Làm hay không làm, đây là một vấn đề
Vốn là bạn gấu nào đó đang cười híp mắt, nhưng vừa chứng kiến ánh mắt Tang Vãn Cách sưng đỏ ướt át liền lập tức đổi sắc mặt, sải mấy bước vọt tới, thuận tay đem sữa tươi để qua một bên, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ân cần hỏi: "Em sao vậy, tại sao lại khóc?" Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao, chẳng lẽ có người khi dễ cô?! Người nào? Muốn chết phải không?!
... Hắn tựa hồ quên, sau khi hắn rời đi, trong phòng này chỉ có một mình cô ở lại, ai có thể khi dễ cô chứ?
Tang Vãn Cách lắc đầu một cái, từ từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi nở một nụ cười mỉm xinh đẹp, Hùng Thần Giai vừa nhìn thấy đại não trong nháy mắt cũng ngưng hoạt động, hắn mơ hồ biết trong nụ cười của cô có cái gì đó không giống trước kia, nhưng rồi lại nghĩ không ra nguyên cớ do đâu, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm cô, sau đó ── hắn bị động tác sau đó của Tang Vãn Cách làm cho càng thêm hoảng sợ tới mức cả người cứng ngắc.
Bởi vì cô ── nhào tới trong ngực của hắn còn chưa nói, thậm chí cô còn chủ động gặm cái miệng của hắn nữa. Không sai, đúng là nói không ngoa, chính là gặm! Bởi vì hai hàng răng trắng nho nhỏ gặm hắn rất đau! Nhưng đau hơn nữa cũng không so được ngọt ngào trong đáy lòng Hùng Thần Giai, rất nhanh hắn liền đổi khách làm chủ kéo giai nhân đến ngực hôn trả lại, đầu lưỡi lớn đem lấy dầu lưỡi đinh hương khéo léo câu đến trong miệng mình, tỉ mỉ liếm một lần, sau đó ── đang lúc Tang Vãn Cách không giống trước kia, nhiệt tình đáp lại hắn, hắn lại đẩy cô ra, sau đó còn lui về sau mấy bước lớn, thô cứng thở gấp, dùng loại ánh mắt như mãnh thú đang nhìn chằm chằm con mồi nhìn cô, hai tay của hắn đã nắm thành quyền.
Cô công chúa nào đó bị đẩy ra sửng sốt, sau đó ngơ ngác nhìn bạn gấu nào đó thật lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ hồng lên ── cuối cùng cũng ý thức được mình vừa làm gì, nhưng vào giờ phút này, trừ nhàn nhạt xấu hổ, trong lòng thế nhưng không có một tia hối hận hoặc là ảo não nào, chỉ có tràn đầy ngọt ngào, nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ làm như thế.
"Em..." Vừa phát ra tiếng, Hùng Thần Giai mới phát hiện giọng nói mình bởi vì dục vọng mà trở nên vô cùng khàn khàn, khàn khàn giống như là bị giấy ráp hung hăng mài qua một lần, hắn rất muốn nhào qua đè cô ở dưới mình hung hăng yêu mấy trăm lần, nhưng hắn dù có cầm thú cách mấy cũng hiểu được không thể làm tiếp, chỗ của cô còn sưng, hơn nữa buổi chiều còn có lớp, coi như cô muốn làm hắn cũng không thể xuống tay!
Tang Vãn Cách rũ mắt xuống, lông mi thật dài che lại đáy mắt chợt lóe lên ngượng ngùng, hai tay nhỏ bé đặt ở trên mặt chăn rối rắm vò một chỗ, rũ thấp đầu nhỏ không chịu lên tiếng, cho đến khi Hùng Thần Giai sợ cô bởi vì mới vừa chủ động mà thẹn thùng nên chậm rãi tới gần, đến khi hắn ngồi vào bên giường, cô mới lấy dũng khí, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng đến kỳ cục, sau đó chợt nhào tới, nắm lấy cổ Hùng Thần Giai, cọ gương mặt mềm mại vào cổ hắn, sau đó nằm đó không nhúc nhích, làm Hùng Thần Giai sợ tới mức không thể tưởng tượng được.
Bàn tay vừa vặn chần chờ sờ lên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, kéo cô ra nhìn, liền vang lên thanh âm mềm mại ôn nhu bất mãn ưm một tiếng, hắn lập tức thu tay lại, không thể làm gì khác hơn là mặc cho cô ôm như vậy, cảm thụ khuôn mặt nhỏ bé mềm mại cọ ở cổ thật là một xúc cảm tốt đẹp, đôi mắt đen như mực hưởng thụ híp lại, bàn tay kéo Tang Vãn Cách vào lòng chặt hơn, tay hắn không an phận ở hai bên mông trắng sờ tới sờ lui, hắn rõ ràng đã chuẩn bị sắp bị cô chửi hoặc là bị đẩy ra, ai ngờ cô gái nhỏ cũng chỉ cọ xát hắn, sau đó cư nhiên vô cùng ngoan ngoãn nằm ở đầu vai hắn, đối với bàn tay gấu của hắn làm loạn khắp nơi không có chút nào phản kháng hoặc là khó chịu, thậm chí hai tay nhỏ bé còn muốn ôm cổ hắn càng chặt hơn nữa!
Thế là lá gan Hùng Thần Giai càng gia tăng một chút, ngón tay thô ráp theo vạt áo ngủ mềm mại tiến vào khe mông mịn màng, chậm rãi vuốt ve, sau đó rõ ràng cảm thấy thân thể yêu kiều của người trong ngực run lên hạ xuống, nhưng vẫn không lên tiếng phản kháng, cái miệng nhỏ nhắn tựa vào bên gáy hắn thở ra hương vị ngọt ngào, làm Hùng Thần Giai vừa cao hứng vừa lo lắng.
Tay của hắn rất nhanh liền chui vào phía dưới áo ngủ, cô không có mặc áo lót, ở dưới lớp áo ngoài thân thể mềm mại căn bản là không một mảnh vải che thân, cho nên ngón tay Hùng Thần Giai duỗi một cái liền dễ dàng đụng phải cánh hoa đáng yêu, sau đó dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve mấy cái rồi mới chậm rãi dò xét đi vào, rõ ràng cảm nhận được bên trong dũng đạo còn có chút sưng ── có thể làm, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thoải mái.
Không biết dùng bao nhiêu tự chủ hắn mới để mình rời đi nơi ấm áp khít khao này, Hùng Thần Giai thu hồi tay mình lại, sau đó lập tức kéo cô gái nhỏ mảnh khảnh trong ngực mình ra, không để ý cô kháng nghị vùi khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ vào người mình, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tang Vãn Cách làm sao nói thật được, cô một chút cũng không hoài nghi nếu nói ra đầu gấu sẽ không tức giận với cô nhưng hắn sẽ ảo não hồi lâu, mà cô căn bản không muốn nhìn thấy hắn chán nản, bộ dạng không phấn chấn, thế là dẹt dẹt cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu một cái, rồi lại mềm mại vùi mình vào trong ngực Hùng Thần Giai, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào lồng ngực chỉ cách một tầng vải thật mỏng của hắn, lệ thuộc níu lấy lưng áo hắn, hai cánh tay nhỏ bé ôm chắc eo thô của hắn, lầm bầm nói: "Em hết mệt rồi."
"Vậy trước tiên uống hết sữa tươi đi." Hùng Thần Giai đáp một tiếng, đưa tay lấy ly sữa để ở đầu giường, bưng lại gần bên môi hồng của cô, nhìn cô ngoan ngoãn hé cái miệng nhỏ nhắn từng miếng từng miếng uống hết sữa, đầu lưỡi màu hồng thậm chí còn tràn đầy hấp dẫn liếm liếm cánh môi, chọc cho bụng dưới của hắn lửa nóng một hồi, buồn buồn cảm thấy lão nhị lại cứng rắn, hắn vội vàng quay mặt không dám nhìn nữa, trong lòng vẫn không khỏi ảo tưởng nếu như cô vừa uống không phải là sữa tươi, mà là của mình... Hùng Thần Giai dùng lực mạnh lắc đầu, ở đáy lòng liều mạng mắng chửi mình, mẹ nó, quả thực là cầm, thú, không, khác!
Tang Vãn Cách dĩ nhiên không biết đáy lòng Hùng Thần Giai nghĩ những thứ gì, cô chỉ ngoan ngoãn uống hết sữa tươi trong tay hắn, thật vất vả uống hết một ly đầy, cô còn nấc cục một cái nhỏ, rước lấy tiếng cười khẽ của bạn gấu nào đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, Tang Vãn Cách vừa định tìm khăn giấy lau miệng, lại bị môi mỏng hung hăng che lại, một vòng sữa trắng ở khóe miệng bị đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng liếm sạch, đầu lưỡi của hắn thuận thế lại tiến vào miệng cô, bàn tay nhìn cũng không nhìn bốn phía đem cái ly để qua một bên ── nhưng lại không hề để sai chỗ, sau đó ôm cô vào lòng nằm vật xuống trên giường, bàn tay lần nữa kích tình khó nhịn tiến đến khe mông mềm mại của cô sờ sờ, tròng mắtmàu đen chỉ một thoáng mà đã tràn đầy màu sắc dục vọng.
Hắn thật thật thật vô cùng rối rắm! Vừa muốn áp đảo cô từ đầu đến chân yêu thêm mấy lần, lại sợ thân thể cô mảnh mai không thoải mái, nhưng bây giờ cô lại ở trong lòng hắn mềm mại, an tĩnh hiếm thấy để mặc hắn hôn, không nắm bắt cơ hội lần này, đợi bao lâu mới có lần sau nữa?!
Cứ như vậy hôn thật lâu thật lâu, cho đến khi Hùng Thần Giai buông cánh môi bị hôn đến vừa đỏ vừa sưng của cô ra, Tang Vãn Cách mới lấy lại tinh thần, đôi tay để lên đầu vai của hắn, mấp máy miệng, thu lại sợ hãi, bắt đầu nở một nụ cười.