Tuân Mệnh

Chương 83: Chương 83: Đại tuyết mãn cung đao (thập ngũ)




Ảnh Thất dừng bên cạnh Lý Uyển, tức khắc mấy quỷ vệ khác cũng đáp xuống cạnh hắn, quỳ một gối xuống chờ mệnh lệnh. Lý Uyển cau mày: “Sao lại thế này.”

Ảnh Ngũ vội vàng nói: “Có rắn thưa điện hạ, đối phương bị ép đến chó cùng rứt giậu, phóng ám chiêu.”

Lý Uyển cầm cung Ô Dạ Minh Sa vội vàng ra khỏi doanh trướng: “Dắt Ô Vân Dịch đến đây, tất cả theo ta.”

“Rõ.”

Lý Uyển phi thân lên ngựa, Ô Vân Dịch như một đám mây đen phi nước đại giữa trời tuyết trắng, chạy đến chiến trường tiền tuyến, quỷ vệ theo sau như những cái bóng, thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn tuyết mênh mông.

Vài đóa hoa tuyết nhỏ rơi trên mái tóc trắng của Ảnh Điệp, cả người hắn ngưng kết một tầng hàn khí, y phục vân cẩm đen tuyền đã đông thành lớp băng mỏng. Trời tuyết là địa bàn của Ảnh Điệp, bên trong trận bão tuyết như thế, Ảnh Điệp chưa từng thất bại.

Xuất thân của hắn không phải Ảnh Cung, chỉ là đi qua đó làm một khảo hạch để lấy thành tích mà thôi, lúc ấy đang độ mùa đông giá rét, băng tuyết khắp nơi, khi đó Ảnh Ngũ còn chưa vào vương phủ, Ảnh Điệp dùng thân phận Cửu Anh Tổ đánh bại tất cả ảnh vệ Thao Thiết Tổ, ung dung leo lên vị trí đầu bảng.

Cũng là người duy nhất đơn đả độc đấu đánh thắng quỷ vệ Ảnh Ngũ. Khi ấy Ảnh Ngũ vừa vào vương phủ đã đi tìm Ảnh Điệp khiêu chiến một trận, lúc đó cũng đang là mùa đông, Ảnh Ngũ bị Ảnh Điệp thu phục hoàn toàn. Hắn cực kỳ chán nản, xuất thân từ Ảnh Cung vậy mà đánh không lại một tên đầu bạc từ trên trời rơi xuống.

Sau này mới biết được Ảnh Điệp bên trong trận tuyết có thể nghe thấy tất cả động tĩnh lớn nhỏ, ở nơi không có tuyết thực lực chiến đấu sẽ bị suy giảm, khí hậu càng nóng Ảnh Điệp sẽ càng yếu, nhưng ở trong tuyết gần như là vô địch thiên hạ.

Quả thực đúng như lời Vương gia nói, quỷ vệ vương phủ, chỉ thu quỷ tài trong nhân gian.

Mục tiêu của đại quân lần này là quét bọn địch xâm lăng Ba Tể Mộc, bởi vì bọn chúng liên tục khiêu khích thăm dò giới hạn của quân ta, cho nên trở thành mục tiêu giết gà dọa khỉ, tính tình của thủ lĩnh Ba Tể Mộc Thái Lý hung ác khó mà nắm bắt được, thủ đoạn nham hiểm vô biên, Chung Ly lão tướng quân tuổi tác đã cao, không biết có vượt qua được kiếp nạn lần này không. 

Đột nhiên vó ngựa trượt một cái, Lý Uyển ghìm cương kẹp bụng ngựa, Ô Vân Dịch ngửa mặt lên trời hí vang, vượt qua như bay, ổn định thân hình sau đó tiếp tục phi nước đại như một tia chớp đen tuyền về phía chiến trường xa xôi.

Ảnh Thất quay đầu lại nhìn bãi tuyết đọng làm vướng chân vó ngựa, bên trong có một trụ băng trong suốt, y nheo mắt lại nhìn cho kĩ, mới phát hiện bên trong trụ băng kia có một dòng máu đỏ chảy ra, trụ băng nhúc nhích, từ từ bò ra khỏi bãi tuyết đọng.

Trên người hắn mặc chiến giáp, mặt đã biến thành tảng băng phẳng trong suốt, mơ hồ thấy được ngũ quan nát bét, đầu của hắn giống một khối điêu khắc bằng băng — vậy mà lại là con người.

Con ngươi Ảnh Thất co rụt lại, lông tơ dựng ngược lên. Quay đầu lại nhìn thế tử điện hạ, Lý Uyển cũng vừa mới thấy gương mặt của người băng kia, đanh mặt xoay đầu lại.

Càng tới gần chiến trường, càng khiến người ta sởn tóc gáy, vô số binh lính còn sống đã bị biến thành khối băng nằm rạp trên mặt đất, ở trong bãi tuyết đọng đau khổ nhúc nhích, ánh mặt trời chiếu sáng, cả người cũng rực rỡ lên như ngọc lưu ly.

Trước mặt là một tiểu binh mình đầy thương tích đang khập khiễng chạy trốn, ánh mắt hoảng sợ tột cùng, tựa như mới bò ra từ địa ngục, thấy Lý Uyển liền điên cuồng gào lên: “Thế tử điện hạ! Đừng tới đây...... Về, trở về......”

Âm thanh của hắn đột nhiên im bặt như bị đông cứng, ánh mắt kinh hoàng trợn trắng tại chỗ, hàm răng trên dưới va vào nhau lập cập, một con rắn trong suốt gần như thấy được khung xương chậm rãi trườn qua cổ hắn, đang xì xì cái lưỡi đỏ ngầu như máu.

Lý Uyển rút mũi tên ra khỏi bao đựng phía sau lưng, đôi mắt híp lại, ngắm chuẩn nhanh qua khóe mắt rồi buông tay, tốc độ mũi tên cực nhanh, chớp mắt đã lao tới miệng rắn, mũi tên sắc bén đâm vào con rắn kia, phát ra một tiếng leng keng, rắn băng văng ra xa mấy trượng, lúc rơi xuống đất liền biến mất trong tuyết đọng, bị trúng tên như thế mà lại không tổn hại gì.

Lý Uyển chậm rãi thu cung Ô Dạ Minh Sa, trơ mắt nhìn tiểu binh trước mặt dần dần trở nên trắng bệch, giống như bị cái lạnh vô cực cắn nuốt, từ mặt tới tay hóa thành băng cứng ngắc trong suốt, gần như có thể thấy được luồng tơ máu đang chảy trên gương mặt hắn, tròng mắt và não bộ dần dần đông thành khối băng.

Hắn đau khổ ngã xuống đất, cánh tay gãy nát như một trụ băng.

“Điện hạ, lui ra sau.” Phi Hàn Kiếm hóa hình trong tay Ảnh Điệp, lần này không phải là một thanh kiếm bình thường nữa, mà là kiếm tâm chân chính của Phi Hàn Kiếm, một khi kiếm tâm xuất hiện, có nghĩa là Ảnh Điệp đang trong tình thế cực kì nguy hiểm.

“Dị tộc Tuyết Nguyên của Tàng Long Thất Lĩnh chuyên về cổ, nó là Liệt Xà.” Ảnh Điệp thu liễm ý cười thong dong ngày thường, đanh mặt lại, “Nếu ai bị rắn cắn phải lập tức cắt bỏ tay chân để giữ mạng, quân y ở đây không trị khỏi độc của Liệt Xà được.”

Tuyết Nguyên có một loại Liệt Xà cực độc, toàn bộ cơ thể sẽ giống như khối băng nứt toạc, vị trí bị cắn sẽ đông lại và trở nên trong suốt, sau đó sẽ hòa với xương thịt tróc ra, hoặc là xuôi theo dòng máu chảy khắp người, biến người ta thành một tảng băng dễ vỡ, cuối cùng cả cơ thể vỡ nát mà chết.

Loại rắn độc này do cổ sư dị tộc nuôi thành, hầu như đao thương bất nhập, vũ tiễn kiếm sắt tầm thường căn bản không thể làm chúng nó bị thương được.

Ảnh Thất nghe vậy, lập tức tới gần Lý Uyển, hai tay chấp kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía, nửa bước cũng không rời. Lý Uyển cúi đầu im lặng đếm số mũi tên huyền thiết treo trên yên ngựa, tổng cộng chỉ có năm mươi cái, trong đó có bảy cái khắc hoa văn mẫu đơn là mũi tên cơ quát đặc chế, năm mươi mũi tên này đều do Ảnh Lục chế tạo từ sắt đen và gân dê, nhiều hơn nữa ngựa sẽ không chịu nổi.

Lý Uyển nói: “Việc cấp bách bây giờ là cứu Chung Ly lão tướng quân ra, thủ đoạn của đối phương nham hiểm, không được hiếu chiến.”

“Rõ.”

Ảnh Tứ ở phía trước quan sát, giơ tay ra hiệu, mấy quỷ vệ lập tức đeo lụa đen mặt, đội mũ choàng lên, chỉ để lộ đôi mắt, hai tay đeo găng mặc cẩm có thể cách độc, nghiêm túc đợi lệnh.

Lý Uyển khẽ giơ tay: “Lên.”

Những bóng đen quỷ mị lập tức tản ra bốn phía, Ảnh Thất thủ bên cạnh Lý Uyển, thấy hắn kéo Ảnh Điệp lại.

Ảnh Điệp ngạc nhiên nhìn thế tử điện hạ.

Lý Uyển nhìn Lý Mạt đang dẫn Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ giục ngựa chạy đến từ nơi xa, thấp giọng nói: “Ngươi đừng manh động.”

“Đại họa buông xuống, vậy mà người muốn thuộc hạ bảo tồn thực lực?” Sắc mặt Ảnh Điệp trở nên cực kì khó coi, khó tin mà nói, “Người biết rõ phía sau Tam Lĩnh là mùa hè nóng bức, thuộc hạ sẽ trở nên vô dụng, vậy trận chiến này người mang ta tới làm gì?”

Lý Uyển sâu xa nhìn Lý Mạt thoắt cái đã xông vào chiến trường: “Khoe mẽ nhất thời, hậu hoạn vô cùng, nghe ta, đừng nhiều lời.”

“Rõ.” Ảnh Điệp nhắm mắt, “Nhưng nếu tính mạng người gặp nguy hiểm, thuộc hạ không hứa.”

Lý Uyển cắt ngang hắn: “Trừ phi có quỷ vệ hi sinh.” Hai chữ này nói ra, vừa nặng nề vừa không cam lòng, lời này quá đen đủi, Lý Uyển thật sự không tưởng tượng nổi hắn sẽ ra sao nếu có bất kì đứa nhỏ nào ngã xuống trước mặt mình.

Ảnh Điệp và Ảnh Thất giật mình.

“Nhanh lên.” Lý Uyển đã giục ngựa vọt đi, một đường giương cung cài tên, trường cung Ô Dạ Minh Sa mãnh liệt phối hợp với lực đạo cánh tay kinh người của thế tử điện hạ, cách hơn trăm bước vẫn có thể xuyên qua chiến giáp của binh lính Ba Tể Mộc, nhất tiễn xuyên tim.

Một đường lao vào vòng vây, tuy đã biết trước tướng quân bị trọng thương, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn phải hít sâu một hơi — Chung Ly lão tướng quân cũng trúng độc Liệt Xà, lúc này gần như nửa cơ thể đã đông thành băng, tròng mắt rời rạc, nhưng vẫn cố chịu đựng chỉ huy tác chiến.

Lý Uyển nhanh chóng xuống ngựa chạy tới kéo Chung Ly lão tướng quân tới chỗ mình, dùng sức nắm chặt tay ông: “Nơi này giao cho ta và Lý Mạt, người mau chóng theo hộ vệ ta rút lui đi.”

Hơi thở của Chung Ly lão tướng quân vô cùng yếu ớt: “Dật Nhàn...... Sở Kiều tranh cường háo thắng...... Ngươi che chở cho hắn...... Cẩn thận......”

“Vâng.” Lý Uyển trào phúng trong lòng, đáp một tiếng.

“Tuyết lớn quá, không mồi lửa được.” Ảnh Diễm thấp giọng mắng một câu, ném ống hỏa khí khiêng trên vai xuống, sờ đùi sau đó rút ra hai khẩu súng ống rộng, ấn mở chốt, bắn một phát vỡ sọ hai con Liệt Xà.

Lý Uyển quăng bao đựng tên trên yên ngựa xuống dưới chân, vỗ mông ngựa một cái thật mạnh, quay đầu lại nói: “Diễm nhi! Đưa hỏa đạn cho ta, ngươi dẫn Chung Ly tướng quân rút lui!”

“Rõ!” Ảnh Diễm nhanh chóng gỡ hai viên hỏa pháo trong hỏa khí ném cho Lý Uyển, cõng ống khỏa khí rỗng lên lưng, mũi chân điểm vài bước rồi phi thân lên ngựa, một tay bắt lấy Chung Ly tướng quân, một tay nắm dây cương, thân mình của nữ tử nhẹ, có thể giúp Ô Vân Dịch cõng Chung Ly tướng quân chạy nhanh hơn. Con ngựa hung tợn này vốn không chịu để ai cưỡi nó cả, nhưng chủ tử đã phó thác, nó đành phải nhịn nhục gách vác trọng trách.

Cùng lúc đó, Lý Mạt cũng lôi Nam tướng quân đang vùi sâu trong tuyết ra hộ tống rút lui, giương cung Lộc Giác, cài tên, xuyên thủng một con Liệt Xà đang ngọ nguậy bò lại chỗ hắn.

Vô số những con Liệt Xà vây quanh Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, liên tục có người trúng độc ngã xuống đất, cánh tay cầm tên của Lý Mạt đã bị rắn cắn, hắn thậm chí không hề do dự, độc tố còn chưa kịp khuếch tán Lý Mạt đã trực tiếp rút chủy thủ cắt bỏ khối thịt độc kia của mình.

Một màn này rơi vào mắt Lý Uyển, đường đệ này của hắn vô cùng tàn nhẫn, không chỉ với người khác mà còn với chính bản thân mình, chỉ cần có thể sống sót, bất luận phải dùng thủ đoạn gì, hắn cũng sẽ không chớp mắt.

Mùi máu tươi của Lý Mạt hấp dẫn Liệt Xà, chúng ùn ùn kéo tới, muốn hút khô cả hắn.

Thân mình Lý Mạt run rẩy, hắn chậm rãi giương cung Lộc Giác, dùng cánh tay phải đang chảy máu ròng ròng rút sáu mũi tên ra, đồng thời kẹp tất cả vào ngón tay, đôi mắt lạnh lùng giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm đám Liệt Xà đang thoắt ẩn thoắt hiện bên trong đống tuyết, dây cung căng chặt phát ra âm thanh tê dại cả da đầu, mu bàn tay cuồn cuộn gân xanh, từng khớp xương ngón tay nổi rõ mồn một.

Trong nháy mắt hắn buông tay, sáu mũi tên đồng thời rời dây cung mà lao đi vun vút, không hề chệch đường giữa gió tuyết gào thét, hoa văn trên mũi tên lấp lánh dưới ánh mặt trời, ngay sau đó, Lý Mạt lại rút thêm sáu mũi tên cài cung, liên tục sáu lần, ba mươi sáu mũi tên xuyên qua lớp tuyết đọng, ghim bọn Liệt Xà đang định chạy trốn vào sâu trong lớp đá, không lệch phát nào.

Lý Uyển nguýt một cái, không ngờ hôm nay may mắn được diện kiến Lĩnh Nam Vương thế tử lục tiễn đồ Phật kinh diễm tam quân, tiếng tăm lừng lẫy.

Năm đó Lương Tiêu từng nói, hắn tự xưng là có tài bắn cung đệ nhất thiên hạ, kiêu ngạo bức người không ai bì nổi, năm đó chiến loạn Loan Khâu Nam Việt, Lý Mạt dưới trướng Sở Uy tướng quân, giữa thiên quân vạn mã bắn thủng mắt trái tướng địch, lục tiễn đồ Phật, kinh diễm tam quân, đó là kỳ tài ngút trời. Ngay cả bệ hạ cũng ban tự “Sở Kiều” cho hắn, ca ngợi một nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ.

Tận mắt nhìn thấy, mới biết Lý Mạt thực sự không thể khinh thường, xứng đáng một câu có tiếng có miếng.

Thủ lĩnh Ba Tể Mộc Thái Lý đứng từ xa nhìn quân đội Đại Thừa chật vật ngăn địch, thân mình vạm vỡ khoác bộ da báo tuyết cười nham hiểm, vung tay lên: “Chúng ta đi, để đám người Hán này tự chơi với nhau đi.”

Lý Uyển đã chú ý tới động tĩnh của đối phương, cõng bao đựng tên trên lưng huýt sáo với Lý Mạt: “Dẫn người chặn đường bọn chúng, bên này giao cho ta.”

Lý Mạt và Lý Uyển liếc nhau một cái, bàn tay đầy máu của Lý Mạt xé vạt áo băng tạm vết thương, bắt lấy yên ngựa nhảy lên, giơ tay ra lệnh cho Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ: “Chặn đường cẩu tạp chủng Ba Tể Mộc!”

Ám Hỉ và Ám Bi theo sát phía sau.

Liệt Xà lổn ngổn trên mặt đất điên cuồng liếm láp máu tươi, thân thể trong suốt như vụn băng dần dần đỏ lên.

Hình như Liệt Xà cuồng máu, Lý Uyển quay đầu lại nhìn chiến sĩ Khiếu Lang Doanh vẫn đang chiến đấu hết mình: “Tất cả các ngươi đi theo Lý Mạt, Thái Lý cực kỳ giảo hoạt, người bên Lý Mạt không đủ.”

An phó tướng do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe mệnh lệnh của thế tử điện hạ, dẫn Khiếu Lang Doanh đuổi theo Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ của Lý Mạt.

Thi thể trong suốt chất thành đống trên mặt đất xung quanh Lý Uyển, gió tuyết hòa vào màn đêm, càng thêm lạnh thấu xương.

Ảnh Thất bị bão tuyết cản trở tầm mắt, một đám Liệt Xà chia cắt hai người cách nhau vài trượng, y tàn sát đám rắn trong vô vọng, khàn giọng kêu: “Điện hạ! Chờ ta!”

Lý Uyển nhìn Ảnh Thất, y đang kẹt giữa bầy rắn ốc còn không mang nổi mình ốc, vốn không thể nào đuổi kịp, những quỷ vệ còn lại cũng bị Liệt Xà vây sát, tất cả đều đang liều mạng xông về phía Lý Uyển, muốn bảo vệ hắn nhưng lại không có cách nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.