Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 52: Chương 52




“Anh đang nghĩ gì vậy?”

Vương Thu tưởng rằng sau khi Trịnh Quân nghe được cậu sửa lại thông tin trên giấy chứng minh nhân dân sẽ rất vui vẻ, không ngờ Trịnh Quân vẫn luôn im lặng, cũng không có vẻ gì là vui mừng.

Cậu lôi kéo Trịnh Quân vào phòng ngủ của mình, cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng.

Trịnh Quân nhìn cậu, bên môi cong ra một nụ cười, anh để Vương Thu ngồi bên mép giường, còn mình lấy một cái ghế đẩu qua ngồi đối mặt với Vương Thu, trong mắt anh đều là hình bóng của cậu.

Trịnh Quân đưa tay nắm lấy tay cậu, châm chước từng câu từng chữ.

“Chuyện thay đổi giới tính này, em nên suy nghĩ cẩn thận hơn.”

Trịnh Quân rất thận trọng, anh rất lo lắng mình dùng từ ngữ nào không ổn thỏa, sẽ làm tổn thương đến trái tim mềm mại của người yêu.

“Em đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi.”

“Không, anh cảm thấy em không thận trọng.”

Trịnh Quân cảm thấy Vương Thu suy xét quá ít, cậu dùng thân phận nam giới sống nhiều năm như vậy, bây giờ phải thích ứng với một thân phận xã hội mới, đây là chuyện vô cùng khó khăn, mà những khó khăn này có thể tránh được. Trịnh Quân không hi vọng Vương Thu vì mình mà chịu nhiều phiền phức.

“Thế nào?” Vương Thu quơ quơ chân, dùng mũi chân chọt chọt ống quần Trịnh Quân, cậu như đùa cợt mà nói: “Không muốn đi đăng ký kết hôn với em à?”

“Vương Thu.” Đã lâu rồi Trịnh Quân không gọi thẳng tên họ của Vương Thu, bây giờ anh gọi như vậy, hi vọng Vương Thu xem trọng lời anh: “Anh rất nghiêm túc có trách nhiệm nói với em chuyện này.”

Trịnh Quân nhíu mày, anh nói: “Hơn hai mươi năm nay, em đều dùng thân phận nam giới để sinh hoạt. Trên hồ sơ của em, trên giấy chứng nhận của em, tất cả lý lịch đều ghi là nam giới. Hiện tại em chỉ sửa một chữ trên giấy chứng minh nhân dân mà thôi, nhưng chỉ với một chữ này, sau này có thể sẽ mang đến vô vàn phiền phức cho em... Em đã từng nghĩ đến chưa?”

Vương Thu không có bị sự nghiêm túc của Trịnh Quân hù dọa, lại có một chút tủi thân, cậu phản bác: “Nhưng em muốn đăng ký kết hôn với anh mà.”

“Cầu Cầu, không phải anh không muốn. Khi anh nghe em nói đến chuyện này anh vui đến điên rồi, nhưng mà, còn rất nhiều cách khác...”

Làm sao mà Trịnh Quân không hi vọng có thể đường đường chính chính kết hôn với người anh yêu chứ? Nhưng mà anh không phải là người trẻ tuổi mười mấy hai mươi tuổi, anh phải suy nghĩ thấu đáo hơn cho đối phương. Anh không thể chỉ vì ích kỷ thỏa mãn nguyện vọng cá nhân, mà khiến một nửa của anh lâm vào phiền toái.

“Muốn có giấy chứng nhận, chúng ta có thể ra nước ngoài kết hôn, mỗi quốc gia hợp pháp lãnh một cái cũng được. Phương diện tài sản anh có thể lập hợp đồng để sang nhượng cho em, em ở bên anh, bất kể có cuốn vở (*) kia hay không, anh sẽ không để em chịu chút tủi thân nào... Suy nghĩ cẩn thận một chút được không? Anh không hi vọng em vì anh mà phải chịu thêm nhiều phiền toái không đáng có.”

(*) Giấy kết hôn của TQ là một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

“Nhưng mà em đã quyết định rồi.” Vương Thu rất kiên trì, thậm chí có hơi bướng bỉnh: “Em cần có một thân phận nữ giới.”

Giọng Trịnh Quân nặng hơn: “Vương Thu.”

“Anh nói không sai, sửa lại giới tính sẽ có rất nhiều phiền phức. Nhưng mà nếu chúng ta không lãnh giấy hôn thú trong nước, sau này có con rồi phải làm sao đây? Giấy khai sinh cũng làm không được, từ nhỏ phải làm một đứa bé không hộ khẩu sao?” Vương Thu có hơi tức giận, cậu tủi thân nói: “Anh không cần em với con sao?”

Rõ ràng Trịnh Quân không làm gì cả, nhưng trong mắt Vương Thu đang tức giận, phảng phất như anh có tội bỏ vợ bỏ con vậy.

“Dù là con ngoài giá thú... cũng có thể làm hộ khẩu, chỉ cần nộp tiền phạt và làm giám định huyết thống, với tài khoản tiết kiệm của em làm thủ tục chắc chắn không có vấn đề.” Không phải Trịnh Quân không nghiên cứu qua vấn đề này, anh còn đang giải thích: “Hoặc là chúng ta có thể ra nước ngoài.”

“Quần què! Đây là trọng điểm sao?” Vương Thu mắng anh, rút tay lại không cho đối phương nắm nữa, cậu nổi trận lôi đình đến nỗi nói chuyện cũng mất đi logic: “Bạn nhỏ khác đều có mẹ, tại sao con của em lại không có?”

Trịnh Quân vẫn dịu giọng khuyên bảo cậu: “Chỉ cần chúng ta giáo dục nó đàng hoàng, hai người ba ba cũng vậy thôi.”

“Không giống nhau!” Vương Thu tức giận đến muốn đánh đầu Trịnh Quân, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ đưa tay ôm mặt đối phương.

“Trịnh Quân...”

“Hửm?” Trịnh Quân bị Vương Thu khoanh đầu vai lại, người yêu của anh nói lời âu yếm hay nhất trên thế giới này với anh.

Vương Thu nói ——

“Em muốn có một gia đình với anh.”

__________

Không phải Vương Thu nhất thời xúc động mới làm chuyện này, cậu chậm rãi tâm sự với Trịnh Quân.

“Đúng vậy, anh nói đúng. Anh có thể làm thủ tục sang nhượng để tặng tài sản cho em, chuyện chứng nhận cho con anh cũng có thể tìm quan hệ để làm, phạt tiền anh cũng không thiếu chút tiền đó. Chuyện dạy dỗ con cái cũng có thể từ từ làm, chuyện gì cũng có thể giải quyết... Nhưng mà anh có nghĩ tới không? Nếu em không đổi giấy chứng minh thành nữ giới, không có giấy hôn thú kia, lỡ như ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh muốn em phải làm gì đây?”

Vương Thu cảm thấy rõ ràng mình đang tức giận còn sẽ vì giả thiết ở tương lai mờ mịt mà lo lắng muốn chết.

“Đương nhiên là em không sao rồi. Nhà em còn biết bao người, trừ ba ra còn có mẹ, tiểu bối còn có Cẩu Đản, còn có đứa nhỏ sau này dùng tài khoản tiết kiệm của em. Lỡ lúc nào đó em cần người nhà ký tên, người ký tên có thể xếp thành một hàng.”

Tình yêu và sự lo lắng của Vương Thu hóa thành nước mắt nặng trĩu, rơi mạnh lên vai Trịnh Quân, làm người ta đau lòng đến không thở nổi, giọng nói của cậu nức nở, cậu hỏi Trịnh Quân:

“Nhưng mà anh thì sao... anh biết tìm người nhà ở đâu đây?”

Trịnh Quân là người không có gia đình, nhưng mà, Vương Thu cậu muốn ở bên người yêu cả đời, tại sao một gia đình cho anh cũng không được?

Quả thật Vương Thu không có cách nào tham dự vào quá khứ quạnh quẽ cô đơn của Trịnh Quân, nhưng cậu muốn vì Trịnh Quân mà làm chút gì đó.

Cậu muốn danh chính ngôn thuận có một gia đình với Trịnh Quân, trong nhà có một cái sân to, còn có thể có một ổ chăn ấm áp, phòng bếp tỏa khói bếp mông lung. Còn sẽ có những đứa nhỏ chạy tới chạy lui, cậu sẽ cùng Trịnh Quân nuôi dạy đứa nhỏ lớn lên, nhìn đứa nhỏ thành gia lập nghiệp... Từ đầu chí cuối, bọn họ sẽ luôn làm bạn bên cạnh đối phương, âm tình tròn khuyết, hoa nở hoa tàn.

__________

“Đừng khóc.” Nghe được lời như vậy, Trịnh Quân còn có thể nói được gì đây, anh ôm lấy Vương Thu, dùng lòng bàn tay gạt lệ cho cậu: “Lúc nãy là anh quá hung dữ, Cầu Cầu đừng buồn nha.”

Vương Thu cũng không phải là người thích khóc, vừa nãy cậu chỉ vì đau lòng Trịnh Quân mới rớt mấy viên đậu vàng, bây giờ đã khôi phục hơn một nửa, cậu nói: “Em đến tột cùng là nam hay nữ, không phải chỉ dựa vào một tờ giấy chứng nhận định đoạt... Tựa như hơn hai mươi năm qua em dùng thân phận nam giới, cũng không ngăn được em trang điểm mặc váy, sau này chỉ sửa một chữ trên giấy chứng nhận, em có thể biến thành cái gì khác đây?”

Vương Thu không cảm thấy một chữ kia có gì khác biệt, sẽ gây ảnh hưởng trái ngược gì cho chính cậu: “Em chính là em, em là nam hay nữ, chỉ có em nói mới tính.”

Ánh mắt Trịnh Quân dịu dàng nhìn mặt trời nhỏ của anh lấp lánh sáng lên.

“Em căn bản không để bụng người khác nói thế nào về em, mắng em ẻo lả cũng được, pê đê chết tiệt cũng được, lời khó nghe hơn nữa cũng không phải chưa từng nghe qua.” Trong mắt Vương Thu lấp lánh như chứa cả vũ trụ: “Em chỉ muốn có một câu trả lời từ anh —— “

“Rốt cuộc anh có muốn có một gia đình với em không?”

Trịnh Quân thở dài một hơi, không nói chuyện.

“Trịnh Quân...” Vương Thu hôn hôn cằm bạn trai, lấy lòng anh: “Em cũng muốn bảo vệ anh.”

“Muốn.” Trịnh Quân bị thuyết phục, lại có phiền phức gì anh đều nguyện ý xử lý cùng Vương Thu: “Anh cầu còn không được!”

Nam giới hay nữ giới thì thế nào? Anh chỉ yêu người trước mắt, người trong lòng anh.

Người trong trái tim anh.

__________

T không muốn nói nhiều cơ mà chương này nó bao quát lý do quan trọng nhất mà các cặp đôi đồng tính đang đấu tranh để hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Hi vọng một tương lai không xa, không chỉ Việt Nam, hay TQ, mà là tất cả những quốc gia khác có thể hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Ai cũng có quyền được yêu thương và được pháp luật bảo vệ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.