Chương 032: Ngựa ốm Dương Châu
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Hai người cáo từ đi ra, Nghiêm bộ đầu không ngừng trách móc Đoàn Phi, Đoàn Phi chỉ mỉm cười không nói. Bốn người nhân được mệnh lệnh của Thông phán đại nhân, có thể đi Dương Châu bắt người. Nghiêm bộ đầu lại đi nha phủ tìm tám bộ khoái, nói về chuyện của Hạ viên ngoại, đám bộ khoái Dương Châu đó không ngờ lại cười ha hả, đó cũng là người hay ra vào chốn nha môn, ba viên bộ khoái lập tức dẫn đường tới Hạ viên ngoại.
Thỏ khôn có nhiều hang, khu nhà của Hạ viên ngoại phía trước có một cửa chính, phía sau có hai cửa hậu. Sau khi chặn các cửa, Nghiêm bộ đầu đạp mạnh vào cửa chính, thấy người là bắt, khiến trong phút chốc trong nhà loạn hết cả lên. Hạ viên ngoại kinh hãi ra đón tiếp, hỏi:
- Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế sai nha? Tiền lệ tháng tám chẳng phải đã nộp rồi sao?
Nghiêm bộ đầu không đôi co nhiều lời, quát:
- Các ngươi làm chuyện phạm tội, bắt lấy nó cho ta!
Thạch Bân và Quách Uy xông lên phía trước như thể hổ xuống núi, tuổi tầm hai mươi, bắt Hạ viên ngoại đè xuống đất, hai tiếng còng kêu răng rắc.
Nghe đến hai từ phạm tội, Hạ viên ngoại da mặt vốn xanh đen nay chuyển sang trắng bệch, gã nhìn ngang ngó dọc, hô to:
- Sai nha, sai nha à, ta lại phạm tội gì nữa thế.
- Câm cái miệng nhà ngươi lại, muốn thông báo cho đồng phạm của ngươi chứ gì?
Nghiêm bộ đầu tát một cái khiến khóe mép gã rớm máu, không dám lên tiếng nữa.
Hạ phủ này trước sau chỉ có hai tầng, xem ra cũng không lớn, mấy sai dịch trong nháy mắt cũng có thể nhìn ra được mấy chục người. Trong đó nam nhân cũng chỉ có vài tên, phụ nữ trung niên khoảng trên mười người, còn lại toàn là nữ nhi mười mấy tuổi và số nhỏ hơn thế chiếm đa số.
Lý nhị nương cải trang, bà ta còn dùng khăn vuông màu xanh da trời làm mạng che mặt, đứng ở phía sau bộ khoái, mục đích để tìm trong đám con gái có cùng độ tuổi với Tiểu Vân để tìm nàng ta, nhìn đi nhìn lại vẫn không nhìn thấy Tiểu Vân đâu.
Qua lời giới thiệu của bộ khoái Dương Châu, Đoàn Phi mới biết được điều đen tối trong ngôi nhà này. Hạ đại quan nhân vốn là một tên lưu manh, không biết được ai cất nhắc, cho gã ngân lượng xây nhà, Hạ đại quan nhân liền trở thành một người nuôi dưỡng ngựa, chuyên chăm ngựa gầy ốm.
Cái gọi là nuôi ngựa ốm, trong giới ngầm ở Dương Châu đó là một nghề nổi tiếng, đó chính là những thiếu nữ bị mua bán hoặc bị lừa gạt ở khắp các nơi sẽ được các chuyên gia dạy dỗ, bồi dưỡng thành những người hát hay múa đẹp hoặc những người có những sở trường riêng, đem treo giá, bán cho các nhà giàu làm thê thiếp, hoặc bị bán cho các lầu xanh để trở thành những Hồng cô nương.
Những người con gái được dạy bảo để trở thành những người xinh đẹp phóng khoáng, khéo hiểu lòng người, lại không hay ganh tị, vì thế rất được những người có tiền ưa thích. Thậm chí còn có những nhà nghèo chuyên nuôi con gái, đến tầm sau ba bốn tuổi sẽ giao cho những người buôn ngựa ốm nuôi dưỡng dạy dỗ, sau khi bán đi còn được nhận tiền bán thân. Có người mua thì cũng có người bán, vì thế nghề nuôi ngựa ốm ở Dương Châu chẳng mấy chốc nổi như diều gặp gió, nổi tiếng khắp thiên hạ.
Nghề nuôi ngựa ốm ở Dương Châu nửa trong sáng nửa trong bóng tối, quan phủ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nếu bọn Đoàn Phi có chứng cứ, phủ Dương Châu cũng chưa chắc đã phái người tới hợp tác bắt. Xem ra chưa chắc đã tìm được Tiểu Vân, trong lòng Nghiêm bộ đầu có chút thấp thỏm không yên, đám nuôi ngựa ốm đa phần đằng sau đều có bệ đỡ, hắn chỉ là một tên huyện nha bộ khoái, liệu có thể làm được trò chống gì đây.
Đám bộ khoái chia nam nữ trong nhà thành bốn buồng giam, riêng Hạ đại quan nhân và mấy tay ác ôn bị nhốt trong một phòng tối. Nghiêm bộ đầu đích thân thẩm vấn, chỉ chốc lát bên trong liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hạ đại quan nhân. Bình thường, căn phòng nhỏ này chỉ dành riêng cho những con ngựa ốm không biết nghe lời, bây giờ lão chăn ngựa chắc mới thấm được chút đau khổ.
Mười mấy người phụ nữ cũng được đưa tới căn phòng bên cạnh phòng tối, chỉ có điều trên đầu mỗi người họ đều được bịt bằng một chiếc túi vải, hai tay bị trói ra đằng sau, không nhìn cũng chẳng nói được. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bọn họ cũng không kìm được cơn sợ hãi.
Đám thiếu nữ kia cũng được phân làm hai nhóm. Đám thiếu nữ lớn tuổi hơn một chút ai cũng quần áo chỉnh tề, da dẻ mềm mại, bỗng dưng gặp chuyện lại không hề sợ hãi, đúng là đã được trải qua dạy dỗ, huấn luyện, hoặc đã thất vọng với đám quan phủ, hoặc đang hi vọng tới một cuộc sống vinh hoa phú quý sau khi được làm thê thiếp, nhưng lại không có ai kêu oan nói là mình bị lừa tới.
Đám thiếu nữ nhỏ tuổi hơn một chút thì không có được sự ung dung bình thản đó. Bọn họ ngây ngô, học các loại kĩ nghệ, vẫn chưa được nếm mùi đau khổ và tàn khốc của cuộc sống. Đoàn Phi cố ý chia tách bọn họ với đám thiếu nữ lớn hơn bởi tương lai của những thiếu nữ này biết đâu vẫn còn hi vọng.
Sau khi tất cả đám người đều được chia ra nhốt riêng theo từng nhóm, trong một căn phòng cách đó tương đối xa, Đoàn Phi cười mỉm ngồi trên một chiếc ghế, nhìn chằm chằm vào một phụ nữ trung niên, cười lạnh lùng với bà ta nói:
- Hậu mụ, ngươi giấu Tiểu Vân ở đâu rồi.
Hậu mụ sắc mặt xám ngoét nằm trên mặt đất. Sau khi tấm vải trên đầu được tháo ra bà ta biết sự tình không ổn, con bé Tiểu Vân đó nhất định đã để lại dấu vết gì, nếu không quan sai làm sao biết mà truy đuổi nhanh đến thế được?
- Hậu mụ, bà đừng hi vọng kéo dài thời gian để có ai đó tới cứu bà
Đoàn Phi lạnh lùng nói:
- Vụ này Thông phán Tạ đại nhân đích thân hỏi tới, ông ấy chỉ cho ta nửa ngày, để phá án bọn ta có thể làm bất cứ điều gì! Mau đưa Tiểu Vân ra đi, nếu không tìm được người, bọn ta chỉ có thể coi như cô ấy đã chết, mà bà chính là hung thủ giết người, bắt về nha phủ dùng đại hình hỏi tội, tới lúc đó ngươi không thể không nhận tội đâu!
Nghe đến câu này, sắc mặt Hậu mụ trông thật thảm hại, lời nói của Đoàn Phi đã đánh tan tuyến phòng ngự cuối cùng trong lòng bà ta, bà ta thở dài, nói:
- Ta nhận, thả ta ra, ta sẽ đưa các người đi tìm những người con gái đã bị lừa. Ta biết rất nhiều chuyện, xin quan sai nói với Thông phán Tạ đại nhân chỉ cần bảo đảm được tính mạng của ta, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết.
Đoàn Phi nói to:
- Được, ta hứa sẽ chuyển lời tới Thông phán đại nhân, mở còng tay chân cho bà ấy.
Dưới sự dẫn dắt của Hậu mụ, đám bộ khoái nhanh chóng tìm được mấy mật thất trong nhà Hạ viên ngoại. Có căn thậm chí còn ở sâu dưới lòng đất, lối vào cũng rất bí mật, nếu không có người dẫn vào, bọn Đoàn Phi nếu có thêm người trong ba đến năm ngày cũng chưa chắc tìm được.
Bị nhốt trong mật thất có những hơn hai mươi thiếu nữ. Bọn họ sắc mặt vàng vọt, quần áo tả tơi, trên người ai cũng có ít nhiều vết thương, Tiểu Vân đúng là có trong đám người đó. Một thiếu nữ đang đúng trong độ tuổi thanh xuân, mới chỉ qua vài ngày, đã bị hành hạ thương tích đầy mình, uể oải, chỉ có điều cũng may là vì để bán được giá, nên Tiểu Vân không bị chịu nhiều vết thương.
Đoàn Phi tiến hành hỏi riêng Tiểu Vân. Hôm đó nàng ấm ức, tổn thương, lại thất vọng tới Dương Châu, vừa đi vừa hỏi đường rồi tự chui đầu vào lưới nhà họ Hạ. Đợi đến khi nàng nhận thức được đây không phải là một nơi tốt đẹp thì cũng đã muộn. Vì không chịu nghe lời nên nàng đã bị nhốt vào phòng tối. Hậu mụ vừa tham gia khuyên nàng, lại vừa uy hiếp nói sẽ bán nàng tới một nơi xa xôi, sẽ bị cắt đi những bộ phận không cần thiết, bị cắt lưỡi, khiến cho nàng ta chỉ có thể đi chứ không thể chạy được, ăn cơm được nhưng chẳng khác gì người câm, rõ ràng là sống không bằng chết, nói bị đưa đến chỗ bị thảm như thế, Tiểu Vân khóc không thành tiếng.
Cái nghề nuôi ngựa ốm đúng là đáng ghê tởm, tàn nhẫn, chỉ có điều Đoàn Phi biết đến thế kỉ thứ 21 chuyện này cũng còn xảy ra, hắn hiện tại chỉ là một tên tiểu bộ khoái, diệt trừ một điểm đen còn chưa biết là phúc hay là họa, sao dám nghĩ nhiều đến thế?
- Tiểu Vân cô nương, cô có thấy bây giờ nên quay trở về nhà rồi không?
Lời nói của Đoàn Phi khiến Tiểu Vân mê muội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đoàn Phi đang nhìn nàng cười, nụ cười rất kì lạ.
Chương 33: Gấp rút tiếp viện trong đêm
Các Bộ khoái niêm phong nhà họ Hạ, dùng dây thừng trói hết đám phạm nhân cả nam lẫn nữ lại thành một hàng, sau đó dẫn theo một đám con gái cả lớn lẫn bé quay về phủ nha Dương Châu.
Một đám nữ nhân bị áp giải về phủ nha, dọc đường gây kinh động đến hầu như toàn phủ Dương Châu. Có người vỗ tay khen hay, cũng có người tỏ vẻ không đồng ý. Mấy vị Bộ khoái của phủ Dương Châu diễu võ dương oai rất uy phong, vung roi da giống như đuổi súc vật mà thúc phạm nhân. Điều khiến cho người vây xem cảm thấy không thỏa mãn đó là cả phạm nhân nữ lẫn những thiếu nữ được cứu ra kia đều lấy mấy thứ như túi vải hay khăn bọc gì đó để che mặt, không nhìn ra là đẹp hay xấu, cũng chẳng biết là ai với ai, làm giảm đi biết bao chủ đề bàn tán khi rỗi rãi.
Khi đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua đường phố Dương Châu, trên lầu hai của một tiệm bánh bao treo biển Sơn Thủy Các, một thư sinh trẻ tuổi mặt như quan ngọc đang ngồi tựa cửa sổ, bên cạnh còn có một tiểu thư đồng đang đứng hầu hạ.
Khi thấy đoàn người đi qua, thư sinh tuấn tú và tiểu thư đồng kia đều hiếu kỳ mà ló đầu ra muốn nhìn xuống. Đột nhiên nhìn đến Đoàn Phi đang đi ở phía cuối đoàn người thì tiểu thư đồng kinh ngạc mà chỉ vào hắn nói:
- Công tử người xem, vị Bộ khoái kia nhìn có quen mắt không?
Thư sinh tuấn tú vẩy tay mở chiết phiến (quạt xếp) ‘xoạt’ một tiếng phe phẩy trước mặt, đáp:
- Ngươi không nhớ à? Hôm đó ở trên thuyền ngươi còn mắng người ta cơ mà.
- A! Là hắn ta, cái tên ông nói gà bà nói vịt, ha ha, thật không ngờ hắn ta lại là Bộ khoái! Quả nhiên là một tên học chả hay, cày chả biết, cái hạng người không có học!
Tiểu nha hoàn đang giả làm thư đồng sỗ sàng mà nói.
Nàng không hề giả giọng, tiếng nói thanh thanh thúy thúy, lại nói rất lớn, giống như sợ Đoàn Phi không nghe thấy vậy. Quả nhiên, ngay lúc cô tiểu thư giả trang văn sĩ đang quay đầu trách cứ tiểu nha hoàn thì Đoàn Phi ngẩng đầu, hướng mắt nhìn lên.
Đoàn Phi ngửa đầu nhìn vừa hay trông thấy tiểu nha hoàn xinh đẹp kia đang le lưỡi làm mặt quỷ với hắn. Gương mặt đang làm ‘quỷ’ xinh xắn đáng yêu, nhưng dù sao cũng vẫn làm khuôn mặt bị vặn vẹo, biến dạng. Đoàn Phi trước đó cũng chỉ nhìn qua một bên mặt nàng nên nhất thời không nhận ra. Thấy nàng làm thế chỉ khó hiểu mà cười cười, gật đầu với nàng, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, vị tiểu thư trên lầu lại quay đầu nhìn xuống. Quạt xếp che đi nửa bên mặt nàng, nhưng đôi mắt sáng như sao kia lại khiến Đoàn Phi ngay lập tức nhận ra nàng. Vừa mới thu hồi ánh mắt lại lập tức mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa khấp khởi mừng mà nhìn lên.
Nhưng khi liếc nhìn lên lại chỉ thấy giai nhân trên cửa sổ lầu hai của Sơn Thủy Các đã đi mất, bóng hồng xa xăm, lòng Đoàn Phi liền cảm thấy mất mác. Cho rằng chính mình bị hoa mắt, lại muốn lên lầu tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
- Phi ca, huynh đang nhìn gì thế? Nhanh đi thôi!
Thạch Bân đi đằng trước ngoảnh đầu lại kêu lên. Đoàn Phi cắn răng quay đầu bước nhanh đi.
- Tiểu thư, chúng ta việc gì phải trốn tránh hắn?
Tiểu nha hoàn theo sau lưng tiểu thư nhà mình bĩu bĩu môi nói.
Tiểu thư kia đang nắm tay nha hoàn bay qua hai bức tường cao, ẩn vào một tòa trạch viện, nghe vậy khẽ quát:
- Hắn là quan, chúng ta là kẻ trộm, không trốn chẳng lẽ còn muốn đến trước mặt hắn tự giới thiệu hay sao?
Tiểu nha hoàn cười hì hì nói:
- Tiểu thư nói cũng đúng! Có điều tiểu thư tự nhận mình là kẻ trộm thì quá hạ thấp bản thân rồi. Cẩn thận lão gia ở nhà nghe được lại không vui. Kể cả đại quan hơn hắn ta đến 10 cấp có bò ra đất muốn liếm gót giầy tiểu thư cũng liếm không đến đâu!
- Đừng nói ác như vậy, ngươi ấy à, nói nhiều quá cẩn thận họa từ miệng mà ra!
Tiểu thư kia chỉnh chỉnh lại xiêm y có chút xộc xệch vì vừa mới di chuyển nhanh lại bay qua tường, nói:
- Trật tự, có người đến!
Nha hoàn le lưỡi, cũng không lên tiếng nữa.
Đoàn Phi cả dọc đường về phủ nha tâm hồn có chút treo ngược cành cây. Sau khi giao đám người bắt trói ở Hạ phủ cho sai nha nha phủ, Đoàn Phi liền bị Thông phán Dương Châu Tạ Chí Quân truyền gọi.
Tạ Chí Quân sau khi gặp được Đoàn Phi bèn mở lời:
- Ta đã nghe kể về quá trình các ngươi đi bắt người rồi, cách ngươi xử lý rất khá. Xem ra, ngươi đã sớm có tính toán ở trong lòng. Với tài năng của ngươi mà tiếp tục ở lại huyện nha nho nhỏ thì thật là đáng tiếc quá. Lần đi huyện Như Cao này nếu phá án thuận lợi, khi trở về ta sẽ thăng chức cho ngươi. Làm trợ thủ cho Sử tổng bộ đầu, ngươi thấy sao?
Đoàn Phi mừng rỡ, vội vàng ôm quyền, khom người thật thấp, nói:
- Đa tạ đại nhân cất nhắc!
Tạ Chí Quân thoáng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, vuốt cằm nói:
- Không có việc gì nữa liền cùng Nghiêm Bộ đầu lập tức lên đường đi!
Đoàn Phi do dự một chút, lại nói:
- Đại nhân, nếu như ta thăng chức, điều tới Dương Châu thì Nghiêm Bộ đầu…
Tạ Chí Quân thoáng hiện lên ý khen ngợi trong mắt, nói:
- Năng lực của lão Nghiêm ra sao ngươi còn rõ ràng hơn ta, lần này đi Như Cao phá án thành công trở về, công lao của y ta cũng sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng, ngươi cứ yên tâm.
Đoàn Phi lại khom người lần nữa, nói:
- Đa tạ đại nhân đã châm chước! Ta còn có một yêu cầu quá đáng mong đại nhân thứ lỗi cho. Nghe nói, hiện giờ phụ trách phá án ở Như Cao chính là Tổng bộ đầu Sử đại nhân, ta e là ông ta…
Tạ Chí Quân quả quyết nói:
- Việc này ngươi cứ yên tâm, ta đã sai người đến trước để truyền lời cho lão Sử. Ông ta không giỏi phá án nhưng sau khi ngươi đến ông ta sẽ tự biết phối hợp với hành động của ngươi. Vụ án này đã vô cùng cấp bách rồi không thể tiếp tục kéo dài nữa, lúc cần thiết có thể tùy cơ ứng biến! Hết thảy lấy phá án làm trọng! Còn thường ngày không có việc gì thì đi theo Nghiêm Bộ đầu học thêm một ít về lễ nghi chốn quan trường. Giờ thì đi đi!
Đoàn Phi uống một viên định tâm hoàn (thuốc an thần) đi ra, trong lòng vẫn còn hơi lúng túng. Lễ nghi chốn quan trường ở triều Minh này bản thân thật sự không hiểu, cũng may là mọi người đều biết hắn vốn chỉ là một tên tiểu tốt vô lại, không hiểu lễ nghi cũng là chuyện bình thường. Về sau thật sự nên biết một chút rồi.
Sau khi Đoàn Phi hội họp cùng nhóm người Nghiêm Bộ đầu rồi lập tức lên một chiếc thuyền quan vận chuyển muối ở Lưỡng Hoài, xuôi theo hướng chảy của sông Diêm Hà (Sông Muối ở tỉnh Giang Tô Trung Quốc) đi đến huyện Như Cao.
Ngay lúc hắn lên thuyền, một chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ nha, mang theo ba nữ nhân toàn thân bị bao chặt trực tiếp đưa lên quan thuyền ở Thuận Vận Hà Nam.
Hơn trăm dặm đường sông hết sức thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng phải đến nửa đêm mới tới được trấn Hải An thuộc cai trị của huyện Như Cao. Dương Châu tổng bộ đầu Sử Vũ Phong đã nhận được tin từ sớm, vẫn chưa nghỉ ngơi, tự mình tới bến tàu nghênh đón.
Cả nhóm người Nghiêm Bộ đầu không thể không thụ sủng nhược kinh (ý ở đây là được tiếp đón quá mức nên lo sợ), Đoàn Phi cũng lộ ra dáng vẻ xúc động đến rơi nước mắt. Nhìn thấy Sử tổng bộ đầu hai mắt đầy tơ máu, cả người mệt mỏi, tuyệt không phải bởi đêm nay mà thành như thế, có thể thấy vụ án lần này đã khiến ông ta hao tâm tổn sức quá độ. Cho dù không có lệnh của quan trên, chỉ cần có một tia hy vọng ông ta cũng sẽ vui mừng khôn xiết, giống như tiếp đón khách quý mà mời Đoàn Phi quay trở lại.
Vương phó tổng bộ đầu cùng ba bộ khoái khác được huyện Bảo Ứng điều tới trước cũng tới đón tiếp. Trong số bốn người thì có hai người phải quấn băng vải, có thể thấy vụ án này không giống bình thường.
Sử Vũ Phong trông thấy Đoàn Phi không ngờ còn trẻ như vậy, không khỏi có hơi thất vọng và nghi ngờ. Tuy nhiên, ông ta vẫn là người có tính nhẫn nại nên không thể hiện ra ngoài, đưa nhóm người Đoàn Phi đến nha thự (nơi xử lý công vụ của quan viên thời xưa ở Trung Quốc, ngang bằng với Ủy ban nhân dân bây giờ) của trấn Hải An.
Ở thời Minh, cấp chính quyền thấp nhất là cấp huyện, không có chức Thị trưởng (tương đương với chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã hay thành phố ở Việt Nam) và Ủy ban nhân dân ở hệ thống chính quyền hiện đại. Dưới huyện thì cứ 100 hộ hình thành một lý, thường do đại địa chủ tại hoặc hương thân (tương đương tiểu địa chủ) bản địa nhận chức lý chính, phụ trách thay chính quyền thu tô thuế đồng thời quản lý địa phương. Ở những nơi tập trung dân cư đồng đúc nhưng chưa đủ trở thành huyện, cũng chính là khởi đầu của đơn vị hành chính cấp thị trấn ở hiện đại, quyền lực lớn nhất kia của chức lý chính thật ra chính là người đứng đầu ở trấn. Nha thự mà Sử Vũ Phong đưa nhóm người Đoàn Phi đến thực ra chính là trạch viện của hương thân lớn nhất trấn Hải An Vương Đức Toàn, tương đương với Ủy ban nhân dân thành phố ở hiện đại.
Sử Vũ Phong chào hỏi bọn họ một chút, liền trình bày qua về tình hình vụ án.
Nhà họ Vương nghe đâu vốn làm ăn buôn bán tại Đông Bắc, hơn 10 năm trước mới chuyển đến cư trú ở trấn Hải An thuộc huyện Như Cao. Cả một nhà từ già trẻ gái trai đều làm kinh doanh buôn bán, gia nghiệp ngày càng phát đạt, miệng ăn trong nhà cũng càng ngày càng nhiều thêm, đã trở thành gia đình giàu có nhất ở trấn Hải An.