Em thích anh có đúng hay không?
Thế là Tang Vãn Cách đang cảm động bị Hùng Thần Giai đeo bám dai dẳng ôm vào trong ngực, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc lâu mới miễn cưỡng nguyện ý buông cô ra để cho cô lên lớp dạy học.
Vừa buông tay vừa lầm bầm: "Tụi nó cũng đã sắp thi đại học rồi, còn phải học âm nhạc làm gì nữa." Sao cô cứ phải đi lên lớp nhỉ, không bằng ở lại chỗ này cùng với hắn lăn qua lộn lại trên giường còn hơn.
Tang Vãn Cách bất đắc dĩ liếc hắn một cái, bộ dáng nũng nịu đẹp đẽ khiến bụng dưới của Hùng Thần Giai lại căng thẳng, không kiềm được liền muốn đưa tay ra kéo cô vào ngực lại bị Tang Vãn Cách nhẹ nhàng né tránh được, mày rậm nhíu một cái, một luồng sát khí hung ác nhất thời dâng lên mặt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Tang Vãn Cách có chút không vui, hắn lập tức gió chiều nào theo chiều đó toét miệng ra cười ngọt như kẹo mạch nha: "Chế độ giáo dục bây giờ thật là càng ngày càng cứng nhắc càng ngày càng sa đọa rồi, vì trước khi vào đại học còn cưỡng bách bọn học sinh phải học thể dục âm nhạc mỹ thuật... Phó khoa, thật là quá phận, quá nông cạn rồi, quả thật chính là làm chuyện vô ích mà! Thật ra thì lên đại học có ích lợi gì chứ? Không phải cũng có rất nhiều người học đại học xong nhưng vẫn không tìm được việc làm không lấy được vợ không nuôi được cuộc sống gia đình không thể nuôi con đó sao, còn không bằng học theo anh làm xã hội đen ──" Lỡ miệng nói ra hắn cũng giật mình, bàn tay lập tức che miệng lại, đôi mắt đen như mực nhìn chung quanh. Cũng thật may vừa phát hiện ra không nhìn thấy bóng dáng Tang Vãn Cách ở bên cạnh.
"Được rồi đừng lầm bầm nữa." Tang Vãn Cách khẽ nâng cánh môi hồng thuận lên, lúc nãy khi hắn đang thao thao bất tuyệt diễn giảng cô đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, chỉ trách đầu gấu này lúc thô lỗ thì vô cùng thô lỗ, còn lúc tỉ mỉ so với ai khác lại càng tỉ mỉ hơn, trong phòng nghỉ còn cố ý an bài một gian phòng thay quần áo, bên trong chất đầy quần áo phụ kiện của phái nữ, ngay cả nhãn mác cũng chưa có tháo xuống.
Chuyện quần áo cô không cần phải lo nữa nên Tang Vãn Cách cũng không còn giữ cái suy nghĩ quần áo mình lúc nãy đã bị đầu gấu đá vào dưới ghế sa lon rồi. Chuyện cô lúc này đang rối rắm là ── phải giải thích thế nào với người khác về việc quần áo lúc buổi sáng và bây giờ không giống nhau đây?
Thấy cô cứ nhíu mày không buông ra, Hùng Thần Giai không chút cố kỵ về việc hắn đang trần truồng khoe ra thân thể rắn chắc màu đồng, một tay khẽ chống dậy, chuyên chú ngưng mắt nhìn người yêu, trái lại với ánh mắt không che giấu chút nào của hắn Tang Vãn Cách lại thấy cực kỳ không được tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần ửng đỏ lên.
"Hắc hắc..." Hùng Thần Giai cười, thừa dịp giai nhân đang xấu hổ nhào tới trước đem cô ôm lấy, nắm vòng eo mảnh khảnh không đầy một gang tay liền hướng áp xuống giường, sau đó dùng miệng loạn hôn khắp cả mặt cô hết sức nhiệt tình, như đại cẩu rửa mặt thay cô vậy.
"A ──" đôi môi anh đào khẽ bĩu ra, Tang Vãn Cách bất đắc dĩ mặc cho con gấu nào đó đè cô ở dưới thân thể tận tình giày xéo, đôi mắt lung linh mơ hồ thoáng qua một tia ngượng ngùng.
Thật là sao vào lúc cô xấu hổ như vậy lại bị cái tên Hùng Thần Giai luôn luôn cẩu thả này bắt được vậy chứ!
Miệng rộng toét ra cười càng thêm chói mắt, từ góc độ của Tang Vãn Cách nhìn sang, cơ hồ không nhìn thấy cả người hắn mà chỉ thấy hai hàm răng tỏa sáng lấp lánh kia thôi.
Càng nghĩ càng khó chịu, cô mân mân miệng nhỏ, thừa dịp đầu gấu chưa chuẩn bị, hung hăng đem hắn đẩy ra, sau đó linh xảo nhảy xuống giường liền cách xa Hùng Thần Giai năm bước.
"Em tránh xa như vậy làm cái gì, anh cũng sẽ không ăn thịt em." Đại Hùng rất là bất mãn, đưa tay muốn bắt lấy cô nhưng lại thấy Tang Vãn Cách không ngừng lui về phía sau, mày rậm căng thẳng, liền bò dậy đi về phía cô, không thèm để ý đem thân thể cường tráng hoàn mỹ của mình tự nhiên biểu diễn ở trong không khí.
"Quỷ mới tin anh á." Tang Vãn Cách nhăn lỗ mũi, bắt đầu cùng hắn rượt đuổi vòng vòng trong phòng, tóc thật dài xinh đẹp rớt xuống trán, đầu vai nhu nhược xinh xắn, đường cong xinh đẹp làm cho cô nhìn giống như là một cô gái thanh xuân xinh đẹp vừa mới lớn.
Hùng Thần Giai nhất định nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, tròng mắt đen thâm thúy thẳng tắp soi vào đáy mắt của Tang Vãn Cách, rõ ràng trong ánh mắt long lanh như nước của cô hắn chỉ nhìn thấy một tia cười dịu dàng cùng ngượng ngùng, lại hoàn toàn không thấy sự kháng cự giãy giụa của bảy năm trước nữa.
"Ha ha ha ha ha ──"
Thấy hắn cười đến là lạ, Tang Vãn Cách không khỏi lo âu dùm mà nhìn sang hắn, gã đầu gấu này bị ngu đi rồi sao? Tại sao hắn không tới bắt lấy cô mà ngược lại còn cười đến thật phách lối như vậy chứ?
Hùng Thần Giai cắm đầu cắm cổ cười một lúc lâu mới dừng lại, tròng mắt đen rạng rỡ phát sáng ngắm nhìn cô, một giây kế tiếp, Tang Vãn Cách cơ hồ không thể thấy rõ động tác của hắn là như thế nào, chỉ biết mình đã bị nhét vào trong lồng ngực quen thuộc cường tráng kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc ngửa lên, đôi mắt lung linh lộ ra chút mê võng: hắn muốn làm gì vậy?
Môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên cánh môi mềm mại, giờ khắc này, cuối cùng Hùng Thần Giai cũng có thể quang minh chính đại hỏi ra một câu: "Công chúa, em thích anh có đúng không?"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách lập tức đỏ hồng lên!