“Ừ…… Nếu không phải gian tế…… Vậy…… Trước quan sát đã.” Lý Uyển nghe Ảnh Tứ nói xong, tâm tình dịu đi không ít, thả chén trà xuống cười cười, “Chẳng qua, có thể chỉ là một hài tử mệnh khổ mà thôi, hơn nữa vương phủ có ngươi, ta rất yên tâm, ngươi để ý là được.”
“Rõ. Thuộc hạ cáo lui.”
Lý Uyển nhìn bóng dáng Ảnh Tứ đang dần rời đi, vuốt ve chun trà, suy nghĩ trong lòng.
Nghiêm Ý đang tại vị Thừa tướng, có hiềm khích với lão Tề Vương, lại kiêng kị binh quyền trên tay ông, hay gây khó dễ lúc chầu triều.
Mấy năm gần đây thân thể lão Vương gia không được tốt, phủ Thừa tướng ngược lại ngo ngoe rục rịch, tựa như đang chuẩn bị lật đổ Tề Vương phủ.
Thật ra, bình thường Lý Uyển rảnh rỗi không có việc gì làm, hay đi uống rượu giải sầu cùng đám công tử hồ bằng cẩu hữu, dù trời sập xuống cũng có phụ vương chống, Lý Uyển không màn chính sự, cũng không muốn nhúng tay vào, mặc dù sau khi lão Vương gia mất, thế tử kế vị, cũng sẽ làm một vị Vương gia nhàn rỗi, thảnh thơi cả đời mà thôi.
Nếu hài tử kia đúng là gian tế, Lý Uyển lại không tham dự vào chuyện trong phủ, tự nhiên lại khiến Thừa tướng lãng phí nhân lực.
Nhưng.
Tốt nhất ngươi không phải gian tế, Ảnh Thất.
Chun trà bị siết chặt, trong lòng Lý Uyển vốn không yên, tùy tiện lật hai trang sách Chiến Quốc, dựa vào ghế nằm chợp mắt, cảm thấy vô cùng bực bội, choang một tiếng, chiếc ly ngọc mạ vàng vỡ nát trên mặt đất.
Vất vả lắm mới gặp được người mình thích, sao lại là người của phủ Thừa tướng chứ…… Phiền thật.
Người mình thích…… Lý Uyển vừa nhớ gương mặt trắng nõn kia của Ảnh Thất, không tức giận nữa, rõ ràng mới nãy còn giận, lại không nhịn được mà nhếch nhếch khóe miệng.
Chạng vạng, Ảnh Thất thay y phục màu đen của quỷ vệ, hông đeo đai Bách Nhận, đáp trên mái nhà ở thư phòng thế tử theo dõi.
Trời lạnh, Ảnh Thất kéo kéo áo, gió thổi khiến thân mình nổi cả da gà.
Không kiềm được mà giơ tay sờ sờ vai phải của mình, cách lớp quần áo sờ được một cái ấn nhô lên, là “Ảnh” tự để lại khi ra khỏi Ảnh Cung, miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, chạm vào là đau.
Đau đến như vậy, Ảnh Thất cũng không có biểu cảm gì, chậm rãi vuốt ve dấu vết kia, thậm chí thành kính mà nhắm mắt lại.
Thực ra có một đóa thiên hương mẫu đơn ấn nằm dưới cái dấu này, đáng tiếc điện hạ đã không còn nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ rõ Ôn Thường cùng hắn du sơn ngoạn thủy, lại không nhớ rõ Ôn Tịch cùng hắn tìm đường sống trong chỗ chết.
Không sao. Cuối cùng rồi cũng đến bên cạnh hắn cả thôi.
Từ hôm nay trở đi, an toàn của thế tử điện hạ Ảnh Thất cũng có một phần trách nhiệm.
Ảnh Thất bình tĩnh một chút, lặng lẽ lật mảnh ngói nhìn xuống thư phòng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lý Uyển đang nằm thảnh thơi trên ghế.
Trong lúc lơ đãng, thấy khóe miệng thế tử khẽ nhếch, hơi hơi mỉm cười.
Ánh nến từ bên ngoài bức bình phong hắc vào sườn mặt Lý Uyển, mang vẻ yên tĩnh mềm mại, phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa.
Ảnh Thất giơ tay che miệng, đánh giá chủ nhân là thất lễ, là tối kỵ của ảnh vệ.
Thế tử năm nay hai mươi hai, là cái tuổi hào hoa phong nhã nhất, đầu đội ngọc quan trắng, điểm hoa văn chim Thanh Loan, mày kiếm lãng mục, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cẩm bào xanh tím, xiêm y hơi mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh với cơ ngực bụng.
Ảnh Thất yên lặng nhìn, rũ mắt ghé sát vào mái ngói.
Đã vào thu, sao điện hạ không mặc nhiều một chút.
Tháng này không có muỗi, nhưng có một con thiêu thân bị ánh nến trong phòng hấp dẫn, bay từ cửa sổ vào thư phòng, vẫy cánh muốn đậu trên vai Lý Uyển.
Ảnh Thất khẽ nhíu mày, tay sờ đến đai Bách Nhận, rút ra hai cái phi châm, tay phải vân vê, hai phi châm lần lượt bắn ra, một cây xuyên thẳng qua con thiêu thân, một cây khác canh chuẩn xác mà bắn lên cây trước, đánh văng thiêu thân ra ngoài cửa sổ.
Lý Uyển hoàn toàn chưa phát hiện, không hề biết có người bắn chết côn trùng trên bả vai mình trong nháy mắt, chỉ cảm thấy có luồng gió lạnh lẽo cực kỳ mỏng manh lướt qua, còn có một tiếng đinh nhẹ vang.
Hắn bất động thanh sắc mà ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở đỉnh xà nhà, phát hiện mái ngói có khe hở, tầm mắt liền xuyên qua khe kia, đáng tiếc khe hở quá hẹp, không thấy gì cả.
Ảnh Thất thấy thế tử ngẩng đầu không biết tìm kiếm cái gì, trong lúc không cẩn thận mà đối diện với ánh mắt Lý Uyển, trong lòng Ảnh Thất run lên, tức khắc dời mắt xoay người nằm lên nóc nhà.
Mái nhà ở Tề Vương phủ trải dài vô tận, trong bóng đêm, Ảnh Tứ với Ảnh Ngũ ngồi trên mái hiên cong cách đó không xa, nhìn từng động tác nhỏ của Ảnh Thất.
Ảnh Ngũ ngồi bên cạnh Ảnh Tứ, thả chân đong đưa trên mái hiên, một tay cầm khoai nướng ăn, nhìn tiểu quỷ vệ đối diện, thấp giọng cười nói: “Tinh lực tràn đầy, vậy mà lại làm hết phận sự, hổ thẹn hổ thẹn, nếu Tiểu Thất thật sự là gian tế, cũng là một gian tế cực kỳ gương mẫu.”
Ảnh Tứ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ảnh vệ đối diện: “Đối với bất kỳ ảnh vệ mới nào cũng không được lơ là cảnh giác.”
“Được được, ta phái người trông coi Ảnh Thất, coi một hai năm rồi nói sau ha. A, ca ca, thích quá, cái này ngọt lắm, cho huynh ăn.” Ảnh Ngũ bẻ một khối khoai lang đỏ nhét vào miệng Ảnh Tứ, lại liếm liếm ngón tay mình.
“Đúng rồi, nghe nói khinh công Ảnh Thất không tồi?”
“Không, đó là một loại khinh thân thuật, thân pháp sinh ra đã có sẵn thiên phú, lại bái cao thủ khinh công Giang Nghê Y làm thầy, y thật sự rất nhanh, cho nên tiếp nhận phong hào Vô Ảnh Quỷ đời trước.” Ảnh Tứ nhàn nhạt nói, “Chỉ tiếc là quỷ vệ Phi Liêm Tổ.”
Ảnh Cung phân tổ dựa vào sở trường chiến đấu của ảnh vệ, Thao Thiết Tổ phụ trách cường công trực diện, Bạch Trạch Tổ phụ trợ chiến đấu cùng chữa bệnh, Cửu Anh Tổ nhìn toàn cục diện tùy cơ ứng biến, mà Phi Liêm Tổ…… Lấy yêu vật “Phi Liêm” ngự phong mà đi, ảnh vệ trong tổ toàn lấy khinh công làm sở trường, phụ trách theo dõi truyền tin, đánh cắp tình báo, căn bản không thể đánh nhau.
“Phi Liêm Tổ…… tổ vô dụng nhất Ảnh Cung, vậy mà lại ra được một quỷ vệ…… Y có thể làm gì chứ?” Ảnh Ngũ vò đầu, “Đội quỷ vệ chúng ta phụ trách xuất chiến quá nhiều, lại đến một quỷ vệ am hiểu khinh công trộm tin tình báo…… Thật sự không có giá trị, chúng ta cần một người có thể đánh nhau…… Không bằng ta cũng được…… Ít nhất phải giống ta một chút mới có thể phối hợp.”
“Nếu là một quỷ vệ cường công từ Thao Thiết Tổ thì hay rồi……”
Ảnh Tứ lạnh lùng nhìn ra xa, nói một câu: “Đã là quỷ vệ, tất có sở trường.”
Ảnh Ngũ cười cười: “Hi vọng là như thế.”
Ảnh Thất vẫn luôn yên lặng thủ ở thư phòng thế tử, không phát giác ở xa xa có mấy đôi mắt đang nhìn mình, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán trên người thế tử, một con muỗi cũng không lọt vào nổi dưới sự canh phòng của Ảnh Thất.
Lý Uyển ngủ một chút thì tỉnh, ngủ vô cùng say, có lẽ là do trời lạnh, mấy con muỗi vo ve cũng không thấy đâu.
Trở mình, giương mắt thoáng nhìn lên kẽ hở nóc nhà — vẫn cảm thấy có người đang nhìn, hơn nữa là nhìn chằm chằm vào, đến nỗi Lý Uyển cũng phát hiện ra.
Có nha hoàn gõ cửa, âm thanh giòn giã: “Điện hạ, dùng bữa tối.”
Lý Uyển ngáp một cái: “Ừ.”
Tiểu nha hoàn bưng khay đồ ăn đi vào, đặt trên bàn, một bên nhẹ giọng dặn dò: “Vương gia phân phó hạ nhân hầm canh cá trích cho người, điện hạ nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Lý Uyển đỡ chén nhấp một ngụm: “Ừm, không tồi.”
Tiểu nha hoàn đang muốn hành lễ lui ra ngoài, không ngờ bị thế tử gọi lại hỏi: “Lưu Ngọc, ai trực ca đêm nay?”
Lưu Ngọc ngẩn người: “Hồi điện hạ, là người mà điện hạ tuyển chọn hôm nay, Ảnh Thất đại nhân.”
“Hiện tại y đang ở đâu?” Lý Uyển thảnh thơi gắp một miếng cá, chậm rãi hỏi.
“Vẫn luôn ở trên nóc thư phòng của người.”
“Y leo cao như vậy làm gì.”
Lưu Ngọc che mặt cười: “Điện hạ, các quỷ vệ đại nhân luôn canh gác trên nóc phòng người mà.”
Lý Uyển nhướng mày, thế à.
Thế tử địa vị cao quý, Lý Uyển chưa bao giờ nghĩ tới những ảnh vệ xuất quỷ nhập thần đó nấp ở nơi nào, có sai bảo gì thì chỉ cần gõ gõ mặt bàn, ảnh vệ tự nhiên sẽ xuất hiện bên người mình, bọn họ tựa như không cần nghỉ ngơi không cần ăn cơm, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không bị thương, không có tình cảm, không gì có thể đánh đổ bọn họ.
Ngẩn người một lúc, chiếc đũa đã lóc sạch thịt cá, lộ ra xương, Lý Uyển buồn chán, từng đũa từng đũa gắp sạch sẽ xương ra khỏi bát.
Hắn không thèm để ý, hỏi Lưu Ngọc: “Phụ vương thế này là đang đánh ta sao?”
Lưu Ngọc ngẩn ra: “Nô tỳ không hiểu.”
“Phụ vương chê ta trẻ người non dạ.” Lý Uyển cười cười, “Đắc tội Khổng Tước Sơn Trang, gây chuyện cho ông.”
“Ngày mai ta đi thỉnh an người. Lấy nước cho ta tắm gội một chút.” Lý Uyển thả đũa, thuận miệng nói: “Canh cá ta chỉ ăn có một chút, đừng phụ tâm ý của phụ vương, thưởng cho ảnh vệ đang trực bên ngoài.”
“Còn nữa, cho người lấp kín cái khe hở trên nóc nhà, trời lạnh, lọt gió.”
“À, vâng.” Lưu Ngọc liên tục gật đầu: “Nô tỳ lập tức đi thỉnh thợ thủ công.”
Dứt lời, uốn gối hành lễ, bưng khay đồ ăn lui ra ngoài.
Lý Uyển ngẩng đầu nhìn khe hở kia, chống cằm, ánh mắt nghiền ngẫm.
Không có khe hở, muốn bảo vệ hắn có phải phi thẳng vào phòng hay không. Tiểu gia hỏa Ảnh Thất này, mới ngày đầu tiên đã dám bò lên nóc nhà nhìn lén, còn nhìn liên tục không ngừng, Lý Uyển dở khóc dở cười.
Khe hở kia không phải dùng để rình mò cuộc sống hằng ngày của chủ tử, là dùng để truyền âm, chủ tử ở trong phòng gõ gõ mặt bàn gọi người xuống dưới, có khe hở dẫn âm, quỷ vệ đang trực trên nóc nhà mới có thể nghe thấy.
Lưu Ngọc ra khỏi thư phòng thế tử, gọi gã sai vặt đi thỉnh thợ thủ công sửa nóc nhà, đứng ở phía dưới chân tường, giơ khăn tay nhẹ giọng kêu: “Ảnh Thất đại nhân, xuống đây một chút, điện hạ có phân phó!”
Lời còn chưa dứt, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy một bóng đen hiện ra, Ảnh Thất đã xuất hiện ở trước mặt, lạnh lùng nhìn mình. Ánh mắt Ảnh Thất lặng lẽ sâu thẳm, nhìn thẳng vào nàng, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì.”
“Ai u, sợ muốn chết.” Lưu Ngọc đỡ ngực oán giận ánh mắt Ảnh Thất quá hung dữ, chìa khay thức ăn ra trước mặt y, dặn dò, “Chính miệng điện hạ phân phó ban thưởng cho ngài, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Ảnh Thất ngẩn ra một chút, lạnh lẽo trong mắt bỗng chốc tan đi, đôi tay quy củ đặt ở bên người giật giật, do dự mà đưa ra, lại không dám nhận.
Không bao lâu, gã sai vặt đã mời thợ thủ công sửa mái nhà tới, Lưu Ngọc thấy Ảnh Thất cọ tới cọ lui không biết suy nghĩ cái gì, nhét khay thức ăn vào tay Ảnh Thất: “Ngài ăn đi, không sao đâu, điện hạ dễ nói chuyện lắm.”
Dứt lời liền chạy qua tiếp đón thợ thủ công: “Sư phụ, bên này có một cái lỗ, điện hạ bảo sửa lại, Phúc Tử, đi mang cái thang tre lại đây.”
Một gã sai vặt béo ú trắng nõn hớn hở mà ôm thang tre chạy lại, trong miệng Tiểu Phúc Tử thân thiết gọi “Tiểu Ngọc tỷ Tiểu Ngọc tỷ”, mừng rỡ khi được Ngọc cô nương sai sử.
Ảnh Thất lẳng lặng đứng ở đình viện, chung quanh có hơi ầm ĩ, do dự một lúc lâu, cắn môi nheo mắt, cầm lấy cái muỗng bạc thế tử đã dùng, nâng chén nhỏ lên nhấp một ngụm.
Nắm chiếc muỗng bạc nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn cả buổi, cứng ngắc mà đưa cái muỗng nhỏ thế tử dùng đến bên môi mình, liếm liếm, ngậm vào trong miệng.
Đột nhiên y như bừng tỉnh, lấy muỗng ra, nắm chặt trong tay, thẹn thùng đến đỏ cả hai tai, cắn môi tự trách, giống như giờ có ai mà động vào y một cái, y sẽ xấu hổ đến mức đào cái lỗ chui xuống đất.
Cũng may xung quanh không có nhiều người lắm, cũng không nhìn về phía y, Ảnh Thất mới nhẹ nhàng thở ra, cúi gằm đầu xuống mặt đất, ánh mắt vừa tự trách vừa cảm thấy mất mát.
Y cho rằng không có ai chú ý tới mình, nhưng thật ra Lý Uyển chống cằm tựa vào cửa sổ nhìn y đã lâu, khóe miệng nở nụ cười dạt dào hứng thú, thầm nghĩ, tiểu ảnh vệ này sau lưng mình vậy mà biểu cảm lại phong phú đến thế, sau này phải khai phá một chút, khiến y ở trước mặt mình cũng phải thay đổi cái dáng vẻ lạnh như băng kia.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thế nhân đồn rằng thế tử phong lưu, thật ra người là thiên hạ đệ nhất ôn nhu.
Có ai mà tỉ mỉ gắp xương cá cho người yêu mình thế kia không chớ (U_U)
Anh thì dịu dàng, anh thì như yandere =))