“Chó nuôi rồi cuối cùng cũng chết, không nuôi, rất đau lòng.”
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Lý Mạt cực kỳ tức giận, quay về nơi đóng quân của Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.
Yến Kinh có tám nghìn tinh binh Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ, chuyến này Lý Mạt muốn mang tất cả tám nghìn tinh binh về Lĩnh Nam.
Ban đêm trằn trọc trên giường, càng nghĩ càng tức Lý Uyển ê ẩm mình mẩy, Lý Mạt rong ruổi trên chiến trường còn nhiều hơn ở nhà, làm việc cũng chưa từng mắc mưu ai bao giờ, còn Lý Uyển từ nhỏ đã chịu sự giám thị của triều đình, trải qua bao phen bị ám sát, có thể sống đến hai mươi hai tuổi, tâm tư được rèn luyện tinh tế đến bậc này không phải điều mà Lý Mạt có thể đoán trước được.
Lý Mạt ngồi dậy tựa vào đầu giường một hồi, Ám Bi đáp bên người hắn: “Điện hạ, chưa đến canh hai, người ngủ thêm chút đi.”
Lý Mạt xoa mũi: “Không phải Ám Hỉ đang trực sao, không dám tới à?”
Ám Bi: “Hắn đi nhận phạt hai trăm trượng.”
Lý Mạt tỉnh ngủ, tiện tay cầm theo áo choàng, không kịp xỏ giày ngay ngắn đã nhanh chóng bước ra ngoài.
Chấp hình trong lều, Ám Hỉ nằm bò trên băng ghế, y phục lỏng lẻo, cắn răng chịu đựng từng cơn đau ập xuống lưng mình, bả vai nứt toác ra hắn cũng không kêu rên một tiếng, đã bị mấy chục trượng, sắc mặt Ám Hỉ trắng bệch, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.
“Dừng tay.” Lý Mạt vén mành trướng lên bước vào, một cước đá văng tiểu binh đang cầm quân trượng chấp hình, cúi người lôi Ám Hỉ lên, nhìn gương mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi của hắn.
Ám Hỉ giương mắt, thở hổn hển nói: “Điện hạ…… Thuộc hạ chỉ là tới lãnh phạt……”
Lý Mạt ngồi xổm trước mặt Ám Hỉ, nắm tóc hắn ép hắn ngửa đầu nhìn mình, oán giận chất vấn: “Ta bảo ngươi tới lãnh phạt sao? Ám vệ bây giờ kiêu ngạo tự chủ đến thế cơ à? Trong mắt ngươi còn có chủ tử này hay không?!”
“Điện hạ bớt giận.” Ám Hỉ chật vật bò xuống, gian nan quỳ hành lễ ám vệ, một câu cũng không dám nói, rũ mắt chờ xử trí.
Lý Mạt ném Ám Hỉ xuống, xoay người bỏ đi, trước khi đi buông một câu: “Hỉ Nộ Ai Lạc, Bi Hoan Ly Hợp, tám người các ngươi giờ chỉ còn lại hai người. Đừng so đo với kẻ khác nữa, cố sống là được.”
Thuở nhỏ Lý Mạt có tám ám vệ thân thủ, đặt tên theo hỉ nộ ai lạc bi hoan ly hợp, ngoại trừ Ám Hỉ và Ám Bi, sáu người còn lại đã hi sinh vì nhiệm vụ, một vị chết trong lúc làm nhiệm vụ, năm vị kia là vì bảo hộ Lý Mạt, để lại máu, nước mắt và lòng trung thành trên chiến trường Lĩnh Nam.
Trận Bàn Nam kia cuối cùng cũng giành chiến thắng sau những tháng ngày gian khổ, tất cả binh tướng đều trở về ăn mừng chiến tích, chỉ duy nhất chủ tướng bọn họ không thấy đâu cả.
Lý Mạt không cho phép bất cứ kẻ nào đi thu thập chiến trường, hắn lê cái thân xác trọng thương đẫm máu đen, tự mình lật từng thi thể trên chiến trường xác chất thành núi ba ngày ba đêm, tìm đủ năm thi hài của năm ám vệ, cõng từng vị trở về phủ Lĩnh Nam Vương, táng tro cốt bên trong mộ phần của tướng quân Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.
Sau này, Lĩnh Nam Vương bảo Lý Mạt nuôi thêm vài ám vệ, Lý Mạt cười mỉa: “Chó nuôi rồi cuối cùng cũng chết, không nuôi, rất đau lòng.”
Lý Mạt không thèm quan tâm Ám Hỉ nữa, cũng không nhiều lời, xoay người bỏ đi.
“Điện hạ, điện hạ!” Hai tay hai chân Ám Hỉ bò qua muốn níu chân Lý Mạt lại, đầu ngón tay vừa chạm đến góc áo, hắn đã đi rồi.
Ám Bi nâng Ám Hỉ lên, thấp giọng mắng hắn: “Chủ tử vô cùng tức giận đấy.”
Ám Hỉ cúi đầu bĩu môi: “Hứ.”
—
Lý Uyển cho rằng, bên phía Lý Mạt đang bận bịu với đống vũ khí bị phá hủy, không rảnh lo chuyện khác, thừa dịp đêm đen lén ra ngoài, chạy về đại lao Yến Kinh.
Nửa đêm canh ba là thời điểm thủ vệ buông lỏng phòng bị nhất, Lý Uyển đút lót chút bạc, đi vào thăm Sở Uy tướng quân.
Sở Uy tướng quân đeo khóa nặng, nghiêm chỉnh ngồi đó với mái tóc dài thẳng tắp, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt.
Lý Uyển khoác áo choàng đen, lộ diện trước mặt Sở Uy tướng quân.
“Uyển nhi?” Sở uy giương mắt nhìn hắn.
Lý Uyển ôn hòa nói: “Sở đại ca ở đây có khỏe không? Hiện giờ ta chấp chưởng Khiếu Lang Doanh, Trấn Nam Vương phủ các ngươi tranh quân công đủ rồi, đã đến lúc nhường đường cho Tề Vương phủ bọn ta.”
Sở Uy tướng quân kinh ngạc nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển cười cười: “Tướng quân bớt giận. Nếu không phải ta thấy cháu trai đáng thương sinh ra đã không cha không mẹ, đã không cấp tốc đi tìm người chữa trị cho tiểu tẩu tử, hiện giờ tỷ ấy đã qua cơn nguy hiểm, cơ hội dẫn binh này coi như là báo đáp ta đi.”
Sở Uy tướng quân thở phào một hơi, nét mặt cứng đờ cũng giãn ra đôi chút.
“Nếu là mưu phản, nhân lúc còn sớm nhận tội đi, đừng vọng tưởng có thể trở mình.” Lý Uyển khoác lại áo choàng, xoay người muốn đi.
Sở uy hỏi hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lý Uyển nói: “Đương nhiên là chờ đợi chân tướng rồi.” Sau đó hạ giọng, “Chờ đệ quay lại.”
“Khoan đã.” Sở Uy gọi với Lý Uyển, nhanh chóng nói mấy chữ, “Giáp nhị tứ bát, phi vân kỵ.”
Lý Uyển dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại đã rời đi.
Chờ mật thám đi theo mình trở về hoàng cung phục mệnh, Lý Uyển gọi Ảnh Diễm ra, bảo nàng đến phủ Trấn Nam Vương tìm giáp trụ Sở Uy tướng quân thường mặc, hẳn là có thứ gì đó được giấu dưới hai trăm bốn mươi tám phiến giáp trên đường viền cổ áo.
Lúc này mới giục ngựa quay về Khiếu Lang Doanh.
Khiếu Lang Doanh đóng quân ở ngoại ô Yến Kinh, Lý Uyển chạy qua chạy lại một chuyến, trời cũng đã sáng.
Ảnh Thất tỉnh ngủ, say rượu đau đầu, dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình ngủ trong ổ chăn của thế tử điện hạ, eo lại đau nhức.
Ảnh Thất ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn, bên dưới trống trơn, cả người chỉ mặc mỗi chiếc áo trên mỏng tanh, lúc đứng dậy mông đau cực kỳ, dùng tay sờ một cái còn có cảm giác nóng rát, sửng sốt trong phút chốc, hai vành tai bắt đầu đỏ lên, sắc hồng lan tràn cả gương mặt.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Ảnh Thất mới hoàn hồn tìm quần áo mặc vào, Lý Uyển vừa bước vào trong trướng, liền thấy Ảnh Thất quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nhìn mình.
Lý Uyển bưng một chén trà, ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm: “Ui, đây không phải Thất gia sao, sao lại quỳ ở nơi này? Tối qua thế tử lương thiện ta đây bị ngài chiếm không ít tiện nghi đâu nhé.”
Ảnh Thất lê đầu gối qua, quỳ dưới chân Lý Uyển, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo hắn, thấp thỏm nói: “Thuộc hạ biết sai.”
Lý Uyển hỏi: “Nói đi, đền cho ta thế nào?”
Ảnh Thất sửng sốt, giương đôi mắt chó con nhìn Lý Uyển: “Còn muốn đền hả?”
Lý Uyển vừa vớt lá trà vừa nói: “Nói nhảm. Ngươi bảo xem tối hôm qua ngươi đã làm gì?”
Ảnh Thất nhìn nhìn khắp nơi, ngoan ngoãn lắc đầu: “Vụn vặt quá…… Không…… Không nhớ rõ.”
“Giỏi nhỉ Tiểu Thất, ngươi không nhớ thì ta nói cho ngươi nghe một chút.” Lý Uyển ngồi xổm xuống, cầm quạt nâng cằm y lên, “Tối hôm qua ta đánh ngươi khiến ngươi không hài lòng, còn cướp quạt ta, chỉ thẳng vào mặt ta rồi chất vấn có phải ta có tân hoan không, còn nghiêm túc muốn chiếm tiện nghi bổn thế tử, không nói tiếng nào lao vào cắn như chó con, ngươi nhìn xem, đây là chứng cứ.”
Lý Uyển phanh cổ áo ra, trên cổ có hai dấu hôn đỏ chói mắt.
Sắc mặt Ảnh Thất cứng ngắc, dè dặt nhìn Lý Uyển: “Không, thuộc hạ không biết……”
Lý Uyển cười lạnh: “Không lẽ ta tự hôn mình? Hay là tân hoan của ta làm?” Hắn đứng dậy ngồi lên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Qua đây ngồi.”
Ảnh Thất lấy công chuộc tội ngoan ngoãn ngồi xuống, mông vừa chạm mép giường đã đau âm ỉ, khiến người ta vừa khó khăn vừa xấu hổ, dày vò cực kỳ.
Lý Uyển chỉ vào cổ mình hỏi y: “Mấy cái?”
Ảnh Thất vô cùng hổ thẹn mà đếm đếm: “Hồi điện hạ, hai cái.”
Lý Uyển lập tức đẩy Ảnh Thất xuống đầu giường, hôn lên cần cổ mềm mại của y, sau đó hôn môi, nghe tiếng hít thở của Ảnh Thất dần dần trầm đục, lòng bàn tay xoa xoa chân Ảnh Thất rồi lướt dần lên phía trên, bị một túp lều bên dưới đũng quần chặn đường lại.
Lý Uyển mút hai dấu hôn trên cổ Ảnh Thất, sau đó ở bên tai y cười xấu xa, ra lệnh: “Quân y mời ta phái người qua đó lấy đồ, ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh.”
Ảnh Thất trợn mắt, bên dưới còn cứng, trên cổ nở hai nụ hoa, cứ vậy mà ra ngoài?
Lý Uyển giục y: “Ta không sai sử ngươi được, đúng không?”
Tính tình xấu xa của thế tử điện hạ trỗi dậy, con cừu nhỏ sạch sẽ Ảnh Thất đương nhiên không thoát khỏi.
“Không, thuộc hạ đi ngay.” Ảnh Thất căng da đầu ra khỏi doanh trướng, cổ còn có lụa che mặt phủ lên, bên dưới thì khá khó xử. May mà không khí quân doanh trong lành, không ai rảnh rỗi lại đi nhìn chằm chằm đũng quần của một nam nhân.
Ảnh Thất đi quân y lấy một gói thuốc bột về, vừa định rảo bước tiến vào doanh trướng thế tử điện hạ, thoáng chốc cánh tay trái đau đớn, không ngừng run rẩy, đánh rơi cả gói thuốc dưới chân, y chậm rãi ngồi xuống lau mồ hôi trên trán, xắn bao tay vân cẩm đen ở trong tay áo xuống cổ tay.
Cũng không phải bị thương, là một dòng chữ rỉ ra từ trong xương tủy, hiện lên bên ngoài da thịt, ngắn ngủi trong nháy mắt rồi biến mất, tức khắc Ảnh Thất sững sờ, cả người giống như hong trong gió lạnh đến nỗi đông cứng, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng đến mức dọa người.
“Điều tra ám vệ Lĩnh Nam Vương thế tử, lưu ý Ám Hỉ, có tin lập tức truyền hồi.” Lạc khoản “Giang Nghê Y”.
Ngân châm cốt ngữ truyền tin thuật.
Trong nháy mắt cõi lòng Ảnh Thất lạnh đi.
Y quỳ trong căn phòng tối tăm khi bị giam giữ ở chân núi Tiêu Dao nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đổi được cái gật đầu của Giang phu nhân, thả y xuống núi đến bên cạnh Lý Uyển, y cho rằng sau này có thể toàn tâm toàn ý dâng hết lòng trung thành cho một mình điện hạ, lại không ngờ rằng sư phụ y thành tâm kính yêu thực ra là phái đi một quân cờ, cài vào bên người ái nhân của y.
Y không có cách nào chấp nhận, trong khoảnh khắc đó, vô vàn oán hận dâng lên trong lòng, còn có áy náy đối với thế tử điện hạ.
Hóa ra xương cánh tay của y trước kia đã bị hạ thuật ngân châm cốt ngữ truyền tin, y là cái gì chứ?
Hóa ra lúc y mang chân tâm của mình đến bên cạnh thế tử điện hạ đã không còn sạch sẽ rồi.
Y thất hồn lạc phách mà đi vào doanh trướng, ngơ ngẩn nhìn Lý Uyển.
Trêu đùa tiểu ảnh vệ xong, tâm tình Lý Uyển rất tốt. Xắn ống tay áo lên, lộ ra vết bỏng tối qua: “Lại đây thoa thuốc cho ta.”
Ảnh Thất đứng phía xa nhìn vết thương trên cánh tay Lý Uyển, sắc mặt lập tức đanh lại, chạy tới nâng cánh tay hắn lên xem, vết bỏng to cỡ miệng một chén trà nhỏ, vừa nổi bóng nước vừa sinh mủ, đối với Ảnh Thất như vậy là vô cùng nghiêm trọng.
Ảnh Thất ngơ ngác nhìn một lúc, bỗng nhiên giương mắt nhìn Lý Uyển, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa oán hận: “Kẻ nào?”
Lý Uyển thấy bộ dạng lập tức muốn cắn người vô cùng đáng yêu này của Ảnh Thất, sờ sờ đầu y: “Thoa thuốc đi.”
Ảnh Thất không chịu buông tha, đỡ cánh tay Lý Uyển, hai mắt nhìn chằm chằm vết thương, lạnh lùng hỏi hắn: “Điện hạ, kẻ nào làm?”
Bây giờ y cực kỳ nhạy cảm, không lúc nào là không nghĩ về chuyện sư phụ y sẽ làm cái gì bất lợi cho thế tử điện hạ, y không thể chấp nhận được chuyện này, cả người căng thẳng nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển kéo chó con nhe hàm răng hung dữ vào lòng dỗ dành y, kiên nhẫn thuật lại sự tình, Ảnh Thất mới chịu thu lại bộ lông đang xù lên như nhím của mình xuống, vùi đầu thoa thuốc cho Lý Uyển.
Bị bỏng đau hơn nhiều so với các loại thương khác, thân thể kim chi ngọc diệp đương nhiên càng không chịu nổi, Lý Uyển mím môi chịu đựng, thật sự nhịn không được nữa mới hít một hơi khí lạnh.
Cả người Ảnh Thất run lên, lập tức ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, thật sự không biết nói gì để dỗ dành, chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi vết thương.
Lý Uyển dựa vào đầu giường, chống tay, tréo chân, rũ mắt cười cười: “Đau lòng à?”
Ảnh Thất yên lặng gật đầu, quấn vải thuốc cho Lý Uyển.
“Thuộc hạ cho rằng, tối hôm qua không phải người phái thuộc hạ đi kéo chân Ám Hỉ, người chỉ là muốn đẩy thuộc hạ đi, để âm thầm làm chuyện nguy hiểm.”
Lý Uyển cười ra tiếng: “Tiểu Thất của ta thông minh quá. Nhưng mà ta rất muốn để ngươi ở lại nhìn cái bản mặt của Lý Mạt, ta thật là ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ta phải viết truyện ký cho hắn mới được.”
Ảnh Thất cười không nổi, quỳ cạnh giường sửa sang lại ống tay áo cho hắn, thấp giọng nói: “Nếu có lần sau, loại chuyện như này cứ để thuộc hạ làm cho.”
Trong lòng Lý Uyển như có dòng nước ấm chảy qua, kéo Ảnh Thất lại hôn hôn trán y: “Không sao, này có là gì đâu.”
Ảnh Thất thấp giọng lãnh đạm nói: “Nếu không phải Lĩnh Nam vương thế tử làm loạn, điện hạ căn bản không cần tới nơi này chịu tủi nhục.”
Lý Uyển cười cười: “Ghi thù à?”
Ảnh Thất mím môi, muốn nói cho điện hạ biết bí mật cánh tay của mình, y vừa định mở miệng, cánh tay chợt đau nhói, y có thể cảm giác được có dòng chữ mới đang hình thành trên xương mình, đó là một câu uy hiếp, y cực kỳ sợ hãi.
Lúc này bên ngoài doanh trướng có người đến bẩm báo, Ảnh Thất đứng qua một bên, Ảnh Tứ xốc mành trướng lên tiến vào, giao một danh sách Lý Uyển: “Điện hạ, đây là danh sách những kẻ khả nghi mà thuộc hạ và Ảnh Ngũ điều tra, vẫn chưa rút dây động rừng.”
Lý Uyển nhận lấy nhìn lướt qua: “Ừ.”
Ảnh Tứ lại nói: “Tiểu binh mà người bắt nhốt lại trước đó, có lẽ vô tội.”
Lý Uyển nhớ lại một chút, tiểu binh kia hình như chỉ muốn đánh thức mình, chẳng qua lúc ấy sốt ruột quá, chưa kịp nghe hắn nói cái gì.
“Vậy sao, hắn là ai thế?”
“Hồi điện hạ, là tân binh mới đến đây, tên Đàm Thương Vân, mười lăm tuổi, quê gốc Ba Thục, năm trước đại hạn, theo lưu dân kiếm ăn khắp nơi, tháng năm năm nay vừa đến Khiếu Lang Doanh làm việc. Người định xử trí thế nào.”
Lý Uyển bật cười: “Thả người. Tiểu hài tử người ta bị ta đánh gần chết, cho chút bạc trấn an…… Vậy đi, khi nào rảnh bảo hắn tới gặp ta.”
Ảnh Tứ gật đầu: “Rõ. Vậy người trên danh sách xử quyết toàn bộ sao.”
Lý Uyển cân nhắc: “Chiến tướng phản bội chủ chính là tối kỵ, trên chiến trường có sơ suất là thảm bại. Nhưng, nhiều người như vậy, dù sao ta cũng phải để bọn chúng chết có ý nghĩa một chút.”