Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 44: Chương 44: Chương 43




Nhìn qua thì giống như một tai nạn giao thông bình thường.

Đường lên núi gập ghềnh, mẹ của Xa Tình Không là Diệp Mộng ngồi xe gắn máy chở khách lên núi, trời mưa đường trợt, lúc quẹo cua bánh xe trợt qua vách núi, tim Diệp Mộng bị nhánh cây cắm xuyên qua, máu chảy nhiều, nhịp tim ngưng đập, chết tại chỗ.

Tài xế xe gắn máy chỉ bị té gảy xương, xe cấp cứu đến chở thi thể của Diệp Mộng đi, cảnh sát địa phương cũng tới, tài xế được cấp cứu tỉnh lại, bị thẩm vấn và điều tra, đúng là một tai nạn giao thông bình thường.

Không giải quyết được gì.

——

Trần Uy dành cả đêm nhìn tài liệu năm đó, ngày hôm sau báo cáo với Lục Thâm Viễn.

“Có điểm khả nghi gì không?” Anh dùng chuyện này để khảo nghiệm Trần Uy.

Trần Uy đi theo Lục Thâm Viễn cũng đã lâu, lần này về thôn quê cũng đi theo anh, tôi luyện đủ rồi, chờ giải quyết được vụ án kỳ lạ này rồi về thành phố sẽ báo cáo lên cấp trên, cho Trần Uy thăng chức.

Trần Uy gật đầu, cầm giấy nháp ra, nói mấy điểm nghi ngờ: “Có hai điểm khả nghi. Thứ nhất, vụ án xảy ra ở Lan Khê, nhưng theo điều tra Diệp Mộng không phải là người Lan Khê, căn cứ vào tin tức mà cô Xa cung cấp, năm đó bà ấy đang trên đường về quê thì qua đời, đoạn đường núi kia vẫn còn ở trong phạm vi thành phố, chưa qua địa phận khác. Thứ hai, không có báo cáo pháp y, tuy nói năm đó vụ án do cảnh sát ở khu xa xôi hẻo lánh của thành phố đảm nhiệm, nhưng đối với việc chết người, không thể nào không có báo cáo pháp y? Trừ khi…”

“Trừ khi người nhà của Diệp Mộng ngăn cản không cho nghiệm xác?” Lục Thâm Viễn ngắt lời Trần Uy, sờ qua văn kiện trước mặt.

Trần Uy không hiểu, “Nhưng tại sao phải ngăn cản nghiệm thi chứ, chẳng lẽ bọn họ không muốn biết người thân của mình chết như thế nào sao? Hay chỉ đơn thuần tin tưởng đây là một tai nạn giao thông bình thường?”

“Hoặc là, bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra.” Anh suy tính, giả thiết này cũng có thể, “Hung thủ hối lộ Diệp gia để bọn họ giữ bí mật?”

“Không đến nổi vậy chứ, mạng người thân của mình mà cũng có thể hối lộ à?” Trần Uy lắc đầu, khó tin.

Lục Thâm Viễn mở một phần tài liệu ra, “Tôi đã hỏi Tình Không rồi, năm đó mẹ cô ấy tới Lan Khê để đi làm, nguyên nhân chủ yếu là do nhà thiếu tiền, ông ngoại lại bị bệnh, giá tiền thuốc đắt đỏ.”

“Vậy cũng không thể nào!” Trần Uy đoán được anh định nói gì, “Dùng sinh mạng trẻ đổi sinh mạng già, dù gì cũng không đáng giá, mẹ của Diệp Mộng sẽ đồng ý sao? Người cha mắc bệnh chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, lòng cha mẹ bao la mà.”

Trần Uy hơi kích động. Giọng nói cao hơn mấy phần. Lục Thâm Viễn giương mắt nhìn anh ta. Trần Uy mím môi sờ sờ sống mũi, “Xin lỗi sếp. Em xử trí theo cảm tính nhiều quá.”

“Không cần xin lỗi.” Lục Thâm Viễn khép tài liệu, thẳng sống lưng, “Cậu nói không sai. Nhưng nếu như con gái mình làm chuyện mất mặt tổ tiên, người nhà liệu còn sẽ khoan hồng độ lượng không?”

Trần Uy: “Hả?”

——

Xa Tình Không rảnh rỗi đi theo cô giáo Cố ra chợ mua ít trái cây, do cô ấy lựa. Cô biết Xa Tình Không muốn mua cho bạn trai nên nhiệt tình giúp đỡ, chọn lựa một hồi, giới thiệu cho cô những nơi bán trái cây và đặc sản ngon nhất ở đây.

Dạo phố xong, trong tay cô là một đống đồ ăn lớn nhỏ.

Cô giáo Cố lập gia đình nhiều năm nhưng nội tâm vẫn còn là một thiếu nữ yêu dạo phố mua sắm, đồ ăn vặt ven đường nào cũng không bỏ qua, thừa dịp Xa Tình Không không chú ý đã chạy đi mua một xâu thịt viên, chưa ăn đã đưa cho cô cười nói: “Món chả nấm ở đây ngon lắm, cô muốn nếm thử không?”

Mùi vừa thơm vừa béo ngậy. Còn có một lớp dầu phủ bên ngoài.

Cô giáo Cố đột nhiên đưa xiên thịt đến gần mũi cô, đập vào mặt là mùi dầu mỡ, dạ dày Xa Tình Không đột nhiên sôi trào, vội vàng né người qua một bên, khom người, nôn ọe.

Nôn hai lần không ra gì cả. Cô đứng dậy hít thở sâu, cũng hơi tỉnh. Giáo sư Cố bị giật mình, vội vàng đi tới vỗ vỗ sau lưng cho cô, lo âu, “Không phải là em có rồi chứ?”

Câu hỏi này. Khóe miệng cô co quắp, “Làm sao có thể.”

Mấy tuần trước vừa mới ba ba ba, làm sao nhanh như vậy đã có rồi, vậy sức chiến đấu của Lục Thâm Viễn cũng phải ghê gớm lắm?

“Chẳng lẽ hai người còn chưa…” Cô giáo Cố chọt chọt hai đầu ngón trỏ vào nhau.

Xa Tình Không: “…” Cô đẩy cô giáo Cố một cái, vừa tức giận vừa buồn cười, “Cô đang suy nghĩ gì đấy!”

——

Đột nhiên cơ thể Xa Tình Không thấy không thoải mái, nhiệm vụ dạo phố cũng qua loa kết thúc, cô giáo Cố về nhà, Xa Tình Không về nhà trọ.

Liêu Tiểu Duyên còn chưa về, cô tranh thủ dọn dẹp đồ chuẩn bị tới chỗ anh ở. Chuyện của hai người đã công khai. Không có gì phải che che giấu giấu.

Còn chưa ra cửa, Xa Tình Không đã nhận được điện thoại của bạn tốt Lương Hiểu Giác. Thấy màn hình hiện tên, cô sững sốt mấy giây.

Lần trước Xa Tình Không về Lan Khê, cầm tóc của cha Xa Viêm đi làm DNA kiểm nghiệm, tìm người quen biết nhờ giúp đỡ, Lương Hiểu Giác chính là người đã giúp cô.

Chỉ là Xa Tình Không len lén che giấu sự thật: Không cho đối phương biết mình làm giám định thân nhân. Hai người không thường liên lạc. Một cú điện thoại. Là kết quả à?

“A lô.” Cô nhận điện thoại, che giấu sự run rẩy, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Lương Hiểu Giác không phải người thích vòng vo, cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Tình Không, lúc trước chuyện cậu nhờ tớ đã có kết quả rồi, cậu đưa tớ hai sợi tóc, kết quả là không đồng nhất, cậu muốn giám định quan hệ thân nhân phải không? Thật đáng tiếc, hai người này không có quan hệ máu mủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.