Tuân Mệnh

Chương 93: Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)




Đi được nửa đường thì gặp tiểu đại phu Ngụy Trừng kia, hắn mới chữa thương cho Ảnh Thất xong, vì thế nên Ám Bi mới biết Ảnh Thất bị Tề Vương thế tử nhốt lại, ngoại trừ Ngụy Trừng ra không cho gặp ai nữa hết.

Lý Uyển thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương do mũi tên đâm sau lưng không sâu lắm cũng đã được bó thuốc, hắn cũng không tham gia tiệc khánh công, đến từng phòng khách thăm mấy quỷ vệ của mình, sau đó nghe Ảnh Lục bẩm báo sự tình.

Lý Uyển vê một sợi đàn hương[1] điểm ở bên bàn tĩnh tâm, lật một trang sách: "Các ngươi làm không tồi. Ngươi đưa bảng yết thị chọn người của Ảnh Cung cho Đàm Thương Vân, bảo bọn họ quyết định kỹ càng, vào Ảnh Cung là không thể quay đầu, đổi ý chỉ có chết."

[1] Đàn hương: cái cây xông hương cho thơm với dễ ngủ.

Ảnh Lục do dự nói: "Nhỡ kẻ thù bọn họ tìm đến chúng ta thì sao......"

Lý Uyển ngáp một cái: "Ảnh vệ không tên không tuổi, vào Ảnh Cung, trên đời sẽ không còn Bình Xuyên Thương Vân nữa. Chỉ cần là ảnh vệ, Tề Vương phủ ta đều che chở được hết."

Ảnh Lục gật đầu cáo lui.

Ngụy Trừng xách hòm thuốc vội vàng tiến vào, quỳ một gối hành lễ.

Lý Uyển nhìn cẳng chân còn quấn vải thuốc của hắn: "Ngươi ngồi xuống đi, mấy ngày nay cực khổ rồi."

Ngụy Trừng như trút được gánh nặng, gần như ngồi vật ra ghế, hít thở mấy hơi mới thả lỏng.

"Điện hạ, thuộc hạ dùng loại thuốc trị thương này cho Ảnh Thất trước, sẽ nhanh chóng hồi phục, người cũng biết mà, loại thuốc này sẽ làm thân thể tạm thời suy yếu, ngũ quan trì độn, bởi vì lúc trước đã từng dùng một lần, cho nên lần này tăng liều gấp đôi, tình trạng nghiêm trọng hơn một chút, kinh mạch phong bế, ngay cả nội lực cũng đình trệ, cần tịnh dưỡng một thời gian mới có thể khỏi hẳn."

"Ngươi nói cho Ảnh Thất biết chưa?"

"Chưa ạ, huynh ấy vẫn chưa tỉnh."

Lý Uyển ừ một tiếng: "Vậy đừng nói cho y biết. Ngươi về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ để quân y chăm sóc."

Không nói y biết? Ngụy Trừng nghi hoặc ngẫm nghĩ ý tứ của thế tử điện hạ.

Lý Uyển đứng dậy định rời đi, Ngụy Trừng vội vàng chạy tới quỳ dưới chân Lý Uyển, nhỏ giọng cầu xin: "Điện hạ, thuộc hạ đã đủ tư cách làm ảnh vệ chưa......"

Lý Uyển không ngờ rằng trải qua một trận chiến khốc liệt như vậy mà lòng trung thành của đứa trẻ này vẫn không hề bị lay chuyển.

Hắn cười một tiếng: "Ngươi đi lãnh một bảng yết thị chọn người của Ảnh Cung, đọc cho kĩ rồi hẵng quyết định."

Ngụy Trừng kinh hỉ liên tục gật đầu.

Lý Uyển phất tay áo ra khỏi phòng.

Trong lúc hôn mê Ảnh Thất cảm giác mình được ngâm trong nước ấm, có người cẩn thận lau vết máu dơ trên da thịt mình, lòng bàn tay nhẵn nhụi ấm áp chậm rãi di chuyển khắp cơ thể, mang lại cảm giác thoải mái không tả được.

Sau khi dùng thuốc Ảnh Thất hầu như mất đi bản năng cảnh giác, nhắm mắt mơ màng mặc người sắp xếp, còn chống tay lên thành bồn, ngoan ngoãn nâng cằm lên chờ đôi bàn tay ấm áp ấy rửa mặt cho mình.

Nhóm quỷ vệ đều đang dưỡng thương nên không có ai chăm sóc Ảnh Thất, thân thể quỷ vệ có ký hiệu của Ảnh Cung, không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy, Lý Uyển đành phải xắn tay áo ngồi ở mép bồn, đích thân tắm rửa sạch sẽ cho Ảnh Thất, chó con vô cùng ngoan ngoãn, chỉ khi Lý Uyển rửa đến hai vị trí khó nói nào đó y mới hừ hừ mấy tiếng.

Ngủ say ghê nhỉ.

Lý Uyển hết cách, đành lấy quần áo sạch sẽ bọc lấy y, ôm y lên giường, bảo nha hoàn phủ Lĩnh Nam Vương đi chuẩn bị ít cháo và thức ăn.

Hắn không chịu nhường Ảnh Thất, dặn dò xong, hắn ngồi với Ảnh Thất một lát rồi rời đi, nha đầu hầu hạ vội vàng chạy tới giúp Lý Uyển, rũ mắt không dám nhìn vị thế tử điện hạ vẻ ngoài xuất chúng này.

Tướng mạo của Tề Vương thế tử tuấn tú nổi danh Đại Thừa, các nàng ở Lĩnh Nam xa xôi cũng chỉ nghe đồn chứ chưa tận mắt chứng kiến, gương mặt của tiểu nha đầu đỏ bừng lên, nghĩ thầm trong bụng phải mau chóng quay về chia sẻ với các tỷ muội mới được, nàng được gặp người thật đó, còn sờ tay của Tề Vương thế tử nữa, vị điện hạ này từ đầu đến chân không có một chút tì vết nào luôn á.

Mỗi ngày Lý Uyển rảnh rỗi đến nhìn Ảnh Thất một cái, nhưng không nói chuyện với y, cùng lắm chỉ dặn dò nha hoàn để ý chăm sóc y nhiều một chút.

Đám nha hoàn nhìn ra được Tề Vương thế tử đặc biệt quan tâm vị tiểu ca lạnh lùng kia, thầm nghĩ hai người này chắc chắn có gì đó đó, vì thế cũng đối xử với Ảnh Thất như luyến sủng của thế tử điện hạ.

Các cô nương Lĩnh Nam nhanh nhẹn khéo léo, chuẩn bị cho Ảnh Thất một bộ y phục sạch sẽ thêu một chùm đinh hương, một nhành liễu rũ và một đôi chim én nhỏ, mang chút dịu dàng trong sự thuần khiết tinh khôi, chút tao nhã trong cái dịu dàng ấm áp, và chút quyến rũ trong sự trang nhã thanh tao.., Ảnh Thất thấy mình quá ẻo lả, nhưng đối với các cô nương là cực kỳ hoàn mỹ.

Ảnh Thất thực sự bị nhốt lại, không được gặp ai hết, chỉ có thể rúc trong góc giường nhìn song cửa sổ khép kín.

Y hoàn toàn không cảm giác được nội lực trên người mình, quả nhiên điện hạ nói được thì làm được, phế bỏ võ công của y, nuôi y như một luyến sủng.

Y ngồi ở góc giường trầm tư cả đêm, cảm thấy như vậy cũng tốt.

Ảnh Thất đứng trước gương thay một bộ y phục thêu mấy nhành liễu đong đưa trong gió, ngồi trên bàn nhấm nháp bữa tối, một đĩa thịt, bốn món chay và một bát canh, Ảnh Thất nhíu mày nhìn rau thơm trong bát canh, cuối cùng vẫn bưng bát uống cạn.

Về đêm, Ảnh Thất cố gắng làm cho mình giống như một luyến sủng, ngóng trông chủ nhân ban ơn sủng hạnh.

Nếu điện hạ thích như vậy, Ảnh Thất nguyện ý lấy lòng điện hạ, trong lòng y cũng cực kì mong mỏi điện hạ sẽ đến gặp mình.

Thậm chí y cảm thấy bị phế võ công như trút được gánh nặng, y không cần trưng cái bộ mặt giả dối ra để lừa gạt điện hạ, trong lòng hắn cũng không còn uy hiếp nữa, Ảnh Thất vốn không có chấp nhất với võ công như vậy, lúc trước y liều mạng tu luyện là vì điện hạ, hiện tại cũng có thể vì hắn mà buông bỏ mọi thứ.

Y chờ lâu quá nên có hơi buồn ngủ, mệt mỏi tựa vào đầu giường chợp mắt.

Trong cơn mơ màng y nghe có tiếng nói chuyện, Ảnh Thất hé mắt nhìn ra bên ngoài, thế tử điện hạ đã tới, đang ngồi trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài nghe nha hoàn báo cáo bữa ăn hôm nay của Ảnh Thất.

Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: "Điện hạ...... Mấy hôm nay Ảnh Thất đại nhân buồn lắm, người cũng tới rồi, sao không vào trong gặp y?"

Bàn tay Lý Uyển đang bưng chén trà khẽ nhúc nhích, sau đó nói: "Bỏ đi, ta không muốn gặp y."

Cánh cửa gian trong có tiếng động, Lý Uyển ngẩng đầu nhìn qua, thấy Ảnh Thất đang lặng lẽ đứng ở cửa, một tay đỡ khung cửa, nửa người nép ở phía sau, ngơ ngác nhìn Lý Uyển, ánh mắt có chút thất vọng.

Ảnh Thất thấy thế tử điện hạ không nói gì, lùi vào trong một chút nữa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao?"

Hầu kết Lý Uyển khẽ giật giật, hắn đặt tách trà xuống, sau đó rời khỏi căn phòng, cũng không thèm ngoảnh đầu lại dù chỉ một cái.

Gió đêm se se lạnh, Lý Uyển tản bộ trong sân, thất thần nhìn hồ nước nhỏ. Thật sự thì Lý Uyển cũng không rõ bản thân mình muốn cái gì, hắn chỉ là đang tìm cho mình một cái cớ tránh mặt Ảnh Thất mà thôi.

Dù sao có một số chuyện cũng không trốn tránh mãi được.

Giờ ngọ hôm sau Lý Uyển đến gặp Ảnh Thất, y đang dùng cơm trưa, đang ngồi quay lưng về phía mình, để lộ bờ vai gầy gò thẳng tắp.

Lý Uyển có chút đau lòng, có lẽ đêm qua mình quá vô tình với y rồi.

Hắn vừa đến gần thì thấy Ảnh Thất đang buồn chán chống cằm gắp từng cọng rau thơm ra khỏi đĩa thức ăn.

"Điện hạ?" Lúc y kinh ngạc phát hiện ra thì thế tử điện hạ đã đứng cạnh mình tự bao giờ, những cọng rau thơm được gắp ra đĩa trống đã chất thành núi.

Bàn tay Lý Uyển vừa chìa ra xấu hổ dừng ở không trung.

Ánh mắt thoáng nhìn qua, thấy ở trên bàn có một đĩa hành thái, một đĩa tỏi lát, hai món này được gắp bỏ khỏi thức ăn, còn có một đĩa cà thím bị cho ra rìa, nửa mâm thức ăn lệch ra khỏi bàn, như thể muốn cảnh cáo người chuẩn bị cơm canh nếu còn để y thấy chúng nó nữa y sẽ lập tức lật bàn.

Lý Uyển: "......"

Ảnh Thất cẩn thận đứng dậy hành lễ, hậm hực nép sang bên không nói lời nào.

Lý Uyển ngồi xuống bàn, giương mắt hỏi y: "Mấy cái gắp ra là không thích ăn à? Trước giờ đâu có thấy ngươi khó chiều vậy."

Lúc trước tiểu ảnh vệ lúc nào cũng ngoan ngoãn bưng bát cơm chén sạch sẽ, không chừa lại hạt cơm nào.

Ảnh Thất đứng một bên, hai vành tai y đỏ ửng, bối rối không biết làm sao, bọn nha đầu hầu hạ y đều bảo y là thiếu gia luyến sủng của điện hạ, lâu dần Ảnh Thất cũng tin là như vậy, y nghĩ nếu mình là sủng vật thì có thể kiêu căng một xíu được không, vì thế một bữa tối nọ y lén gắp hết hành thái ra khỏi đĩa thức ăn, lúc nha hoàn đến thu dọn, Ảnh Thất khẩn trương nhìn nàng, sau đó thấy nàng dọn mâm cơm sạch sẽ mới thở phào một hơi.

Đêm đó y cảm thấy vô cùng sảng khoái, hệt như một tiểu quỷ nghịch ngợm làm chuyện xấu không bị người ta phát hiện. Lúc ăn cơm có thể bỏ đi những món ăn mình ghét là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Thấy Ảnh Thất thất thần, Lý Uyển nắm lấy cổ tay y: "Ta đang hỏi ngươi đó."

Sau khi dùng thuốc thì da thịt của Ảnh Thất mềm mại hơn rất nhiều, ngay cả cổ tay cũng vậy, bị Lý Uyển kéo đến trước mặt, Ảnh Thất ngơ ngác nhìn ánh mắt chất vấn của thế tử điện hạ, sau đó hoảng hốt cầm lấy đôi đũa, gắp mớ rau thơm trên đĩa nhét vào trong miệng.

Lý Uyển sửng sốt nhìn một loạt động tác của y, hắn gõ gõ vào cái bát trống trước mặt mình: "Nhả ra."

Ảnh Thất mím môi không dám làm bừa, lặng lẽ quỳ bên cạnh Lý Uyển, gian nan nuốt xuống mớ rau thơm, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, sau này ta không dám nữa."

Lý Uyển bất đắc dĩ: "Không ăn cũng được. Món nào ngươi không thích thì bảo bọn nha hoàn đừng làm."

Hắn gọi người đến dọn mâm cơm, tiện tay lật một quyển sách giết thời gian. Thế tử điện hạ không bảo y đứng lên, Ảnh Thất không dám đứng, loại thuốc này khiến y cảm thấy mình yếu ớt, mới quỳ một lúc đã buồn ngủ, y lặng lẽ cọ cọ chân Lý Uyển, sau đó dán mặt lên đầu gối hắn ngủ gật.

Lý Uyển lật một trang sách, phát hiện đùi mình hơi nặng, lúc giở sách lên thấy Ảnh Thất đang ghé vào đùi mình ngủ say sưa.

"...... Chậc." Lý Uyển nhíu mày, quăng sách khom người bế Ảnh Thất lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh ấy, loay hoay một hồi mới chịu bế y lên giường nghỉ ngơi, thầm nghĩ Tiểu Thất muốn làm thiếu gia đến ghiền rồi, tước đi thân phận ảnh vệ là quá đúng ý y rồi phải không?

Ảnh Thất mềm mại ôm lấy cổ Lý Uyển, dán mặt vào sườn cổ hắn, thỉnh thoảng mím môi, hàng mi dày khẽ run như cánh côn trùng đập trong gió, khe khẽ lướt qua da thịt trên cổ Lý Uyển, trêu hắn suýt nữa bốc hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.