Chàng trai thô lỗ từ đâu tới
Hùng Thần Giai vĩnh viễn cũng không quên được tình cảnh lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tang Vãn Ly.
Khi đó hắn cũng chỉ là một ông chủ của công ty chuyển nhà có chút gia sản, cả công ty từ trên xuống dưới cộng thêm hắn cũng chẳng qua mười mấy người, thật sự là khó coi ghê gớm. Thật vất vả mới có tiền mua một gian nhà trọ, mỗi ngày đều cùng các công nhân trong cùng một chỗ xen lẫn ăn ăn uống uống, tạp âm làm cho cả tòa nhà lớn rung trời, nhưng ngại với dáng ngoài hung ác kinh khủng sánh ngang đại ca xã hội đen của bọn họ, thật cũng không mấy người dám lên cửa bới lông tìm vết.
Chỉ có cô.
Một giai nhân thanh nhã thoát tục,, dịu dàng động lòng người đứng ở ngoài cửa ưu nhã gõ cửa, lễ độ lại lịch sự xin bọn họ an tĩnh một chút, bởi vì bọn họ nghiêm trọng quấy nhiễu giấc ngủ cùng với sinh hoạt hàng ngày của các bạn hàng xóm. Cái này nếu người khác, hắn đã sớm một quyền quất tới, đâu để ý người đó dịu dàng hay dọa nạt. nhưng vào thời khắc đó, hắn tựa như một người điên đứng ngây ra đó, mặt si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trừ chảy nước miếng ra thì hoàn toàn không nhớ gì hết.
Ngay cả chiếc áo sơ mi nhăn nhúm rẻ tiền mua được trên vỉa hè của mình vắt trên vai rơi xuống đất cũng không hay biết, trong mắt chỉ còn lại giai nhân trước mặt xinh đẹp thướt tha như hoa.
Trừ lien tục gật đầu đồng ý, sau đó ra lệnh một đám những người không có nhiệm vụ cút ra khỏi nhà hắn ra, hắn còn có thể làm cái gì đây?!
Sau đó, mỗi ngày đều giống như điên đứng ở cửa thang máy đợi cô về nhà, len lén trốn sang một bên chỉ vì liếc nhìn cô một cái, thỉnh thoảng sẽ bị chú ý tới, khi đó cô sẽ nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười đó làm tâm tình hắn bay bổng cả tuần cũng không ngừng.
Trên thế giới này tại sao có thể có một người làm cho ngươi đến điên cuồng như thế, đến nổi vừa nhìn thấy cô ấy quên ngươi là ai, trong lòng, trên mặt tràn đầy bóng dáng của cô, mỗi một ánh mắt, một nụ cười của cô cũng trân quý làm ngươi thật giống như có toàn thế giới.
Hung Thần Giai hắn là một người thô lỗ, không biết được bao nhiêu chữ, ngoài trừ sức vóc lực lưỡng ra thì không thể làm gì hết Mặc dù mở ra nhà công ty chuyển nhà, nhưng chỉ kiếm đủ tiền mua nhà sau đó cùng các bạn ăn uống hết hắn thậm chí ngay cả một chiếc xe đơn giản cũng không mua nổi, trừ mọi người xài chung một chiếc xe buýt.
Con người thường không tự biết được mình là cái dạng sinh vật gì, khi đó hắn chỉ luôn nghĩ theo tính tình của hắn mà nói, con gái nho nhã lễ độ, người nào có thể chịu gả cho hắn….
Hắn cũng không phải là chưa từng có phụ nữ, chỉ có điều họ đều là bạn giường, vừa thấy mặt trừ lên giường cái gì cũng sẽ không làm, nhưng những người phụ nữ kia làm sao có thể cùng Tang Vãn Ly so sánh với nhau, những người phụ nữ kia đều là mị tục, hám giàu, số ít quấn hắn không thả cũng là muốn làm người tình trong mộng của đại ca xã hội đen, không biết là do ông trời không thương nên mới cho hắn khuôn mặt hung thần ác sát mặt Trương Phi hay không….
Nói thật ra, hắn thật cái gì cũng sai.
A, có lẽ còn nói thiếu một chút, trừ cái gì cũng sai ở ngoài, hắn cũng không hiểu phải xem sắc mặt người. Hắn còn không nhìn thấy sắc mặc của các hàng xóm trong khu cao ốc đối với hắn khinh bỉ cùng với bài xích, lại càng không thấy được sự hèn mọn và thô tục của bản thân, hắn chỉ biết mỗi ngày coi chừng thang máy chờ cô tan việc, liền vì liếc nhìn cô một cái, nói với cô một câu.
Chỉ có cô không giống những người đó một dạng coi thường hắn. Chỉ có cô sẽ đối với hắn dịu dàng cười, tiếp nhận hắn tất cả không tốt, mặc dù đó không phải là yêu, thậm chí chỉ có thể đánh đồng với thương hại những chú chó lưu lạc đầu đường xó chợ, như vậy cũng không có gì để nói, chỉ cần cô có thể nhìn hắn một cái, hắn cũng đã rất thỏa mãn.
Có ai nói cho hắn biết tại sao lại có loại người không biết tự lượng sức mình giống hắn? Đã nhìn không thấy rõ người khác, thậm chí cả bản thân mình cũng không thấy rõ. Trong truyện, sở dĩ giai nhân có thể ở cùng quái vật bởi vì đời trước, quái vật đó là một hoàng tử. Còn hắn thì sao? Hắn chỉ là một kẻ tục tằng thô lỗ, hắn có thể lấy cái gì theo đuổi cô bây giờ?
Không giống như người đàn ông kia...
Hùng Thần Giai tại một đêm nào đó đã nhìn thấy Trình Cảnh Khu.
Người đàn ông này, thật giống tuýp hoàng tử trong mộng, một dạng hoàn mỹ không tỳ vết. Dáng ngoài tuấn lãng đủ để mê đảo phụ nữ khắp thiên hạ, nói năng cao quý ưu nhã, ngọc thụ lâm phong, thậm chí hắn còn có tài sản, kết xù, là một hoàng tử vừa sanh ra liền được bao bọc bởi nhung lụa vàng ngọc. Nếu như hắn là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa thì cũng thôi đi, cố tình người đàn ông này, liền tính tình cũng hoàn mỹ làm người ta xấu hổ.
Không chỉ có như thế, hắn thậm chí còn là một thần đồng buôn bán, đem công ty gia tộc phát triển đến quy mô khổng lồ xưa nay chưa từng có.
Nói thật, Hùng Thần Giai trong lòng muốn cùng so với hắn cũng không có khả năng
Biết rõ sẽ là thua, cần gì phải đi tự rước lấy nhục đây? Thậm chí người người đàn ông kia liền nhục đều khinh thường nhục, chỉ là môi mỏng khẽ nhếch cao nhã nhìn tới trước hắn, cười đến lạnh nhạt, lạnh nhạt làm người ta sinh ra hận.
Cũng chính là như vậy, mới thúc đẩy Hùng Thần Giai gây thành sai lầm lớn.