếm có, để hắn ở nhà nghịch chơi.

Hôm nay gặp phải quỷ đao lao khiến người ta nghe mà biến sắc, chẳng qua chỉ là một loại độc hết sức bình thường trong số đó mà thôi.

Giang Bạch Nghiễn không nhiều lời, tập trung quan sát xung quanh:

“Phía đông, đi theo ta.”

Chàng trưởng thành thấm đẫm tà thuật, cực kỳ nhạy bén với yêu khí tà vật.

Thi Đại theo sau lưng chàng, hoảng hốt nhớ lại, lần trước ở phường Xương Nhạc, Giang Bạch Nghiễn cũng là người đầu tiên tìm được nhà của người chết.

Cả đoạn đường thuận lợi không gặp trở ngại, nơi trường kiếm Giang Bạch Nghiễn lướt qua, toàn bộ quỷ đao lao đều gục ngã.

Thi Vân Thanh có ý muốn so kè với chàng, dùng sự tập trung và hung ác gấp đôi bình thường, vung đao nổi gió, dáng người mạnh mẽ như sói con.

Kỳ lạ thay, không biết tại sao, khi Thi Đại nhìn cậu...

Cứ hay nghĩ đến dáng vẻ chó con chật vật bỏ chạy tối qua.

Cũng không biết nó đã tìm được chủ nhân chưa.

Càng đi về phía đông, không khí càng âm u đè nén.

Sấm sét không ngừng, gió mạnh thổi qua cành cây ven đường, đung đưa như bóng quỷ.

Cuối cùng Giang Bạch Nghiễn dừng lại trước một tòa nhà lớn, cửa trước mở toang, tấm biển bên trên viết hai chữ “Tần phủ“.

Nhìn vào trong, vài con quỷ đao lao đang lởn vởn trước nhà, một phụ nhân mặc vải gấm gò má sưng đỏ, mềm nhũn ngồi phịch dưới đất, vì sợ mà run như cầy sấy, đứng trước nàng ta là...

Bóng người gầy gò bọc trong áo choàng đen rộng rãi!

Diêm Thanh Hoan buộc miệng thốt:

“Người điều khiển con rối!”

Khoảnh khắc khi hắn lên tiếng, Giang Bạch Nghiễn đã cầm kiếm bước lên, tấn công như gió lạnh.

Tất nhiên người khoác áo choàng đen đã phát hiện ra vài vị khách không mời mà đến, chẳng hề có ý dây dưa chiến đấu, nhảy thẳng lên xà như phẩy một vết mực.

Mày mắt Giang Bạch Nghiễn lạnh nhạt, đuổi sát phía sau.

Cùng lúc này, đám quỷ đao lao trong sân trước bị linh tuyến khống chế, vung trường đao tấn công.

Không phải ai cũng có năng lực nhảy lên xà nhà, Thi Đại nhìn phụ nhân khóc nức nở vì hoảng sợ, cùng đám yêu quỷ dần dần vây lại, lập tức quyết định, nhanh chóng dán cho mình lá bùa thần hành yến:

“Ta đi giúp Giang công tử, hai người canh chừng chỗ này!”

Giang Bạch Nghiễn đuổi theo sát sao.

Bình thường chàng quen dùng dáng vẻ lơ đãng mỉm cười, chỉ lúc này, mới có thể bộc lộ sát ý chẳng nể nang gì.

Thân pháp người điều khiển con rối mặc áo choàng đen khá tốt, nhưng còn lâu mới bằng chàng, không mất bao lâu, khoảng cách hai người đã dần dần thu hẹp.

Giang Bạch Nghiễn khẽ chậc một tiếng.

Trong phường Thanh Long chẳng biết tập trung bao nhiêu quỷ đao lao, mỗi một con đều bị linh tuyến trói chặt, để người điều khiển con rối sai khiến.

Vừa nãy người khoác áo choàng đen chẳng qua chỉ xoay nhẹ cổ tay, đã có mười mấy con yêu vật nhảy lên mái hiên, ngăn cản đường đi của chàng.

Đối phó riêng lẻ với loại tiểu yêu này vốn không phải chuyện rắc rối, nhưng tập trung với nhau, lại khó dây dưa.

Hơn mười con quỷ đao lao cùng lúc rít lên, gió mạnh cuốn đến, mang theo cái lạnh thấu xương của mùa đông, ồ ạt trút xuống.

Luồng gió ma quỷ như thanh đao, chém đứt vài mảnh ngói và góc áo trắng của thiếu niên, tựa như lốc xoáy, nhốt chàng vào trong.

Giang Bạch Nghiễn nhấc tay xuống kiếm, đè mạnh ngọn gió điên cuồng, thế kiếm hung hãn, chém đứt cổ họng sáu bảy con quỷ đao lao.

Người mặc áo choàng đen hốt hoảng bỏ chạy, vì muốn giữ mạng mà khống chế nhiều yêu vật đến đây hơn.

Những tiếng gào thét tụ lại thành lưỡi đao mạnh mẽ, chém lên cánh tay và sống lưng chàng, máu tươi lan tràn, thấm ướt áo trắng.

Đau đớn quen thuộc xé toạc ý thức, Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, lại lặng lẽ mỉm cười.

Cảm giác đau đớn lướt qua rồi thôi này, dường như vẫn chưa đủ.

Nhưng cơn đau lan tràn, vẫn khiến người ta cảm thấy vui thích lâu rồi mới có, như cơn nghiện dày đặc.

Đơn độc đối phó nhiều yêu vật như vậy, quả thật hơi miễn cưỡng, Giang Bạch Nghiễn một thân một mình đã lâu cũng tập mãi thành quen.

Chẳng thèm để ý luồng gió sắc bén rạch nát từng đường máu, trường kiếm nhanh nhẹn diễm lệ, đánh thẳng vào người khoác áo đen cách đó không xa.

Mắt thấy vài con quỷ đao lao vung đao kéo đến, theo sau là tiếng sấm rền vang, không hề phòng bị, giọng nói quen thuộc vang lên:

“Ngũ lôi ngũ lôi, sấm sét mau đến, nghe lệnh!”

Ánh chớp uốn lượn, đánh nát linh tuyến trên đầu đám quỷ đao lao thành bột mịn, yêu vật mềm oặt ngã xuống đất.

Mãi cho đến giờ phút này, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn mới thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ, khẽ nghiêng mắt, nhìn về phía bóng dáng bỗng dưng xuất hiện.

Thân pháp của Thi Đại không lưu loát lắm, vọt lên xà nhà, làn váy đỏ thẫm như hoa đào tung bay, lại như một vệt đỏ bừng, xé rách sắc đêm.

Nàng vẫn luôn theo sát phía sau, từ xa đã trông thấy Giang Bạch Nghiễn đang giằng co với người điều khiển con rối.

Gió lốc do quỷ đao lao tạo ra như mũi đao vặn xoắn, Giang Bạch Nghiễn lại không tránh không né, đón gió chém đứt đầu từng con yêu vật.

Hoàn toàn là cách đánh chẳng màng đau đớn.

Trong tình thế bầy quỷ bao vây, sao có thể để một người gánh vác được.

Lá bùa kẹp ở đầu ngón tay bùng lên ánh sáng màu xanh, Thi Đại giơ tay vẫy nhẹ, đôi mắt được chiếu rọi ánh lửa sáng quắc, cong môi mỉm cười:

“Giang công tử, sau lưng cứ giao cho ta là được.”

Quỷ đao lao bị nàng khống chế, hai người một trước một sau, người mặc áo choàng đen không còn trợ giúp, chật vật bỏ trốn.

Giang Bạch Nghiễn khẽ gật đầu với nàng, nhấc trường kiếm lên.

Tốc độ của chàng nhanh đến độ chẳng thể bắt được bằng mắt thường, như thể động vật săn mồi trời sinh, nơi lưỡi kiếm lướt qua, sát ý lẫm liệt, vài con quỷ đao lao máu phun như suối.

Bóng kiếm xoắn nát gió rét, khí thế sắc bén chẳng thể chống đỡ.

Lại thêm một kiếm, Giang Bạch Nghiễm chặt đầu người khoác áo choàng đen.

Đầu rơi xuống đất, tiếng vang lạch cạch.

Một kiếm bêu đầu này xảy ra quá nhanh, Thi Đại chần chừ chớp mắt, quan sát xung quanh.

Kết thúc rồi sao?

Nhưng mà...linh tuyến trên người quỷ đao lao, không hề đứt đoạn.

Thi Đại cau mày:

“Giang công tử, người điều khiển con rối...”

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, nhìn kẻ khoác áo choàng đen đầu người tách lìa.

“Trúng kế rồi.”

Trường kiếm tra vào vỏ, nét mặt Giang Bạch Nghiễn khó phân biệt vui giận, dường như cảm thấy thú vị, khẽ cười:

“Đây cũng là con rối.”

Dưới lớp áo choàng, là một người gỗ.

“Thuật con rối là tà pháp, nghe nói mỗi một người điều khiển đều có con rối bổn mạng.”

Giang Bạch Nghiễn nói:

“Con rối bổn mạng được luyện hóa từ chính linh hồn của người điều khiển con rối, dù không dùng linh tuyến cũng có thể bị thao túng, đây là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của người điều khiển con rối.”

Suốt đoạn đường, Giang Bạch Nghiễn chưa từng để mất dấu.

Thi Đại chợt nhận ra:

“Tức là bắt đầu từ khi vào cửa, thứ chúng ta nhìn thấy là con rối bổn mạng.”

Họ được trận đồ Trường An trợ giúp, tốc độ đuổi đến nhanh hơn rất nhiều so với ngày trước.

Người điều khiển con rối thông qua đám con rối giăng khắp phường Thanh Long, phát giác họ đã đến, vì muốn giữ mạng thoát thân, để con rối bổn mạng đứng trước sân, thu hút sự chú ý.

Khi họ dốc hết sức truy bắt con rối bổn mạng, người điều khiển có thể thoát thân rời khỏi mà thần không biết quỷ không hay, ve sầu thoát xác.

“Thỏ khôn có ba hang.”

Thi Đại khẽ lẩm bẩm một câu, chỉ mất mát thoáng chốc đã phấn chấn trở lại:

“Con rối bổn mạng rất khó luyện chế phải không? Lần này chúng ta hủy diệt nó, lần sau kẻ bị diệt trừ chính là người điều khiển con rối. Giang công tử, vết thương trên người huynh sao rồi?”

Nàng dường như chưa từng có lúc nào sa sút nhụt chí, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, trong ánh chớp thoắt ẩn thoắt hiện, toát ra sắc thái rực rỡ như lửa.

Chỉ hơi rung động, đã tràn đầy ý cười.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng, hờ hững liếc qua vạt áo nhuốm máu của mình:

“Không sao.”

Lưu phu nhân cảm thấy khiếp sợ.

Nàng ta xuất thân thế gia thương nhân, cũng xem như trưởng thành trong sự cưng chiều, từ khi gả cho Tần Lễ Hòa, chẳng những cả ngày chịu đựng gã ăn chơi đàng điếm, còn bị nhục nhã đánh chửi.

Thực sự không thể chịu nổi những ngày tháng như vậy nữa, sáng sớm hôm nay, nàng ta cãi nhau một trận với trượng phu, không biết đã là lần thứ mấy bị nam nhân kia bạt tai.

Nàng ta không biết đi đâu nói lý, đành ngồi một mình trong thư phòng lặng lẽ rơi lệ, không ngờ khi mở cửa thư phòng lại trông thấy người khoác áo choàng đen đứng trước sân, sát khí bức người.

Lưu phu nhân hoảng hồn ngồi phịch xuống tại chỗ.

May thay, vài đại nhân ở Trấn Ách Ti kịp thời đuổi đến, bảo vệ tính mạng nàng ta.

Lúc này tiếng gió đã lặng, tay Lưu phu nhân cầm ly trà nóng nha hoàn đưa đến, run rẩy ngồi dưới hiên.

“Lưu phu nhân.”

Diêm Thanh Hoan từ phòng ngủ bước ra, chần chừ lên tiếng:

“Trượng phu của ngươi đã bị giết hại, thi thể trong phòng, xin nén bi thương.”

Đôi tay Lưu phu nhân run lên, ly sứ trong tay rơi vỡ xuống đất:

“Cái, cái gì?!”

Trời xanh có mắt, trên đời lại còn có chuyện tốt đến vậy sao!

Tần Lễ Hòa nhìn như nhân tài xuất chúng, thực ra lại là gã khốn ngang ngược ác ôn, vì kinh doanh vải vóc khắp kinh thành, thường xuyên ỷ thế hiếp người.

Đừng nói đánh mắng, gã này còn từng trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nạp mấy người thiếp. Nếu không phải lời của phụ mẫu, sao Lưu phu nhân gả cho gã ta được.

Sau cơn khiếp sợ lại là niềm vui lớn, Lưu phu nhân khẽ ho, đè nén nét vui mừng.

Ánh mắt đảo quanh, rơi vào Thi Vân Thanh đang yên lặng đứng một bên, Lưu phu nhân sửng sốt.

“Vị này là tiểu công tử Thi phủ phải không? Ngươi đã vào Trấn Ách Ti rồi sao?”

Thấy vẻ mặt đối phương mờ mịt, Lưu phu nhân dịu giọng:

“Nhà ta có làm ăn qua lại với mẫu thân của ngươi, ta từng gặp ngươi một lần trong buổi tiệc cách đây không lâu.”

Thi Vân Thanh cau mày.

Với cậu mà nói, phần lớn gương mặt con người không có gì khác biệt, cũng như loài người chẳng phân biệt nổi mỗi một con sói vậy.

Khiến cậu nhớ rõ, tổng cộng cũng chỉ vài người.

“Vừa nãy người đuổi theo trừ yêu, là Thi Đại tỷ tỷ của ngươi phải không?”

Đời người có ba chuyện vui, thăng quan phát tài chồng chết.

Ý cười sắp không thể che giấu nổi, Lưu phu nhân đành phải giả vờ hờ hững nói đến những chủ đề nhẹ nhàng:

“Đáng tiếc hôm đó ta không gặp nàng trong bữa tiệc. Nàng không đi sao?”

Chủ mẫu Thi phủ là Mạnh Kha, nếu có thể làm quen với họ, chờ nàng ta tiếp quản gia nghiệp của trượng phu, có thể mở rộng không ít mối quan hệ.

Diêm Thanh Hoan nhìn Thi Vân Thanh, liếc mắt ra hiệu với cậu.

Hiếm khi có người chịu bắt chuyện với cậu, bình thường đứa nhỏ này như hũ nút, bây giờ chẳng phải cơ hội tốt để rèn luyện cách đối nhân xử thế sao.

Thi Vân Thanh cau chặt mày.

Cậu cảm thấy con người thật sự rất phiền phức.

Lưu phu nhân lại nhận thêm ly trà từ tay nha hoàn.

Ngay sau đó nghe Thi Vân Thanh lên tiếng:

“Đúng, trước bữa tiệc không lâu, nàng bị yêu vật trọng thương, ra đi rất đau, đau khổ.”

Lưu phu nhân: “?”

Thi Đại, chết rồi ư?

Khéo thay ngay lúc này, một tia chớp lóe lên trên bầu trời.

Thi Đại từ xà nhà nhảy xuống, thân hình nhẹ nhàng không giống người sống, lúc ngẩng đầu bị phản chiếu gương mặt trắng bệch như giấy, mang theo nụ cười quỷ dị.

Lưu phu nhân run lẩy bẩy, ly sứ trong tay rớt xuống đất, vỡ nát...

Thế thì người này là thứ gì?!

Thi Vân Thanh nói tiếp:

“Nàng bị thương đầu và chân, không đi được không xuống đất được, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà, mấy ngày nay vết thương mới dần dần hồi phục.”

Lưu phu nhân như được đại xá:

“À...!”

Thi Đại cất bước nhẹ nhàng, đến gần hơn một chút:

“Đang nói gì vậy?”

Diêm Thanh Hoan nhìn ly sứ nát bét dưới đất: “...”

Diêm Thanh Hoan khó khăn cất lời:

“Đang để đệ đệ học cách đối nhân xử thế.”

Lưu phu nhân cười khan, nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Làm việc ở Trấn Ách Ti, quả thật nguy hiểm. Tối qua phường Xương Nhạc hỗn loạn, chẳng hay các vị có đến đó không? Chắc chắn nguy hiểm muôn phần?”

Lưu phu nhân giơ tay lau mồ hôi lạnh trước trán.

Lại nghe Thi Vân Thanh buồn bực đáp:

“Ừm, nguy hiểm. Nếu không...nương cũng không cần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, với chúng ta.”

Lưu phu nhân: “?”

Thi Đại và Thi Vân Thanh, chết rồi hả?

Lại một tia chớp lóe lên giữa trời.

Thi Đại và Thi Vân Thanh đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng ta, ánh chớp mau lẹ, soi rọi hai gương mặt tái nhợt, khủng khiếp cùng cực.

Thi Đại còn nở nụ cười xấu hổ lại không thất lễ, độ cong quỷ quái.

Mặt mày Lưu phu nhân không còn sắc máu, hoảng hồn nhảy dựng...

Vậy hai thứ này lại là gì nữa đây?!

Thi Vân Thanh nói:

“Nương ta không yên tâm, hôm nay nói, nói suốt nửa canh giờ, mới chịu tiễn chúng ta ra khỏi Thi phủ.”

Lưu phu nhân xem như yên lòng:

“Ồ...!”

Thi Đại đỡ trán.

Đệ đệ nàng, dạo này hình như đang học tục ngữ.

Dùng hay dữ lắm, lần sau thôi nhé.

“Các vị đều là thiếu niên anh tài.”

Lưu phu nhân miễn cưỡng tươi cười:

“Chắc hẳn từng làm rất nhiều việc ở Trấn Ách Ti?”

Lần này nàng ta không dám uống trà nữa.

Tâm thần còn chưa yên ổn hẳn, đã nghe Thi Vân Thanh lạnh lùng đáp:

“Không làm gì hết, có điều, người điều khiển con rối gây ra nhiều hung án gần đây, chính là chúng ta...”

Lưu phu nhân: “???”

Lại một tia chớp lướt qua.

Ánh chớp chưa từng rõ ràng đến vậy, thoáng chốc soi chiếu gương mặt của Thi Đại, Thi Vân Thanh, Giang Bạch Nghiễn và Diêm Thanh Hoan trong sân hung ác dữ tợn, nhợt nhạt như quỷ!

Lưu phu nhân như bị sét đánh, gan vỡ hồn bay...

Lẽ nào người thật sự phải mất mạng hôm nay, lại là nàng ta?!

Thi Vân Thanh nghẹn một lúc lâu, cố hết sức nói câu thành ngữ:

“Chính là chúng ta, điều tra cả ngày lẫn đêm.”

Tốt lắm, cách dùng hết sức cao cấp.

Vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình, Thi Vân Thanh khẽ cong môi, vờ như lạnh lùng để che giấu ý cười.

Lưu phu nhân:

“Ờ!!!”

Ai thấu nỗi lòng này.

Chỉ một thoáng ngắn ngủi, nàng ta đã trải qua quá nhiều niềm vui nỗi buồn chẳng thể chịu nổi.

Bên kia, sắc mặt Thi Đại phức tạp, mặt mày Diêm Thanh Hoan xanh mét, Giang Bạch Nghiễn mím môi lặng thinh.

Vốn muốn để đứa nhỏ trong nhà luyện tập cách đối nhân xử thế, nào ngờ tình người đâu chẳng thấy, chỉ toàn là sự cố.

Nếu còn để cậu nói tiếp, Thi phủ sẽ bị cậu chém cửu tộc mất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.