“Có một vài nghi ngờ không phải dùng miệng là thuyết phục được, chỉ có bản lĩnh chân chính mới đắc được nhân tâm.”
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Ảnh Thất an tĩnh ghé vào xà nhà ngắm thế tử điện hạ dịu dàng lại uy nghiêm bên dưới, ánh mắt vừa tôn sùng vừa si mê.
Ảnh Điệp tháo hai cục bông nhét lỗ tai ra, vành tai khẽ giật giật, nhẹ giọng nói: “Có người quen đến, thống lĩnh, chúng ta làm sao đây?”
Ảnh Tứ nhảy khỏi xà nhà doanh trướng: “Tránh đi. Bên cạnh thế tử điện hạ chỉ có một hộ vệ Ảnh Thất.”
Ảnh Ngũ quay đầu lặng lẽ chọc Ảnh Thất: “Này, nói là chúng ta không có ở đây.”
Ảnh Thất gật gật đầu, xua tay bảo bọn họ đi mau.
Mấy quỷ vệ rời đi trong tức khắc, Ảnh Thất ở lại, vẫn ngẩn người chăm chú nhìn thế tử điện hạ bên dưới.
Thế tử điện hạ kính trọng phụ thân hắn nhất, ngoài miệng thì luôn trách lão Vương gia do dự không quyết đoán không dám liều lĩnh, thực ra trong lòng lại tôn trọng và kính yêu ông hơn ai hết, hắn không cho phép bất cứ ai bất kính với ông, nếu không thì đó là bất kính với tín ngưỡng của hắn — Trong lòng hắn lão Vương gia là một anh hùng vượt mọi chông gai nằm gai nếm mật.
Lý Uyển giơ Ô Dạ cung lên trước mặt, một tay nhẹ đỡ: “Ta biết, Khiếu Lang Doanh mười năm chưa từng ra trận, dân chúng Đại Thừa đã sớm quên đội quân này đã từng bảo vệ bọn họ như thế nào.”
“Ta biết không ít người các ngươi bị Lĩnh Nam Vương thế tử mời chào, sớm đã tìm đường đầu quân cho Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh, ta khuyên các ngươi hồi tâm, hoặc đi cùng ta, một lòng với ta, hoặc không đi cùng ta, cứ việc lén lút tới nói ta một tiếng, ta tự mình tiến cử ngươi về dưới trướng Lý Mạt.”
“Hôm nay Khiếu Lang Doanh chỉnh quân lần nữa, Tề Vương phủ chưa bao giờ suy thoái, nay quân lệnh có mặt tại đây, chiến loạn bất ổn, Lý Uyển lập tức lấy chết tạ tội, táng xương trắng nơi biên cảnh, vĩnh viễn không quay về triều đình.”
Trấn Nam Vương phủ đổ, Tề Vương gia cũng không còn trẻ nữa, nếu không bình được chiến loạn, đến lúc đó binh quyền rơi vào tay Lý Mạt, cho dù Lý Uyển trở về cũng là chịu chết, đập nồi dìm thuyền, cũng chỉ còn trận chiến này.
Lời nói chân thành của Lý Uyển làm nhen nhóm ngọn lửa hào hùng của một vài vị lão tướng sĩ bên dưới từng theo Tề Vương xuất chinh, An phó tướng nhìn Lý Uyển cầm cung hồi lâu, dường như thấy được hình bóng của Tề Vương lúc trẻ qua người thiếu niên kiêu ngạo này.
An phó tướng trầm giọng hỏi: “Xin hỏi điện hạ, chuyến này đi biên cảnh, khí hậu như thế nào? Tình hình chiến sự ra làm sao? Địa hình có thuận lợi không? Trang bị quân địch thế nào, nhân số bao nhiêu?”
Lý Uyển nâng tay, hai tiểu binh bưng lên mấy quyển trục.
Lý Uyển nói: “Lần này đi biên cảnh phía nam chi viện Lĩnh Nam Vương Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh, chúng ta phụ trách xâm nhập Tàng Long Thất Lĩnh La Tàng Sơn, khí hậu ở Tàng Long Thất Lĩnh trái ngược với Lĩnh Nam, Tam Lĩnh mùa hạ nóng bức, Tứ Lĩnh trời đông giá rét, đánh hạ La Tàng Sơn, là lúc đại chiến toàn thắng.”
“Những việc còn lại liên quan cơ mật quân vụ, ta đã sắp xếp và chỉnh sửa toàn bộ mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ rồi, còn thỉnh ba vị phó tướng xem kỹ, sau đó thảo luận, Lý Uyển còn trẻ, chư vị ở đây đều là tiền bối của ta, biên cảnh sắp đổ, thỉnh chư vị buông bỏ thành kiến, cùng nhau đánh địch.”
Ba vị phó tướng tụ lại xem xét quyển trục, suốt mười sáu quyển, tất cả sự vụ đều được sắp xếp gọn gàng cặn kẽ, ngay cả chọn chỗ đặt lương thảo cũng không hề có sơ hở.
Lý Uyển vẫn luôn cho rằng, lúc ở Kiếm Chủng bị sư phụ và phụ vương ép học tài trị thế, đọc làu làu vô số binh pháp, cả đời cũng này không dùng được, giờ mới sáng tỏ tâm ý của phụ vương, cũng hiểu rõ đống gạch đá hắn từng cho là vô dụng, thành thực mà nói vốn là con đường tụ sa thành tháp* hắn nhất định phải đi qua, từng viên gạch cục đá gắn bước lên từ lúc trưởng thành đến giờ, đều là phụ vương cẩn thận lót đường cho hắn.
*Tụ sa thành tháp: tích cát thành tháp, thành ngữ bên mình là tích tiểu thành đại.
Tuy Lý Uyển chưa từng ra chiến trường, nhưng mười ba quỷ vệ sư phụ kia của hắn uống máu trên chiến trường mấy chục năm, toàn bộ kinh nghiệm đều truyền hết cho Lý Uyển, cuối cùng cũng có ích.
Sau khi An phó tướng xem xong, thở phào nhẹ nhõm, khom người hành quân lễ tiên phong: “Mạt tướng nguyện đi theo thế tử điện hạ.”
Phó tướng gật đầu, hầu hết các binh sĩ đều nghe lệnh, mặc dù có người nghi ngờ, nhưng cũng không có tư cách phản bác.
Bên dưới còn có kẻ không phục, ở trong góc nhỏ giọng xì xầm: “Nhìn coi vị thế tử điện hạ này có bản lĩnh gì chứ, hài tử mới vừa cập quan, chờ đến lúc thấy đao thật kiếm thật không rụt cổ mới lạ.”
Lý Uyển lờ đi, có một vài nghi ngờ không phải dùng miệng là thuyết phục được, chỉ có bản lĩnh chân chính mới đắc được nhân tâm. Hắn cho người thu hồi các quyển trục, ra lệnh mọi người chia đội nấu cơm, canh ba đêm mai xuất chinh.
Ảnh Thất ở trên xà nhà doanh trướng nhìn cả buổi, càng nhìn càng mê đắm, hai tay chống má ngắm thế tử điện hạ, đôi mắt gần như dán lên người Lý Uyển.
Xà nhà bỗng nhiên kêu kẽo kẹt mấy tiếng, một người bịt mặt đứng đối diện, khoanh chân ngồi xuống, tháo lụa che mặt ra.
Ám Hỉ cười hắc hắc: “Tiểu Thất ca, nhớ ta không?”
Ảnh Thất ngẩng đầu liếc hắn: “Chủ tử hai nhà đã xé mặt nạ xuống, chúng ta cũng không cần qua lại nữa.”
Ám Hỉ men theo xà nhà bò về phía Ảnh Thất: “Đừng mà, trở mặt là chuyện của chủ tử, liên quan gì đến tình hữu nghị của chúng ta? Lần trước chúng ta cược nhau, ta thua, có chơi có chịu, ta đến đây.”
Ảnh Thất phiền chán dịch người ra sau: “Ngươi cứ ngồi im chỗ đó mà nói cũng được.”
Ám Hỉ sửng sốt: “Như vậy không phải quá xa cách rồi sao? Ngươi lại đây ta nói cho một mình ngươi nghe thôi, ai, nơi này chắc không có ai đâu nhỉ?”
Ảnh Thất thuận miệng nói: “Không có.”
Ám Hỉ như suy tư điều gì, khẽ cười cười: “Các ảnh vệ ca ca khác đâu rồi?”
“Bọn họ không……” Ảnh Thất ngắc ngứ, “Ở gần đây. Nhân lúc còn sớm ngươi đi đi.”
Ám Hỉ chớp chớp mắt: “Không phải là không có đây sao, rốt cuộc là có hay không?”
Ảnh Thất lạnh nhạt đáp: “Có.”
Nếu y nói không có đây, ngược lại sẽ khiến Ám Hỉ sinh nghi.
Ám Hỉ khẽ nhếch môi, tay phải vung nhẹ một cái, một cây ngân châm phóng về phía Lý Uyển.
Ảnh Thất cả kinh, nghiêng mình nhảy khỏi xà nhà, như một luồng bóng đen, thoắt hiện bên cạnh thế tử điện hạ, chặn cây ngân châm kia lại, kẹp giữa hai ngón tay, sau đó nhảy lên lại xà nhà, che miệng Ám Hỉ, không chút lưu tình cắm thẳng ngân châm vào mông hắn.
Ám Hỉ rên lên trong im lặng, đẩy tay Ảnh Thất ra: “Má ơi, ngươi đâm ta!”
Ảnh Thất dùng sức đâm mạnh hơn một chút, đau đến mức Ám Hỉ muốn gào lên nhưng không dám phát ra tiếng, Ảnh Thất đè hắn, nghiến răng: “Không chỉ đâm ngươi, còn phải đâm chết ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là ám vệ của Lĩnh Nam Vương thế tử thì ta không dám giết ngươi, ta không giết ngươi chỉ vì không muốn gây phiền phức cho chủ tử.”
Ám Hỉ nhanh chóng quỳ xuống, đẩy tay Ảnh Thất ra, rút ngân châm ra khỏi mông rồi ném đi, tủi thân mếu máo: “Tiểu Thất ca…… Ta sai rồi, ta nói thật, lần này là Ám Bi bảo ta đến mời ngươi đi uống rượu. Ân oán của các chủ tử không liên quan đến chúng ta, sau này có gặp lại trên chiến trường cũng không sao, nhưng mà, lén lút kết giao bằng hữu cũng được đúng không.”
Ám Hỉ kề sát vào Ảnh Thất hỏi: “Ngươi không muốn rời khỏi Lý Uyển điện hạ dù chỉ một bước, ngân châm ban nãy kia cũng tự mình xử lý, chẳng lẽ các ảnh vệ ca ca khác không ở gần đây, ngươi sợ chủ tử gặp nguy hiểm sao?”
Sắc mặt Ảnh Thất có hơi mất tự nhiên, sau đó nói: “Ta đi xin chủ nhân nghỉ một lát.”
Nếu các quỷ vệ khác ở đây, chắc có lẽ đã khai sáng được một năng lực khác của Ảnh Thất, thiên phú diễn kịch đặc biệt không tồi. Lúc trước ở Ảnh Cung thí luyện trạm “Duy Diệu”, thành tích khảo hạch của Ảnh Thất cũng tốt lắm.
Ám Hỉ cười cười: “Được rồi, chờ ngươi.”
Ảnh Thất nhẹ nhàng nhảy khỏi đỉnh doanh trướng, đáp bên cạnh Lý Uyển, nhẹ giọng bẩm báo: “Ám Hỉ mời thuộc hạ uống rượu.”
Lý Uyển đang sắp xếp mấy quyển trục, khẽ hừ một tiếng: “Lý Mạt nôn nóng muốn chỉnh ta đến vậy à? Ngươi cứ đi đi, để ta xem hắn muốn làm gì.”
“Rõ, điện hạ cẩn thận.”
Lý Uyển gọi một đội hộ vệ đi theo, dẫn hắn đi sắp xếp chỗ nghỉ.
Ám Hỉ nhìn chằm chằm bên dưới, bình thường Tề Vương thế tử lúc nào cũng độc lai độc vãng, bởi vì có ảnh vệ âm thầm đi theo bảo vệ, hôm nay Ảnh Thất cường điệu các ảnh vệ khác đều ở lân cận, Tề Vương thế tử lại tìm hộ vệ cho mình, nói không chừng mấy ảnh vệ kia thật sự không có ở đây, gần đây nhiều chuyện hỗn loạn, nhân thủ không đủ, bị phái đi làm việc cũng không phải là chuyện không thể.
Vì muốn Ám Hỉ tin rằng bên cạnh thế tử điện hạ xác thực có hộ vệ, cho nên Ảnh Thất dù không muốn uống rượu cũng đáp ứng theo hắn ra ngoài, mới có thể làm ra vẻ bên cạnh Lý Uyển điện hạ không thiếu người.
Cơ hội tốt.
Ảnh Thất theo Ám Hỉ rời khỏi Khiếu Lang Doanh, Ảnh Thất giữ chặt Ám Hỉ: “Đi gần đây thôi, nếu chủ tử có việc còn gọi ta về được.”
Ám Hỉ nhướng mày: “Được thôi.”
Ngay cả đi cũng không dám đi xa, chỉ sợ bên cạnh Lý Uyển thật sự không có ai bảo vệ.
Hai người tìm một quán rượu nhỏ gần chỗ Khiếu Lang Doanh đóng quân, sau khi gọi vài vò rượu, Ám Hỉ phe phẩy cái đuôi, rót đầy ly cho Ảnh Thất.
Ảnh Thất không tiếp: “Ám Bi đâu?”
Ám Hỉ xua tay: “Đừng gọi hắn, hắn đang thủ bên cạnh chủ tử bọn ta, không phải ngươi được nghỉ mới đi với ta được sao, các ảnh vệ ca ca đều ở cạnh Lý Uyển điện hạ, đúng không?”
Ảnh Thất liếm liếm môi: “Đương nhiên.”
“Cho nên cứ uống, không sao.” Ám Hỉ cứ rót liên tục cho Ảnh Thất, sau khi rót hai ly, bỗng nhiên Ảnh Thất bắt lấy tay Ám Hỉ, bưng một vò rượu nhỏ kề lên miệng Ám Hỉ: “Uống từng ly thì đàn bà quá, chơi cái này luôn, hôm nay ta bồi ngươi.”
Nụ cười Ám Hỉ cứng đờ, cười gượng hai tiếng: “Ừ…ừ……”
Một canh giờ trôi qua, Ám Hỉ gục đầu xuống bàn, nấc một cái, hé đôi mắt say ngà ngà đẩy cái bình: “Tiểu Thất ca…… Ức.”
Gương mặt Ảnh Thất đã ửng hồng, đầu cũng đau âm ỉ, đè đầu Ám Hỉ xuống, mơ hồ nói: “Đừng đi, tiếp tục.” Dứt lời, giương tay đặt mạnh một thỏi bạc lên bàn: “Chủ quán, sáu vò nữa.”
Ám Hỉ nhanh chóng nắm vạt áo y cầu xin: “Đừng, ức, tha cho ta…… Ngươi uống nhiều vậy, chủ tử ngươi không phạt ngươi sao……?”
Ảnh Thất đè đầu Ám Hỉ xuống, bẻ cằm hắn ra bưng vò rượu lên rót vào, híp đôi mắt đỏ ngầu lại, nhẹ nhàng nấc một cái, một chân dẫm lên ghế dài, kề sát vào Ám Hỉ say sưa nói: “Đó là chủ tử ta, ai cần ngươi lo.”
Ám Hỉ bá cổ Ảnh Thất, xoa xoa miệng: “Chủ tử ngươi, ức, đối xử với ngươi thật tốt, hâm mộ…… Chủ tử ta sẽ đánh mắng ta, chủ tử ngươi có đánh ngươi…… mắng ngươi không……”
Ảnh Thất cũng ôm Ám Hỉ, cầm một vò rượu uống hai ngụm: “Không đánh ta, cũng không mắng ta, nhưng làm ta.”
Ám Hỉ uống đến ngu người, cười ngây ngô: “Hắc hắc hắc, hâm mộ quá.”
Ảnh Thất nằm bò ra bàn: “Hừ, hâm mộ đi. Chủ tử ta, chiều ta, thích ta, thích nhất là ta…… Cho hắn làm có gì mà không được…… Chủ tử vui vẻ…… Làm gì cũng được.”
Bụng Ám Hỉ no căng, rên hừ hừ, chống má hỏi Ảnh Thất: “Tiểu Thất ca…… Tại sao… nghe lời vậy……”
Ảnh Thất cầm chén rượu, nằm dài trên bàn, vùi gương mặt đỏ hồng say túy lúy vào khuỷu tay, lẩm bẩm nói: “Bởi vì ta yêu hắn…… Ta yêu hắn.”
Ám Hỉ lại nấc một cái: “Ngươi có…… Cha mẹ không?”
Ảnh Thất thở dài: “Không có, cha mẹ đã chết, bị bùn vùi trên núi, lúc họ chết ta còn không được nhìn họ lần cuối, ngươi thì sao.”
Ám Hỉ cười cười: “Ta có mẹ…… Cũng có nhà…… Nhưng không thể quay về……”
Ảnh Thất hỏi: “Vì sao?”
Ám Hỉ híp mắt: “Bởi vì…… Ta có bệnh, ha ha ha.”
Ảnh Thất chống cằm: “Ta cũng cảm thấy ngươi có bệnh. Khinh công của ngươi không tồi.”
Có thể được Ảnh Thất khen ngợi, thực sự không tồi.
Ám Hỉ khiêm tốn nói: “Ta tự học. Không bằng ngươi. Ngươi bái sư ở đâu?”
Ảnh Thất cũng không kiêng dè mà đáp lời: “Chân núi Tiêu Dao.”
Ám Hỉ hơi giật mình, ánh mắt đượm chút ấm áp: “Môn hạ của Đạp nhạn thần nữ Giang phu nhân, đúng là nơi tốt.”
Ảnh Thất gật đầu.
Lý Uyển trở về quân doanh chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, thắp ngọn nến định nghiên cứu lộ trình đi Lĩnh Nam lần này thì bên ngoài doanh trướng có một tiểu binh bưng trà tiến vào.
Tiểu binh quy củ hành lễ với Lý Uyển, đặt chén trà lên bàn hắn.
Lý Uyển ngẩng đầu nhìn lướt qua: “Ảnh Thất đâu, chưa về sao?”
Tiểu binh nói: “Thuộc hạ không biết.”
Lý Uyển nâng chén trà lên, vớt vớt lá trà, uống hết nửa chén trước mặt tiểu binh: “Ngươi đi lấy quyển trục mà lúc trước ta cho phó tướng xem mang đến đây.”
Tiểu binh không dám chậm chạp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lý Uyển liếc ra cửa doanh trướng, vội vàng đứng lên, đi tới góc tường đè lưỡi, nôn sạch nước trà ra ngoài.
Dù đã nôn ra nhưng đầu vẫn có hơi váng, hắn ngồi vào bàn xoa xoa mi tâm, trước mắt càng lúc càng tối đi, từ từ nằm ra bàn ngủ.
Tiểu binh cầm quyển trục chạy về, thấy thế tử điện hạ ngủ trên bàn, làm liều bước qua đẩy đẩy: “Điện hạ? Điện hạ? Ngài ngủ ở đây lạnh lắm.”
Thế tử điện hạ ngủ quá sâu, không hề nhúc nhích.
Tiểu binh nhìn nhìn bốn phía, chạy ra ngoài khoác tay ra hiệu, mấy táo binh* mỗi người xách một cái thùng, lặng lẽ chạy trong đêm tối.
*Táo binh: binh lính phụ trách bếp núc.
Tiểu binh vốn định rời đi, bỗng nhiên lại vòng về, luống cuống tay chân mở bức thư trên tay Lý Uyển ra, vừa khéo chính là bản đồ đường hành quân đi Lĩnh Nam lần này.