Con rể dự định của Tang gia
Bữa ăn tối đầu tiên khi vừa về đến nhà, Tang Vãn Cách thật sự ăn không biết ngon. Cô cầm chiếc đũa gắp lên gắp xuống hạt cơm trong bát, mắt to có chút mông lung, trong lòng lo âu Đại Hùng có ăn cơm không, có phải lại uống rượu không —— bởi vì cô cực kỳ ghét mùi thuốc lá, cho nên đầu gấu kia tuyệt đối không hút thuốc lá, nhưng còn uống rượu, cô không hạn chế hắn, nên chắc đầu gấu kia cũng không biết giữ mình, hắn luôn thừa dịp cô không để ý len lén uống..., mỗi lần cô quát là lúc hắn đã uống say mèm không còn biết gì, sau đó hắn liền mượn rượu giả điên, khi dễ cô cả đêm.
Cô ở chỗ này mất hồn, mẹ Tang ngồi ở đối diện dùng ánh mắt ra hiệu cho cô biết không biết bao nhiêu lần, nhưng Tang Vãn Cách vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, làm sao có thể phát giác được? Cho đến khi đối diện vang lên tiếng ho khan nặng nề không vui, cô mới bừng tỉnh lại, mắt to chớp chớp, vội vàng nở nụ cười thật tươi: "Ba ~"
"Ăn cơm thì ăn cơm đi, thất thần gì vậy?!" Ba Tang nhíu mày, có chút mất hứng nhìn cô bươi cơm trong chén ngổn ngang, "Không được kiêng ăn, ăn cơm hết đi."
"... Dạ." Tang Vãn Cách bẹt cái miệng nhỏ nhắn, sau đó vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chén bắt đầu khổ não cố gắng cầm cự.
Ba Tang nhìn chằm chằm cô thật lâu bằng đôi mắt to như chuông đồng, một hồi lâu mới không cam tâm tình nguyện nói: "Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, tối nay nếu thấy đói bụng thì kêu má Vương làm đồ ăn khuya cho con. Nhìn mắt con xem, làm thế nào mắt thâm quầng đậm như vậy?"
Làm sao không đậm cho được? Tang Vãn Cách lặng lẽ le lưỡi một cái, kể từ khi đầu gấu kia biết cô phải về nhà một chuyến, tối thứ năm không ngừng giày vò cô, cô không có quầng thâm mới là lạ đấy!
Chỉ là... Ba quả nhiên là thương cô, Hàaa...! Chỉ cần cô bày ra vẻ yếu đuối, ông không thể hung hăng với cô, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, làm ra vẻ dữ tợn với cô, đau lòng vẫn là ông.
"Dạ, chắc do mấy ngày nay ngủ không được ngon." Tang Vãn Cách nhìn phía ba cười cười, gắp miếng sườn vào trong chén ba, "Ba, ba cũng ăn đi. Món sườn này má Vương cố ý làm cho ba này!" Ba thích ăn thịt, cho nên cholesterol có chút cao, phải luôn chú ý một chút mới được, ăn ít một chút vẫn tốt hơn.
"Ta muốn ăn thì ta sẽ tự gắp." Trên miệng nói như vậy, nhưng ba Tang vẫn cắn miếng sườn con gái gắp cho, không quên quở trách cô thêm mấy câu: "Đi ra ngoài chơi đã rồi, nếu không phải mẹ con nhớ con muốn ta gọi điện thoại cho con, có phải con cũng không thèm về nhà nữa?"
Tang Vãn Cách không nhịn được mím môi cười, hai mẹ con nhìn nhau một cái, "Dạ dạ dạ, con biết sai rồi..., ba đừng tức giận nữa mà!" Thiệt là, vẫn không thẳng thắn như vậy, nhớ con gái thì cứ nói thẳng đi, nhất định phải lấy mẹ ra làm cái cớ nữa, cô và mẹ vẫn thường hay nói điện thoại với nhau mà.
"Hừ, con biết là tốt rồi." Lại cắn một miếng sườn giòn thơm, "Về sau con phải thường xuyên về nhà biết không? Mẹ con rất lo lắng cho con đó."
Nhưng thật ra là ba rất lo lắng mới đúng chứ?!
Nhưng Tang Vãn Cách mới không ngốc mà đi vạch trần nỗi lòng của ba, cô cười híp mắt đáp một tiếng, thấy ông lại có khuynh hướng muốn giảng dạy tiếp, cô lập tức đánh đòn phủ đầu: "Ba, một tháng không thấy, ba hình như lại đẹp trai hơn nữa nha!" Cũng không phải cô nịnh hót, ba ba nhà cô thật sự rất soái mặc dù ông đã năm mươi tuổi rồi, nhưng khi nhìn cứ tưởng ông chỉ mới 40 tuổi, khi còn trẻ ông đã nổi danh là mỹ nam rồi, bằng không cũng sẽ không cưới được mẹ Tang mỹ nhân như thế làm vợ, sau đó sinh hạ tiểu mỹ nhân Tang Vãn Cách đây.
Bị con gái rót mật vào tai, ba Tang lập tức có chút chóng mặt, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì thần sắc lạnh lùng vô cùng uy nghiêm: "Miệng lưỡi trơn tru."
"Nào có!" Tang Vãn Cách lập tức chối bay, "Người ta cảm thấy ba rất đẹp trai, về sau con tìm lão công thì phải tìm người nào giống ba."
Lần này ba Tang chưa kịp mở miệng đã bị mẹ Tang đoạt trước: "Đàn ông giống như ba con thì có gì tốt? Vừa không lãng mạn lại cứng nhắc, hơn nữa còn giữ thói quen tật xấu làm lính từ mấy thập niên trước, Cách Cách, về sau con không thể tìm người đàn ông như vậy. Nếu không, mẹ cũng không nhận con rể đâu!"
Ba Tang lập tức dựng râu trợn mắt nhìn chằm chằm vợ mặc dù tuổi đã gần năm mươi vẫn còn rất mỹ lệ: "Em nói nhảm cái gì đó!" Đàn ông giống như ông có cái gì không tốt? Bà gả cho ông nhiều năm như vậy, không phải cũng rất thoải mái tự tại vui vẻ sống qua ngày đó sao?
"Tôi nói bậy gì chứ." Mẹ Tang múc một chén canh đưa cho con gái, lại gắp một chút rau bỏ vào trong chén chồng, "Con gái đã lớn như vậy, lúc con còn ở nhà, ông ngày nào mà không giáo huấn con hơn mấy tiếng chứ?! Này tôi nói, nguyên nhân con gái dọn đi ra ngoài sống còn không phải là tại ông sao?!"
Ba Tang bị vợ lên án nghẹn cứng lại, sau khi ông xuất ngũ mặc dù lựa chọn thừa kế gia nghiệp, thế nhưng ông dù gì cũng đã làm lãnh đạo vài chục năm nên thành thói quen không đổi được, mỗi ngày không tìm người giáo huấn một phen toàn thân liền thấy không thoải mái, nhất là đối với con gái bảo bối duy nhất, ông chỉ sợ cô trở nên hư hỏng hoặc là bị người ta lừa, vì vậy ông cũng khống chế không được mình mà tiến hành cách mạng giáo dục với con gái ngày ngày ôm trong ngực, đối với việc Tang Vãn Cách hôm nay khéo léo nghe lời văn nhã thông minh, ba Tang có 100% tự tin nói rằng đây đều là công lao của ông.
Thấy cha mẹ bắt đầu muốn tranh cãi, mùi thuốc súng dần dần nồng hơn, Tang Vãn Cách cười híp mắt chen vào một câu: "Đúng rồi ba, hôm nay món điểm tâm ngọt là do con làm, ba thích nhất khoai sọ tô mà phải không."
Ba Tang lập tức nguôi lửa giận, nhưng trên mặt vẫn còn duy trì thần sắc nhàn nhạt: "Để ở đâu?"
"Chờ ba ăn đống cải xanh đó xong con sẽ bưng lên." Cô gõ một chiếc đũa, nhìn ba cười vô cùng ngọt ngào.
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nếu là tâm ý của con gái bảo bối, ba Tang vẫn ngoan ngoãn ăn hết món rau cải mình ghét nhất, vì vậy bỏ lỡ cảnh vợ và con gái nhìn nhau cười.
Không khí phòng ăn vô cùng hài hòa, đợi đến lúc Tang Vãn Cách bưng khoai sọ tô vào mời ba mẹ, ba Tang vừa ăn canh vừa ăn món điểm tâm ngọt, trầm mặc nhìn vợ và con gái một cái, sau đó ra vẻ thờ ơ hỏi: "Đúng rồi, thằng bé nhà Trình gia kia gần đây đã đến nhà chúng ta rất nhiều lần, lão Trình bọn họ cũng nói rất nhiều lần, muốn các con kết hôn, Cách Cách, trong lòng con nghĩ thế nào?"
"Con ——" cô vừa định nói mình sẽ không cùng Trình Cảnh Khu kết hôn, nhưng câu nói tiếp theo của ba lại làm lời cô vừa định nói ra khóe miệng cũng phải nuốt trở vào, "Ba dù sao cũng đã coi hắn như con rể trong nhà rồi, những người trẻ tuổi khác ba nhìn không thuận mắt. Con nghĩ thế nào thì nói sớm cho ba biết, sớm làm cho ba yên tâm. Con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, cũng nên cưới chồng là vừa, mặc dù ba nuôi nổi con, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày ta và mẹ của con cũng phải rời xa con, không tìm được người chăm sóc thật tốt cho con ba chết cũng không thể nhắm mắt."
"Ba!" Tang Vãn Cách rốt cuộc không nhịn được kêu lên, "Ba biết con không thích nghe những lời như thế mà." Bọn họ sẽ sống lâu trăm tuổi với cô, hai người sẽ không bỏ cô đi đâu.
"Không thích nghe cũng phải nghe." Khuôn cách của người lãnh đạo lập tức biểu hiện ra, "Mẹ con muốn ôm cháu, con muốn bảo chúng ta đợi bao lâu nữa?"
"Con ——" thật ra cô đã có người mình thích.
"Con cái gì mà con, ta không nghe." Ba Tang cắn một chút khoai sọ tô, biểu hiện thần sắc cường ngạnh: "Hai nhà Tang và Trình đã giao hảo nhiều năm, ta và bác Trình của con là chiến hữu cũ từng vào sinh ra tử với nhau, thằng bé Trình gia kia cũng là đứa ta nhìn thấy nó lớn lên, nó đối với con tuyệt đối là thắm thiết chung tình, là người thích hợp nhất để chăm sóc con. Người đàn ông khác, ba đều không thừa nhận!" Nói qua xong liếc mắt nhìn vợ, "Đúng không?"
Mẹ Tang luôn luôn ôn nhu dịu dàng cũng phụ họa theo đề nghị của chồng: "Mẹ cũng cho là Cảnh Khu thích hợp nhất với con, Cách Cách, nghe lời cha con không sai đâu. Ngày hôm trước nghe nói con trở về nhà, Cảnh Khu liền nói phải tới gặp con, đại khái là ngày mai sẽ đến, đến lúc đó con cũng không thể không để ý tới người ta."
Tang Vãn Cách bưng chén sứ trắng chầm chậm uống canh, đột nhiên cảm thấy trong miệng không có mùi vị.