“Người anh hùng của hắn, thành danh lúc hắn còn thiếu niên, giờ đã về với cát bụi.”
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Đại quân đã lên đường hồi triều được mấy ngày, chim nhạn bay về phía nam, là con đường mà bọn họ từng đi qua.
Đi qua Nam An Vạn Phật Hạng, Lý Mạt ghìm cương ngựa, nhìn ngôi chùa nằm ở chân núi thật lâu.
Lý Uyển thấy hắn dừng lại cũng ghìm cương ngựa: “Đi bái không?”
Lý Mạt lấy lại tinh thần, nở một nụ cười khinh thường: “Ta không tin quỷ thần, tiễn trong tay ta đồ Phật.”
“Ta tin.” Lý Uyển xoay người xuống ngựa, đi về phía Vạn Phật tự, đoạn quay đầu lại nói, “Không tin cũng được, nhưng không được bất kính.”
Lý Mạt liếm môi, xoay người xuống ngựa đi theo.
Lý Uyển chắp tay trước ngực, nhắm mắt khẩn cầu vài điều vụn vặt, đơn giản là muốn cùng người mình yêu bạc đầu giai lão, phụ vương sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.
Từng ra chiến trường, Lý Uyển dần dần nhận ra rằng mạng người mà hắn từng coi khinh vốn mong manh không thể tưởng tượng được, các chiến sĩ sớm chiều ở chung trong nháy mắt cũng có thể ngã xuống vũng máu trước mặt mình, chính mình tận mắt nhìn thấy sinh mạng cứ thế rời đi, dần dần trở nên cứng ngắc, thậm chí vỡ vụn thành băng, hóa thành làn khói mỏng bay lên trời, tựa như chưa hề tồn tại trên cái thế gian lạnh lẽo này.
Cũng từng chứng kiến quỷ vệ toàn năng mà bản thân cho là bất khả chiến bại, thật ra cũng không phải là đánh đâu thắng đó, bọn họ cũng chỉ là những con thiêu thân tuẫn táng sinh mệnh mình đổi lấy công huân cho chủ nhân, lúc bị thương sẽ rúc trong một góc tối mà liếm láp miệng vết thương, đứng trước mặt chủ nhân chắn đao quang kiếm ảnh, che đi vết thương máu chảy đầm đìa, liều mạng để chủ nhân tin rằng bọn họ bất khả chiến bại, lôi đình vạn quân không gì cản nổi.
Bọn họ cũng là một đám người trẻ tuổi khát cầu sự che chở của chủ nhân.
Lý Uyển chuyên tâm cầu nguyện, Lý Mạt tiện tay xin một mẩu kê tụng[1], bảo Lý Uyển cũng hỏi một cái.
[1] Kê tụng: là miếng giấy viết lời văn/bài thơ của Phật, tương tự như xin sâm.
Hai người lấy hai mẩu kê tụng giống nhau.
“Âm cực thì dương sinh, lực cùng thì vị chuyển, Thương Long thoái cốt ngẩng cao đầu, huyền báo biến đổi giữa sương mù.”
Lý Mạt cầm mẩu kê tụng phe phẩy: “Chữ thì nhận ra hết, nhưng mà cả câu thì xem không hiểu, ngươi đọc nhiều sách tối nghĩa, giải được không?”
Lý Uyển đè tay hắn lại, trầm tư nhìn mẩu kê tụng trong tay hắn.
Hai vị thế tử điện hạ vung tay cúng dường, số tiền đủ để trùng tu Vạn Phật tự này thành một ngôi chùa vàng son. Thực ra cả hai đều không rõ tiền cúng dường sẽ dùng vào việc gì, nhưng hai vị thế tử điện hạ năm này tháng nọ không xài tiền nhìn cái hòm công đức mở ra thì rất khó chịu, không hẹn mà cùng tìm chút thú vui lãng phí, nếu có thể dùng bạc đổi công đức mạng người, vậy cũng tốt.
Từ cổng chùa xuống nơi dừng ngựa khoảng mười bước, Lý Mạt nhướng mày liếc Lý Uyển: “Hà tất phải hồi triều? Chiến loạn bình ổn, ngươi và ta đều là cái gai trong mắt triều đình, hận không thể mau chóng diệt trừ, ta thì xưa giờ đều hành sự như thế, mà ngươi cũng chưa từng lật mặt, trên người còn gánh lời xàm tấu bá tinh của Khâm Thiên Giám, nếu ngươi hồi triều, thứ đợi ngươi chắc chắn là con đường chết.”
Giọng điệu Lý Mạt kéo dài, tựa như đao phủ Yến Kinh cầm đao đợi lệnh, chờ Lý Uyển đưa đầu tới, đường huynh này của hắn sẽ đầu mình hai nơi chốn kinh thành là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Lý Uyển a một tiếng: “Không muốn về, cũng phải về.”
Lý Mạt cười mỉa: “Chi bằng liên thủ với Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh của ta, ngươi giao cung long cốt ra đây, ta không giết ngươi.”
“Đa tạ. Ta cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng, không có chí lớn gì cả, ngươi cứ coi mấy mũi tên đó của ta là chó cùng rứt giậu, tuyệt đối không phải là nằm gai nếm mật chờ binh biến trong miệng bọn họ đâu, ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình an nhàn nhã, đừng ra chiến trường thì càng tốt.”
Lý Uyển phi thân lên ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa một cái, ngoái đầu nhìn nhóm quỷ vệ biến mất trong rừng lá đỏ mùa thu, “Ta chẳng có thủ đoạn kinh thiên vĩ địa gì đâu, chỉ muốn người nhà mình bình an mà thôi.”
“Cung long cốt chẳng qua chỉ là truyền thuyết, ngươi hà tất phải khăng khăng là ta lấy?” Lý Uyển vỗ yên ngựa quải cung lên, “Ô Dạ Minh Sa, đủ rồi.”
Ánh mắt hắn chân thành tự đáy lòng, Lý Mạt suýt nữa đã tin, nhưng lại nhớ tới mũi tên “Chó cùng rứt giậu” ngày ấy của Lý Uyển.
Mấy chục năm qua chưa hề thấy qua tiễn thuật tuyệt đỉnh Loan Dẫn Thất Tuyệt, hôm nay bảy mũi tên liên tục thành một chuỗi hạt kia đã lóa mắt Lý Mạt, khiến cho hắn vô cùng kiêng kị tiễn thuật trời sinh và sự nhẫn nhịn nhiều năm qua của Lý Uyển.
Cùng là thiên chi kiêu tử, không ai hơn ai, nhưng vị đường huynh này của hắn có thể “ngủ đông” hai mươi năm, thậm chí khả năng nhẫn nhịn là vô hạn, đúng là mấy lão già tiền triều không hề lo lắng vô cớ, huyết mạch Tề Vương không bị diệt là tâm bệnh của một đám quân thần trong triều đình.
Lý Mạt cũng lên ngựa, ném cho Ám Bi phía sau lưng hắn một món đồ.
Ám Bi tưởng là thư từ gì muốn hắn phải lập tức truyền tin, mở lòng bàn tay ra thì thấy là một lá bùa hộ mệnh trong chùa, bên trên khắc mấy câu kinh văn mà Ám Bi đọc không hiểu.
Ám Bi cảm ơn không được, mà không cảm ơn cũng không xong.
Hắn vò đầu thầm nghĩ, mấy hôm nay thế tử điện hạ ân cần chăm sóc quá rồi, không chỉ lo lắng sai người đi tìm du y trị thương cho hắn, thậm chí tặng cho hắn một cô nương xinh đẹp, bảo là sau này đừng đi Tần lâu Sở quán tìm niềm vui nữa, kẻo mang một thân bệnh tật trở về thì khổ.
Giờ thì bái Phật mà Lý Mạt chưa bao giờ tín ngưỡng, còn cầu bùa hộ mệnh cho ám vệ, thật là khó hiểu.
Hành quân mấy ngày đã đến Lâm Châu, trông về Việt Châu nơi xa, cùng với Lâm Tuân tam châu xưng đào hoa tam nguyên, mỗi nơi có phong thái riêng, khiến Lý Uyển nhớ nhà da diết, các đốt ngón tay siết dây cương của hắn đã trở nên trắng bệch.
Hắn muốn về Việt Châu, muốn rảo bước vào phủ Tề Vương đã bao lần xuất hiện trong cơn mơ, muốn chính miệng mình nói với phụ vương rằng — hắn đã thắng, là chiến công đầu tiên trong trận chiến đầu tiên, hắn không phải là bùn nhão không đắp nổi tường trong mắt thế nhân, chứng thực nghi kỵ của đám lão thần trong triều đình, hắn chính là một thiên tài, không ai có thể khiến thiên tài phủ bụi trần, chỉ cần dập dìu mấy làn sóng rửa trôi, sẽ để lộ sắc màu rực rỡ chân thật bên trong nó.
Nhưng hắn lại cam tâm phủ bụi trần.
Lý Mạt mất kiên nhẫn thúc giục: “Quân đội dừng lại là tội lớn, tình ngay lý gian, ta không giúp được ngươi đâu.”
Lý Uyển nghẹn ngào, sao đó thở hắt một hơi, giục ngựa chậm rãi về triều.
Khi tiến vào địa phận Yến Kinh, bọn họ được người dân hai bên đường nghênh đón. Vô số dải lụa sặc sỡ, vô số mũ miện lông công, dù là quan phục mang hình kỳ lân hay quan phục tiên hạc thanh cao đứng xen kẽ hai bên, cũng phải cúi đầu trước hai vị thế tử điện hạ trẻ tuổi nhất Đại Thừa này.
Lý Mạt ôm cung nhìn thẳng, Lý Uyển cười giả lả đáp lại sự ân cần hỏi han của dân chúng.
Bá tánh quỳ lạy, nghênh đón hai chiến thần trẻ tuổi, những lời nói xấu Tề Vương thế tử hầu hết không cánh mà bay, từ “Công tử ăn chơi trác táng” thành “Thiếu niên kiệt ngạo”, bước vào bao nhiêu câu chuyện của muôn vàn thiếu nữ.
Cách Yến Kinh còn mấy chục bước, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Uyển ngoái đầu nhìn lại, trông thấy một vị thiếu gia mặc ống tay áo thêu hồng nhạn giục ngựa chạy tới, đầu đội ngọc quan đính lân bạc, bộ dạng của Lương Tiêu trông nhếch nhác vô cùng, râu ria chưa kịp tỉa tót, tóc tai lộn xộn, trông như trải qua một cuộc tang thương.
Hắn mang theo dải lụa trắng thở hổn hển chạy tới, lúc trông thấy Lý Uyển không nhịn được mà la thất thanh: “TỀ VƯƠNG GIA — QUA ĐỜI!”
Nhóm quỷ vệ nấp trong chỗ tối lập tức cứng đờ, kinh ngạc nhìn nhau.
Lý Uyển ngây ra như phỗng, cho đến khi thấy hoa văn mẫu đơn trên dải lụa trắng trong tay tam thiếu gia, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, hắn ghìm cương ngựa quay đầu, vừa định vun roi quất ngựa quay về Tề Vương phủ thì nghe thấy một tiếng gào thét từ phía trên tường thành Yến Kinh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, Khổng đại thiếu gia Trầm Sa đứng phía trên tường thành cao vạn nhận[2], thân vận tù phục, khắp người toàn là vết máu do hình cụ để lại, gương mặt xinh đẹp kiều diễm của Khổng Ngôn Tỉ trước kia giờ nhuốm đầy vết máu bẩn thỉu, đôi con ngươi màu vàng chứa đầy tuyệt vọng và sự cứng rắn khác thường, rưng rưng nước mắt khàn giọng gào lên trước vạn dân thành Yến Kinh: “Tộc Trầm Sa bị người ta lợi dụng, Trầm Sa thế gia chưa bao giờ mưu phản, Khổng Ngôn Tỉ ta nhân danh gia chủ mà thề rằng, Khổng gia trong sạch!”
[2]Một nhận = tám thước.
Giọt mưa đầu tiên của tiết sương giáng rơi xuống, như một đóa hoa lạnh lẽo rơi trên yên ngựa Lý Uyển, trôi đi theo chùm tua rua không chút nào lưu luyến.
[3] Tiết sương giáng: ngày 23 hoặc 24 tháng 10.
Trước mặt Lý Uyển, tiểu công tử kia gieo mình xuống tường thành, như một đám mây trắng điêu tàn trong phút chốc.
Một mảng đỏ rực, Yến Kinh ồn ào trong nháy mắt chìm vào im lặng.
Lương Tiêu cũng ngơ ngác, đột nhiên sực tỉnh, hắn khàn giọng gào với hộ vệ sau lưng mình: “Mau! Mau qua xem thử –” nhưng bị Lý Uyển bắt lấy cổ tay.
Lồng ngực Lý Uyển phập phồng, chậm rãi lắc đầu: “Đừng dính líu với hắn.”
Lương Tiêu cũng không thèm để ý Lý Uyển, vung tay hắn ra chạy đến chỗ Khổng Ngôn Tỉ, ôm lấy tiểu mỹ nhân gần như nát vụn cả khung xương vào lòng, Khổng Ngôn Tỉ nằm trong lòng Lương Tiêu, máu chảy như mưa, nhuộm đỏ cả áo bào xanh thêu hồng nhạn của Lương Tiêu.
Cho đến khi gương mặt kia gần như không còn chút huyết sắc nào, Khổng Ngôn Tỉ cũng chưa từng hé mở đôi mắt trong veo dịu dàng ấy.
Lý Uyển nhắm mắt, tin dữ liên tiếp khiến cho hắn choáng váng, bỗng nhiên hắn rất rối bời, hắn muốn mau chóng chạy về Việt Châu, nhưng bị cấm vệ quân bao vây áp xuống ngựa.
Tân thống lĩnh cấm quân Diêm Nguy An cung kính ôm quyền hành lễ: “Thế tử điện hạ, loạn đảng Trầm Sa gây nên rất nhiều hệ lụy, tạm thời ngài không thể trở về được đâu.”
Lý Uyển vung quyền đấm thống lĩnh cấm quân ngã xuống đất, đôi mắt giăng đầy tơ máu trừng lớn: “Phụ vương ta, qua đời!... Qua đời! Qua đời –!”
Mặt mũi Diêm Nguy An bê bết máu, bị vị Tề Vương thế tử ác danh khét tiếng kia đè xuống đất đánh tơi bời.
Đột nhiên Ảnh Tứ chắn trước mặt hai người, mạnh mẽ kéo thế tử điện hạ đứng lên, khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Diêm thống lĩnh, điện hạ nhà ta đột nhiên gia biến, đau thương vô cùng, thỉnh thứ lỗi.”
Lý Uyển bị Ảnh Tứ áp vào Yến Kinh, cả người vận một bộ tang phục tuyết trắng, giống như một cái xác không hồn, cứ ba bước lưu luyến quay đầu lại một lần, bi thương ngoái đầu trông về thành Việt Châu không rõ hình dáng phía xa xa, hắn vươn tay muốn bắt lấy hư ảnh ấy, nhưng lại chạm vào sương mù tan biến.
Ảnh Tứ quay đầu lại, qua khóe mắt thoáng thấy thống lĩnh cấm vệ quân Diêm Nguy An thấp giọng cười mỉa chửi bới với đám người xung quanh: “Lão tử cứ tưởng nụ cười mỹ nhân của Tề Vương thế tử kia sẽ giống nữ tử chứ, đâu ngờ mạnh mẽ vậy, phi, triều đình không thích, ai bảo hắn là hậu duệ quý tộc làm gì.”
Diêm Nguy An vừa dứt lời, chợt thấy sống lưng rét run, gã quay đầu lại nhìn xung quanh thì chạm mắt với hắc y ảnh vệ bên cạnh Tề Vương thế tử kia.
Ảnh Tứ thờ ơ quay đầu lại, Diêm Nguy An bị cặp mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy kia dọa cho rùng mình một cái.
Cái chức thống lĩnh cấm quân mới đề bạt này của gã là dựa vào quan hệ với Nghiêm Thừa tướng, chưa ngồi nóng đít, nghe trong lời nói của Thừa tướng có khuynh hướng muốn chèn ép Tề Vương thế tử, vì thế cố gồng mình ra vẻ uy nghiêm.
Lúc Lý Uyển bước vào dịch quán, Ảnh Tứ rút lá thư tình báo từ trong tay áo ra, là lúc hỗn loạn mật thám đưa cho, thấp giọng nói: “Điện hạ, Sở Uy tướng quân đã qua đời trong ngục. Bệnh chết.”
Lý Uyển chấn động. Song hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, chậm rãi để Ảnh Tứ đỡ tay đi vào dịch quán.
Bạn cũ của phản tặc, Trấn Nam Vương Sở Uy cùng với Trầm Sa thế gia Khổng Ngôn Tỉ lần lượt qua đời, hiện tại, Tề Vương thế tử chỉ có thể bị giam lỏng tạm thời, chờ kiểm chứng mới được thả ra.
Bên trong dịch quán treo đầy vải trắng, Lý Uyển ngồi ở mép giường, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, Ảnh Tứ lạnh lùng đứng trước mặt hắn, vốn định đi ra ngoài xử lý công việc, đành đứng đó mặc điện hạ nắm chặt đai lưng của hắn.
Khi còn bé điện hạ bị mình xách về quỳ nhận lỗi trước mặt Vương gia, bị ông mắng xối xả răn dạy, thế tử điện hạ cũng nắm chặt đai lưng của Ảnh Tứ như thế này, Ảnh Tứ cũng không biết hắn đang nhận lỗi, hay là đang ghi thù tính sổ.
Lý Uyển lặng lẽ nhếch môi, tóc dài buông xuống dọc theo bờ lưng cong của hắn, cả người run bần bật.
Ngay cả trái tim cứng như sắt đá của thống lĩnh ảnh vệ cũng bị bộ dạng nhẫn nhịn đau thương cực độ của thế tử điện hạ làm cho cảm động. Ảnh Tứ vươn bàn tay mang găng mặc cẩm nhẹ nhàng đặt lên sống lưng của thế tử điện hạ, hờ hững nói: “Điện hạ nén bi thương.”
Thế tử điện hạ cúi đầu, bình tĩnh kìm nén mà ừ một tiếng.
Ảnh Tứ giật mình, quỳ một gối ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn mặt Lý Uyển.
Điện hạ không có rơi lệ, một giọt cũng không có.
Lý Uyển đưa tay ra che trán và mắt Ảnh Tứ lại, nhàn nhạt nói: “Sợ cái gì, còn có ta đây mà.” Giọng nói hắn có chút mỏi mệt, nhưng tuyệt đối không phải là sợ hãi.
“Biết rõ phụ vương ta quy tiên nhưng lại không cho ta về Việt Châu, bọn chúng muốn ta gánh tội danh bất hiếu, thắng chiến công, mất lòng dân.” Ánh mắt Lý Uyển nặng nề, nắm tay siết chặt thành quyền đến mức tóe máu, “Bảo Ảnh Diễm về chủ trì tang lễ, thu thập tất cả các tình báo những ngày gần đây của các nhãn tuyến ở Yến Kinh trình lên cho ta, liên lạc với bên ngoại ta và phủ Chung Ly tướng quân... Còn nữa, ta muốn gặp thái tử.”
“Rõ.” Ảnh Tứ cúi đầu hành lễ, rời khỏi phòng khách của dịch quán, tập hợp tất cả quỷ vệ, sắp xếp công việc điện hạ đã phân phó, đặt việc để thế tử điện hạ nhanh chóng rời khỏi nơi này lên hàng đầu, không kịp gặp lão Vương gia lúc lâm chung, ít nhất cũng phải kịp khâm liệm, Ảnh Diễm về phủ Tề Vương trước chủ trì tang lễ.
Ảnh Điệp chậm chạp không rời đi, đợi những người khác lĩnh mệnh đi khỏi, hắn hỏi Ảnh Tứ: “Điện hạ hắn...”
Ảnh Tứ lãnh đạm nói: “Kiên cường hơn ta nghĩ nhiều.”
Ảnh Điệp hỏi: “Không khóc sao?”
Ảnh Tứ lắc đầu: “Tiên vương không muốn một nhi tử đa sầu đa cảm.”
Bờ vai căng thẳng của Ảnh Điệp mới chịu thả lỏng một chút, nước mắt không kìm được mà trào ra, thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng trưởng thành.”
Ảnh Tứ vỗ vỗ vai hắn: “Đi làm việc đi.”
Lý Uyển tắm gội dâng hương ở dịch quán, mặc tang phục quỳ trước tượng Bồ Tát lần tràng hạt cầu nguyện, cũng đích thân viết câu đối phúng điếu, ngày đêm không nghỉ.
Người anh hùng của hắn, thành danh lúc hắn còn thiếu niên, giờ đã về với cát bụi.
Lý Uyển dựa người trong góc tường, tiện tay ném một cái bạch liên vào chậu than, lẩm bẩm: “Phụ vương, người yên tâm mà sống một cuộc sống thần tiên với mẫu phi đi, hài nhi ép người ở lại lâu như vậy, làm khó người rồi.”
“Cha nhớ nhung mẹ nhiều năm như thế, thiếp cũng không nạp, nữ nhân cũng không chạm vào.”
“Ngay cả một đứa con có hiếu cũng không có.”
...
“Từ nay về sau, con sẽ không phá gia nữa.”
“Binh phù Khiếu Lang Doanh, con nhận.”