Ba điều kiện (hạ)
Tang Vãn Cách mấp máy cái miệng nhỏ nhắn nửa ngày cũng không thể phát ra một thanh âm.
Một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc, sắc mặt của Hùng Thần Giai nghiêm túc trước nay hề chưa có: "Công chúa, tin anh đi, em sẽ không phải hối hận đâu!"
Thần sắc của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng nếu như Tang Vãn Cách không nhận thấy bàn tay được hắn nắm tay của mình đang run rẩy, cô nhất định sẽ cho là hắn chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng bàn tay kích động kia lại cho thấy hắn khẩn trương đến cỡ nào, và lại sợ bị cô cự tuyệt đến cỡ nào.
Một loại đau nhói lòng từ trong tim cô tràn ra, khác hẳn với lúc cô thích Trình Cảnh Khu, đây là một loại cảm giác ngọt ngào hòa lẫn đau lòng, giống như đng ăn sầu riêng, mặc dù mùi của nó gay mũi, nhưng lại là mỹ vị nhân gian ít có.
Cũng không đợi Tang Vãn Cách trả lời hắn, Hùng Thần Giai tự nhiên trực tiếp mạnh mẽ kết luận: "Quyết định như vậy đi!"
"..." Như vậy cũng được sao?
Tang Vãn Cách mới vừa rồi còn chìm trong tâm tình tàn đầy cảm động, lập tức bị một câu nói này của Hùng Thần Giai đánh tan, hắn quả nhiên là con gấu ngu ngốc, con lừa không hiểu phong tình mà!
Môi hồng mím thành một đường thẳng tắp, cô dời mắt sang hương khác, lãnh lãnh đạm đạm là không đồng ý cũng không phản đối, tóm lại chính là không nói lời nào.
Tròng mắt đen tĩnh mịch khóa thật chặt khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của cô lại, Hùng Thần Giai cố gắng khắc chế khát vọng muốn rít gào ở tận đáy lòng; Ông trời ạ, hắn vẫn cho là những gì hắn trải qua trong bảy năm qua đã đủ để mình thành thục, ít nhất đã đủ cho hắn có thể dùng lý trí khống chế được tình cảm của mình, từ đó sẽ không còn mất khống chế trước cô. Nhưng giờ phút này, đối mặt với vẻ mặt giống y như bảy năm trước của cô, hắn lại trở về giống như ban đầu dạng, cả người xao động, hận không thể đứng dạy lật bàn, lớn tiếng gào thét để thổ lộ khổ sở trong lòng!
Tang Vãn Cách, quả thật là kiếp số đã định trong cuộc đời của hắn mà!
"... Tóm lại." Biết cô chắc chắn sẽ không thể nào chủ động tìm mình nói chuyện, qua một hồi lâu sau, Hùng Thần Giai dung giọng nói khàn khàn, tựa hồ đang cực lực đè nén cái gì nói: "Bất kể như thế nào, yêu cầu của anh cũng sẽ không thay đổi, anh muốn em, cũng giống như bảy năm trước, em có trốn cũng vô ích. Công chúa, em có thể dùng sức trốn, dù sao bất kể như thế nào, cuối cùng anh cũng đều sẽ đem em bắt trở về, giống như trước kia, em trốn một lần, anh sẽ hung hăng muốn em một lần, cho đến khi em hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ đó mới thôi." Cuối cùng, hắn vẫn chỉ biết uy hiếp người.
Nghe vậy, Tang Vãn Cách mới đưa mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút mê ly, tựa hồ không hiểu chuyện gì, hồi lâu, cô mới hỏi thật nhỏ: "Sao anh lại phải khổ như thế chứ, anh..." Cô lắc đầu, cũng nói không thành lời nữa.
Chỉ có nước mắt tràn đầy hốc mắt.
"Anh cũng biết, em không yêu thích anh." Phí hết lớn hơi sức, Hùng Thần Giai mới nói ra một câu nói như vậy, trời mới biết, từ trong miệng mình nói ra chuyện cô không thích mình, đối với hắn mà nói là hành hạ biết bao nhiêu, hắn thà bị đối mặt với đối thủ cực kì hung ác, cũng không nguyện nhìn thấy nước mắt của cô, "Anh đối xử với em tệ như vậy, em chán ghét anh cũng phải. Nhưng mà ──"
Thanh âm bỗng dưng kiên định, "Dù sao, bất kể như thế nào, anh chính là muốn ngươi, đây là chuyện duy nhất mà anh muốn làm. Chỉ cần, chỉ cần em không trốn, anh nhất định sẽ không khi dễ em nữa."
... Thật sẽ không "Khi dễ" nữa sao?
Trời mới biết!
Nhưng con cừu nhỏ lại vô cùng tin tưởng. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trong mắt đẹp lóe lên vẻ ngây thơ sáng rỡ xinh đẹp như chú nai con, tựa như đang hỏi: có thật không? 0(^___^)0
Hùng Thần Giai làm ra vẻ như đang tuyên thệ, ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu hiện ra vẻ phóng khoáng vô cùng cuốn hút: " Anh thề!" Hắn sẽ không khi dễ cô, tuyệt đối sẽ không khi dễ cô!!
Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, khó xử không dứt.