-Này, hôm nay vừa gặp người cũ của cậu đang ôm eo người yêu mới đi ngang qua. Nghe chừng đang sống hạnh phúc lắm!
-Vậy thì tốt rồi!
-Không còn cảm xúc gì chứ?
-Có chứ! Thỉnh thoảng vẫn nhớ, nhưng là nhớ tới chứ không phải nhớ nhung. Mà cũng chỉ là hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp từng có với nhau thôi.
-Có đáng không khi nhớ về một kẻ đã từng phản bội mình như thế? Sao không quên quách hắn đi cho rồi!
-Sao lại không thể nhớ chứ? Hồi ức là của tớ, tớ chỉ vứt bỏ thứ gì không thuộc về mình thôi, thứ gì là của mình tớ đều trân trọng cả.
-Anh ta biết cậu đã tha thứ cho mình thế này chắc sẽ vui lắm. Rời bỏ một người để đến với người khác, lại còn không bị giày vò bởi oán hận của người yêu cũ, anh ta lời quá rồi còn gì!
-Giả dụ anh ta hạnh phúc, chứng tỏ lựa chọn của anh ta là đúng đắn, chúng tớ thực sự không thuộc về nhau, chuyện này đáng mừng chứ, vì anh ta đã cho cả hai thêm cơ hội mà. Còn nếu như anh ta không hạnh phúc, vậy thì coi như anh ta chọn sai, người phải oán hận, giày vò bản thân mình cũng là anh ta chứ không phải tớ. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tìm thấy lý do phải buồn hay đau khổ.
-...
-Mà tha thứ cho một người, có nhất thiết phải để anh ta biết không?
-Ừ, có lẽ vậy. Tha thứ cho một người...