Lúc Vương Thu nằm trên xe cứu thương, mới dần dần khôi phục ý thức.
Cậu cảm thấy đầu mình mông lung, tất cả tri giác đều tập trung ở cánh tay phải đang bị người ta nắm chặt.
Là ai đang nắm vậy?
Vương Thu thật sự bối rối.
Cậu chỉ cảm thấy bàn tay kia rất nóng, nóng đến nỗi thân thể bị nước sông ngâm đến cứng đờ của cậu cũng bị nó làm ấm lên không ít.
“Vương Thu, Vương Thu, cậu chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Cậu nghe được có người đang lặp đi lặp lại những lời này bên tai cậu. Nhưng mà cậu mệt mỏi quá, mệt đến nỗi không còn sức lực để đáp lại.
Vương Thu nhắm lại đôi mắt vừa mở hé ra một ít, tiếp tục hôn mê.
__________
Nhiều năm rồi, Trịnh Quân chưa từng chật vật đến vậy.
Từ khi anh có tiền, có của cải, anh chưa bao giờ rách rưới thế này.
Quần áo trên người anh đều ném xuống đất trước khi nhảy xuống nước, sau đó lại vội vàng lên xe cứu thương với Vương Thu, anh cũng chỉ bọc một tấm chăn mỏng trên người. Sau khi đến bệnh viện rồi anh vẫn nghe lời đi theo, cuối cùng hộ sĩ nhìn không nổi nữa, mới đưa cho anh một bộ quần áo bệnh nhân để anh mặc tạm.
Tình huống của Vương Thu khá ổn định, do được cấp cứu kịp thời nên chỉ mất sức hôn mê, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với Trịnh Quân chỉ cần chờ cậu tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.
Cho đến lúc này đây Trịnh Quân mới mạnh mẽ thở ra một hơi dài.
Trịnh Quân tìm một cái ghế, đặt bên cạnh giường bệnh mà Vương Thu nằm trong phòng cấp cứu, yên tĩnh trông chừng.
Anh cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt đang dần khôi phục huyết sắc của Vương Thu, nhìn lồng ngực phập phồng đều đều, tuy còn sợ hãi nhưng đã thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy anh đã suýt bị hù chết.
Thiếu chút nữa anh đã cho rằng người giây trước còn ở bên cạnh anh, giây sau đã không còn nữa. Vĩnh viễn biến mất trên thế giới, biến mất trước mắt anh.
Nhiều năm qua, anh đã trải qua một lần lại một lần sinh ly tử biệt. Lúc anh học trung học, một người bạn mới hôm qua còn cười giỡn với anh, hôm sau đã bị một chiếc xe chạy nhanh nghiền áp. Lúc anh làm việc ở công trường, nhân viên tạp vụ mới buổi sáng còn trò chuyện với người nhà, buổi chiều đã trượt chân bỏ mạng. Sau này, anh lại phải tự mình đưa tiễn song thân.
Có đôi khi sinh mệnh sẽ bất thình lình tiêu tán, không có cách nào ngăn cản.
Nhưng mà Trịnh Quân không ngờ chuyện này sẽ xảy ra với Vương Thu.
Vương Thu hạnh phúc như thế.
Cậu có người nhà yêu thương cậu, có thái độ tích cực lạc quan yêu đời, vừa lương thiện vừa dũng cảm. Làm việc nghiêm túc tận tâm, cuộc sống vô cùng phong phú. Cậu nên vĩnh viễn bình an sống tốt, chứ không phải bị cuốn vào một hồi tai bay vạ gió, thậm chí mất đi tính mạng.
Trịnh Quân nghĩ mà sợ đến kinh hồn táng đảm, những cảm xúc luôn luôn bị anh dùng áp lực đè nén, những thứ trong lòng bị anh làm bộ không hiểu, cố tình xem nhẹ, lúc này đã vỡ tan, điên cuồng trào ra, thổi quét cả người anh.
__________
“Sếp Trịnh, em muốn nghỉ việc.”
...
“Bởi vì em muốn kết hôn đó.”
...
“Sếp Trịnh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
...
“Nào nào, dỗ anh này.”
...
“Vậy em là chó săn của sếp. Sếp không đi làm, chó săn cũng không đi.”
...
“Mỗi người đều có thể yếu đuối, đương nhiên anh cũng có thể.”
__________
Mỗi một câu khi Vương Thu ở bên anh, mỗi một vẻ mặt đều ghi tạc trong lòng anh.
Dù là nghiêm túc, trêu chọc đùa giỡn, hay những cử chỉ tinh tế ôn nhu mà anh quý trọng kia, đều không ngừng hiện lên trong đầu Trịnh Quân.
Trịnh Quân không phải kẻ ngốc, sao anh có thể không hiểu bản thân mình.
Anh sợ Vương Thu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ Vương Thu sẽ bỏ anh mà đi, anh mong ước Vương Thu sẽ đạt được ý nguyện...
Tất cả, tất cả, không phải vì anh là một ông sếp cử thế vô song gì.
Mà bởi vì, anh để ý Vương Thu, anh hi vọng đối phương có thể có được hạnh phúc mỹ mãn.
Lại âm thầm chờ đợi Vương Thu không rời không bỏ anh.
Bảo bối như Vương Thu, ai mà không thích chứ?
Trịnh Quân nhân lúc người còn đang hôn mê, lén lút cầm lấy tay của Vương Thu, đụng vào bàn tay ấm áp của đối phương, mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Anh thích lắm đấy.
Thích đến nỗi, dù dễ dàng đến gần cũng không dám.