Ngày qua ngày, ba tháng làm việc cuối cùng của Vương Thu sắp kết thúc.
Một tuần trước khi nghỉ việc, Vương Thu lấy thân phận trợ lý lần cuối cùng đi theo sếp Trịnh đến công tác ở tỉnh bên.
“Sếp Trịnh, anh xem thử xem còn có vấn đề gì không?” Vương Thu đã bắt đầu đưa tài liệu cho Trịnh Quân trên tàu cao tốc: “Nếu không có vấn đề gì, em sẽ gửi bản email cho Tiền Tiền.”
“Đây là phần cuối cùng cậu giao cho cậu ta phải không?” Trịnh Quân cúi đầu nhìn nhìn Vương Thu sắp xếp đâu ra đấy, gật gật đầu: “Được rồi, hai người tự xử lý là được.”
Vương Thu thấy dáng vẻ không hứng thú gì của anh, cười cười.
“Gần đây Tiền Tiền có tiến bộ rất lớn, tiếp nhận công việc của em chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Ừm.” Trịnh Quân lên tiếng, anh nhớ đến gì đó, lấy một phong thư căng phồng trong túi của mình ra, đưa cho Vương Thu: “Trước đó từng nói sẽ đưa cho cậu, gần đây cứ bận mãi, quên mất.”
“Đây là...” Vương Thu cầm trong tay, nặng trịch: “Em có thể mở ra xem không?”
“Tùy cậu.”
Vương Thu mở ra, nhìn bên trong nhét đầy mấy cái thẻ như thẻ ngân hàng.
Cậu đưa tay lấy ra một xấp, phát hiện tất cả đều là thẻ mua sắm của công ty bách hóa quốc tế ở thành phố bọn họ, mỗi thẻ có mệnh giá mười vạn, chỉ một túi này thôi, sợ có lẽ còn hơn thẻ VIP mấy chục vạn.
“Sếp Trịnh?” Mặt mũi Vương Thu trắng bệch: “Anh đi ăn cướp hả? Sao có nhiều thẻ quá vậy?”
“Người khác đưa, tôi cũng không dùng được.” Đối với những chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, Trịnh Quân không quá khắt khe, đưa Vương Thu cũng không thấy đau lòng: “Sắp hết hạn rồi, cậu nhanh dùng đi.”
“Sếp...”
“Cậu không cần thì đưa cho người khác đi, cậu đến toa ăn uống đưa cho từng người là được.”
Vương Thu câm miệng, cậu còn chưa hào phóng đến vậy ok? Cho nên cậu nhét thẻ lại vào phong thư, bỏ toàn bộ vào túi mình, lại ngoan ngoãn nịnh hót Trịnh Quân:
“Cảm ơn sếp Trịnh, có thể làm việc cho ngài, thật sự là phúc phận của em.”
“Vậy mà cậu còn ném phúc phận đi đấy.”
Trịnh Quân lạnh nhạt nhìn Vương Thu, cổ Vương Thu chợt cảm thấy lạnh, cứ cảm thấy ánh mắt của đại ma đầu vô cùng ai oán.
__________
Lần công tác là của Vương Thu nhẹ nhàng hơn cậu tưởng tượng nhiều, bọn họ chuẩn bị hành trình 5 ngày, nhưng đến ngày thứ 3 thì công việc cũng đã hoàn thành tương đối.
Buổi tối về khách sạn, Vương Thu ngồi bên bàn xử lý hợp đồng, quay đầu lại hỏi Trịnh Quân đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
“Sếp Trịnh, có muốn đổi vé máy bay hay là...”
Trịnh Quân nhìn cậu một lát, đột nhiên cười cười: “Cậu vất vả đi theo bán mạng cho tôi mấy năm, hai ngày dư lại này cậu tính chi phí vào du lịch đi, cậu sắp xếp là được.”
“Sếp Trịnh...” Vương Thu cầm bút trong tay, lòng căng thẳng. Cậu thấy dáng vẻ này của Trịnh Quân có gì đó không ổn lắm, nói cũng kỳ, hiện tại đại ma đầu cười với cậu, Vương Thu lại cảm thấy không vui vẻ bằng thường ngày mắng cậu nữa.
Đột nhiên Vương Thu cũng phiền muộn theo, dừng một lát mới khôi phục cảm xúc, cậu đáp: “Vậy được, em sẽ sắp xếp ngay, trước đây em cũng định đến đây chơi rồi.”
Trịnh Quân gật đầu, ôn hòa lạ thường: “Ừm, cậu làm gì thì làm đi.”
Vương Thu không quen dáng vẻ thế này của Trịnh Quân, cậu quen biết Trịnh Quân mấy năm, chưa từng thấy qua đại ma đầu dịu dàng như vậy.
“Sếp Trịnh...” Vương Thu hô một tiếng, lại không biết nên nói gì, ngượng ngùng cười cười đứng dậy đi đến bên cạnh Trịnh Quân: “Anh có tâm sự sao?”
Trịnh Quân nhìn cậu một cái, mím môi lắc lắc đầu.
“Không phải tâm sự.”
Vương Thu còn chưa kịp hỏi lại, đã nghe Trịnh Quân nói tiếp: “Chỉ là có hơi luyến tiếc để cậu đi.”
Trịnh Quân đứng lên, vỗ vỗ bả vai Vương Thu.
“Coi như tôi cho cậu nhìn thực tế, không cần tiếc tiền. Ít nhất sau này có vợ có con có giường ấm, khi ngồi trong nhà giặt tã đổ nước tiểu, còn có thể nhớ đến ngày xưa có ông sếp đã từng tốt với cậu thế nào...”
Những lời dễ nghe này, sao Vương Thu lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Thấy vẻ mặt của cậu u sầu, mày cũng nhăn thành một cục, Trịnh Quân nhìn mà cười không ngừng.
“Sau này phải sống cho tốt, nghe rõ chưa?”
Sau này ở nơi mà anh nhìn không tới, có lẽ Vương Thu cũng sẽ sống rất tốt.
Nhưng mà Trịnh Quân vẫn không an tâm.
Bị ăn hiếp, bị đau khổ, ai có thể đứng ra giúp cậu đây?
“Sếp Trịnh, sao anh nói chuyện cứ như sinh ly tử biệt vậy.” Vương Thu run run vai: “Đáng sợ quá đi.”
Trịnh Quân cười không đáp.
Mất đi đường giao thoa, vĩnh viễn tách ra, không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Vậy có gì khác với sinh ly tử biệt đâu.
“Vương Thu...”
“Sao vậy?”
Trịnh Quân dừng một chút mới nói, không phục lại dáng vẻ thường ngày: “Cậu mau xem xem hai ngày tới đi đâu chơi đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì...”
Tạm biệt.