Cô há hốc mồm nhìn kiệt tác trước mắt này, thật sự khó có thể tưởng tượng cái đó chính là cùng một loại hoa cô vừa cắm sao.
Cùng là hoa sen, cành liễu còn có lá sen, theo trong tay hắn cắm ra lại giống như một bức họa!
Cành liễu buông xuống, hoa sen nở ra được lá sen phụ trợ thể hiện sự yên tĩnh giữa ngày hè……
Ngoại trừ cá tính cổ quái khó dò, ở phương này hắn quả là thiên tài.
「 Được rồi ,cô cứ chiếu theo như vậy cắm lại một lần.」 Hắn nói xong lại đem tất cả hoa rút ra giao lại cho cô.
「 A? Tôi còn chưa có nhớ kỹ……」 Cô kích động nói.
「 Không nhất định phải hoàn toàn giống nhau.」
「 Nhưng mà……」 Cô cầm lấy hoa khó khăn bắt chước bố cục của hắn, nhưng bởi vì không có tự tin mà chậm chạp không dám xuống tay.
Hắn lắc đầu thở dài, đứng dậy vòng qua cái bàn đi đến phía sau cô,
khom người ở phía trên vai phải cô, thấp giọng nói:「 Cắm bằng trực giác, suy nghĩ lâu quá chỉ làm hoa tổn sinh mệnh của hoa.」
Từ khi hắn gần sát, một cổ mùi thơm lạ lùng lại tiến vào hơi thở của
cô, thân thể cô lập tức trở nên cương cứng,động cũng không dám động.
「 Quan trọng nhất là quyết định vị trí của nói, sau đó cắt xéo thân
cây cắm vào thủy.」 Hắn từ trên vai cô vươn hai tay về phía trước, tay
phải cầm lấy phần bị cắt bỏ, tay trái nhẹ nắm hoa sen, chỉ cô làm cách
nào cắm hoa sen xuống.
Cô kích động nín thở tức không biết làm sao.
Tư thế hắn quả thực giống như từ sau ôm cô, tuy rằng thân thể hai
người vẫn chưa tiếp xúc nhưng nhiệt độ cơ thể cả hai ở khoảng cách năm
cm vẫn kích động lẫn nhau.
Không hề có lý do tim của cô đập rối loạn tiết tấu.
「 Đã hiểu chưa?」 Giọng của hắn như nước biển thâm trầm, ở bên tai cô nhộn nhạo.
Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, chỉ lắng nghe thanh âm của hắn căn bản không chú ý tới câu hỏi hắn nêu ra.
「 A……」 Thấy cô không đáp lại, đôi môi của hắn chuyển hướng lơ đãng khẽ ngâm bên tai cô.
Cô kinh hãi giống bị nóng đếnche lỗ tai, cả người chạy về phía bên trái.
「 Làm sao vậy?」 Hắn nhìn cô khóe môi hiện lên trò đùa dai.
Theo phản ứng của cô xem ra Hướng Uyển Thanh là đóa còn chưa bị hái
nha! Lưu Chí Tuyên lại chưa có chạm qua cô, thật sự là ngoài dự kiến của hắn, thiếu gia nhà giàu kia thật sự thương yêu cô ta như vậy sao?
「 Không…… Không có gì……」 Cả khuôn mặt cô đỏ như hoa hồng, lắp bắp nói.
「 Cắm hoa cần phải chuyên tâm, Hướng Uyển Thanh, cô không thể không chuyên tâm.」 Hắn đùa cợt gọi thẳng tên họ cô.
「Tôi……」 Cô hết đường chối cãi lâm vào bực mình. Rõ ràng là hắn cố ý muốn nhiễu loạn cô giờ lại trách cứ cô không đủ chuyên tâm.
「 Quên đi, trọng điểm tôi đã nói cho cô biết, kế tiếp cô tự chính
mình luyện tập đi! Tôi có chút mệt muốn nghỉ ngơi một chút.」 Hắn dứt lời liền đi hướng đông bên cửa sổ, ngồi dựa trên ghế thản nhiên nhắm mắt
dưỡng thần.
Hắn vừa rời khỏi cô mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tọa hồi nguyên vị, bắt đầu còn thật sự cắm hoa.
Hai người không nói chuyện bốn phía trở nên im lặng đến kỳ lại, yên
lặng đến nổi cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở chính mình, có một khắc cô
còn hoài nghi La Ẩn rời khỏi, nhưng nhìn lại hắn lại nằm nghiêng ở trên
ghế dường như đang ngủ.
Cô nhìn thấy hắn ngủ trong lòng nói cho chính mình phải nhanh luyện
tập cắm hoa, nhưng mà tầm mắt chẳng qua là không thể từ khuôn mặt tuấn
mỹ của hắn kéo ra.
Nhìn thấy La Ẩn phía trước,cô không tin đàn ông cũng có thể có bộ
dạng 「 thoát tục 」, trong trí nhớ tất cả phái nam đều theo bản năng
động vật làm sao thanh tâm quả dục.
Nhưng La Ẩn thật sự như là không dính bụi trần, ôn nhuận như quân tử, trong sáng giống như Minh Nguyệt, ánh mắt cùng khí độ đều không giống
người thường, cũng khó trách có thể hấp dẫn rất nhiều phái nữ tới cửa,
nhưng mà cô thật sự không hiểu một mĩ nam linh khí bức người như vậy, vì sao cá tính lại kém như vậy nha?
Kinh ngạc nhìn mặt hắn cô một mình nghĩ lung tung một lúc lâu. Thẳng
đến một trận mệt mỏi đánh úp lại,cô nhịn không được ách xì một cái,cô
mới phát hiện chính mình lãng phí không ít thời gian.
Cô lại tự nói cho chính mình nên chuyên tâm cắm hoa,nhưng mà có lẽ là trong phòng hoa rất thoải mái rất im lặng, không khí mát mẻ mùi hương
thơm ngát càng làm cô buồn ngủ, mí mắt của cô trở nên rất nặng, mặc kệ
cô cường chống đỡ như thế nào vẫn không ngừng mà tự động khép lại.
Lúc này một bàn tay bỗng nhiên xoa mái tóc của cô,cô khó khăn nâng
gáy lên, nâng mi mắt lên chỉ thấy La Ẩn không biết khi nào lại đi đến
bên cạnh,dùng một loại ánh mắt làm cho người ta run sợ nhìn cô.
Cô kinh hoảng mở miệng, muốn nói gì nhưng là yết hầu như là bị khóa lại hoàn toàn phát không ra tiếng.
Hắn mỉm cười cúi người nâng mặt của cô lên, khuôn mặt tuấn tú chậm
rãi gần sát mặt cô, chậm rãi dùng cái loại sẽ ép người ta phát điên
bằng tốc độ nhanh nhất hướng về phía môi cô.
Anh…… anh muốn làm gì……