Tù Yêu

Chương 4: Chương 4




Cũng vào đêm khuya tĩnh mịch như lúc này.

Tựa vào cửa sổ sát đất, điếu xì gà từ khe hở của hai ngón tay người đàn ông, đã gần như cháy sạch, nhưng hắn vẫn si ngốc nhìn phương xa, đôi mắt đen thâm thúy đó nhìn không hề nháy mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thanh âm rên rĩ của người phụ nữ trong phòng dần dần lớn lên, nhưng lại không hề quấy rầy đến suy nghĩ của hắn chút nào, hắn vẫn đứng đó, cùng với những lọn khói quay quanh, nhưng hắn vẫn không hề hút chỉ đưa mắt nhìn nơi xa.

“Ưm... A anh Dương, anh giỏi quá, a... Còn muốn, em còn muốn????? Ưm ──”

Tiếng hét cuối cùng của người phụ nữ đó bén nhọn yêu kiều kéo dài “Anh Dương, thực rõ ràng, cô ta đã đạt tới cao trào, nhưng lập tức, cô ta bắt đầu cầu xin tha thứ, em, em chịu không nổi... A anh Dương... Em, em giúp anh mút ra được không?! A...”

Người đàn ông từ trông về phía xa lấy lại tinh thần, giống như lão tăng nhập định, quay lại phòng khách ngồi xuống, lẳng lặng chờ đôi nam nữ trong phòng làm xong mọi chuyện.

Đem điếu xì gà dụi vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, hai tay hắn vòng quanh ngực, tựa vào trên sô pha, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại tiếng kêu dâm đãng của người phụ nữ khi cao trào vừa rồi.

Không có một chút e lệ, hoàn hoàn toàn toàn chính là bị tình dục làm chủ lý trí, tựa hồ có thể hét được bao nhiêu thì hét, tận tình phóng đãng, dâm đãng không chịu nổi.

Không giống cô gái nhỏ của hắn, cho dù kích tình như thế nào, cô cũng dùng hết toàn lực khắc chế chính mình, không cho mình kêu thành tiếng, vào mỗi lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn ẩn nhẫn nén lại đến đỏ bừng, đẹp đến mức làm cho người ta không thể hô hấp, mỗi khi nhớ đến cô làm cho dục vọng luôn luôn bình ổn của hắn tiếp tục sống lại lần nữa.

Cô gái nhỏ của hắn...

Người đàn ông nhắm lại mắt, trong ánh mắt thâm trầm có tia sáng lấp lánh như độc xà đang toát ra.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ chỉ bọc một cái khăn tắm đi ra, trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt tràn đầy vẻ trêu đùa: “Thế nào, đại ca, nghe xong lâu như vậy, có phản ứng gì không?” Ánh mắt thoáng nhìn về hướng đũng quần của người đàn ông, lập tức mất hứng thở dài,“Đại ca, anh vẫn không cứng nổi à!” Không thể hưởng thụ cực lạc của nhân gian, làm đàn ông còn có lạc thú gì?

Người đàn ông thản nhiên nhìn hắn một cái, hắn lập tức nín bặt.

“Chuyện anh dặn cậu làm đến đâu rồi?”

“OK, nhưng em không hiểu, đại ca, anh muốn đến cái trường học quỷ quái đó làm gì vậy?” Dương Ngạo cau mày khó hiểu,“Trường học đó có gì vui à” Chẳng qua chỉ là trường trung học bình thường thôi, nhiều nhất chỉ là trường chuyên, đại ca đến đó làm gì nhỉ?

Người đàn ông lại liếc mắt qua một cái: “Chuyện này cậu không cần biết.”

Dương Ngạo bĩu môi: “Thật không biết chúng ta rốt cuộc có phải là huynh đệ vào sinh ra tử hay không. Anh nhìn anh đi, cả ngày buồn giống như quả hồ lô, nói cái gì cũng không chịu nói với chúng em, đại ca, anh có biết chúng em đều rất lo lắng cho anh hay không!”

Vậy mà hắn còn thường xuyên mang theo mỹ nữ đến chỗ này làm tình cho anh ta nghe, mục đích không phải chỉ vì muốn kích thích đại ca nhất trụ kình thiên đó sao, chẳng lẽ hắn có sở thích biến thái để người khác lắng nghe chuyện hoan ái riêng tư của hắn?

Người đàn ông lặng yên thật lâu, ngay lúc Dương Ngạo thiếu chút nữa nhịn không được không để ý đến hắn là đại ca muốn nổi bão, hắn cúi đầu mở miệng: “... Anh có người yêu rồi.”

Dương Ngạo bị dọa rớt cằm.

Bàn tay to của người đàn ông dùng sức đấm mạnh một cú, liền đem cái cằm trật khớp của gã kia trở về chỗ cũ.

Sau đó quyết đoán đứng dậy bước đi.

Sau khi thoát khỏi sửng sốt, Dương Ngạo lập tức chân chó theo sau, lải nhải tuyên thệ nhất định phải tìm ra bí ẩn này, ngày mai nhất định phải tìm bọn đàn em khoe tin tức chấn động độc nhất vô nhị này: “... Hắc hắc hắc đại ca à, có thể hé cho em niết tí xíu, chị dâu là ai hay không? Tên gì, họ gì, nhà ở đâu, năm nay được bao nhiêu tuổi? Sao trước giwof em không nghe đại ca nhắc ạ? Có lien quan gì đến ngôi trường rách mà anh bảo em làm không? Anh quen biết với chị dâu khi nào?...”

Người đàn ông dừng lại cước bộ, chỉ nói một câu: “Cô ấy... Là công chúa.”

Lưu lại Dương Ngạo khổ sở vò đầu bứt tai nghĩ đến nát óc.

Công chúa, công chúa nước nào thế?! Cũng không phải không có tiểu thư quý tộc hay công chúa một vài quốc gia nào đó coi trọng đại ca, nhưng anh ấy không phải luôn giống như Liễu Hạ Huệ ai đến cũng cự tuyệt sao? Hắn cùng chúng huynh đệ còn tưởng rằng đại ca bởi vì bị bệnh bất lực nên mới không đón nhận những người đó, dù sao những người đó đều là báu vật hiếm thấy mà~

Ách, chờ hắn từ trong những tưởng tượng loạn xạ của hắn lấy lại tinh thần, liền phát hiện người đàn ông kia đã sớm không biết tung tích...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.