Hai đường tên song song từ đỉnh vách đá lao thẳng tới, cung thủ phục kích trên mép vách đá, từ trên cao nhắm xuống nhưng không lộ diện, người sống bên dưới tức khắc thành bia ngắm, tất cả quỷ vệ lập tức tụ lại, lấy Ảnh Tứ làm trung tâm dàn thành vòng cung, bảo vệ thế tử điện hạ an toàn bên trong, Ảnh Thất đứng bên cạnh Lý Uyển, hai tay thủ chắc Tinh Đình song kiếm.
An phó tướng nhanh chóng tập hợp binh lính, dàn trận sẵn sàng đón quân địch.
Lý Mạt thấp giọng nói: “Bên kia.”
Lý Uyển liếm đầu ngón tay trơn bóng, ánh mắt nán lại nơi bao tên treo bên hông yên ngựa chứa ba mũi tên bằng sắt, giữ cho mình hai cái, cái còn lại đưa cho Lý Mạt: “Để ta.”
Lý Mạt khinh thường nhìn Lý Uyển, nhận lấy mũi tên sắt nặng trịch, giương cung cài tên, nhắm thẳng vào một khối đá nhỏ trên vách núi sau đó buông tay.
Huyền thiết tiễn vừa nặng vừa bén, nhưng không thể xuyên thủng khối đá, chỉ ghim sâu vào khối đá hai tấc.
Trong nháy mắt khi vũ tiễn Lý Mạt rời cung, song tiễn của Lý Uyển cũng lao đi, theo đường tên của Lý Mạt đột ngột lao vào khối đá, mũi tên thứ nhất bắn rơi mũi tên của Lý Mạt, mũi tên thứ hai xuyên qua cái lỗ hai tấc kia, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, huyền thiết tiễn đâm thủng khối đá, xuyên qua trái tim của cung thủ đang mai phục nơi đó.
Những người bên dưới không nhìn thấy tình hình mai phục bên trên, lại nghe thấy lúc người nọ bị mũi tên bắn trúng, đã hét lên một loại ngôn ngữ kì lạ.
Hầu hết mọi người đều nghe không hiểu, Lý Mạt và Lý Uyển sửng sốt, liếc nhau một cái, sắc mặt cả hai có chút khác thường.
Thoáng chốc, từ trên vách núi mưa tên ùn ùn đổ xuống, chỉ trong giây lát đã có vài binh lính trúng tên ngã xuống, chiến mã hí vang hỗn loạn, cát bụi mù mịt.
“Hừ.” Lý Mạt lấy ngón cái lau khóe miệng, “Ngươi dẫn người đi trước, ta ở lại cầm cự.”
Lý Uyển khẽ nhướng mày, móc ngón tay: “Các con, đi theo ta.”
Quỷ vệ Tề Vương phủ nghe lệnh, âm thầm rút binh khí, phóng ra sát khí bức người.
Tuy nói hai người cay nhau như chó, nhưng hai mươi năm ăn ý vẫn còn đó, vào thời khắc quan trọng vẫn có thể tìm ra chiến thuật thích hợp nhất mà không cần nhiều lời vô nghĩa.
Trong chốc lát binh lính đã dàn hàng xong, Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ tập trung ngăn cản, dùng khiên đồng làm lá chắn, tướng sĩ Khiếu Lang Doanh phi ngựa vút qua, cùng lúc đó, Lý Uyển xoay người lên ngựa, nhanh chóng lao qua sơn đạo chật hẹp, bảy quỷ vệ điểm cước trên vách núi, đuổi theo Lý Uyển bao vây đám phục binh đang ẩn náu bên trên.
Chiến trường đối với Lý Mạt sớm đã như nhà của hắn, mặc dù biết dùng binh lính làm lá chắn mở đường máu sẽ hi sinh rất nhiều, nhưng hắn vẫn chọn cách này, chính là vì biết Lý Uyển chưa từng lên chiến trường, vào thời điểm này mà dùng mưu trí chắc chắn tìm đường chết.
Trên chiến trường, không được có thành kiến với đồng minh của mình, đây là đạo lý tất thắng của nhà binh.
Ám Hỉ Ám Bi thủ bên cạnh Lý Mạt, Lý Mạt vẫy vẫy tay: “Mưa tên dày đặc thế này, bên trên chỉ sợ không ít người, các ngươi đi cùng Lý Uyển đi.”
Ám Bi tức khắc nghe lệnh phi thân rời đi, Ám Hỉ nán lại một khắc bên cạnh Lý Mạt, sau đó hít một hơi rồi xoay người chạy theo.
Bên trên xác thực có không ít người, nhưng quỷ vệ vương phủ toàn là cao thủ lấy một chọi một trăm, giải quyết đám phục binh này dễ như trở bàn tay.
Lúc Ám Hỉ và Ám Bi đến nơi, sắc mặt Lý Uyển không được tốt cho lắm.
Đám phục binh đều ăn mặc phục sức của Trầm Sa tộc. Tên cung thủ trúng tên hét thảm ban nãy, tuy Lý Uyển nghe không hiểu, nhưng có thể nhận ra đây là tiếng nói quê hương của Khổng Ngôn Tỉ, ngôn ngữ Trầm Sa tộc.
Nhưng này còn chưa phải chuyện khiến Lý Uyển khó chấp nhận nhất.
Đám thích khách dị tộc đó toàn lực phản kháng, gần như là đập nồi dìm thuyền muốn cùng các quỷ vệ đồng quy vu tận, nhưng duy nhất không làm tổn thương tới Ảnh Thất.
Ảnh Tứ Ảnh Ngũ bắt mấy tên còn sống, mấy kẻ đó bò qua Ảnh Thất liều mạng xin tha.
“Làm gì……” Ảnh Thất ngơ ngẩn, theo bản năng nhìn thế tử điện hạ, ngơ ngác mà lắc đầu, “Điện hạ…… Thuộc hạ không biết……”
Ảnh Tứ lạnh lùng nhìn Ảnh Thất, bắt lại cánh tay y lúc y muốn đến cạnh Lý Uyển.
Lý Uyển đẩy tay Ảnh Tứ ra, cúi người tự mình siết cổ một tên, thấp giọng chất vấn: “Nói…… Ai phái các ngươi tới ly gián…… Nói……”
Lý Uyển có hơi mất khống chế, đường nét trên mặt cũng gần như vặn vẹo, thái dương rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Người nọ hoảng sợ, lúc nói lại dùng ngôn ngữ Trầm Sa tộc, trong lúc Lý Uyển thất thần, đã vô thức siết chết gã.
Lý Uyển ném người nọ xuống, lắc lắc bàn tay dính máu, chậm rãi đứng dậy thở hổn hển, thần trí sa sút.
Ảnh Thất cả kinh quỳ xuống: “Thuộc hạ chưa từng cấu kết với người khác, thỉnh điện hạ minh xét.”
Lý Mạt ôm Lộc Giác cung chậm rãi bước tới, Ám Hỉ Ám Bi báo cáo sơ lược tình huống, Lý Mạt nắm lấy tóc Ảnh Thất, hất hàm hỏi Lý Uyển: “Ảnh Thất này ngươi tín nghiệm như thế…… Vậy mà lại cấu kết với dị tộc, chi bằng ta thay ngươi thẩm vấn một phen, khảo vấn một trận, nhất định sẽ tra ra được nội tình.”
“Không cần.” Lý Uyển dùng đầu cung đẩy Lý Mạt ra, kéo tay Ảnh Thất đứng dậy lôi người đi, “Người của ta không cần ngươi quản, cút.”
Lý Mạt ngồi xổm xuống đích thân kiểm tra, lục soát được bằng chứng từ mấy thi thể dưới đất, giao cho Ám Bi: “Cầm lấy giao cho triều đình, Trầm Sa tộc sớm đã có ý đồ mưu phản, mũi tên này là hướng về phía chúng ta, vừa rồi cũng đã kiểm tra, nước đã bị hạ độc, để thánh thượng quyết đi.”
Hắn quay đầu lại nhìn Lý Uyển: “Đường huynh có ý kiến gì không?”
Lý Uyển phất tay áo không kiên nhẫn nói: “Không có. Trầm Sa tộc quả thực to gan lớn mật, thỉnh thánh thượng tra xét.”
Dứt lời liền kéo Ảnh Thất đi xuống vách núi.
Lúc đi xuống, đội quân đã dàn trận sẵn sàng đón quân địch. Bùi phó tướng Khiếu Lang Doanh thấy sắc mặt Ảnh Thất có chút khác thường, thấp giọng xì xào với binh tướng chung quanh.
Nói rằng Ảnh Thất được điện hạ cưng chiều, lúc trước say rượu trong quân điện hạ đã dùng đủ mọi cách khiến y có thể thoát tội, lần này dị tộc mai phục cung khai Ảnh Thất cấu kết với bọn chúng, vậy mà thế tử điện hạ còn định che chở y.
Ảnh Thất khàn giọng giải thích: “Điện hạ, không phải ta.”
Lý Uyển nắm chặt tay y: “Ừ.”
Hắn liếc xéo Bùi phó tướng ăn cây táo rào cây sung, khẽ hừ một tiếng.
Chỉ là dị nghị trong quân càng lúc càng ồn ào.
Lý Mạt cũng chậm rãi xuống khỏi vách núi, đứng bên cạnh Lý Uyển cười nhẹ: “Uyển ca vẫn che chở tiểu ảnh vệ ngươi như vậy, có nhớ chuyện xưa Đại Đường không? Lục quân bất phát, Quý Phi ban tử*, không nhân lúc còn sớm thẩm vấn rõ ràng, tiểu ảnh vệ của ngươi cuối cùng rồi cũng sẽ chết thảm trong tay ngươi đó.”
Ảnh Ngũ kinh ngạc hồi lâu, nhẹ giọng cầu tình: “Điện hạ, Tiểu Thất không phải loại người như vậy đâu.”
Lý Uyển nhìn Ảnh Thất đang kinh hoảng, cổ tay y bị mình siết chặt, hắn ném người cho Ảnh Tứ, hít một hơi thật sâu: “Thẩm đi.”
Ảnh Thất bị Ảnh Tứ bắt hai tay, giãy giụa không được, ngây người nhìn thế tử điện hạ, bị Ảnh Tứ lôi đi.
Thật ra Lý Uyển chỉ muốn Ảnh Tứ thẩm ra một kết quả, là vu khống, tránh để Tiểu Thất rơi vào kết cục “Thanh quân trắc”.
Nhờ loạn lạc hôm nay, đoàn quân được cắm trại nghỉ ngơi một ngày trước khi tiếp tục lên đường.
Mấy quỷ vệ vây quanh đống lửa, nướng chút lương khô và thịt tiện tay săn được trên đường.
Lý Uyển tựa người vào vách đá, đầu gối lên tay nhắm mắt dưỡng thần, mày hơi nhăn lại, hít thở cũng không ổn định.
Ảnh Diễm đưa miếng thịt nướng đến miệng Lý Uyển, Lý Uyển đẩy ra: “Ta không muốn ăn.”
Ảnh Diễm thở dài: “Thuộc hạ hiểu rõ con người Ảnh Thất, có kẻ ly gián người và hộ vệ, người phải vô cùng cẩn thận.”
Lý Uyển hé nửa mắt: “Cũng có người tính kế Trầm Sa Khổng gia.”
Ảnh Diễm vén sợi tóc mai rũ trên trán: “Trầm Sa tộc mai phục ở nơi này, chắc là không ngờ rằng hộ vệ bên cạnh người thừa sức ứng phó đám cung thủ này, nếu không người và Lý Mạt điện hạ sớm cũng đã bị thương rồi.”
“Không, tuyệt đối không phải.” Lý Uyển xoay huyền thiết tiễn giữa các ngón tay, “Trầm Sa tộc quy hàng Đại Thừa đã nhiều năm, tuy là man tộc nhưng đã được khai hóa, ta từng đến Loan Khâu, đa phần Trầm Sa tộc nhân đều dùng Hán ngữ, ngay cả khất cái cũng biết nói vài câu, những kẻ này tuy ăn mặc phục sức Trầm Sa tộc, nói cũng là dùng ngôn ngữ Trầm Sa, ngươi không cảm thấy bọn chúng cố tình sao.”
“Hơn nữa huyết thống Trầm Sa tộc thuần khiết, chiến lực nhanh nhẹn dũng mãnh, căn bản không dễ đối phó như vậy. Bọn họ không phải người Trầm Sa tộc, bọn họ muốn Trầm Sa tộc bị triều đình diệt vong.”
Ảnh Diễm nhíu mày: “Người nghi ngờ Lý Mạt điện hạ?”
Lý Uyển lắc đầu: “Hắn nào có bản lĩnh đó. Hơn nữa hắn không cần thiết phải làm vậy. Ta đã thu hồi sổ bẩm báo rồi, việc này nên áp xuống trong ba tháng, ba tháng sau xem tình hình chiến cuộc rồi nói tiếp.”
Ảnh Diễm nói: “Người yên tâm, thuộc hạ sẽ quan sát tình hình giúp người.”
Lý Uyển ừ một tiếng, mệt mỏi xoa xoa mặt.
Ảnh Diễm nhẹ giọng hỏi: “Thuộc hạ đã giải người trong hình trướng đi nơi khác rồi, người đi gặp Tiểu Thất đi.”
“Bộ ngươi tưởng ta không muốn sao?” Lý Uyển đè nén chua xót trong ngực xuống, “Hừ, sợ là ta sẽ khóc mất.”
Ảnh Diễm tránh đường cho Lý Uyển đi.
Lý Uyển cố nhắm mắt lại, hít thở vài cái rồi mở ra, đẩy Ảnh Diễm sang bên rồi rời đi.
Bên trong hình trướng truyền tới tiếng roi quất vào da thịt.
Ảnh Thất bị trói trên hình giá, trên người không ít vết roi, Ảnh Tứ buông roi, ngồi một bên nhấp ngụm trà.
Nói là thẩm vấn, nhưng Ảnh Tứ không hỏi gì cả.
Hắn không có gì để thẩm hết, hắn biết Ảnh Thất sẽ không làm chuyện phản bội chủ tử. Quỷ vệ là như thế — một khi chấp nhận đồng bạn đương nhiên sẽ không nghi ngờ nữa, đây là quy tắc.
Ảnh Thất có chút yếu ớt, cánh tay bị trói chặt trên hình giá, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cằm, rơi tí tách trên mặt đất, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở hỗn loạn.
“Tứ ca, đánh vài roi nữa đi.” Giọng của Ảnh Thất khàn khàn, vừa khẽ khàng vừa thở hổn hển.
Ảnh Tứ không bày ra biểu cảm gì, khảy khảy lá trà hớp một ngụm: “Vậy là đủ rồi.”
Ảnh Thất liếm vết máu trên khóe miệng, rũ mi nói: “Đệ không ghim thù.”
Ảnh Tứ hừ nhẹ: “Nhưng điện hạ ghim.”
Màn cửa hình trướng bị xốc lên, Lý Uyển đứng lặng ở cửa, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, giương mắt thấy Ảnh Thất một thân máu chảy đầm đìa.
Lý Uyển suýt nữa thất thố, vuốt ngực một lát, hung dữ nhìn Ảnh Tứ.
Ảnh Tứ yên lặng xách roi Mặc Ngọc trên bàn lên, đi ra trước cửa hình trướng canh giữ, tự hóa mình thành hư vô.
Ảnh Thất nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn thế tử điện hạ, máu đỏ bết dính trên gò má, càng khiến gương mặt tái nhợt ấy thêm phần yếu ớt.
“Thuộc hạ oan uổng.” Ánh mắt Ảnh Thất thê lương nhìn Lý Uyển, trái tim Lý Uyển quặn một cái, thậm chí không phân biệt được cảm xúc và nét mặt này là thật hay giả.
Lý Uyển dùng huyền thiết tiễn cạy xiềng xích trên cổ tay Ảnh Thất ra, Ảnh Thất trực tiếp ngã xuống
Lý Uyển thuận đà, đặt đầu Ảnh Thất lên hõm vai mình, ôm lấy y.
Ảnh Thất lẳng lặng nghe nhịp tim thình thịch của Lý Uyển, nhẹ giọng thúc giục: “Điện hạ.”
Thân mình Lý Uyển khẽ run lên.
Ảnh Thất nhẹ giọng nói: “Điện hạ, nhìn bề ngoài nghiêm trọng vậy thôi, không bị nội thương, điện hạ đừng mềm lòng.”
Lý Uyển nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Ảnh Thất, bỗng nhiên kéo cổ tay Ảnh Thất, lôi y ra khỏi hình trướng, kéo theo vết máu lê trên mặt đất, sau đó quăng Ảnh Thất xuống trước mặt các tướng sĩ.
“Ta vốn cho rằng ngươi bị oan, phạt nhẹ khiển trách thôi, ai ngờ ngươi không biết điều, sau này không cần ngươi hộ vệ nữa, tới chỗ bọn hạ nhân làm việc đi.”
Ảnh Thất gian nan níu lấy vạt áo Lý Uyển, giương đôi mắt chó con nhìn hắn, nức nở nói: “Đừng…… Đừng ghét bỏ thuộc hạ……”
Lý Uyển phất tay áo, một chân đá văng Ảnh Thất như đá thứ gì rác rưởi, xoay người bỏ đi, trước khi đi còn căn dặn, ai dám đối xử tốt với súc sinh này, sẽ bị phạt chung với y.
Mọi người đều muốn được thế tử điện hạ ưu ái, nghe được câu này, lập tức lui xa vài bước tránh Ảnh Thất như tránh tà, chỉ sợ nhỡ dính phải máu hộ vệ này sẽ bị đen đủi đeo bám.
Ảnh Thất dựa vào một góc bên ngoài doanh trướng, đỡ vết thương thở hổn hển.
Làn sóng phẫn nộ lắng xuống, mọi người cũng tản đi.
Không ai quản sống chết của Ảnh Thất, cũng không ai dám quản.
Ảnh Thất rề rà một hồi, đỡ cánh tay ngồi dậy, hẳn là hôm nay mình phải làm bạn với bầu trời đêm sao rồi.
Thật sự trong lòng Ảnh Thất cũng có chút buồn buồn, cho dù là thật hay giả, bị người mình thích đối xử như vậy chắc chắn rất đau lòng.
Có tiếng bước chân từ xa đang tới gần, là một tiểu binh liên lạc, ngồi xổm xuống bên cạnh Ảnh Thất cắn hạt dưa.
Đàm Thương Vân cẩn thận đánh giá Ảnh Thất từ trên xuống dưới, tấm tắc nói: “Thế nhân cho rằng gần vua như gần cọp, quả thực, đám người vương tộc thật sự toàn một lũ chết tiệt.”
“Ai, ngươi muốn đến lều ta ngủ không? Cả người toàn máu, cũng phải thay y phục chứ?” Đàm Thương Vân cắn hạt dưa hỏi.
Ảnh Thất không trả lời.
Đàm Thương Vân phun vỏ hạt dưa cười cười: “Ngươi đoán xem ta phát hiện được gì nè, không lừa ngươi đâu, trong xe lương thảo có một đứa con nít, bị ta bắt được.”
Ảnh Thất sửng sốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
*Lý Mạt nói với Lý Uyển: Lục quân bất phát, Quý Phi ban tử là từ 2 câu thơ sau:
Lục quân bất phát vô nại hà; Uyển chuyển nga mi mã tiền tử:hai câu thơ này trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, kể về cái chết của Dương Quý Phi (Dương Ngọc Hoàn), là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc thời xưa. Sự yêu chiều một cách thái quá của Đường Huyền Tông đối với Dương Quý phi là nguyên nhân khiến người đời cho rằng nhà Đường đều do Quý phi mà suy vong.
Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, tiết độ sứ An Lộc Sơn của ba trấn Phạm Dương, Bình Lô, Hà Đông mượn danh nghĩa dẹp loạn tặc, chống lại Dương Quốc Trung để khởi binh tạo phản, đưa quân tiến thẳng về thành Trường An. Năm đó, Đường Huyền Tông dẫn theo Dương Quý Phi cùng Dương Quốc Trung chạy vào đất Thục (nay là thành phố Tứ Xuyên). Khi đi qua dịch quán Mã Ngôi (nay là thành phố Hưng Bình, Thiểm Tây), cấm quân đi theo hộ giá do Trần Huyền Lễ thống lĩnh đồng loạt yêu cầu xử tử Dương Quốc Trung và Dương Quý Phi. Binh lính sau đó đột nhiên xông đến chém loạn xạ vào người Dương Quốc Trung cho đến chết.
Đường Huyền Tông nói Dương Quốc Trung làm loạn triều cương rất đáng bị xử chết, nhưng Dương Quý Phi vô tội, có ý muốn miễn tội chết cho bà. Nhưng cấm quân đều cho rằng Dương Quý Phi là hồng nhan họa quốc. Loạn An Sử là do Dương Quý Phi mà ra, không xử tội khó mà trấn an lòng quân và sĩ khí. Binh lính tiếp tục bao vây quanh Hoàng đế để gây sức ép. Đường Huyền Tông nghe theo lời khuyên của Cao Lực Sĩ, đành phải bất đắc dĩ ban tội chết cho Dương Quý Phi.