Có lúc trầm mặc mới là sự trả lời tốt nhất
Trải qua một phen trắc trở, rốt cuộc Hùng Thần Giai cũng thành công trốn thoát khỏi mấy bà mấy cô phong tỏa xung quanh mình, lúc này hắn mới không thể không bội phục sự chu đáo của công chúa nhà mình.
Nếu không phải nhờ cô mua nhiều đồ như vậy, hắn làm sao có thể dùng quà tặng để đuổi người đi được?! Mẹ nó, quả thật so với ẩn núp còn kinh khủng hơn!
"Về thì về, còn mua nhiều đồ như vậy... lãng phí tiền làm gì? Hai ông bà già chúng ta cái gì cũng không thiếu, hai đứa cứ giữ lại tiền để dành sau này tốt hơn, tiểu Cách, Giai tử nhà chúng ta tính tình vừa thối lại lỗ mãn, con đừng ghét bỏ hắn, con cố gắng bỏ qua cho nó!" Mẹ Hùng lôi kéo tay Tang Vãn Cách thao thao nói, bà tuy đã già rồi nhưng chưa đến mức mắt mờ, thằng con rõ ràng bị kêu án tử hình, thi thể của nó thậm chí được bà và bạn già đưa đi, hiện tại hắn lại long sanh hoạt hổ trở về, hai vợ chồng tuy nhớ con đến sốt ruột, vả lại cũng đã từng tuổi này, cái gì có thể để xuống đều sớm buông xuống, nhưng bà vẫn hi vọng con trai có thể sống thật tốt, chỉ cần tiểu tử này có thể thuận thuận lợi lợi lấy vợ sinh con, muốn bộ xương già hay cái mạng của bà, bà cũng nguyện ý. Về phần con trai mang một cô gái về... Nhìn một cái cũng biết tuyệt đối không phải là con gái nhà người thường, Giai tử nhà bọn họ đúng là trèo cao rồi!
"Bác gái, bác cứ yên tâm, Đại Hùng rất tốt, con... con rất thích anh ấy." Tang Vãn Cách đỏ mặt đỡ bà đi vào trong nhà, giọng nói hiền hòa, "Về chuyện tiền mua quà thật sự cũng không tốn bao nhiêu, hai bác là trưởng bối, vốn là nên để con cái hiếu thuận mới phải, Đại Hùng nhiều năm không trở về nhà, con cũng chưa có dịp quan tâm tới hai bác, phải nói, đây là lỗi của hai vãn bối chúng con."
Mẹ Hùng vội vàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô lắc đầu liên tục: "Nói bậy gì đó! Ta và lão già cũng không thiếu ăn thiếu mặc, hiện tại Giai tử cũng đã trở về, lại mang về cho chúng ta một cô vợ xinh đẹp, hiểu chuyện như vậy, ta và lão già vui mừng còn không kịp! Chỉ muốn hai vợ chồng son sống thật tốt, trong lòng mẹ so với ai khác đều vui mừng hơn!"
... Thế nào nhỉ, sao bác ấy lại xưng mẹ vậy?!
Tang Vãn Cách mím môi không biết làm sao để đáp lại, mặc dù trong lòng đã quyết định cùng gấu sống với nhau mãi mãi, nhưng cũng không có nghĩa nhanh như vậy có thể gọi mẹ một cách tự nhiên được?!
Đang lúc cô lúng túng, một bàn tay đột nhiên xuất hiện ôm lấy vai cô, gương mặt to của Hùng Thần Giai cười đến không nhìn thấy tổ quốc: "Mẹ, chúng con mấy ngày nay chưa ăn được bữa nào thật ngon, mẹ còn không mau xuống bếp nấu chút món ăn ngon cho chúng con?" Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hắn quả thật nhớ muốn chết tay nghề nấu nướng của mẹ!
Mẹ Hùng lúc này mới như trong mộng tỉnh ra: "Đúng đúng đúng, con xem mẹ đã quên mất, Giai tử con mang tiểu Cách vào trong nhà nghỉ ngơi đi, tự quét dọn phòng mình một chút, mẹ đi nấu cơm cho hai đứa ngay đây!" Nói xong, bà liền vẩy tay đi tới nhà bếp, Hùng Thần Giai nhìn bóng lưng mẹ, không quên nói lớn: "Mẹ, con có mua thức ăn về, mới vừa xách xuống phòng bếp, mẹ và cha từ từ lấy!"
Mẹ Hùng đáp một tiếng, động tác nhanh nhảu vọt vào phòng bếp, vội vã ở trước mặt con dâu và con trai thi triển bản lĩnh, làm một bàn thức ăn ngon an ủi ngũ tạng của bọn họ.
"Làm như vậy có được không?" Tang Vãn Cách quay đầu nhìn bạn đầu gấu nào đó, "Chúng ta vừa trở về lại để cho bác gái xuống bếp à?" Có phải hay không có chút bất hiếu?
"Đây là nhà chúng ta, có cái gì không thể?" Hùng Thần Giai cười híp mắt ở chóp mũi cô hôn một cái, "Em bắt mẹ ngồi yên mẹ mới tức giận đó! Hơn nữa????? Cái gì mà bác gái, mới vừa rồi không phải mẹ cũng xưng mẹ với em sao?" Bàn tay tràn đầy thâm tình trên má trơn mềm của Tang Vãn Cách vuốt ve qua lại, tròng mắt đen lóe lên ý xấu cười nhạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ lên, lập tức đẩy hắn về phía trước: "Đi mau đi mau, không cho nói lung tung!" Ông trời ơi, hắn đã nghe được!
Hùng Thần Giai cười ha hả mặc cho cô đẩy, hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi vào phòng của bạn gấu nào đó, lập tức ngây ngẩn cả người. Bởi vì cả căn phòng không nhiễm một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ, chăn gối được gấp thật chỉnh tề, nhìn một cái cũng biết mỗi ngày đều có người quét dọn.
Đôi mắt lung linh nhẹ nhàng ngước lên, nhìn Hùng Thần Giai đang lẳng lặng không nói một lời, Tang Vãn Cách dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng hai ông bà lão mỗi ngày đều ở chỗ này dọn dẹp phòng, trên tường treo đầy hình lúc còn thiếu niên của Hùng Thần Giai, trên tủ nhỏ đầu giường thậm chí còn để một hộp giấy vệ sinh mở ra, giống như chủ nhân gian phòng này cho tới bây giờ chưa lúc nào rời đi.
Bàn tay chợt ôm lấy eo Tang Vãn Cách, Hùng Thần Giai ôm ngang người yêu lên, sau đó đá cửa phòng đóng lại, ôm cô té nhào trên giường, cả cái giường đều ấm áp, tản ra mùi vị của nắng. Hắn vùi mặt vào cổ Tang Vãn Cách, thấp giọng hỏi: "Công chúa, em nói xem có phải anh rất bất hiếu, rất vô dụng không? Đã nhiều năm như vậy, anh rõ ràng còn sống, nhưng vẫn gạt bọn họ, anh để mặc bọn họ cứ sống trong nỗi nhớ nhung con trai suốt bảy năm, bây giờ trở về, bọn họ vẫn không yêu cầu ở anh bất kỳ lời giải thích nào, hai người chỉ khóc, bọn họ thậm chí còn bình tĩnh đón nhận tin anh không chết, đã trở nên giàu có hơn! Mới vừa rồi em và mẹ anh đi ra, cha cũng không hỏi anh một tiếng, chỉ bảo anh làm một người đàn ông tốt, phải bảo vệ con dâu của ông thật tốt, ngoài ra cái gì bọn họ cũng không hỏi, nhưng mà hai người như vậy anh thật sự càng cảm thấy mình là một tên khốn kiếp!"
Thân thể mềm mại vốn muốn giãy giụa nhất thời lại bất động, Tang Vãn Cách mỉm cười đưa tay vỗ về chơi đùa mái tóc đen của Hùng Thần Giai, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Anh trở lại, nhà này đã được hoàn chỉnh, còn chưa đủ sao? Nếu như bọn họ hỏi, lúc này, anh sẽ nói thật cho họ nghe sao? Gấu, cha mẹ của anh không phải ngu ngốc. Bọn họ chỉ muốn anh trở về nhà, chỉ đơn giản như thế thôi. Trừ chuyện đó ra, chỉ cần anh bình an, chuyện gì khác đều không quan trọng."
"Đúng vậy..." Hùng Thần Giai vẫn như cũ vùi mặt trong cổ cô, lẩm bẩm lên tiếng, "Anh đã trở lại, cái này là đủ rồi..."
Đôi mắt lung linh phát ra ánh sáng dịu dàng, Tang Vãn Cách ôn nhu vuốt tóc hắn, lẳng lặng an ủi hắn.
Hai người cứ như vậy ôm nhau nằm ở trên giường, tất cả đều tốt đẹp đến mức không giống như thật, cũng không biết nằm bao lâu, dù sao Tang Vãn Cách cũng có chút buồn ngủ —— kể từ khi xuống xe lửa cô chưa được nghỉ ngơi. Nhưng trong giây phút cô sắp đi vào giấc mộng thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, một thanh âm lớn vang như chuông đồng hết sức giống bạn gấu nào đó ở trước cửa truyền vào: "Con dâu, Giai tử, ăn cơm!"
Long trời lở đất cũng chỉ hiệu quả đến như thế, Tang Vãn Cách lập tức tỉnh, thấy bạn gấu nào đó còn đè ở trên người mình, vội vàng dùng sức đẩy hắn: "Nhanh lên một chút!"
Ba Gấu làm thế nào cũng không ngờ tới sẽ thấy một màn kích thích trái tim già cỗi như vậy, vội quay lưng ra: "Ta chỉ tới gọi hai đứa ăn cơm thôi, cái gì cũng không thấy, thật không trông thấy! Nhanh xuống nhà đi, chúng ta ở dưới lầu chờ hai đứa." Nói xong chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Hùng Thần Giai quả thật không thể tin được đây chính là người cha mà mấy giờ trước còn tỏ vẻ chán chường của mình.
"... Nhanh lên một chút." Tang Vãn Cách sửng sốt, ngay sau đó đẩy cái bạn gấu nào đó đang bất động nằm lì trên người cô không chịu đi, "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!"
Hùng Thần Giai bất mãn từ trên người cô bò dậy, bất đắc dĩ đứng ở một bên nhìn Tang Vãn Cách chỉnh trang y phục, không cam lòng để cô dắt xuống dưới lầu, suốt quãng đường miệng hắn đều mím chặt, bộ dạng như ai thiếu hắn mấy triệu vậy.