Tuân Mệnh

Chương 87: Chương 87: Đại tuyết mãn cung đao (thập cửu)




Ngụy Trừng đắp thuốc cho Lý Uyển, sau đó sắc một thang thuốc giải độc, để thế tử điện hạ nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lúc hắn ra ngoài đổ bã thuốc, Ảnh Thất đang ngồi bên ngoài, dựa vào doanh trướng, đôi chân thon dài tùy ý vắt trên cây đinh, trong miệng nhai một đóa hoa lan tuyết, ánh mắt u ám.

Binh lính ở đây thường nhai loại hoa dại này giải sầu, nó có tác dụng làm tâm trí tạm thời trống rỗng, mỗi khi trong lòng bứt rứt khó chịu Ảnh Thất sẽ nhai một ít, dạo gần đây tâm trạng nặng nề nên nhai thường xuyên hơn.

“Điện hạ ngủ rồi?” Ảnh Thất giương đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Ngụy Trừng.

“Vâng, điện hạ thức trắng mấy đêm, sức khỏe vốn đã không trụ nổi rồi.” Ngụy Trừng ngồi bên cạnh Ảnh Thất, cầm muỗng nhỏ trút bã thuốc ra ngoài, “Trong mộng mà người còn gọi tên huynh. Sao điện hạ lại coi trọng huynh thế?”

Ánh mắt Ảnh Thất mờ mịt, phun hoa lan tuyết trong miệng ra, tự giễu nói: “Ai biết được.”

Y không muốn nói chuyện này nên bẻ sang vấn đề khác: “Chuyện tinh luyện hoa lan tuyết...... Sao rồi.”

Bả vai Ngụy Trừng run rẩy, vô thức chớp mắt.

Hắn ngượng ngập lấy bình thuốc trong ống tay áo ra, thả vào tay Ảnh Thất, nhỏ giọng nói: “Thuốc này không uống được......”

Ảnh Thất nghi hoặc nhìn hắn.

“Đệ đã bảo mà, sao nó lại có thể khiến sức mạnh của một người tăng vọt trong nháy mắt như thế chứ...... Hóa ra là dùng mạng đổi.” Lúc nói ra những lời này, cả người Ngụy Trừng cứng đờ sợ hãi, “Thuốc này sẽ làm giảm thể lực và thọ mệnh của một người, khiến người ta kiệt quệ trong thời gian ngắn, những con chuột mà đệ thử thuốc đều chết hết rồi.”

Ảnh Thất cau mày, vốn dĩ có cách tăng cường sức mạnh của quỷ vệ, nhưng lại không thực hiện được, đúng là gieo cho người ta hi vọng rồi thất vọng, y không muốn thế tử điện hạ lại gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa.

“Tiểu Thất ca huynh biết không, chúng nó càng hung hãn thì càng chết rất nhanh, da thịt toàn thân từ trong ra ngoài sẽ suy kiệt, cuối cùng chỉ còn một bộ xương trắng, trừ phi lâm vào đường cùng, muốn đồng quy vu tận mới dùng tới biện pháp này.” Ngụy Trừng hãy còn sợ hãi, không dám nhớ lại cách chết điên rồ này.

Ảnh Thất thở dài, trả bình thuốc lại cho Ngụy Trừng, đành chịu: “Bỏ đi.” Dùng thủ đoạn bất chính quả nhiên vẫn là mộng tưởng.

Hai người bọn họ hàn huyên hồi lâu, sau đó Ảnh Diễm đến gác, bảo bọn họ đi nghỉ ngơi ăn cơm, nói lúc trước thế tử điện hạ để lại một tờ giấy cho nàng, bảo nàng lén mang đồ ăn ngon tới cho các quỷ vệ, hơn chục cân thịt bò hầm.

Ảnh Thất muốn ở lại với điện hạ, biết thế tử điện hạ tỉnh lại mà không thấy mình bên cạnh sẽ không vui.

Nhưng lại bị Ảnh Diễm đẩy đi: “Điện hạ tỉnh ta sẽ gọi đệ mà.”

Cuối cùng Ảnh Thất cũng chịu đi, nhưng vẫn không yên tâm cho lắm.

Ảnh Diễm đi vào doanh trướng, thế tử điện hạ đã tỉnh, đang trầm tư ôm một cái hộp nhỏ.

“Tham kiến điện hạ.” Ảnh Diễm hành lễ, bước tới gọt trái cây cho Lý Uyển.

Bên cạnh Lý Uyển là đôi găng mặc cẩm của Ảnh Thất, hắn đang cầm một chiếc hộp ngọc nhỏ, bên trong chứa thứ đồ chỉ to bằng cái trứng cút, nhưng hoa văn chạm trổ vô cùng phức tạp và tinh tế, giống như hòn ngọc hổ phách khắc hoa văn loan điểu trên bức bình phong, ở giữa hổ phách là một con mắt phượng hoàng bằng ngọc bích đỏ như máu, ánh sáng nhu hòa tản ra trong chiếc hộp ngọc đen nhánh.

Đây là món đồ trước khi đi lão Vương gia tự tay giao cho hắn, là di vật của mẫu thân hắn, cũng là tín vật Tề Vương phủ truyền cho con dâu, truyền lại cho Phi Loan đời kế tiếp.

Ảnh Diễm đang gọt trái cây, liếc thế tử điện hạ một cái, dịu dàng cười nói: “Điện hạ muốn tặng cho Ảnh Thất à? Tưởng tượng thôi cũng thấy thích rồi?”

Lý Uyển mím môi cười cười: “Ta đã cho người tra sinh thần của y, đúng là hôm nay, trận chiến này đột ngột quá, suýt nữa bỏ lỡ rồi.”

Ảnh Diễm cắt một miếng trái cây đưa đến miệng Lý Uyển, nghe giọng không khỏi vui mừng: “Đúng là lễ sinh thần quý giá mà.” Nàng thật sự vui thay Ảnh Thất.

Lý Uyển kiêu ngạo nói: “Lễ sinh thần năm đó y tặng cho ta cũng quý giá vô cùng.” Hắn vốn định lấy Hộ Tâm Kính ra cho Ảnh Diễm xem, chợt nghĩ tới nếu tặng quà không sẽ không hay, nên gọi Ảnh Diễm mang giấy bút tới.

Thế tử điện hạ ghé vào đầu giường, nghiêm túc viết vài dòng sâu lắng: “Hôm nay là sinh thần của ngươi......” Sau đó gấp lá thư tình nhỏ lại, cất vào cổ tay áo.

Ảnh Diễm thấy thế tử điện hạ giống như một tiểu thiếu niên mơ mộng giai nhân, nàng ghé đầu qua nhìn thử, bị Lý Uyển lấy cán bút đẩy trán về: “Suỵt, đừng nhìn.”

“Vâng.” Ảnh Diễm nín cười.

Trận chiến này thực sự rất bi thảm, mặc dù giành thắng lợi, nhưng Khiếu Lang Doanh và Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh tổn thất không ít chiến sĩ, cũng may có tiểu tử Ngụy Trừng y thuật cao minh trấn thủ tại đây, mới không đến nỗi tướng sĩ toàn quân trúng độc mà chết.

Ăn cơm xong sắc trời cũng đã tối, một mình Ảnh Thất đang ngồi uống rượu trong căn lều nhỏ, vị rượu cay xè trôi xuống cổ họng vào bụng, giúp Ảnh Thất tạm thời quên đi u sầu.

Có tiếng động nhỏ cách đó không xa, Ám Hỉ đến trước mặt Ảnh Thất, tay bưng một chén rượu, cụng chén với y.

Khinh công của hắn thật sự không tồi, lúc hắn tới trước mặt Ảnh Thất y mới phát giác.

Ám Hỉ hi hi cười bảo: “Đa tạ Tiểu Thất ca cứu ta một mạng, bằng không một mình ta chọi với gã thủ lĩnh đần Man tộc to con kia đúng là khiếp đảm mà.”

Ảnh Thất lạnh lùng liếc hắn: “Mệnh lệnh chủ tử, ta chỉ tuân theo mà thôi.”

Ám Hỉ tự cho là quen thân mà chen qua ngồi cạnh Ảnh Thất, mục đích ké chút hơi ấm từ người y.

Ảnh Thất nhớ tới cảnh tượng khi đó, y chưa bao giờ thấy Ám Hỉ sử dụng binh khí sở trưởng của mình, không ngờ hắn thiên về triền đấu[1], khinh công lại giỏi, bảo sao ngay cả Ảnh Ngũ cũng phải kiêng kị hắn vài phần.

[1] Triền đấu: quấn lấy nhau đấu tay đôi, là cách mà Ám Hỉ đấu với Thái Lý.

“Ngươi thuận tay trái?” Ảnh Thất tùy tiện chọn một đề tài nói chuyện, không có vẻ gì là xấu hổ.

Ám Hỉ nắm chặt tay trái của mình, đắc ý nói: “Đúng vậy.”

Này không phải chuyện gì đáng để đắc ý cả, nếu ở Ảnh Cung có người dùng tay trái, sẽ bị chưởng sự ép sửa lại, bọn họ là đội ngũ ảnh vệ, không cho phép có người làm ảnh hưởng đến sự chỉnh tề của đội ngũ, thuận tay trái phải bị phạt, cho đến khi nào sửa lại được mới thôi.

Ám Hỉ ôm đầu gối, dán mặt lên, nhẹ nhàng hà hơi sưởi ấm mấy khớp ngón tay lạnh lẽo đau nhức của mình.

“Chủ tử nói, đứa trẻ trời sinh thuận tay trái rất thông minh.” Ám Hỉ nhìn vân tay trên lòng bàn tay trái của mình, lẩm bẩm, “Đó là lần duy nhất hắn khen ta. Có rất nhiều chuyện ta gần như đổi cả mạng mình mới hoàn thành được, chủ tử cũng chỉ nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng.”

Ảnh Thất không khỏi nghĩ đến chủ tử mình, gần như mỗi ngày đều khích lệ mình, từ tướng mạo đến công phu, toàn là những thứ y dễ dàng có được, không ngờ lại là những khát khao nhỏ bé của người khác.

Ám Hỉ nói: “Hồi nhỏ ta ấu trĩ lắm, Ám Nộ cũng thuận tay trái, ta đánh hắn, bắt hắn phải dùng tay phải của mình.” Hắn vừa nói vừa cười.

“Sau này hắn chết rồi, vậy mà ta có chút vui mừng.” Ám Hỉ xoa mặt, thở dài nói, “Có phải ta xấu xa lắm không.”

Ảnh Thất nhàm chán ừ một tiếng.

Người được cưng chiều nào có lo sợ gì, y không có cách nào đặt mình vào hoàn cảnh của hắn cả.

Y đột nhiên hỏi: “Cha mẹ ngươi là nhân sĩ nơi nào.”

Ám Hỉ sửng sốt một chút, hồi lâu sau, hắn nói: “Ta là cô nhi, ta bị bệnh.”

Ảnh Thất bắt lấy cổ tay hắn, lạnh nhạt nói: “Tập hội kinh thành ngươi bại dưới tay ta, tiền cược là tên của ngươi, ngươi tên gì.”

“Làm gì dữ vậy......” Ám Hỉ quăng tay y ra, hắn tức giận, xoay người bỏ đi.

Ảnh Thất không cản hắn lại.

Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Ám Hỉ thật lâu, bỗng nhiên rút một cây ngân châm từ đai Bách Nhận ra, luồng vào cánh tay, lặng lẽ khắc chữ lên xương.

Có một số chuyện chỉ hỏi thôi thì không giải quyết được.

Sau khi khắc xong, trên cánh tay có một hàng dấu kim đỏ, y vừa định đeo găng mặc cẩm vào, mới phát hiện găng tay của y còn ở chỗ thế tử điện hạ, y nhíu mày, định nhanh chóng quay về lấy găng, nếu không sẽ bại lộ.

Mới vừa giơ tay xốc mành trướng lên, thấy thế tử điện hạ đang cầm một cái hộp ngọc nhỏ đứng bên ngoài, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Vẻ mặt Ảnh Thất vẫn dửng dưng như cũ, cực kỳ tự nhiên mà giơ tay che lại lỗ kim trên cánh tay mình, khom người hành lễ, quan tâm nói: “Điện hạ tỉnh rồi? Ngoài này lạnh lắm, người vào trong ngồi trước đi, thuộc hạ đi lấy đồ rồi quay lại ngay.”

Lý Uyển nhìn tay y, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta ở trong chờ ngươi.”

“Vâng.” Ảnh Thất đứng dậy, lướt qua người thế tử điện hạ. truyện xuyên nhanh

Lý Uyển cầm chiếc hộp ngọc, đôi mắt tuấn tú tràn đầy ý xuân dần dần nhòe đi, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống hố tuyết nhỏ rồi đóng thành băng.

Sắc trời chuyển tối, ban đêm lạnh đến mức thấu xương. Lý Uyển sờ sờ quần áo, không biết có phải độc rắn chưa được giải hoàn toàn hay không, cả người hắn sắp đông thành băng mất rồi.

Hắn quên luôn cả việc đi vào bên trong, ngây người tại chỗ, trong tay cầm món đồ hắn muốn tặng cho Ảnh Thất, siết chặt đến mức đường vân trên hộp muốn nứt ra.

Trong này là cái gì?

Phi Loan truyền thừa. Như một lời thừa nhận thế tử phi, di vật quý trọng nhất của mẫu thân hắn.

Vết thương ở lòng bàn tay bị nứt ra vì quá sức, máu tươi đỏ chói mắt theo đầu ngón tay Lý Uyển nhỏ tí tách xuống nền tuyết, tỏa ra khói trắng ấm áp.

Trái tim của hắn như bị một đống tuyết phủ lấy, lạnh lẽo, cứng đờ và đau đớn, nhưng hắn chịu đựng, ít nhất hắn bây giờ vẫn mang dáng vẻ thờ ơ của ngày thường.

Lại là Ảnh Thất, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn lại bị một tên ảnh vệ Ảnh Thất độc ác thọc một đao.

Đây là sự lừa dối tàn nhẫn nhất trong cuộc đời của hắn.

Tại sao? Tại sao y lại có thể dửng dưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, toàn bộ biểu cảm của y như thể xuất phát từ đáy lòng, vô cùng thành khẩn, rốt cuộc là từ khi nào, Ảnh Thất lựa chọn phản bội hắn, hắn đối với y có từng bạc đãi không, bắt đầu từ lúc hắn coi Ảnh Thất như là ái nhân, hắn đã dâng cả trái tim của mình vào lòng bàn tay Ảnh Thất rồi.

Sao y có thể vô tình như vậy, nói nghiền nát là nghiền nát, không hề do dự.

Cho đến vừa rồi, hắn vẫn còn vắt óc nghĩ phải làm sao để thương Tiểu Thất nhiều hơn một chút, làm sao mới khiến Tiểu Thất có cảm giác an toàn. Không ngờ, kể từ khi y đến bên cạnh mình, mỗi một bước đi y đều tính toán làm thế nào để mình mắc câu, trước là lạt mềm buộc chặt, sau đó tấn công bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp, cam tâm tình nguyện chui vào cái bẫy mà y đã dốc lòng giăng ra.

Dòng máu quý tộc chảy trong xương tủy hắn sao có thể rẻ rúng như vậy!

Hắn giật giật hầu kết, chậm rãi rút lá thư tình ra khỏi tay áo, bắt đầu xé nát.

Thư tình bị xé tan thành nhiều mảnh, bay lên không trung rồi hòa vào màn tuyết.

Lý Uyển lảo đảo bước đi, ngón tay run rẩy, chiếc hộp ngọc nhỏ kia không được chầm chắc nên rơi xuống.

Khoảnh khắc nó sắp chạm đất, đột nhiên rơi vào tay của Ảnh Thất.

Ảnh Thất trừng mắt, hoảng hốt nhìn ánh mắt bi thương vô thần của thế tử điện hạ, trong lòng trầm xuống, giọng nói y gần như run rẩy, chậm rãi dâng hộp ngọc trả cho Lý Uyển: “Điện hạ...... Không phải như người nghĩ đâu...... Thuộc hạ chưa từng làm......”

Lý Uyển mông lung nhìn vào mắt y thật lâu, lâu đến mức Ảnh Thất không mở miệng nổi, không biết phải giải thích thế nào.

Thế tử điện hạ nhẹ giọng hỏi: “Có phải ta không tốt hay không?”

Ảnh Thất sợ hãi quỳ thụp xuống, tuyệt vọng cúi người, dập đầu xuống đất: “Điện hạ bớt giận, thuộc hạ chưa từng làm chuyện tổn hại tới lợi ích của người, người phải tin tưởng thuộc hạ!”

Lý Uyển không nói câu nào, xoay người bỏ đi.

Ảnh Thất như rơi vào hầm băng.

Y biết ngày này cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng y vẫn luyến tiếc, có lẽ đúng là cậy sủng sinh kiêu thật rồi.

Y cảm giác có mảnh giấy trong lòng bàn tay mình, y nhìn xuống, bên trên là một góc chữ.

Tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, y vội vàng tìm kiếm những mảnh giấy vụn trên đất.

Tìm suốt cả đêm mới nhặt hết giấy vụn, gom cả những mảnh đã bị gió thổi đi, ngón tay đỏ lên vì lạnh cóng tỉ mỉ ngồi xếp chúng lại, đọc những dòng chữ đẹp đẽ phóng khoáng bên trên.

“Hôm nay là sinh thần ngươi. Ta thường nói viết sách gì đó, thật ra hành văn không tốt lắm, chỉ biết viết bạch thoại thôi.”

“Phi Loan truyền thừa là di vật của mẫu thân ta, cũng là tín vật đính ước phụ vương tặng cho mẫu thân, ông muốn ta đưa cái này cho con dâu Tề Vương phủ, ta muốn đưa cho ngươi từ rất lâu rồi, nhưng ta cảm thấy ta chưa đủ năng lực, còn chưa đủ tư cách dùng thân phận gì mà hứa hẹn với ngươi.”

“Ngươi có thể đừng liều mạng hay sợ hãi như bây giờ nữa được không, ngươi yếu đuối một chút cũng không sao cả, ta cũng có thể bảo vệ ngươi, sau này vẫn thế.”

Đôi mắt lạnh lùng dần dần nhòe đi, áy náy, tự trách, đau khổ, y hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, tựa như lơ lửng giữa không trung, đầu óc trống rỗng.

Y ngẩn ngơ quỳ dưới đất, hơn nửa canh giờ. Loại trạng thái đờ đẫn này hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy phần đề tên ở phía sau.

Bốn chữ, “Phu quân Lý Uyển“.

Ảnh Thất ôm hộp ngọc cuộn tròn trong một góc, hai mắt nhắm chặt.

Lý Uyển lẻ loi ngồi trong doanh trướng của mình, ngọn đèn dầu chập chờn bên cạnh, hắn lấy Hộ Tâm Kính trong ngực ra, nhìn mặt kính xanh lam mờ mịt hỏi:

“Ngươi muốn tình báo gì?”

“Ngươi muốn tình báo gì ta cho ngươi hết.”

Lý Uyển lật bàn, Hộ Tâm Kính rớt dưới chân, hắn lại cuống quít nhặt lên dùng ống tay áo lau lấy lau để.

“Ngươi muốn làm hoàng đế ư?”

“Ngươi muốn không, ta đoạt cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.