Cô không thể rời bỏ Trình Cảnh Khu (hạ)
Tang Vãn Cách không hề ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là cắn môi dưới, thân thể mảnh khảnh ở trong ngực Trình Cảnh Khu run rẩy.
Trực giác cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lên, quan sát cẩn thận nét mặt của cô, phát hiện cặp mắt lung linh trong suốt kia một mực tránh né tầm mắt của hắn, ngắm tới ngắm lui chính là không chịu nhìn thẳng hắn.
Từ nhỏ đến lớn, một khi cô có chuyện gì gạt hắn, liền nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt chột dạ lại lo lắng như vậy.
Trình Cảnh Khu khẽ thở dài một cái, lau gò má mềm mại của cô, dịu dàng hỏi: "Tiểu Cách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tang Vãn Cách không biết giờ phút này ý tưởng quanh quẩn ở trong lòng mình đến tột cùng là cái gì, một mặt, cô hi vọng người kia đừng bao giờ quấn quýt lấy cô, cũng vĩnh viễn không cần lại hiện ra trước mặt cô; nhưng mặt khác, từ bảy năm trước từ khi nghe tin người kia chết trong ngục, từ đó đến nay vẫn còn chua xót nghen nghẹn ở cổ họng, làm cô thế nào cũng không nói được thành lời, nói cho Trình Cảnh Khu biết người kia lại trở về rồi.
Cô không muốn hắn chết, cho dù hắn đã từng làm gì với cô, cũng không quan tâm mình đã từng hận hắn đến cỡ nào.
Loại cảm giác này, Tang Vãn Cách chưa bao giờ tìm hiểu đến tận cùng.
"... Em... Không sao." Cô rốt cuộc vẫn là lựa chọn giấu giếm, đôi mắt lung linh nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào mắt của Trình Cảnh Khu ── Ánh mắt của hắn mặc dù ôn hòa, cũng không thể nói sắc bén, nhưng có thể đâm thấu lòng người, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Trình Cảnh Khu làm sao lại sẽ không nhìn ra cô đang nói dối, nhưng lần này hắn không có ý định bỏ qua cho cô như vậy. Bảy năm trước cô cũng từng nói dối với hắn một lần, nhưng khi đó hắn cũng không hề để ý, thế là mới bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu cô, để cho cô bị tên cầm thú kia làm hại lâu như vậy, nhưng lúc này đây ── Cô tốt nhất cái gì cũng đừng mong lừa gạt hắn, tính tình của hắn tuy ôn hòa, nhưng tuyệt đối không dễ dàng để người khác qua mặt được.
Trên thực tế, ở thương giới hắn hô mưa gọi gió, làm sao có thể là một người ôn nhu dịu dàng như vậy? Đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, là mặt nạ hắn dung để che giấu nguy hiểm của mình mà thôi, cũng chỉ có cô mới tin tưởng hắn dịu dàng nho nhã, lịch sự như vẻ bề ngoài đó.
"Tiểu Cách." Hắn hơi có vẻ cường ngạnh nâng cằm cô lên, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào mắt của mình, thanh âm trầm thấp nhưng tuyệt đối không cho phép cự tuyệt.
"Anh không hy vọng em lừa anh." Bi kịch của bảy năm trước hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó tái diễn lần nữa, người kia đã chết ở trong tù rồi, nhưng đâu có nghĩa là sẽ không xuất hiện thêm người thứ hai như hắn!
Không có bảo vệ tốt cô, vẫn là ác mộng lớn nhất làm hắn luôn tỉnh mộng vào nửa đêm.
Tang Vãn Cách né tránh tay của hắn, mắt khép hờ không nhìn hắn, " Em không có lừa anh, thật sự là không có chuyện gì. Em khóc là bởi vì... Bởi vì hôm nay ngày đầu tiên đi làm, ai cũng không biết, hoàn cảnh lại quá xa lạ, hơn nữa bọn học sinh lại không chú ý nghe giảng bài, cho nên mới..."
Cô rất hiểu rõ hắn, nên cứ ấp a ấp úng nức nức nở nở mà nói như vậy, so với nói láo mặt không đỏ hơi thở không gấp, càng có thể lấy được tin tưởng của hắn hơn.
Tròng mắt đen sắc bén quét qua, không có phát hiện điều gì khác thường, mặc dù trong lòng còn có chút nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nguyện ép cô, thế là đưa tay vỗ vỗ đầu của cô: "Ngốc à, cũng không phải là lần đầu tiên đổi công tác, nếu em thật sự sợ như vậy, hay là đến TRình thị làm việc đi, anh đi đâu thì em theo đó, có được hay không?”
"Không cần." Tang Vãn Cách rất có cốt khí lắc đầu, khóe mắt chợt nhìn thấy tờ giấy lúc trước bị cô vo thành một cục ném xuống đất, nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn liếc một nửa, ngộ nhỡ bị Khu thấy được...
Thế là cô lập tức bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: "Được rồi, được rồi, Khu à, em không sao rồi, công việc của anh cũng mệt mỏi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi." Vừa nói còn vừa đưa tay đẩy hắn, ý bảo hắn mau mau rời đi.
Trình Cảnh Khu không có cách, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn ướt nước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thuận theo bị cô đẩy ra ngoài, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị đuổi, hắn sớm đã thành thói quen.
Cố nén thân thể chua xót đau đớn, Tang Vãn Cách phí sức muốn từ trên giường bò dậy, lại bị Trình Cảnh Khu vươn tay nhấn về lại trên giường, sau đó tròng mắt đen tràn đầy không đồng ý nhìn cô: "Em nằm đó đi, anh đi làm cái gì cho em ăn đã." Nói xong, cũng không quản cô có đồng ý hay không, xoay người rời đi.