Hạnh phúc (Hoàn)
"Còn tên khai sinh nữa? Tên khai sinh nhất định phải do tôi đặt!" Ba Tang nói như vậy.
"Tôi đặt!"Ba Hùng cũng lập tức phản bác.
Sau quyết định của ba người phụ nữ, ba người đàn ông đã hoàn toàn mất đi quyền đặt tên ở nhà cho hai đứa nhỏ. Còn đối với với tên khai sinh, ba Tang cùng ba Hùng hai vị lão nhân gia bọn họ có thể nói là sống chết tranh đấu đến cùng. Nhưng ngại vì các Bảo Bảo đều còn đang ở đây chơi đùa, nên bọn họ mới không dám rống quá lớn tiếng. Vì vậy sau khi hai người liếc nhau một cái, cả hai cũng liền hết sức ăn ý đi ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu lần cãi vã thứ n. Hai vị đều không để ý mình đang đứng ở trên hành lang bệnh viện một chút nào, lại càng không quan tâm mình có quấy rầy người khác nghỉ ngơi hay không —— dù sao cũng không có ai dám tới ngăn cản họ.
Trong phòng bệnh, mẹ Tang cùng mẹ Hùng mỗi người ôm một nhóc trêu chọc. Tang Vãn Cách lười biếng nằm ở trên giường, chu môi hỏi: "Còn bao lâu nữa mới có thể xuất viện?"
"Đợi đến lúc em ở cữ xong." Hùng Thần Giai trả lời ngay.
"Anh...Nói cái gì?" Tang Vãn Cách cho là lỗ tai mình có vấn đề, "Lúc trước anh nói phụ nữ có thai, sau khi sinh đứa bé xong là lập tức có thể về nhà được rồi mà!" Tại sao hắn còn muốn cô ở bệnh viện ngây ngốc suốt cả một tháng chứ?
"Đây là vì anh nói cho em đỡ lo lắng thôi mà công chúa." Hùng Thần Giai cọ đến gần cô rồi ngồi xuống. Bàn tay gấu ôm trọn gương mặt có vẻ tròn hơn trước đây của Tang Vãn Cách. "Anh còn muốn đem em nuôi cho mập hơn một chút. Hơn nữa, ở trong bệnh viện ở cữ là vô cùng khoa học."
Tang Vãn Cách giống như là gặp quỷ nhìn Hùng Thần Giai, không thể tin được cũng có ngày từ trong miệng đầu gấu này nhảy ra hai chữ "khoa học". Cô vừa định mở miệng nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ. Vì cho là y tá, Tang Vãn Cách thuận miệng nói tiếng mời vào, nhưng người vừa tiến vào không những cao lớn mà còn vô cùng nằm ngoài dự liệu của mọi người.
"Cái....ái...ii! Mày đến đây làm cái gì?!" Hùng Thần Giai đầu tiên là giơ chân, hắn kích động từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ vào lỗ mũi người vừa tới tức miệng mắng to. "Lại muốn mang cảnh sát tới bắt tao sao? Cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ hạ lưu xấu xa này!" Mẹ, ở trước mặt con nít hắn không thể mắng thô tục được.
Trình Cảnh Khu căn bản cũng không nhìn hắn một cái nào, mà chỉ đi thẳng về phía Tang Vãn Cách. Hùng Thần Giai lập tức nhảy ra ngăn ở trước mặt hắn, tròng mắt đen nheo lại: "Mày muốn mày làm cái gì?!"
"Chỉ là lễ phép thăm hỏi cũng không được sao?" Trình Cảnh Khu từ từ nâng lên khóe môi, lộ ra một đường cong miễn cưỡng cũng có thể gọi là nụ cười. "Huống chi tôi tới đây cũng không phải muốn thăm anh."
Mẹ, quả nhiên là miệng chó chẳng mọc được ngà voi. Mặt Hùng Thần Giai liền biến sắc. Mắt thấy sắp phát tác, nhưng khi mắt vừa chạm vào ánh mắt Tang Vãn Cách, một hồi lâu sau hắn đành căm tức nhịn xuống. Nhưng ngay cả như vậy, Hùng Thần Giai vẫn là như cũ nhìn chằm chằm vào Trình Cảnh Khu, không biết hắn muốn làm cái gì.
"Tiểu Cách, đã lâu không gặp." Trình Cảnh Khu đi tới bên người Tang Vãn Cách, tròng mắt đen thâm thúy ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đột nhiên hắn vươn tay sờ lên. Hành động này khiến cho Hùng Thần Giai đang đứng sau lưng hắn trong nháy mắt đổi sắc mặt, hận không thể xông lên trước cắn cho hắn một cái. "Em chắc hẳn sống rất tốt." Ít nhất so với hắn thì tốt hơn nhiều lắm.
"... Đã lâu không gặp." Tang Vãn Cách nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, tròng mắtđã xem xét kỹ lưỡng Trình Cảnh Khu nhưng cô không thấy da tay hắn đen đi chút nào. "Anh từ trong quân khu trở lại à?"Từ ngày đó đến bây giờ, bọn họ ít nhất đã có mười tháng không gặp mặt rồi.
"Ừ." Trình Cảnh Khu đáp một tiếng, "Đã trở lại."
Hai người đột nhiên rơi vào một tình thế bế tắc. Ai cũng không biết phải nói cái gì. Đã từng thích, đã từng là thanh mai trúc mã, đã từng là bạn, nhưng bây giờ đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất của nhau rồi.
Hùng Thần Giai ở một bên dậm chân, nháy mắt ra hiệu muốn phát điên, lại ngại vì Tang Vãn Cách đang ở đây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng ánh mắt tuyệt đối có thể đem lưng của Trình Cảnh Khu đốt thành hai cái động lớn. Trình Cảnh Khu tự nhiên cũng cảm nhận được, hắn khẽ cười một cái: "Anh thật sự là thua quá dễ dàng rồi. Nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, Hùng Thần Giai tuyệt đối đừng nghĩ cướp được em từ trong tay anh."
Một con gấu nào đó lập tức xù lông.
Tang Vãn Cách yên lặng nhìn hắn, không nói gì tiếp. Trình Cảnh Khu lại xoay người nhìn về phía mẹ Tang, "Mẹ... à bác Tang, có thể để cho con ôm một đứa bé không?"
Mẹ Tang do dự một chút, nhưng vẫn chọn dứt khoát giao đứa bé cho hắn.
Trình Cảnh Khu vụng về ôm lấy đứa bé mềm nhũn, nhìn nhóc con mở to mắt giống y như Tang Vãn Cách nhìn mình. Miệng nhỏ hồng nhuận phun bong bóng, tròng mắt đen dần dần thấm ướt. Vốn ra, đây nên là đứa bé thuộc về hắn cùng tiểu Cách mới phải! "Nhóc này tên là gì?" Ngón tay thon dài sờ sờ mấy cọng tóc quăn mới mọc. Cậu nhóc con giống như cũng cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, nên liền toét ra cái miệng nhỏ nhắn ha ha cười lên.
Hùng Thần Giai ghen tỵ nhìn một màn trước mắt, mẹ kiếp... đúng là thằng nhóc trông mặt mà bắt hình dong. Chờ mày trưởng thành để coi ba đây dạy dỗ mày thế nào! Lúc hắn ôm luôn khóc lớn lên, Trình Cảnh Khu ôm thì lại không khóc, còn cười nữa! Mẹ, bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên thôi mà!
"Bài thi nhỏ, bánh bao nhỏ." Tang Vãn Cách nhẹ giọng trả lời.
"Tên rất đáng yêu." Trình Cảnh Khu từ từ vuốt ve đầu tóc quăn kia, môi mỏng tràn ra độ cong thanh cạn không dấu vết. "Dáng dấp thật xinh đẹp, rất giống em, thật may là giống như em." Cũng đôi mắt xinh đẹp này, giống y hệt như đôi mắt của một cô nhóc cả ngày thích dính lấy hắn trước đây vậy.
Mẹ, lời này là có ý gì chứ?! Hùng Thần Giai cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn bóng lưng Trình Cảnh Khu, hận không thể lập tức nhào tới đem cái tên lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo kia đánh thành cái đầu heo. Con trai hắn giống ai mắc mới gì tới hắn ta!
Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười, không nói gì. Trình Cảnh Khu đùa bỡn cái miệng nhỏ nhắn cùng lông mi dày của nhóc con. Tròng mắt đen lộ ra vẻ vô cùng đau thương: "Tiểu Cách, về sau... Anh có thể lại tới thăm em không?"
"Em ——"
"Không được!"Hùng Thần Giai lập tức tiếp lời Tang Vãn Cách, hét lớn một tiếng. Vì để biểu đạt lập trường kiên định của mình, hắn vô cùng khẳng định lại gầm nhẹ: "Tuyệt đối không được! Tốt nhất đời này cũng đừng xuất hiện trước mặt lão tử nữa!"
Nhưng Trình Cảnh Khu chỉ liếc hắn một cái, ngay sau đó liền bỏ quên yêu cầu của hắn, làm hắn giận đến nhe răng.
"Dĩ nhiên, anh là bạn của em, vĩnh viễn vẫn như vậy." Tang Vãn Cách nói như vậy.
Trình Cảnh Khu đột nhiên khẽ cười ra tiếng, tiểu Bài Thi trong ngực hắn tựa hồ cũng được lây theo tiếng cười của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn chép một cái, cũng ngây ngốc nở nụ cười theo. Ngón tay thon dài chọc chọc gương mặt non mềm: "Bé ngốc, chú cười, con cũng cười theo làm gì vậy, hả?"
Bài Thi tất nhiên là không trả lời hắn, cái miệng nhỏ nhắn càng mở lớn hơn, cười đến càng vui vẻ hơn nữa.
Trên thế giới luôn có vài người đáng buồn như vậy. Có phải chính do họ muốn như vậy hay không không ai biết. Nhưng mà cả đời họ đều chỉ có thể sống trong hối hận cùng cô độc.
Trình Cảnh Khu nhẹ nhàng đặt đứa bé vào trong lòng Tang Vãn Cách, sau đó ở trên trán cô in một nụ hôn, cười.
Tang Vãn Cách nhìn hắn từ từ đi ra ngoài. Đôi mắt cô chớp chớp, che giấu hơi nước ấm nóng từ hốc mắt đang dâng lên.
Cô đã có được hạnh phúc của mình, nhưng còn Trình Cảnh Khu thì cả đời này đều cô độc lẻ loi một mình.
Tròng mắtnhìn về phía Hùng Thần Giai ở kế bên đang cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng. Đôi mắt long lanh nước mắt của Tang Vãn Cách như ánh lên một nụ cười. Tiểu Bài Thi trong ngực cô cười càng lớn hơn, ngay cả bánh bao nhỏ đang ở trong ngực mẹ Hùng cũng hoạt bát quơ loạn cánh tay nhỏ.
Đúng vậy, như vậy là đủ rồi. Luôn có sinh mạng mới được ra đời, cũng như luôn có người không được như ý. Cô có Gấu, có cha mẹ, còn có bánh Bao cùng bài thi nhỏ, còn có cái gì đáng để tiếc nuối đây?