Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 7: Chương 7




Trịnh Quân sống trong một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố.

Một người, 150 mét vuông.

Vương Thu còn nhớ đại ma đầu từng nói: “Mua cái nhà nhỏ này, cũng chỉ vì để tiện đi làm.”

Khiến người khác ghen tị chết được.

Cũng may tâm thái Vương Thu bình thản, tinh thần ổn định, đổi thành người khác có lẽ sẽ sinh ra tâm lý căm thù nhà giàu.

Hang ổ của đại ma đầu, Vương Thu muốn vào thì vào, bởi vì cậu có lưu khóa vân tay.

Cậu là người duy nhất có được vinh dự này trừ Trịnh Quân. Nguyên nhân là để đại ma đầu có thể ra lệnh cho cậu chạy việc mọi lúc mọi nơi, lúc ấy Vương Thu lấy cớ không tiện để từ chối, Trịnh Quân cười khinh, nói với cậu: “Chỉ một căn nhà tồi tàn có gì mà không tiện, đừng có vì lười biếng mà lấy cớ, lưu vân tay lại đi.”

Siêu hung dữ.

Quả nhiên, từ khi có được mở khóa vân tay, cậu chạy việc càng lúc càng cần mẫn.

__________

“Sếp Trịnh, anh cẩn thận một chút, đứng thẳng được không?”

Vương Thu nhọc nhằn kéo Trịnh Quân vào nhà, thể lực của cậu tuy cũng tàm tạm, nhưng với Trịnh Quân cao to như vậy, không chút sức lực mà dựa hẳn vào người cậu, Vương Thu khiêng không nổi con heo rừng này.

“Anh ngồi đây một lát...” Vất vả lắm mới đặt người ngồi xuống sô pha, Vương Thu thở dài: “Em đi rót nước.”

Nói xong cũng không biết Trịnh Quân có đáp lại hay không, Vương Thu nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Tủ lạnh trong nhà Trịnh Quân còn sạch sẽ hơn cái mặt của anh, đồ bên trong đều là những thứ lần trước Vương Thu để vào.

Vương Thu rửa sạch tay, rót nước ấm, thêm mật ong vào, sau đó cầm đến phòng khách cho người ta.

Sếp Trịnh rất bắt bẻ, uống nước lọc là một cái ly, uống đồ uống là một ly khác, uống sữa bò lại là một ly khác nữa, uống rượu cũng có một ly riêng, lấy sai sẽ tức giận, một khi giận lên là mắng chửi người.

Cho nên cái ly nước mật ong này là cái ly uống sữa cho em bé Vương Thu tiện tay mua ngày trước, bên trong là thủy tinh, bên ngoài là silicon, chính diện in hình một con sư tử con, sau lưng còn khắc vạch chia ml. Ngày thường sếp Trịnh chê cái ly này trẻ con, quăng trong tủ chén chưa lấy ra bao giờ, đều do Vương Thu lấy ra mỗi lần muốn pha nước mật ong.

Vương Thu đưa cái ly cho Trịnh Quân, thuận miệng bậy bạ: “Tới uống sữa sữa nà.”

Trịnh Quân nghe lời nhận lấy, nhưng sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn thoáng qua nước trong ly, đâu có trắng đâu?

Nhưng mà anh nhìn nhìn Vương Thu, vẫn ngoan ngoãn uống một ngụm.

Ngọt.

Chỉ cần là ngọt anh sẽ nguyện ý uống.

Vương Thu nhìn chằm chằm anh uống nước, sau đó bắt đầu sầu não lát nữa làm sao để thu dọn con ma men này.

Không còn cách nào khác, sếp Trịnh rất thích sạch sẽ, nếu mai anh tỉnh dậy phát hiện mình vẫn mặc đồ dơ lên giường ngủ, chắc chắn sẽ điên lên.

Ly nước ngọt trong tay sắp uống xong, hai mắt Trịnh Quân như vô định, ngốc đầu ngốc não ôm ly nước im lặng.

“Sếp Trịnh?” Vương Thu đến phòng ngủ tìm quần áo để tắm rửa cho ma men: “Tắm rửa được chưa?”

“Ừm, tôi có thể.”

__________

Anh có thể, là có thể tắm rửa, nhưng mà tắm xong lại không biết mặc quần áo vào.

Vương Thu đã quá độ từ giai đoạn nhìn cay mắt đến coi như không thấy gì.

Không những có thể nhanh chóng cất vũ khí của ai đó vào, mà còn có thể giúp đỡ điều chỉnh góc độ thoải mái.

Không có cậu, chỉ có bàn tay quen tay hay việc.

Không thể không nói, trừ cái mặt đẹp, dáng người của đại ma đầu cũng rất ngon, Vương Thu cảm thấy cả đời này của cậu cũng không luyện ra đường cong được thế này.

Mặc quần áo xong còn phải sát khuẩn cho chân trái bị thương của Trịnh Quân, mới có thể đưa vào phòng ngủ,

“Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Trịnh Quân nằm lên giường, đắp chăn đàng hoàng, sau đó liếc mắt nhìn Vương Thu.

Vương Thu vỗ vỗ góc chăn của anh, cười tủm tỉm: “Ngủ ngon.”

Đại ma đầu chớp chớp mắt, vậy mà có chút trẻ con, anh không đắp lời, chỉ buồn ngủ nhắm hai mắt lại.

__________

Cuối cùng cũng giải quyết xong, Vương Thu nhìn đồng hồ sắp qua 12 giờ, cả người cậu mệt rã rời, không còn sức chạy xe máy điện về nhà nữa, hơn nữa cũng đã nửa đêm, nếu không cần thiết cậu sẽ không ra ngoài một mình. Cũng may đại ma đầu có cho cậu một phòng cho khách, còn có đồ dùng hằng ngày trước đây cậu để lại, cũng đủ cho cậu dùng qua đêm.

Phòng cho khách có một phòng vệ sinh riêng, vẫn rất tiện lợi, hơn nữa dù có người ở hay không thì sếp Trịnh vẫn kêu người quét dọn mỗi tuần đổi ga giường một lần, lúc này mới thứ sáu, chăn gối còn tỏa ra mùi hương nước giặt, Vương Thu ở trong nhà người khác cũng không có thói ở sạch quá đáng, không kén cá chọn canh.

Hiện tại cả người cậu đầy mồ hôi, tắm rửa xong, lúc mơ mơ màng màng bò lên giường còn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Nhưng cậu thật sự rất mệt nhọc, không kịp nghĩ lại đã ngả đầu ngủ mất.

Chờ đến hôm sau mặt trời lên cao, cậu mới nhớ đến chuyện quan trọng mà mình đã quên mất.

Cậu đến ngày rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.